Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 34




Chap 34 : 10 ngày thực tập, sự khởi đầu...

Những ngày sau đó, chẳng phải tự nhiên hay sắp đặt mà tibu và jenny vốn trở nên thân thiết. Có thể là do tibu cần một ai đó để chia sẻ và tâm sự, hoặc jenny đối với tibu như một người em, một người bạn thân thiết trong những lúc buồn.

Chẳng phải con người là vậy sao, dù có cứng cáp và mạnh mẽ đến thế nào, dù có vững vàng hay nghị lực như thế nào thì đến một lúc nào đó cũng phải có ngày ngã xuống, cần một ai đó để tâm sự, để nói chuyện và đôi khi là để lắng nghe mình khóc mà thôi.

Và jenny là như thế, tibu cần một người để chia sẻ về tình yêu của mình, về tình yêu của tibu dành cho sunny. Mà cũng chẳng phải nói là cần, jenny tự nhiên xuất hiện trong cuộc đời của tibu, thế thôi ! Như là sunny vậy, và có lẽ nếu không gặp sunny trước, không yêu sunny trước thì tình cảm đó có khi nó lại được dành cho jennny.

Những cuộc gọi điện thoại từ jenny nó ngày một nhiều hơn, có những lúc vì jenny đang buồn nên muốn có người chia sẽ, cũng có khi là tự dưng muốn nói chuyện với tibu. Tibu và jenny cứ như hai người bạn, thân nữa là đằng khác...

Nhiều khi là 10h đêm, hoặc cũng có thể là 2h sáng. Chẳng cần biết lúc nào giờ nào và khi nào. Tibu phần nào cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều vì có thể chia sẽ những tâm sự hay nỗi lòng của mình với jenny, nếu là những người khác thì không đơn giản để nói lên tất cả nhưng đối với tibu, jenny hồn nhiên với cái tuổi 18, cái cử chỉ quan tâm bạn bè hoặc cùng buồn với họ nó vô cùng đặc biệt.

Có lẽ cái tuổi 18 hồn nhiên là thế, không phải dè chừng vì sợ bị tổn thương bởi một ai đó, trong suy nghĩ của jenny lúc nào nó cũng dễ thương cả, luôn tin vào cuộc sống tươi đẹp và tràn đầy niềm vui chờ đợi mình.

Buổi tối hôm đó, trước đêm tibu cùng lớp đi thực tập 10 ngày ở miền Trung thì jenny gọi

- Tibu hả, anh đang làm gì đó? Khỏe không nè. Em nhớ anh đó. Hì hì

- Anh đang thu xếp đồ đạc để chuẩn bị mai đi thực tập nè.

- Wao sướng nhỉ, em cũng muốn đi. Mà anh có nhớ em không, hay hôm nay chỉ nhớ mỗi chỉ sunny thôi. Hì hì

- Báo cho em một tin vui là hôm nay anh chỉ nhớ sunny thôi, khà khà. Mà sao em xinh đẹp, học giỏi nhà lại có điều kiện mà không kiếm một anh nào để mỗi ngày chở đi hóng mát. Lớn rồi chứ đâu còn nhỏ xíu nữa.

- Nhưng bây giờ em chỉ thích anh thôi, vì chỉ có mình anh là đánh giá em bằng cách nhìn khác chứ không bằng vẻ bên ngoài. Hu hu em thích anh lắm rồi, phải làm sao đây?

- Ôi trời, anh biết, nhưng đừng như thế em phải mở lòng mình ra mới gặp được những người tốt chứ. Anh chỉ là một người bình thường thôi.

- Tại anh đó, ai biểu những lúc em buồn cần nói chuyện với ai đó thì anh lại nói chuyện với em, làm bây giờ em cần anh mỗi khi buồn, lại còn nghĩ về anh hoài nữa chứ. Hừ

- Thôi thôi, anh xin lỗi. Cưng đừng buồn nữa.

- Anh biết không tibu, tình yêu của anh dành cho chị sunny là điều em luôn ngưỡng mộ nhất từ trước đến giờ, nhưng cũng là thứ khiến em lại vô cùng ganh tỵ

- Haizz, có gì đâu mà em phải nói vậy. Một ngày nào đó tìm được người yêu em thật lòng thì người ta cũng sẽ như thế thôi. Thôi anh thu xếp đồ chuẩn bị đi nè.

- Hừ, rồi anh xem, em sẽ gặp anh ở Huế. Mai em đi đặt vé máy bay luôn. Chúc anh chuyến đi tốt đẹp nhé. Anh ngủ ngon nè.

- Ừ em ngủ ngon, em chỉ giỏi đùa, nếu có duyên thì mình gặp nhau.

Tibu chợt cười rồi lại thở dài...

Hình như con người ai cũng có nỗi sợ hãi của riêng mình, có bao giờ nửa đêm giật mình tỉnh giấc chợt thấy nước mắt đã đầm đìa từ lúc nào? Ai cũng có một điều gì đó tận sâu trong trái tim, một điều mà họ luôn che dấu và chưa bao giờ muốn nói cả... Yêu một người khiến ta mệt mỏi vì phải làm sao để có được người đó, nhưng khi đã có được họ rồi thì ta lại lo sợ sẽ mất họ. Làm sao có thể khiến mọi người luôn nhớ tới mình, làm sao để người mình yêu sẽ mãi mãi thuộc về mình?

Có thể anh sẽ chọn cái chết, mọi người sẽ bảo anh điên, anh ngu ngốc nhưng chẳng phải thế sẽ tốt sao? Ai cũng nhớ đến anh, rồi em sẽ mãi mãi thuộc về anh. Khi đó em sẽ bật khóc chứ, hay chỉ khẻ nhắm mắt lại trong một lúc và nhớ tới anh...

Tại sao những khi con người khi có tâm sự lại không bao giờ ngủ được nhỉ, cái không gian yên tĩnh vào ban đêm dường như đáng sợ một cách kì lạ, mà khi đó con người cảm nhận được cái cảm giác cô đơn đến tột cùng.

Hình như những trái tim đã từng tan vỡ thì nó không bao giờ yêu được lại như lần đầu tiên phải không sunny? Nó sợ một ngày nào đó sẽ lại không chịu đựng được cái cảm giác đó nữa, cái cảm giác như từng mạch máu đông lại rồi đột ngột vỡ vụn ra, hay cái cảm giác bị bỏ rơi, lạc lõng cô đơn và vô cùng tuyệt vọng … Không hiểu rằng con người có hay không nên sống với niềm tin và hy vọng... Mong đợi nhiều quá một ngày sẽ lại đau đớn vì nó.

Vậy thì hãy chấm dứt cuộc sống ngay tại đây vì không có niềm tin thì đó chẳng còn là cuộc sống nữa...



Đêm dài hay ngắn rồi cũng trôi qua thôi, một ngày mới cũng đến. Và rồi tibu chuẩn bị tất cả mọi thứ tập trung trước trường để khởi hành đến điểm dừng chân đầu tiên... XZ... Cái nơi mà sunny sinh ra và lớn lên, và có lẽ nó là nơi gắn liền nhiều kỷ niệm và thân thương với sunny nhất.

Đến chiều thì cả đoàn cũng tới được XZ, tibu tự tách đoàn, ừ thì tự nhiên tibu muốn đi bộ một mình. Hình như những kỉ niệm về hai đứa đang hiện về và giết chết tibu dần thì phải, tim tibu khẽ thắt lại vì nhớ sunny. Tibu chợt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để cảm nhận được cái gió biển đang thổi bên tai, mùi hơi mặn hay là vị cái nước từ trong khóe mắt của tibu vừa rớt ra nhỉ... Con người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc yếu đuối đến vô cùng thì phải.

“Những cơn gió... từ nhỏ đến lớn em vẫn luôn cảm nhận nó mỗi ngày phải không sunny, còn bây giờ, ngay giây phút này, anh đang đứng đây và cảm nhận từng cơn gió mát của biển như em đã từng... anh cũng ngửi thấy mùi vị của nó như em đã từng... Một ngày nào đó khi trở về, em sẽ nghe được nó chứ? em sẽ nghe được gió biển nói với em rằng anh yêu em chứ, và em sẽ cảm nhận được một chút ướt át trong cơn gió đó chứ? Ừ! Gió cuốn nước mắt của anh đi rồi... những giọt nước mắt vì nhớ em...

Anh không hối tiếc, và một ngày nào đó khi nhìn lại anh vui vì những gì mình đã làm...

Nhưng anh nuối tiếc, vì quãng thời gian bên cạnh nhau anh đã không trân trọng nó hơn nữa và anh nuối tiếc vì đã để mất em

Phải làm sao đây khi mà những kỷ niệm của mình đối với em bây giờ chỉ là một nắm tro tàn, mà anh sợ rằng không biết khi nào nó sẽ bay mất mà sự thật là có lẽ nó bay mất rồi...”

Đang chậm rãi bước trên đường thì tibu nhận được điện thoại của Linh

- Tibu đang ở đâu, về khách sạn gấp đi, giờ tụi Linh chuẩn bị qua nhà sunny chơi để thăm mẹ sunny luôn nè, có mấy dịp được ra đây nè.

- Ừ, tibu chạy về liền. Đợi tibu với nha.

15 phút sau, rồi thì cả nhóm cũng có mặt ở nhà của sunny, nhà sunny nhỏ nhưng xinh và ấm cúng lắm. Ăn uống với mẹ của sunny xong thì tibu đi một vòng, bước lên những bậc thang mà sunny vẫn luôn bước, đi trên những viên gạch bông mà sunny vẫn luôn đi.

Phòng sunny đặc biệt,nó hướng ra phía biển, tibu khẽ tới cửa, mở cửa để gió biển có thể lùa vô phòng như sunny vẫn luôn làm, từng món đồ, từng khung ảnh của sunny trở nên thân thuộc đến lạ thường với tibu, tibu bước tới tủ đồ của sunny, mở nó ra.

Từng cái áo khoác, từng cái khăn quàng nó như... nó như bóp chặt trái tim tibu lại vậy, cũng chẳng biết nói cảm giác lúc này là thế nào, tibu khẻ đưa từng ngón tay lên, vuốt nhẹ qua tất cả để có thể cảm nhận được cái hơi ấm của sunny, ấm áp và bình yên...

Tibu thở phào nhẹ nhõm, rồi nằm dài trên giường của sunny, nhắm mắt lại. Mọi thứ trở nên bình yên đến lạ thường, sao lòng của tibu chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như lúc này.

Dường như là sunny đang nằm ở bên cạnh tibu vậy, đang thì thầm vào tai tibu ba tiếng “ em yêu anh ” mà tibu luôn ao ước được nghe.

Tibu đã phải đi một quãng đường rất dài, đau đớn và đầy cô độc... Bất chợt.. tibu ước, phải chăng mình có thể nằm đây mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy, phải chẳng đây là những giây phút cuối cùng của mình... Đột nhiên tibu thấy vô cùng hạnh phúc...