Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 44






Tâm trạng nhẹ nhàng của Kẻ Được Chọn thiếu niên cũng không kéo dài lâu lắm.
Vào buổi tối, khi Harry đến Hầm, chờ đợi cậu chính là một ly sữa bò cùng gương mặt nghiêm túc của Snape.
“Uống hết, Harry, đừng nghĩ rằng tôi không phát hiện hành động nhỏ mỗi ngày của em.” Snape đem ly đồ uống ấm áp kia đẩy đến trước mặt Harry, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Kẻ Được Chọn đã đem sữa bò liệt vào danh sách đồ uống mình ghét nhất chán nản nhăn mặt.
“Em có thể không uống nó được không? Sev? Thầy biết là em thật sự ghét nó mà?” Harry kéo dài giọng và đi về phía người đàn ông.
“Đương nhiên, nếu em đồng ý với tôi sẽ không tham gia trận Quidditch ngày thứ bảy.” Severus duỗi tay kéo cậu bé vào trong lòng, dùng giọng nói có thể gọi là ôn nhu nói.
Harry bĩu môi, vươn tay lấy ly sữa đến, một hơi uống hết, giống như cái ly đó thật ra là chứa độc dược màu trắng có mùi tất thối.
Severus buồn cười hôn hôn cái trán của Harry.
Gần đây người yêu nhỏ tuổi của anh càng ngày càng trở nên trẻ con khi ở trước mặt anh, như vậy thật phù hợp với độ tuổi với vẻ ngoài của Kẻ Được Chọn.
Đối với việc này, Bậc thầy độc dược không có ý kiến gì.
“Harry.” Severus dùng âm thanh mang theo dụ dỗ nói bên tai Harry.
“Hả?” Harry không chút để ý mà trả lời.
Lò sưởi âm tường ấm áp, cùng với cảm giác ấm áp từ cái ôm của Severus, làm cậu có cảm giác lười biếng muốn ngủ.
“Nói cho tôi biết, có chuyện gì xảy ra trong trận Quidditch cuối cùng ở đời trước của em?” Severus nhẹ giọng hỏi.

Đối với phần nhỏ ký ức anh đã từng nhìn thấy trong đầu của Harry.

Bởi vì, khi anh muốn nhìn thấy cảnh tượng của Harry trước khi mất, lại nhìn thấy một sân bóng Quidditch thật lớn, cho dù là Severus cũng không thể xác định là khi đó đã xảy ra chuyện gì.
Mà hiện tại, tên quỷ khổng lồ nhỏ đang nằm trong lòng anh còn không biết sống chết vẫn đang háo hức tham gia trận đấu Quidditch vào thứ bảy.

Severus kìm nén ý muốn cấm Harry tiếp xúc với môn Quidditch một lần nữa.
Bậc thầy độc dược đã nhẫn nại rất lâu đối với người yêu vừa trở lại năm ba vì trận Quidditch mà có chút hưng phấn quá mức.

Mà anh quyết tâm hôm nay phải làm rõ mọi chuyện.

“Ưm…” Harry không hề phòng bị mà ngáp một cái, “Em đụng vào cầu môn...A, Sev!”
Kẻ Được Chọn kịp thời phản ứng lại kháng nghị mà nhìn người yêu lớn tuổi, nhưng Severus đã có được thông tin mình muốn.
“Em đụng phải cầu môn?” Severus nhướng mày hỏi, trên mặt anh hiếm khi mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Lại có người nguyền rủa em?”
Ngay cả Severus, người hoàn toàn không quan tâm đến Quidditch, cũng biết người yêu của mình bay giỏi như thế nào, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được Harry không vì bất kỳ ngoại lực tác động mà làm mình đâm đầu vào cầu môn mà chết.
Dường như trong nháy mắt Severus liền nghĩ đến lúc Harry năm nhất, cái tên Quirrell mang theo mùi tỏi và Voldemort.

“Là ai?” Severus lạnh lùng nói.
Cho dù là xảy ra trong tương lai, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hại chết Harry.
“Không...Không có ai.” Harry rên rỉ, mặt đỏ như sốt cà chua mà Neville vô tình xịt vào mặt Seamus vào buổi sáng.
Kẻ Được Chọn đang giãy giụa mà suy xem có nên nói sự thật cho giáo sư của mình.

Dù sao, Severus cũng sẽ không vì cậu là người yêu của anh ấy mà không cười nhạo cậu, Nhưng nếu không nói, Harry cũng không nghĩ Severus sẽ nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Harry thậm chí còn dám dùng tất cả hầm vàng của mình để cược, từ lần trước Severus nhìn đến Quidditch World Cup từ trong đầu cậu đến giờ cũng chưa quên, mà người đàn ông luôn tỉ mỉ cẩn thận này trước giờ chưa từng tỏ vẻ tò mò gì, cho đến hôm nay.
Thật là xấu hổ! Nội tâm Kẻ Được Chọn vì không bảo vệ được bí mật nhỏ của mà cảm thấy không cam lòng nghĩ.
“Em đang bảo vệ kẻ đó sao? Harry!?” Thanh âm của Severus bắt đầu trở nên nghiêm khắc, mang ý cảnh cáo.

Điều này làm anh càng giống vị giáo sư hà khắc trên lớp độc dược mà không phải người yêu dịu dàng của Harry.
Cho dù hai người này đều là một, nhưng hiển nhiên cậu thích người sau hơn.

Dù sao, khi Snape mang thân phận giáo sư thì cũng không có châm chước cho cậu.


Gần đây nhất vì sự cố ngoài ý muốn trong lớp độc dược mà bị trừ bốn mươi điểm, Harry nhìn gương mặt có chút nghiêm túc mà miên man suy nghĩ.
“...Harry.” Severus nói.
“Cái gì?” Harry hỏi.
Severus bất đắc dĩ mà nhìn người yêu dưới sự gặng hỏi của anh mà bắt đầu thất thần, phát hiện lực uy hiếp của mình với Harry càng ngày càng thấp, điều này làm cho giáo sư khủng bố nhất Hogwarts có phần hụt hẫng.
Việc này đương nhiên không phải là Severus hy vọng Harry sợ anh, ngược lại, Severus không muốn người yêu mang theo đề phòng cùng sợ hãi với mình.

Nghĩ lại, khi hai người ở cùng nhau, nhưng đối phương luôn mang theo ánh mắt nghi ngờ và phòng bị nhìn theo mỗi động tác của mình, cho dù Severus bởi vì đôi mắt giống với Lily cùng tình yêu sâu đậm của Harry, thì cũng không ngu ngốc mà chọn một người bạn đời như vậy.
Nhưng mà, tình huống hiện tại là cậu bé đang ngồi trong lòng anh bị anh gặng hỏi mà lại nhìn mặt anh rồi suy nghĩ lung tung.

Việc này cũng phải việc mà Snape mỗi ngày đều gặp.
“Nói cho tôi, chuyện đó rốt cuộc là như thế nào?” Severus nhẹ giọng hỏi.
Severus vốn là người kiên định và có mục tiêu rõ ràng nên sẽ không vì đối phương thất thần mà quên mất mục đích ban đầu của mình.
“Không...Không có ai nguyền rủa em, ách, cây chổi bị mất khống chế.” Harry do dự nhưng cuối cùng vẫn nói ra sự thật, “Anh biết mà, đó mà cây chổi mới nhất, nó vẫn chưa được hoàn thiện về tính ổn định, em muốn chuyển hướng thì nó lại tăng tốc, khi em tỉnh lại thì đã ở trên Xe đò Hiệp Sĩ.”
Tốc độ nói nửa câu sau giống như tốc độ cậu đuổi theo trái Snitch, Severus phải cực kỳ cố gắng mới nghe được Kẻ Được Chọn mắt xanh đang nói cái gì.
Biểu tình trên mặt Severus cực kỳ quái dị, giống như kinh ngạc, lại như đang kiềm nén cái gì đó.


Nhưng thật ra Harry biết rõ Severus đang nhẫn nhịn cái gì, cậu cố hết sức mà trừng mắt cảnh cáo mà nhìn người đàn ông, lại tự nhủ nếu anh ấy thật sự cười nhạo mình, cậu cũng sẽ không nghe lời người đàn ông này mà uống sữa bò nữa.
“Thật là làm người ta kinh ngạc.” Cuối cùng Snape chỉ nói ngắn gọn như vậy, tuy rằng giọng nói của anh rất khả nghi mà hơi run rẩy.
Harry không biết nên nói là mình cảm thấy hài lòng hay tiếc nuối.
“Thầy không yêu cầu em tránh xa Quidditch từ bây giờ? Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi trôi qua, Harry có chút lo lắng hỏi.
“Rất muốn, nhưng tôi sẽ không.” Severus nói, anh dừng một chút, sau đó nói tiếp, “Tôi cho rằng em sẽ không có bất cứ ý tưởng nhường nhịn nào với Draco vào trận Quidditch ngày thứ bảy.”
Severus hiểu Harry, giống như Harry hiểu Severus.
“Em đương nhiên sẽ không cố ý thua trận” Harry lẩm bẩm nói, “Nhưng em cũng không thể làm Draco thua quá khó coi.”
“Đây là một sự sỉ nhục, Harry, Slytherin sẽ không chấp nhận điều này.” Severus nhẹ giọng nói.
Harry suy nghĩ, kết luận là Severus nói đúng.
Vì thế, trong cơn mưa gió ngày thứ bảy, trong trận Quidditch giữa Gryffindor và Slytherin, Harry dùng kỹ năng của mình, đã kết thúc trận đấu trong vòng hai phút sau khi bắt đầu.
Mà đương nhiên khi Harry bắt được trái Snitch, Draco thậm chí còn chưa tiến vào trạng thái thi đấu.
Vẻ mặt của Tầm thủ đội Slytherin lúc đáp xuống đất đều xanh hết, quý tộc nhỏ cực kỳ thất vọng về kết quả này, nhưng cậu vẫn cực kỳ miễn cưỡng mà duy trì phong độ quý tộc, không đem bất mãn phát tiết lên người Harry.
Mấy ngày sau Ron và Hermione cố gắng hết sức chú ý đến cảm giác của Draco, Harry cũng bì đã làm tổn thương đến bạn tốt Slytherin của mình mà cảm thấy cực kỳ có lỗi.
Nhưng kết quả này cũng không có cách nào thay đổi, cho dù Draco đúng là một tầm thủ tốt, nhưng Harry là người từng có kinh nghiệm.

Vì săn sóc cho tôn nghiêm của Slytherin mà đả kích lòng tự trọng của cậu ta, Kẻ Được Chọn nhìn bạn tốt đang có tâm trạng không tốt mà thở dài..