Hội Trưởng Đại Ca, Tiếp Chiêu Đi

Chương 17: Tình cờ chạm mặt





Cẩu hội trưởng nhìn chăm chăm vào tôi, mép hắn nhếch lên một đường khinh bỉ và cái mặt thì trông vô cùng gian xảo:
- Cậu nhét con gián vào túi hồ sơ này có mục đích gì?
- Mục đích gì đâu, chỉ là… chơi thôi. – Tôi sắc mặt không đổi, vô cùng “nghiêm túc” trả lời hắn.
- Chơi?
Tôi gật đầu để khẳng định lại điều đó và cũng là để trả lời cho nghi hoặc của cẩu hội trưởng. Tưởng hắn sẽ gặng hỏi tôi thêm vài câu nữa nhưng ai dè…
- Ok, vậy là đủ rồi!
Hử? Hắn nói thế là có ý gì? Không lẽ định tha cho tôi?
- Cậu… - Thái Tuấn ném con gián xuống dưới đất, cũng không thèm lau tay luôn mà nói, - Kỳ hạn thực tập của cậu đã bắt đầu từ hôm được nhận rồi mà tôi quên mất chưa giao cho cậu việc gì làm nhỉ? À, bữa đó cậu nói cậu sẽ dọn sạch sẽ căn phòng này đúng không? Vậy thì cuối giờ học ở lại làm luôn đi!
“Rầm!!!”
Lời hắn nói như tảng đá nặng ngàn tấn đè bẹp người tôi. Cẩu hội trưởng – hắn quả nhiên là có họ hàng với nhà cẩu, đồ lưu manh và hiểm độc, biết ngay là hắn sẽ không bao giờ dễ dàng tha tội cho người khác mà! Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, hắn nói không có sai, đúng thật là tôi đã từng “hùng hồn tuyên bố” những điều đó. Bây giờ mới biết mình ngu không để đâu cho hết, biết trước vậy đã chẳng tham gia cái Hội này làm gì. Than ôi, phải chi thời gian quay ngược trở lại!
- Cậu muốn phản bác cái gì?

Tôi ấm ức trừng mắt với cẩu hội trưởng, biết phản bác cái gì bây giờ, tôi không phải là người không biết lý lẽ? Nuốt ngược cục tức vào bên trong, tôi nhăn mặt nhăn mày ngồi xuống, bấy giờ mới nhận ra hàng tá con mắt ngạc nhiên đang đổ về phía người mình. Hừ? Có gì mà phải nhìn tôi như thế, chỉ là một con gián mà cũng kinh ngạc đến vậy?
- Sao em lại làm thế? Trêu hội trưởng à? – Ông Nguyên thiếu muối ngồi bên cạnh quay sang “thăm dò” tôi.
Tôi gật đầu cái rụp mà không một chút lưỡng lự, giờ chả có gì phải giấu cả, bại trận cả rồi. Bực cả mình!
- Anh ta sao có thể kể ra được nhiều loại bệnh thế nhỉ? – Tôi lẩm bẩm, đó là điều mà tôi thắc mắc suốt từ nãy giờ.
- Đó là chuyện bình thường thôi, thằng Tuấn học môn Sinh đỉnh lắm, nó định thi ngành y mà! - Không ngờ những điều tôi tự hỏi bị ông Nguyên nghe thấy hết và nhanh miệng trả lời luôn. Hứ, có ai hỏi anh đâu, mà tôi đâu cần biết hắn thi cái gì??
Bỏ qua vụ con gián, cuộc họp sáng sớm bắt đầu. Tâm trạng nặng nề nên những lời cẩu hội trưởng nói lọt tai câu được câu mất. Đại loại là hắn đang nói cái gì mà kết quả, thành tính, hành vi vi phạm, vân vân và mây mây,… của ngày hôm kia, rồi lại giao nhiệm vụ “vi hành thị chúng” cho từng hội viên, ờ, nói dễ hiểu hơn thì họ làm thay công việc trực sáng của sao đỏ. Còn tôi vì là hội viên thực tập nên chả phải làm mấy thứ việc đó, nhiệm vụ của tôi là làm “lao công” miễn phí cho họ. Đời tôi đen như nhọ nồi!
- Hội trưởng… Tiếp xúc với loài gián có thể bị mắc những bệnh đó thật à? - Tôi ngập ngừng một lúc mới dám hỏi về vấn đề mà tôi lo sợ suốt nãy giờ, mặc dù biết hắn cố ý dụ tôi vào tròng nhưng nhỡ mấy điều hắn nói là sự thật thì sao?
- Nửa trên thì đúng, hì… – Hắn phì cười.
Còn cười được? Nói vậy tức 50% hắn nói là sự thật. Hic, cũng chẳng khá hơn là bao, tôi thề sau này sẽ không bao giờ đụng vào loài côn trùng hôi hám đó nữa! Sợ lắm rồi!
Tranh thủ mấy tiếng ngồi tự kỷ trong văn phòng Hội học sinh, tôi lôi từ trong tủ ra chổi xẻng rồi xô, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh. Nhìn thấy con gián đang nằm “oanh liệt” dưới đất, máu nóng lại dồn lên não, và thế là không một chút xót thương, tôi tàn nhẫn dẫm bẹp cái xác gián thêm mấy lần nữa như để xả cơn tức trong lòng. Chết đi, chết đi cái tên hội trưởng trời đánh thánh vật kia!!!
Thêm một ngày ảm đạm trong cuộc đời học sinh cấp 3 của tôi…

Tôi ngáp dài một cái, chính thức bừng tỉnh sau giấc ngủ trưa sảng khoái. Sáng nay lao động hơi cực nên dễ ngủ hơn thường ngày, chứ mọi hôm tôi toàn thức trưa xem phim kiếm hiệp. Vừa mới tỉnh dậy nên cơ thể có chút mỏi mệt, tôi khó nhọc với cái đồng hồ để trên tủ đầu giường: 4 rưỡi chiều rồi à, công nhận hôm nay ngủ khiếp thật! Như một thói quen, tôi lấy cái điện thoại ra lên Facebook một lát xem thông báo, nếu không có rồi lại off.
Cái gì đây?
Vừa mới mở điện thoại ra là đã đập vào mắt tôi những 16 cuộc gọi nhỡ từ nhỏ Thu. Con bé này hôm nay tự dưng nổi cơn à, khi không lại gọi cho tôi nhiều thế này? Cũng tại để chế độ rung nên tôi chẳng hay trời trăng mây gió gì, chắc có chuyện quan trọng nên nó mới kiên nhẫn gọi 16 cuộc đây?
Tôi gọi lại cho nhỏ Thu. Thật là hay khi tín hiệu vừa kết nối đã có người nhận máy ngay tức thì, con nhỏ này chắc đang canh điện thoại của tôi đây mà…
- Ha lô Thu con…
- CÁI CON ĐIÊN VŨ HOÀNG DU LAM TRỜI ĐÁNH THÁNH VẬT KIA!!!
Ui mẹ ơi, tai tui… +.+
Chưa kịp nói hết câu đã bị cái volume khủng khiếp của nó xuyên cho thủng màng nhĩ rồi. Khiếp, nó hét to dữ, không sợ hỏng loa điện thoại hay sao? Chậc… con hâm này hôm nay chán sống rồi nên mới dám chửi cả họ lẫn tên bản cô nương ta đây. Có giề mà nó phải tức giận cỡ đấy chứ?
- Mày làm điếc tai tao rồi đây này!!!

- Điếc luôn đi cũng được!!! Sao tao gọi mãi mày không chịu nghe máy, khinh tao à???
- Ừ…
- Gru… MÀY CHẾT VỚI TAO!!! Khụ khụ… - Sau câu gầm rú đó là một tràng ho liên miên dội thẳng vào tai tôi.
- Hét cho lắm vào! Nếu biết trước gọi ày chỉ để nghe mày gào rú thì tao đã chả gọi cho xong, tốn cả tiền!
- Tại mày khiến tao tức chết! – Nó lầu bầu rồi cũng hạ giọng nói xuống mức độ bình thường, - 6 giờ tối nay đi ăn mừng với tao không?
Ồ, hóa ra là nó rủ đi ăn, tưởng chuyện gì to tát.
- Ở đâu? Có những ai? Mà ăn mừng về vụ gì? – Phải hỏi cho kĩ trước khi đồng ý mới được, nhỡ đâu con nhỏ này lại chơi tôi một vố thì sao?
- Ăn mừng tao đỗ trường chuyên, đi với tụi con Nguyệt, Lan, ở nhà hàng gà nướng Tâm Đạt.
- Mày bao hử? – Đây là vấn đề mà tôi quan tâm hơn bao giờ hết.
- Cái con… nếu tao nói tao không bao thì mày sẽ không đi đúng không???
Nó lại hét vào loa, con nhỏ này sao họng nó khỏe thế nhỉ? Lúc nào cũng thích hét.
- Mày biết rồi còn hỏi? Hì hì…
- Hừ… tất nhiên là tao sẽ bao rồi! Mày nhớ đến đúng giờ đó, nếu không thì nghỉ ăn! 6 giờ đứng trước cửa hàng bánh kẹo Hằng Phương gần nhà mày đợi bọn tao tới đón. – Nhỏ này đúng là biết dọa người, biết thừa điểm yếu của tôi là ăn tức thời lấy ra đe luôn.
- Yes sir!!!
Tôi cúp máy, vội vàng chạy ngay ra tủ quần áo, tìm một bộ đồ tắm rửa sạch sẽ trước đã rồi đi. Hi hi, nghe nói nhà hàng gà nướng Tâm Đạt khá là nổi tiếng, món ăn ở đấy vừa ngon vừa rẻ, tuy vậy nhưng với tiền túi của học sinh cũng không đủ khả năng vào đấy gọi hai món trở lên, chẳng lẽ vào nhà hàng chỉ gọi đúng một món rẻ nhất trong menu? Bữa nay nhỏ Nguyệt hào phóng ghê, được khao ăn miễn phí là điều tuyệt với nhất trong cuộc sống của tôi, hị hị!!!

::::6 giờ kém 5 phút::::
Như lời hẹn, tôi đứng trước cửa hàng bánh kẹo Hằng Phương đợi bọn cái Thu. Biết bọn này đến rất đúng giờ nhưng tôi vẫn háo hức đến sớm hơn 20 phút, để bây giờ phải đứng trước cửa nhà người ta như con ngố. Đúng 6 giờ chỉ chênh lệch có vài giây, đã thấy ba con nhỏ bạn Nguyệt, Thu, Lan xuất hiện trên hai chiếc xe đạp điện một yên.
- Hey Lam, lâu quá không thấy cái mặt lợn của mày!!! – Nhỏ Lan nhảy phắt xuống xe, chạy ào tới bá lấy cổ tôi, mừng rỡ như gặp được người yêu.
- Con hâm này, đừng xúc động thế chứ, người ta nhìn thấy lại bảo tao với mày là một cặp rồi khinh bỉ thanh niên bây giờ không biết xấu hổ đấy. – Tôi đẩy con nhỏ ra, làu bàu như bà cụ non.
Đúng thật là khi chứng kiến cảnh tượng này rất dễ gây ra hiểu lầm, bởi trông tôi chẳng khác gì một thằng con trai, mà lại còn là một thằng đẹp trai nữa mới dở!

- Kệ họ, trời và đất biết bọn mình trong sáng là được rồi!
- Thôi thôi, bỏ bài ca “chong xáng” buồn nôn của mày đê!!
Tôi phẩy phẩy tay, ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện tầm xào bá láp ở đây rồi nhảy lên xe nhỏ Thu chuẩn bị xuất phát, chứ cứ đứng ở đây buôn với nhỏ Lan thì đến Tết cũng không hết chuyện, nó là chúa lắm lời mà, với lại tôi cũng không phải đứa thích giữ mồm giữ miệng.
::::Nhà hàng gà nướng Tâm Đạt::::
Chúng tôi nhanh chóng gửi xe rồi đi vào trong. Không gian nhà hàng không lớn nhưng cũng chả nhỏ, cách trang trí ở đây không quá phô trương nhưng rất có thẩm mĩ, chủ đạo là hai màu cam trắng nổi bật, gợi lên bầu không khí vui vẻ khi tụ họp ăn uống cùng gia đình, bạn bè; và còn cảm giác sung sướng khi thưởng thức món gà nướng ngon tuyệt.
Cái Thu kể chú nó quen với chủ nhà hàng nên đặt chỗ khá là dễ và có thể nó sẽ được giảm chi phí. Hờ hờ, sau này nếu muốn ăn gà nướng thì chỉ cần rủ nó đi là ok rồi.
Công nhận Thu đặt chỗ khá là hợp với “phong thủy”, ý tôi nói là nó chọn bàn cạnh một cái cửa sổ sát đất, một chỗ khá lý tưởng, ngồi đây có thể vừa ăn vừa ngắm phong cảnh “hữu tình” bên ngoài (thật ra thì chỉ có đường nhựa và xe cộ). Tôi và nhỏ Nguyệt nhanh tay vớ lấy hai quyển menu trên bàn, thích thú dán mắt vào những món ăn hấp dẫn in trong đó, đồng thời nuốt nước bọt ừng ực.
- Thu, mày có mang nhiều tiền không đấy? Đừng quên con Lam là sư phụ của loài lợn.
Tâm trạng của tôi đang vui vì sắp được ăn thì bỗng nhiên bị xé toạc một cách nhẫn tâm vì câu hỏi vô duyên của nhỏ Lan. Con nhỏ này, không chọc khoáy tôi thì nó không chịu được à? Hừ, nể tình đây là nhà hàng có tiếng và tôi cũng là một con người văn minh lịch sự nên đành nhịn nó một lần, chứ nếu ở ngoài tôi đã cho nó mấy bum vào mõm rồi.
- Lợn gì hả con kia?
- Tất nhiên là tao nhớ chứ, nếu thiều thì cắm con Lam ở lại rửa bát trả nợ, ha ha!!
Lại thêm con Thu hùa theo. Có đúng mấy đứa này là bạn thân của tôi không vậy? Mà cũng không hiểu sao hôm nay tôi bỗng dưng hiền đột xuất, sáng đã nín nhục với cẩu hội trưởng rồi, bây giờ cũng để yên ấy đứa này nữa. Không lẽ… hic, Du Lam tôi đang dần nữ tính trở lại??? Oh no!!!
- Các bạn gọi món gì ạ?
Phục vụ tới rồi, không thèm để ý tới mấy đứa bây nữa, ta đây gọi món luôn, đói quá trời quá đất. Ơ khoan… sao giọng nói của tên phục vụ này nghe quen quen… Linh cảm có điều gì đó chẳng lành, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên…
Oh my God!!!
Là cẩu hội trưởng!?!