Hội Trưởng Đại Ca, Tiếp Chiêu Đi

Chương 33: Giao kèo





- Không, em không ngủ chung với mấy anh đâu!
Tôi gào lên mãnh liệt phản đối việc phải chung phòng với “Liên minh tam quái”. Đùa chứ, làm sao một đứa con gái mới lớn như tôi có thể ngủ cùng phòng với ba tên con trai được, mặc dù họ không động chạm gì đến tôi nhưng mà tư tưởng lại không cho phép, nhất là còn tự nhiên xuất hiện cảm giác kì quái sau khi tiếp xúc với Thái Tuấn nữa chứ. Ôi ôi!!
- Tại sao? Có sao đâu, phòng cũng rộng, anh em mình ngủ chung cho vui. – Ông Nguyên nào hiểu cảm giác của tôi, ngạc nhiên nói.
- Ơ ơ… tại em không quen ngủ cùng phòng với nhiều người… - Đành phải nói đại cái lí do ngớ ngẩn ấy thôi chứ biết giải thích kiểu gì.
- À à, Lam đúng là có cái tật xấu đó đấy ạ, nó từng kể với em là ngủ cùng nhiều người thì nó sẽ không ngủ được, hay là anh Nguyên cứ xếp cho nó ngủ phòng khác. – Nhỏ Thu ôm chặt cái gối, thấy tôi ra vẻ khổ sở liền nhảy vào chữa cháy. Hic, đúng là bạn tốt của tôi mà, Thu ơi cảm ơn mày vì đã cứu tao đúng lúc, chẳng bù với ông anh chết tiệt kia chỉ biết trố mắt nhìn em gái nhảy vào “hang cọp”.
- Thật à? Tiếc thật đó, anh rất muốn ngủ chung với nhóc Lam rồi nói chuyện với nhóc. – Ông Nguyên làm bộ mặt tiếc nuối dữ dội. – Nhưng bây giờ chỉ còn một phòng nhỏ dành cho khách, mà anh vẫn chưa cho người quét dọn gì cả, làm sao đây?
- Không sao, em dùng tạm cũng được! – Tôi vội xua tay, thà rằng ngủ chỗ không sạch sẽ còn hơn là cùng với cẩu hội trưởng và Nguyên biến thái. Tôi ớn nhất là hai con người này.
Nhưng… thật ra thì ngủ cùng họ cũng chẳng việc gì, chỉ là tự dưng tôi thấy hơi ngượng ngùng khi đối diện với Thái Tuấn mà thôi. Cùng chẳng biết tại sao, chỉ là tôi rất ngượng, một hiện tượng chưa từng xuất hiện trong tôi trước đây…
Dây dưa một hồi, cuối cùng tôi cũng được toại nguyện, vội vàng ôm đồ đạc qua phòng dành cho khách ngủ. Căn phòng tuy không được rộng cho lắm, lại khá là nhiều bụi, đúng như ông Nguyên nói là chưa được quét dọn gì cả, nhưng mà thà thế còn hơn. Cố mà chịu khổ đi Du Lam, chỉ một đêm thôi mà. Tôi tự an ủi chính mình như thế rồi cầm lấy cái chổi dựng trong góc tường quét qua sàn phòng rồi phủi phủi qua tấm ga trải giường, hic, tưởng đi du lịch sung sướng lắm, ai dè chỉ mình tôi phải chịu khổ, thế đấy, tác dụng phụ của việc giả trai. Tôi hối hận lắm rồi, thực sự rất muốn quay lại làm con gái, đường đường chính chính xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng thật của mình.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi, không còn đường lùi nữa rồi Lam ơi!

- Cứu… cứu tôi với… tôi không thở được…

- Cứu…
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi. Một vòng ôm ấm áp bao trùm lấy cơ thể tôi. Một hơi thở ấm áp vờn quanh tai tôi. Một đôi môi ấm áp…
!?!

- Á!!!
Tôi bật dậy như một cái lò xò, hơi thở dồn dập, gấp gáp, nhanh như tiếng tim đập trong lồng ngực. Tôi… tôi lại gặp ác mộng về sự việc chiều qua, cảnh tượng mình sắp chết đuối hiện rõ mồn một trong đầu, rồi cảnh tượng Thái Tuấn kéo tôi vùng lên khỏi dòng nước biển mặn chát. Cảm thấy toàn thân như phát sốt, tôi đưa tay sờ lên trán, vẫn mát, nhưng sao hơi thở lại nóng hầm hập như lửa đốt vậy, lại còn toát mồ hôi nữa?
Nóng quá. Phải đi tắm thôi, tắm thôi, tôi không chịu được nữa!
Tôi cầm điện thoại đặt ở tủ đầu giường lên xem, mới có 6 giờ hơn, chắc giờ này mọi người vẫn còn đang ngủ. Phải tranh thủ lúc này trong phòng tắm không có ai, chứ nếu để muộn hơn thì dễ bị phát hiện như chơi. A, khổ quá, khổ quá!!
Xả ít nước nóng vào trong bồn, rồi tiếp đó pha thêm nước lạnh cho nguội, tôi khoái chí nhìn bồn tắm vừa to vừa bóng loáng. Đúng là nhà giàu, có cả bồn tắm xịn, đây là lần đầu tôi được tắm bồn đấy, mọi khi toàn là tắm vòi sen, hí hí. Tôi thả mình vào dòng nước ấm, hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi ngâm cả người trong nước, thích quá đi mất, bảo sao người ta cứ thích tắm bồn, hóa ra là thế này đây.
Tôi “vùng vẫy” trong bồn một lúc khá lâu rồi mới đứng dậy tìm quần áo mặc, tắm thế đủ rồi, tuy có chút tiếc nuối nhưng buộc phải lên thôi, ngâm nhiều trong nước cũng không tốt.
Có nằm mơ cũng không ngờ khoảnh khắc tôi vừa đứng lên ấy…
“Xoẹt”, cánh cửa phòng tắm bị ai đó đẩy mạnh ra…
Hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào nhau. Tôi ngỡ ngàng nhìn người ấy, người ấy cũng ngỡ ngàng nhìn lại tôi…
OH MY GOD!!!
Tôi hoảng hốt vội nhảy lại vào trong bồn tắm, cố kìm nén không để cho bất cứ âm thanh nào lọt ra khỏi cổ họng. Còn người kia đồng thời cũng vội đóng cửa vào, như một phản xạ rất tự nhiên.
Chết rồi!!! Tôi bị phát hiện mất tiêu rồi!!! Làm sao đây, làm thế nào bây giờ???
Ối Cha mẹ ơi, cứu con với, con không muốn mình bị gán cho cái tội danh lừa gạt thiên hạ đâu!!! Oa oa oa!!!
BỊ NHÌN THẤY HẾT RỒI!!!
***
Tôi bước ra khỏi phòng tắm sau khi đã mặc xong xuôi quần áo, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng có trời mới biết tôi đang lo lắng đến cỡ nào. Quả nhiên bà chị ấy vẫn còn đứng đó, chắc sắp định hỏi cung tôi đây mà, ok, tôi đã sẵn sàng tinh thần, chỉ cần bắt được chị ta giữ mồm giữ miệng là được, cho dù phải dùng đến bạo lực đi nữa. Quỷ tha ma bắt, có ai biết được bà chị vô duyên này dậy sớm thế đâu kia chứ??
- Sao, chị muốn hỏi gì thì hỏi đi! – Tôi dựa người vào tường, nói bằng giọng bực bội.
Đột nhiên chị Phương cầm lấy tay tôi rồi lôi kéo xềnh xệch ra vườn hoa sau nhà, mà mặt chị ta khá ư là nghiêm trọng. Tôi chả hiểu mô tê gì, cứ thế để mặc bả lôi kéo như một con ngốc. Ê ê, định làm gì đó, tính bắt cóc tôi rồi uy hiếp ông Lâm làm bạn trai à??
- Yên tâm, ở đây chỉ có hai chị em ta, nói chuyện đảm bảo sẽ không bị ai nghe thấy! – Chị ta giơ tay lên trước miệng rồi nháy mắt tinh quái với tôi, ôi, hóa ra bà chị này cũng đáo để đấy chứ, đổi lại là tôi mà bắt gặp chị ta giả trai trong tình cảnh ấy thì thể nào cũng hét toáng lên chứ không giữ được bình tĩnh thế này đâu. – Ngạc nhiên thật đấy, không ngờ em lại là con gái, là gái giả trai nha! Lần đầu chị thấy ngoài đời chứ không phải trên phim, wow!
Rồi bả săm soi tôi từ trên xuống dưới như đang săm soi một sinh vật đã tuyệt chủng từ lâu nhưng còn duy nhất một mống sót lại trên cõi đời. -_-

- Nhìn em xem, quả giống con trai đó, hơn thế nữa còn là một cậu nhóc xinh trai, tuyệt thật~ (ví von thế à bà chị?). Tại sao em lại phải đóng giả con trai thế Lam?
Bây giờ mới vào câu hỏi chính. Mà phải công nhận phản ứng của bà chị này đúng là có một không hai, vượt xa suy nghĩ của tôi.
- Đơn giản vì thích! – Tôi đáp lại bằng một câu giải thích cộc lốc, chả muốn khai ra cái lí do củ chuối là tại không thích mặc váy.
Cứ tưởng bả không chấp nhận cái câu trả lời lãng xẹt đó của tôi, nhưng ai ngờ…
- Ồ, em táo bạo thật đấy, nhỡ bị phát hiện là toi! Chị cũng thích giả trai đi học lắm nhưng mà lại sợ, ba mẹ cũng không cho. Em Lâm có khác, cá tính thật!
Bó tay. Chị Phương đúng là một người có tính cách đặc biệt -_-
- Sẽ không bị ai phát hiện nếu như chị không nói! – Tôi không vòng vo thêm nữa mà nói thẳng yêu cầu của mình.
- Chà, tất nhiên là chị sẽ không nói. Nhưng đổi lại chị có một điều kiện nhỏ…
Điều kiện? Biết ngay là chẳng có thứ gì trên đời này miễn phí cả!
- Thôi được, chị nói đi.
Chị Phương cười tinh quái với tôi, sao mà tôi thấy ớn lạnh quá vầy trời?
- Làm quân sư tình yêu cho chị!
What the hell?? Quân sư tình yêu?? Là cái quái gì??? Tôi mờ mịt nhìn chị ta, không phải ý bà chị là bảo tôi gán ghép cho bả và ông Lâm thành cặp đấy chứ?
- Như em biết đấy, chị rất thích anh trai em nhưng không được anh em đáp lại. Nếu em giúp chị “nằm vùng”, báo cáo mọi hành động tung tích của Lâm cho đến khi chị chiếm được tình cảm của cậu ấy thì chị sẽ giữ bí mật cho em đến phút chót.
Há há, nói trắng ra là làm gián điệp cho chị ta. Đúng là đồ trẻ con, thời đại nào rồi mà còn dùng cách này đi cưa trai chứ, tội cho ông anh nhà này rồi. Nếu đồng ý thì tôi lại phải gánh vác thêm một trách nhiệm nặng nề, khi không lại rước thêm phiền phức cho bản thân. Nhưng nếu từ chối, e rằng bà hồ ly này sẽ khai ra mọi chuyện mất. Tức thật, tự nhiên lại bị bả nắm thóp!!
- Thế nào? Em có đồng ý giúp chị không?
- Thôi được, chỉ cần ông Lâm thích chị thì giao kèo của chúng ta kết thúc phải không?
- Đúng thế, nhưng mà không dễ đâu nha!
- Không hiểu sao chị lại thích được ông Lâm, chị mà biết được ổng xấu tính thế nào thì sẽ bỏ cuộc ngay thôi. – Tôi lắc đầu, thử tìm cách “khai sáng tư tưởng” cho bà chị hồ ly này.
- Chỉ không quan tâm tính cách Hoàng Lâm ra sao? Chỉ đơn giản là chị rất rất thích cậu ấy! À không, phải nói là rất yêu!
- Thế nào là yêu kia chứ? Chị biết được sao?
Hình như đụng trúng lĩnh vực chuyên môn của bà này hay sao ấy mà bả bắt đầu ôm mặt nói ra một tràng cứ như là chuyên gia đích thực:
- Em không biết sao? Ban đầu chị cũng không biết là mình yêu Lâm đâu, thậm chí từ hồi chị bắt đầu được làm lớp trưởng hai đứa còn xung khắc như nước với lửa kia. Chỉ là sau một thời gian tiếp xúc, tự nhiên trong chị xuất hiện một cảm giác kì lạ, chị bắt đầu biết ngượng ngùng trước cậu ấy, biết đỏ mặt trước cậu ấy, tim đập nhanh trước cậu ấy, rồi mắt luôn dõi theo từng cử chỉ của cậu ấy từ lúc nào không hay, tức giận khi thấy cậu ấy đưa đẩy với mấy đứa con gái khác lớp, thậm chí ban đêm còn hay mơ thấy cảnh tưởng hai đứa tay trong tay, bla bla… Nói chung là hình ảnh Lâm luôn xuất hiện trong tâm trí chị mọi lúc mọi nơi.

Hớ hớ, tôi chỉ hỏi ngắn một câu thôi mà sao cứ như là đang nghe bà chị này kể tiểu thuyết ngôn tình vậy. Chắc là bả thật lòng với ông Lâm 100% rồi, nhìn bộ mặt tươi roi rói thế kia mà.
Nhưng mà… đó gọi là thích, là yêu một người sao?
Sao tôi cảm giác mình có chút gì đó giống chị Phương quá vậy. Ban đầu thì rất ghét tên Tuấn, ghét cay ghét đắng, đến nỗi hễ nhìn thấy bản mặt hắn là thấy nóng tiết rồi, chỉ muốn tìm trò chọc phá hắn thôi. Nhưng dần dần, từ lúc nào cũng không hay nữa, tôi chẳng còn thấy ghét hắn thậm tệ như lúc đầu mà chỉ đơn giản là muốn trêu chọc hắn ta thôi. Rồi tôi thỉnh thoảng còn hồi hộp khi gặp hắn, ngượng ngùng trước cử chỉ dịu dàng tối qua, cũng không ít lần tôi bất giác dõi theo từng hành động của con người ấy,…
Cảm giác này là sao?
Không phải là…
!?!
KHÔNG, TUYỆT ĐỐI KHÔNG PHẢI!!!
Tôi hốt hoảng vội xua đi cái ý nghĩ đáng sợ vừa lướt qua trong đầu. Làm sao có thể, tôi vốn dĩ rất ghét người đó cơ mà, đã từng thề rằng hắn là kẻ thù không đội trời chung, làm sao có thể nảy sinh cảm giác ấy…?? Không, không, có chết tôi cũng không tin bản thân mình lại biến hóa nhanh vậy đâu…
- Em sao vậy Lam? Trông sắc mặt em không được tốt?
Chị Phương đột nhiên đưa tay lên sờ trán tôi, không suy nghĩ nhiều, tôi liền hất tay chị ta ra, ai biểu chị ta nói lung tung là tôi suy nghĩ vớ va vớ vẩn kia chứ?
- Nè bà chị, em đồng ý giao kèo của chị, chỉ cần chị không tiết lộ bí mật của em thì em sẽ giúp chị nằm vùng.
- Thật sao? Woa, biết ngay là em sẽ không từ chối mà!!! – Bả có vẻ sung sướng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.
- Bị bà chị nắm thóp, còn có lựa chọn khác sao?
Tôi bực tức quay phắt người, bỏ ra ngoài chứ không vào trong nhà. Tức cha chả là tức, tự nhiên bất cẩn để bà hồ ly phát hiện, rồi vô duyên vô cớ đi làm quân sư “tềnh êu” cho bả. Du Lam tôi đâu phải là kẻ rỗi hơi chuyên đi lo chuyện bao đồng của thiên hạ như thế???
Đi dọc quanh bờ biển, tôi mới thấy tâm hồn mình thư thái biết bao. Không khí sáng sớm thật trong lành, từng cơn gió thoang thoảng, mang theo hương vị mặn mà của biển. Tôi không biết chính mình đã trở nên hay suy tư từ bao giờ, nhất là đang gặp phải tình trạng rối ren về tình cảm trong lòng, tôi hoàn toàn không hiểu gì về thứ gọi là “thích” hay “yêu” người khác phái cả, đây phải chăng là một sự biến đổi tâm sinh lý rất bình thường ở thiếu nữ mới lớn?
Tôi nghĩ mình cũng hơi hơi thích hội trưởng rồi. Thỉnh thoảng tôi từng mơ thấy hắn chọc ghẹo tôi, mơ thấy nụ cười ôn hòa mà hắn từng cười. Và nhất là… sau chuyện ngày hôm qua, tôi rất cảm động và mang ơn Thái Tuấn đã cứu tôi thoát chết…
AAA…!!!
Sao tôi lại trở nên hoang mang thế này?? Sao tôi cứ cảm thấy lòng mình thật rối bời… Không thể đoán ra được cái thứ tình cảm trong mình thật ra là thế nào…