Hội Trưởng Đại Ca, Tiếp Chiêu Đi

Chương 18: Kết nghĩa huynh đệ





Cẩu hội trưởng!?!
Tại sao hắn lại ở đây???
Tôi ngây người nhìn hắn một lúc mới để ý tới chiếc áo nhân viên phục vụ màu cam của nhà hàng Tâm Đạt. Ô, hắn làm thêm ở đây? Phát tờ rơi, rồi đến phục vụ ở nhà hàng gà nướng, coi bộ tên này thiếu tiền dã man. Nhưng mà ba mẹ hắn cho phép đi làm thêm khắp nơi khi chỉ đang ở độ tuổi học sinh thôi sao? Kì thật! Tôi bắt đầu có chút tò mò về gia cảnh của cẩu hội trưởng…
Trong khi tôi còn đang thộn ra vì bất ngờ gặp mặt tên Tuấn ở đây thì lũ bạn tôi đã nổi máu háo sắc trước vẻ đẹp rạng ngời ông mặt trời của hắn, nhao nhao lên gọi món, cảnh tượng chẳng khác gì mấy bà thím đang tranh nhau đồ ăn thời bao cấp.
- Anh ơi cho em món abc…
- Thêm món xyz nữa…
- Em gọi món gà xx… thêm món tráng miệng yy…
Bọn họ tranh nhau cướp lời, lẫn lộn tùng phèo cả lên làm tôi chả biết họ đang gọi món gì nữa, như thể sợ thiếu khẩu phần của mình ấy. Mất mặt với lũ này quá đi mất, sao chúng nó hám giai giống như tôi thế không biết? Chỉ có điều tôi không dám thể hiện một cách khoa trương ra bên ngoài như thế, cho dù người đó không phải kẻ thù của tôi – cẩu hội trưởng đi chăng nữa. Cầm cốc nước đá lên tu một hơi, tôi làm bộ không quan tâm đến lũ bạn biến thái và tên phục vụ họ cẩu tên hội trưởng kia. Mấy đứa có gọi gì thì gọi nhưng phải để ý đến hầu bao đấy, nếu không đủ tiền trả thì ta sẽ cắm bọn mi ở lại rửa bát đĩa!
Thỉnh thoảng không nhịn được, tôi khẽ liếc mắt qua phía Thái Tuấn. Gương mặt đẹp trai mang vẻ hiền lành của hắn (mặc dù bản chất lưu manh vô đối) chăm chú nhìn quyển sổ nhỏ trên tay, lia lịa ghi chép lại những món ăn mà đám bạn tôi đã gọi; chiếc áo phục vụ ngắn tay màu cam tuy chả có gì nổi bật nhưng không hiểu sao diện lên người hắn lại có phần đẹp đến thế nhỉ? Với cái bộ dạng lừa người của hắn, nếu không biết chắc mọi người sẽ nghĩ ngay hắn chỉ là một nam sinh hiền lành, điềm đạm, ôn hòa, nho nhã, yếu đuối,… Cẩu hội trưởng mà là người như vậy, tôi đi đầu xuống đất!
Tôi chống tay vào cằm, làm vẻ như đang thường thức một thứ gì đó rất đẹp đẽ…
Tuy ghét cẩu hội trưởng là vậy nhưng tôi không thể phủ nhận mình nhiều lúc bị khuôn mặt của hắn hấp dẫn. Hắn là tên con trai đẹp nhất mà tôi từng gặp trong 16 năm qua. Ai dà!

Sau khi ghi chép xong, hắn cầm theo quyển sổ rời đi rất nhanh chóng làm tôi còn chưa kịp chọn món ình. Thôi bỏ đi, dù sao lũ háo sắc kia cũng đã gọi nguyên cả “cái nhà hàng” rồi, tôi thì dễ tính, ăn món nào cũng được miễn là gà.
- Không ngờ nhà hàng này cũng có nam nhân viên đẹp trai đến thế! – Nhỏ Lan, nhỏ Nguyệt hứng khởi đồng cảm thán một câu sau khi được tiếp xúc với trai đẹp.
- Vì biết điều ấy nên tao cố ý rủ tụi mày tới đây ăn mừng đó, hi hi! – Nhỏ Thu vui sướng cười khúc khích, tự hào vỗ ngực. Hóa ra đây chính là mục đích thật sự của nó: đến nhà hàng gà nướng Tâm Đạt không chỉ để ăn mà còn để ngắm nam nhân viên đẹp trai, thỏa mãn cho tâm hồn háo sắc của mình và lũ bạn (trong đó có tôi).
- Thu, mày có biết anh ấy là ai không?
- Anh ấy tên Thái Tuấn, 21 tuổi, vì vẫn đang trong kỳ nghỉ hè nên về nhà kiếm việc làm thêm. Vì biết anh ý làm ca 6 đến 9 giờ tối nên tao đã đặt chỗ vào đúng 6 giờ nè…
Phụt!!!
Lời nhỏ Thu nói làm tôi đang uống nước thì phun tùm lum hết ra ngoài, may là không trúng ai.
- Oái, mày bị sao thế hả Lam??? – Nhỏ Nguyệt bị dính chưởng mấy giọt nước kêu lên oai oái như lợn bị chọc tiết.
- Không… không có gì… - Tôi vuốt ngực cho bình tĩnh rồi vội rút giấy ăn ra lau miệng.
Gì hả trời? 21 tuổi???
Chứ không phải hắn là học sinh lớp 12 trường An Hải sao???
Tức cười thật, hóa ra hắn giấu tuổi để được làm việc ở đây, cũng đúng thôi, nào ai dám nhận lao động là học sinh cấp 3 chứ. Cơ mà hắn đủ 18 tuổi rồi, còn lo sợ điều gì nữa? Thật khó hiểu!
- Woa, sao mày biết hay vậy Thu?
- Chuyện, chú tao quen chủ nhà hàng mà, muốn biết điều gì chả được! – Nhỏ Thu được nước vênh mặt lên tận trời cao, vỗ ngực ra vẻ ta đây biết nhiều lắm.
Ờ… thế mà cũng gọi là biết à? Buồn cười, mấy đứa này đâu có rõ được sự thật rằng tên đó chính là hội trưởng “hắc ám” của trường tôi đâu cơ chứ? Mà tôi cũng chả buồn nói sự thật cho bọn họ biết, mặc cho ba người họ với ba bộ óc tha hồ mà phát huy trí tưởng tượng bay cao bay xa về cái anh Tuấn 21 tuổi “ba chấm” đó đó. Thế là tôi ngồi im không hé miệng nửa lời, chỉ thản nhiên uống nước ngồi chờ đồ ăn và nghe ba cái loa cỡ đại kia đang bàn luận rôm rả về trai đẹp, từ các “ộp pa” xứ Hàn đến các “ộp má” xứ… tận bên kia đại dương. Nhưng người được họ nói đến nhiều nhất không ở đâu xa mà chính là cẩu hội trưởng.
Lúc lâu sau, các món ăn được bưng tới, tưởng họ gọi nhiều lắm nhưng hóa ra chỉ có năm món. Mặc kệ ba đứa kia vẫn đang thao thao về Trần Thái Tuấn, tôi cầm đũa lên và bắt đầu đánh chén. Trai đẹp thì sao chứ, ăn vẫn là ưu tiên hàng đầu của tôi. Chẹp... mấy món này ngon quá trời!
Hôm nay chính là ngày tôi thoát kiếp nạn tự kỉ dưới văn phòng Hội học sinh và được trở lại lớp học yêu dấu (mặc dù tôi mới chỉ được học có mỗi một buổi). Tôi vác cặp sách hớn hở đi lên lớp sau khi cuộc họp “bô lão” thường nhật kết thúc. Vừa mới đặt chân đến cửa phòng lớp 10A2, tôi đã giáp mặt phải một đám “lâu la” mà tôi không ưa nhất ngay từ buổi học đầu tiên. Vâng, chắc các bạn cũng đoán ra được bọn họ là ai, chính là cái lũ “đầu gà đầu gấu” đã gây sự với tôi chỉ vì ganh tỵ với sắc đẹp trời phú của tôi đấy.
Cơ mà…
- Ha ha!!! – Tôi bật cười khi nhìn thấy bọn chúng đứa nào đứa nấy đều có mấy vết thâm tím trên mặt, chắc là ba má chúng đã nổi cơn điên khi biết con trai mình bị đình chỉ học nên đã để lại “dấu ấn thiêng liêng” đây mà.
- Cười gì??? – Tên béo cau mày trừng mắt với tôi, gằn giọng nói.
Ây chù chù, ai lại động vào vết thương lòng, à không, vết thương mặt của người ta thế chứ. Tôi cũng hơi vô ý, hi hi…
- Chậc, tội nghiệp… - Nể tình bọn chúng đang “đau đớn về thể xác” nên tôi không cười nữa, thản nhiên đi vào trong lớp.

Chắc bọn chúng đang ngạc nhiên lắm đây vì tôi chả bị làm sao cả. Hê hê, nhìn mấy cái mặt lợn tái đó mà hả lòng hả dạ biết bao nhiêu.
- Khoan đã!
Bỗng nhiên tên béo gọi tôi lại, tôi cũng không lưỡng lự gì mà quay lại theo phản xạ tự nhiên. Hừ, không lẽ tên này lại định kiếm chuyện với tôi? Ok con dê. Cho dù hắn có làm gì thì tôi vẫn chấp hết, kể cả có oánh nhau rồi bị lôi lên phòng Hội học sinh lần nữa thì tôi cũng không sợ, lúc đó sẽ lôi kéo ông Lâm và ông Nguyên đứng ra bênh vực ình, dù gì tôi cũng là em út của Hội mà.
- Chuyện giề? – Tôi hỏi lại bằng giọng điệu khinh thường đối phương.
- Ra đây gặp bọn này một lát.
- Hừ, tưởng nói một câu là tôi sẽ nghe theo sao? Muốn đánh nhau tiếp à?
- Không… - Tên béo trả lời tôi bằng vẻ nghiêm túc kì quặc – Chỉ là nói chuyện thôi…
- Nói chuyện? – Tôi bật cười ha hả, mặc kệ xung quanh đang nhìn mình bằng con mắt cá vàng, - Định tán tao à?
Câu hỏi đùa của tôi vừa dứt, bọn chúng năm tên bỗng nhiên làm một hành động rất kì cục đó là… ôm ngực chúi mặt xuống đất và giả vờ nôn ọe như phụ nữ đang trong thời kì thai nghén. Hừ, cái lũ này có cần biểu tình khoa trương thế không, muốn chọc tức tôi à? ~.
~- Cậu đừng có tưởng bở, tôi không phải là thằng đồng tính như cậu đâu? – Thằng béo nghiêm mặt nói, sao bữa nay tự dưng nó ăn nói văn hóa phết.
Đồng tính? Thằng cờ hó này muốn ăn đấm à?
Tôi “hừ” một tiếng trong cổ họng, lấy dáng vẻ nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, lạnh lùng nhìn tên béo, cũng không thèm cợt nhả nữa. Tên này cũng làm vẻ giống tôi, xem ra hắn quả thực có chuyện quan trọng muốn nói.
- Được thôi, vậy ra ngoài kia!
Tên béo gật đầu rồi cùng đồng bọn đi ra ngoài, tất nhiên là tôi cũng đi theo rồi. Liệu hắn có gài bẫy, giả vờ gặp tôi nói chuyện nhưng thực chất là “ủ lò” thân xác “bé nhỏ” này của tôi không nhỉ? Thôi kệ, cho dù chúng có ý định oánh nhau với tôi thật thì Du Lam tôi đây cũng cóc sợ, nói chứ chẳng phải khoe, võ công của tôi đã từng được sư phụ (thầy dạy võ) đánh giá là “cao cường” nhất nhì trong tất cả các học trò đấy.
Bọn chúng “đưa” tôi ra góc vắng cuối hành lang, ừm, nơi này cũng không phải là chỗ quá “kín đáo”. Tôi dựa người vào lan can, làm một bộ thản nhiên không sợ chết mà nhếch miệng hỏi:
- Có chuyện gì hả?
- Hụ… - Tên béo ho một tiếng lấy hơi (lại còn thế nữa, rõ lắm chuyện) rồi mới nói, - À, chẳng qua là… hai ngày trước, tại bọn này hiếu kì về giới tính của cậu nên mới xảy ra xô xát, ờ, lúc đánh nhau tôi đã…
- Stop… mau vào chủ đề chính đi, đừng dài dòng làm mất thời gian của tôi! – Tôi mất kiên nhẫn xua xua tay cắt ngang câu chuyện “thuở xưa” của hắn.
“Bụp”. Đột nhiên tên béo lao tới và… nắm lấy tay tôi, hai mắt nhìn tôi một cách long lanh và đầy ướt át, ẩm ướt như bỉm em bé, khiến tôi sởn cả gai ốc. Oh my God, đã có chuyện gì xảy ra với tên này vậy?
- Cậu… Vũ Hoàng Du Lam, hãy đồng ý kết bạn với tụi này nhé???
Hớ?
Tôi có nghe nhầm không vậy?

Hắn muốn kết bạn với tôi? Tên này đang trêu người đấy à?
- Cả tụi này nữa!!!
Chưa đợi tôi kịp lên tiếng, năm tên đằng sau đồng thanh hô lớn. Các bạn có tưởng tượng được không, cảnh tượng y hệt như một đám du côn đang quỳ gối trước một vị đại ca “mặt sắt” mà thành khẩn hô: đại ca, xin hãy thu nhận tụi tép riu chúng em làm thuộc hạ!!!
Vị đại ca mặt sắt oai vệ đó đương nhiên chính là Lam tôi rồi!
- Tại… tại sao? – Mãi lúc sau tôi mới lắp bắp hỏi lại, cũng vì quá kinh ngạc với phản ứng khác người của lũ lưu manh này mà tôi nói không được trơn tru.
- Vì võ công của cậu bài bản hơn chúng tôi, và chúng tôi rất thích những người như cậu!
Ặc… hóa ra đó là nguyên nhân, thích người có võ công cao cường, bọn này lạ nhỉ? Hôm trước mới đánh nhau đến nỗi bị đình chỉ, nay tự dưng lại muốn kết giao bạn bè.
Nhưng mà…
Lời đề nghị của bọn họ cũng không phải là tệ. Đã học chung một lớp thì không nên trở thành kẻ thù của nhau, tôi thì cũng muốn quen với nhiều bạn bè, không quan trọng nam hay nữ (đương nhiên trai đẹp thì càng tốt, cơ mà điều đó là không thể), để cuộc sống cấp 3 của tôi sau này không vô vị, tẻ nhạt. Ừm, kết bạn với đám du côn này, xem ra về sau chắc sẽ có nhiều điều thú vị đang chờ tôi, hi hi. Nghĩ đến đây, tôi đồng ý ngay mà không cần hỏi thêm điều gì nữa…
- Ok thôi, có điều… - Cái này mới quan trọng nè, tôi giỏi hơn bọn chúng thì làm gì có chuyện đứng ngang hàng được, -Chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi!
- Huynh đệ? – Mặt tên nào tên nấy mờ mịt.
- Ừ thì coi như bọn mình đang chơi game giang hồ đi, nếu muốn kết giao bạn bè với tôi thì các cậu phải kêu tôi bằng huynh, còn các cậu sẽ là đệ đệ của tôi.
- Nhưng chúng ta bằng tuổi…
- Bằng thì đã sao, chỉ là xưng hô thôi có mất mát gì đâu chứ. Nếu không thích thì dẹp vụ này đi cũng được.
- À không, được chứ, huynh thì huynh, dù sao bọn này cũng thích xưng hô kiểu cổ xưa như thế. – Thấy tôi định thay đổi ý định, tên béo vội xua xua tay đồng ý với lời đề nghị của tôi, xem ra bọn họ thích tôi thật.
- Hì hì, có thế chứ!
Tôi nở một nụ cười tươi rói…