Hội Trưởng Đại Ca, Tiếp Chiêu Đi

Chương 13: Làm thêm bất đắc dĩ





- Cụng ly!!!
Những tiếng va chạm cốc ly vang lên “lạch cạch”, cả đám 10 tên đàn ông khoái trá dốc thẳng cốc bia to vại vào miệng tu ừng ực như mấy ông già nốc rượu trong phim cổ trang mà để chảy tòng tòng xuống cằm. Còn tôi làm xong một hơi coca rồi giơ cốc lên, hứng khởi hô to:
- Nào, không say không về!
- Uống nước ngọt mà say cái nỗi gì!
Tên hội trưởng vô duyên lại nhảy bổ vào họng tôi ngồi, hứ, cái tên này sao thích phá hoại cảm giác sung sướng của người khác thế nhỉ? Tôi lườm hắn một cái rồi lại chú tâm vào “đại cuộc nhậu nhẹt” của mình. Đồ ăn vặt ở đây khá là ngon nha, đúng là quán karaoke nổi tiếng có khác, toàn bánh kẹo đắt tiền không à? Tôi thích thú lột vỏ từng chiếc kẹo chocolate, từng chiếc bánh quy sữa bỏ vào miệng nhai liên tục không biết mỏi răng, ăn như chưa từng được ăn vặt bao giờ, cũng không thèm để ý đến những người xung quanh nhìn nhận mình là kẻ tham ăn thế nào nữa.
- Nhìn nhóc ăn thật là ngon! – Tên Nguyên đột nhiên phát biểu một câu đối với tôi mà nói khá là tởm lợm.
- Nhóc Lam là chúa ăn vặt đó. Quà vặt bao nhiêu cũng ngốn hết! – Ông Lâm bổ sung một câu không cần thiết, có cần phải thông báo cho cả làng cả họ biết tôi khoái quà vặt không? - Ở nhà nó…
- Ăn đi, nói nhiều quá! – Tôi nhét vội một miếng bánh vào miệng ông Lâm để ngăn chặn cái loa chuẩn bị phát thanh thêm một “bài ca quan họ” nữa.
- Nãy giờ cả đám hát nhiều rồi, có mỗi bé Tuấn là chưa có thể hiện thôi!

Ông anh cao gầy nốc một ngụm bia, vẻ mặt rất khoái trá mà cũng có chút “lưu manh” kiểu gì, vỗ vỗ vai cẩu hội trưởng. Một ý kiến hay đó! Từ nãy tới giờ chỉ có mỗi tên hội trưởng là ngồi im như bụt mọc, thỉnh thoảng lại lên tiếng châm chọc người khác, tôi đoán chắc hẳn không ít người ở đây từng có ý nghĩ muốn phi cho hắn một cước phù mỏ nhỉ? Thật ra tôi cũng khá là tò mò về giọng ca của hắn, chẳng biết hắn hát hay bằng ai, tài giỏi hơn ai mà chỉ biết mở miệng chê bai, cái tính cách khó ưa như thế mà cũng được làm hội trưởng Hội học sinh thì tôi cũng thấy thật kì lạ!
- Đúng đó, Tuấn lên hát một bài xem nào, từ nãy giờ cứ thấy cậu ngồi im lìm như thằng tự kỉ. – Một anh trai hùa theo, nói một câu hết sức chí lí.
- Coi như làm quà tặng hội viên mới đi! – Anh cao gầy tiếp lời. Tặng tôi á? Thôi chả cần đâu, có tặng thì tặng thứ gì có giá trị về vật chất ấy.
- Không-bao-giờ! – Cẩu hội trưởng đặt cốc bia xuống, đáp lại một cách thẳng thừng. Tên khốn! >”