Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 17




Chap 17 : Ngày đó đến rồi phải không sunny… cái ngày mà em sẽ xa anh!

Một ngày buồn tháng 11.

Hôm đó là sinh nhật sunny. Trời mưa phùn rất nhẹ, hơi lạnh và ẩm ướt. Món quà của tibu thường thôi, chỉ là một cái kẹp tóc, đính vài hạt đá rẻ tiền dọc theo cái kẹp màu đen. Hôm nay định tổ chức cho sunny cái tiệc nho nhỏ vì tibu chưa lãnh được lương nhưng sunny nói rằng bên nhà họ hàng tổ chức sinh nhật cho mình rồi nên để hôm sau mới gặp nhau được.

Gọi điện thoại sunny không bắt máy, nhắn tin thì không trả lời. Tibu muốn gặp sunny trực tiếp để tặng quà. Chỉ là gặp thôi, vì tibu nhớ sunny quá rồi…

Cóc cóc cóc!!!

- Dạ anh cho em gặp sunny, hôm nay sinh nhật sunny em có quà muốn tặng sunny

- Ủa, không có sunny ở đây mà em, sunny tổ chức sinh nhật với bạn mà

Một thoáng suy nghĩ, rồi tibu chào anh họ sunny

- Dạ vậy em về nha anh, em chào anh

Đầu tibu đang rối bời với những suy nghĩ

Sunny đi đâu rồi? Sunny đang ở đâu? Sunny đang làm gì? Tại sao sunny không muốn gặp mình? Tại sao sunny lại lảng tránh mình ? Sao mọi chuyện lại không bình thường, hôm nay là sinh nhật sunny mà. Tại sao? Tại sao? Tại sao?

8h30

pm Tibu đứng trước nhà sunny, nhà không có ai. Đèn vẫn tối thui, không có một chút ánh sáng cũng như sự hiện diện của con người trong đó

Trong lòng tibu thấy bất an lắm, cứ bồn chồn và lo sợ. Lo sợ không biết có chuyện gì sẽ xảy ra. Cái cảm giác cứ như có ngọn lửa đang cháy bên trong tibu, từng phút từng giây lớn dần lên theo cấp số nhân, nó thiếu đốt từ từ và dần dần từ bên trong cơ thể tibu

9h pm

Đã bao nhiêu điếu thuốc rồi nhỉ, tibu cũng không nhớ rõ nữa,chỉ biết rằng mình bắt đầu cảm thấy khó thở

9h30 pm

Đã bắt đầu sang gói thuốc thứ hai rồi nhưng sao sunny vẫn chưa về…

10h pm từ ngoài đầu đường ánh sáng làm tibu giật mình quay lại nhìn, nhưng chỉ là một chiếc taxi, có lẽ không phải sunny rồi

Rồi chiếc taxi tiến tới phía nhà sunny, dần chậm lại và dừng hẳn ngay trước nhà sunny. Tibu vẫn còn nhớ rõ, từ cửa bên phải ở phía sau, sunny dần bước ra. Hôm nay sunny xinh lắm, mặc một bộ đầm màu trắng, cài băng đô màu xanh và make up nhẹ. Tibu chạy tới trước cổng nhà sunny

- Em đi đâu vậy? Sao em nói qua nhà dì tổ chức sinh nhật. Anh qua thì anh B nói không có? Từ tối đến giờ em đã ở đâu?

Sunny không nói gì, khuôn mặt sunny như người vô hồn, nhợt nhạt và không một chút sinh khí

- Sao em không nói gì hết vậy? Có chuyện gì nói cho anh biết đi ! Tibu bắt đầu cảm thấy lo lắng

Vẫn một sự im lặng đáng sợ, rồi bất chợt sunny khụy xuống nếu như tibu không kịp đỡ con người nhỏ nhắn đó trên tay, có lẽ sunny đã nằm ngay dưới chân tibu rồi

Tim tibu bắt đầu đập mỗi lúc nhanh hơn rất nhiều, mặt tibu dần tái mét. Từng lời nói của tibu bắt đầu không mạch lạc nữa, tay tibu trở nên run rẩy

- Có chuyện gì vậy em, nói cho anh biết đi, đừng làm anh sợ mà. Đừng làm anh sợ sunny!!!

- Em xin lỗi, từ tối đến giờ em đi ăn với T ở nhà hàng. Rồi lúc đó vợ T và mẹ T tới, đánh ghen em. Vợ T tát cho em một cái, em nhục nhã và đau đớn quá tibu ơi!!!







Em có nghe thấy tiếng gió xé không sunny, anh không biết từ đâu nhưng… nhưng vừa có một viên đạn bay xuyên qua tim anh. Nó không chỉ là một lỗ hổng trong tim, mà nó xé nát trái tim anh rồi. Đốt cháy từng mảnh vụn trong tim anh, chỉ còn một chút tro mà thôi. Anh phải làm thế nào đây? Anh phải bật khóc vì nó quá đau ư? Hay là anh gục ngã ngay trước mắt em.

Anh không còn cảm giác trên đôi chân mình nữa rồi.. Mọi thứ sao nặng nề quá, như đang đè nặng trên đôi vai của anh, có lẽ anh không đứng vững được nữa. Mọi thứ trước mắt sao dần nhòe đi, mưa sao…? Mưa thật rồi..!

Dường như tình yêu anh dành cho em là không đủ và chưa bao giờ đủ, đơn giản là vì em chưa bao giờ cần đến nó. Trong trái tim em chỉ có một mình T thôi đúng không. Nhưng.. nhưng anh yêu em mà sunny…anh yêu em mà…

Tibu tự nhủ mình phải thật bình tĩnh và sáng suốt. Có thể cả cuộc đời phải sống trong bóng tối, có thể cả cuộc đời sống trong gục ngã và sợ hãi nhưng ngay giây phút này, ngay khoảnh khắc này đây tibu phải thật bản lĩnh và mạnh mẽ. Có lẽ lúc này sunny cần một người bên cạnh để bảo vệ và che chở…

Hãy cố gắng lên tibu, hãy thật cứng cỏi cho dù cả đời này sunny không yêu mày nữa không cần mày bên cạnh nhưng giây phút này, mày là người duy nhất ngồi bên cạnh sunny. Mày là người duy nhất có thể giúp đỡ sunny, chẳng phải đó là điều mày muốn sao? Bảo vệ và che chở cho sunny…

Cố gắng thật bình tĩnh, tibu hỏi sunny

- Nó dám đánh em sao, nó đánh em ở đâu? Em có đau lắm không? Nó có làm gì em nữa không?

- Em không đau nhưng em sợ lắm tibu, chị nói là không để yên cho em, sẽ kêu người đánh em ? Có khi tí nữa sẽ có người đến đánh em

Tibu ôm lấy sunny…

- Em đừng sợ, anh đây rồi anh ở ngay bên cạnh em rồi, sẽ không ai có thể làm đau em nữa đâu! Sẽ không ai làm tổn thương em được nữa.

Biết rằng nếu tối nay ngủ ở nhà sunny sẽ không an toàn, tibu chở sunny qua nhà Linh ngủ. Linh mở cửa và hỏi có chuyện gì nhưng không ai trả lời? Cả ba ngồi trên gác xếp nhỏ, nơi Linh ngủ. Thấy vẻ mặt thẫn thở của sunny, Linh cố gắng gặng hỏi sunny. Rồi tibu lên tiếng

- Linh ngồi nói chuyện với sunny đi nhé, tibu xuống dưới uống miếng nước.

Tibu cảm thấy cổ họng mình như bị lửa đốt, khô không khốc.. đến khó thở! Tibu vẫn chậm rãi rót nước uống. Nhẹ nhàng đặt cốc xuống dưới, rồi từ từ bước vào phòng vệ sinh

Phịch!!! …!! Tibu khuỵ xuống dưới đất, ngay lúc này tibu không còn đứng trên đôi chân của mình được nữa.

Sao bỗng nhiên tất cả nhòe đi một cách nhanh chóng… nhòe đến mức tibu chẳng còn thấy được gì, mọi thứ.. mọi thứ cứ dần nhạt nhòa.. Tay tibu bịt miệng thật chặt, chặt đến mức tibu không thể thở được. Tibu cố gắng cắn lấy tay mình để không miệng không bật thành tiếng nấc, tibu thấy miệng mình sao mặn quá, là vị mặn của cảm xúc, vị mặn của những giọt nước mắt hay là vị mặn của máu…

Những giọt nước trên mắt của tibu cứ liên tục rơi không ngừng, chưa bao giờ tibu khóc đến như thế. Từng hơi thở trở nên quá nặng nề và chậm chạp… Vẫn cứ rơi, nước mắt tibu vẫn cứ chảy xuống không ngừng trên khuôn mặt đầy đau đớn đó.. Anh thật yếu đuối…

Anh khóc vì em làm tan nát trái tim anh hả sunny?

Anh khóc vì tình yêu anh dành cho em không đủ lớn để dành lại em bên cạnh anh sao?

Hay anh khóc vì đối với em, anh chỉ là một cơn gió thoáng qua và chưa từng có ý nghĩa đối với cuộc đời em?

Không! Không phải!!! Tất cả đều không phải!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Anh khóc vì anh đã không bảo vệ được em

Anh khóc vì anh đã để người ta làm đau em

Anh khóc vì.. vì .. thật sự ngay giây phút này đây, anh cảm thấy bất lực. Bất lực nắm chặt lấy tay em để em không rời xa anh, nhưng đôi tay nhỏ nhắn ấy dù anh cố gắng đến mức nào, dù cố gắng đến chút sinh lực cuối cùng anh cũng không thể giữ nó lại…

Tibu run rấy đôi tay, cố gắng rút điếu thuốc ra hút để bình tĩnh hơn. Nặng nề quá,mọi thứ trở nên nặng nề quá. Thời gian, không gian và cả chính bản thân tibu…

Tibu đứng lên, rửa mặt thật kĩ. Hít một hơi thật sâu rồi trở lại gác

Cố gắng tỏ ra thật tỉnh táo và điềm tĩnh. Tibu nói với sunny

- Tối nay em ở lại với Linh nhé, sẽ an toàn lắm, em đừng lo gì hết và đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi, có gì em cứ gọi điện thoại. Anh sẽ có mặt liền. Cũng khuya rồi, em với Linh ngủ sớm nhé. Mai còn đi học

Rồi tibu quay sang dặn Linh

- Linh để ý sunny dùm tibu nhé. Có gì thì nhớ gọi tibu. Chúc Linh ngủ ngon

-

Rồi tibu đi ra ngoài và về…

4h45 Am.

Sáng sớm Đà Lạt lạnh thật, cả người tibu ướt đẫm vì dầm sương cả đêm. Lạnh, lạnh quá… Từng hơi thở của tibu không còn mạnh mẽ được nữa, có lẽ tibu sắp gục ngã tại đây. Điếu thuốc cuối cùng cũng đã hết, làm sao để cơ thể trở nên ấm áp đây… ừ nó chẳng thể ấm áp được nữa..

Đến lúc này, tibu cảm thấy hơi an tâm vì sunny sẽ không gặp chuyện gì và có thể ngủ ngon một giấc sau một ngày quá mệt mỏi và đau đớn. Tibu lủi thủi một mình, đi ra xe và về nhà… Không quên quay lại nhìn nhà của Linh, nơi sunny đang ngủ…

“Anh cần em Sunny… Thật sự rất cần, nếu em đi rồi.. Cuộc sống của anh sẽ thế nào…”