Tôi lấy chiếc khăn ẩm thấm thấm mồ hôi chảy từng giọt trên trán, căng thật to mắt nhìn cái điện thoại để bàn. Các bạn đang thắc mắc vì sao tôi nhìn điện thoại để bàn lại chảy mồ hôi ư? Đơn giản là chút nữa thôi nó sẽ réo lên, báo hiệu cuộc gọi đến của “Tử thần” – tức thầy chủ nhiệm. Cũng may khi nộp hồ sơ dự tuyển tôi chỉ ghi mỗi số điện thoại nhà vào thôi (đó cũng là do ông Lâm nhắc trước là không được ghi số di động của ba mẹ), nên tin chắc thầy sẽ gọi tới số này. Hóa ra ông anh tốt của tôi đã đúc rút kinh nghiệm từ chính bản thân mình mà khuyên nhủ như thế, bây giờ điều đó cũng phát huy tác dụng rồi, ha ha…
Đánh mắt nhìn ông anh ngồi bên cạnh, xem kìa, mặt ông còn đầy nước hơn tôi. Sẵn cái khăn bông ở đây, tôi thấm mồ hôi giúp ổng, miệng cười toe:
- Anh không cần phải lo lắng hơn cả em thế đâu, chỉ là giả giọng phụ huynh nói chuyện một lát với giáo viên thôi mà, có cần phải toát nhiều mồ hôi thế không?
- Mồ hôi cái gì mà mồ hôi, anh mới gội đầu xong còn chưa kịp sấy thì đã bị nhóc lôi xoạch ra đây! – Anh Lâm làu bàu.
Ờ há, nhìn kĩ lại thì những giọt nước đó đều từ tóc ổng chảy xuống, vậy mà làm tôi cứ tưởng ổng đang căng thẳng. Lo quá hóa hoa mắt, chưa bao giờ tôi bị lâm vào tình cảnh khốn khổ thế này, kiểu giống như đang chới với bên bờ vực thẳm vậy (ôi, không ngờ cũng có lúc mình văn chương lai láng thế này, hức...).
May là giờ này mẹ tôi đi làm chưa về, còn ba tôi vẫn đang công tác ở Đà Nẵng, thằng nhóc Long thì sang nhà bạn chơi (coi như đã loại được phần tử cực kì nguy hiểm – chuyên gia hớt lẻo), trong nhà chỉ có tôi và ông anh “L to xác”.
Reng…reng…
Điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến tôi và Lâm đều giật mình, kiểu này không chết vì lo thì cũng chết vì đau tim quá! =.= Ôi, Tử thần, ý lộn, thầy Hưng chủ nhiệm calling!
Hoàng Lâm vội vàng bắt máy, cố tình hạ giọng mình cho trầm xuống sao cho giống giọng ông già, ý lại lộn, phụ huynh – papa đại nhân của tôi:
- A lô…
Nghe giọng ổng méo xẹo làm tôi muốn cười quá, cơ mà bây giờ bắt buộc phải nhịn…nhịn nào.
- Vâng…tôi biết rồi thưa thầy…vâng vâng, tôi sẽ nhắc nhở cháu…vâng vâng…
Oáp, một câu vâng, hai câu cũng vâng, buồn ngủ quá! Nếu so ra thì ba tôi còn lớn tuổi hơn ông thầy này đấy, cứ vâng vâng dạ dạ như thể thầy giáo là bậc tiền bối của ba tôi vậy. Giả tạo quá đi!
- Cảm ơn thầy! – Ông Lâm cười tươi như hoa, mặc dù đang nói chuyện qua điện thoại nhưng ổng cứ gật đầu lia lịa hệt như thầy ngồi trước mặt vậy. Cảm ơn xong thì ổng cúp máy liền, thở hắt ra một hơi – Phù! (nói chuyện thôi mà cũng mệt đến mức đấy cơ à? =.=)
- Thế nào rồi? – Tôi sốt sắng hỏi.
- Nói chung thầy ấy không nghi ngờ gì cả, nhóc thoát rồi đấy, chuẩn bị khao huynh một chầu đi!
- Một chầu gạch ấy!! – Tôi “bạo lực” cốc một phát lên đầu ổng. Hừ, mới giúp em gái được có tí mà đã đòi hỏi rồi.
- Oái, không khao thì thôi, có cần phải động tay với anh thế không??? – Ông ôm đầu xuýt xoa.
- Em là thế đấy!
Tôi vỗ ngực “tự hào”, vênh mặt lên với ổng. Ô hô, thế là tối nay tôi có thể an tâm đi chơi được rồi, cái tảng đá nặng nghìn cân mang tên “thầy giáo” ấy đã được quăng ra khỏi người mình, giờ thì nhẹ tênh à! ^^
- Lát nữa đừng nhịn cơm, cứ ăn nhiều nhiều vào nhé.
Hoàng Lâm phán một câu khó hiểu rồi cầm khăn bông đứng dậy bỏ vào nhà bếp. Ủa, không phải tối nay có tiệc à? Dự tiệc thì phải ăn ít còn để dành bụng mà đánh chén chứ?
Là sao ta?
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu tại sao anh Lâm lại bảo ăn nhiều cơm trước khi đi rồi. Hóa ra party chào đón hội viên mới (chính tôi) không phải là cao lương mỹ vị gì mà đơn giản chỉ là một chầu karaoke. Làm tôi có chút mừng hụt, bởi tôi không khoái hát hò cho lắm =.=
Tôi, Hoàng Lâm cùng một vài người nữa đứng trước cửa quán karaoke tên “Olala” đợi những hội viên chưa có mặt, nhất là chưa thấy ông Nguyên đâu cả, tên hội trưởng kẹt sỉ chắc sẽ không đến đâu. Bởi vì hôm nay là tiệc chào đón mình nên tôi “diện” hẳn một cái áo phông rộng thùng thình màu trắng cùng chiếc quần Jeans lửng “rách rưới”, hack của ông anh lọ gel mới tinh chưa bóc mác vuốt thành cái đầu mào gà mào vịt, trông chẳng khác nào một thằng ăn chơi nửa mùa, hờ hờ…
Đã 20 phút trôi qua kể từ giờ hẹn cũng chẳng thấy bóng dáng tên Nguyên và 5 hội viên nữa đâu cả, họ chẳng lẽ cũng không thèm đến chào mừng tôi?
“Br…r…r…”
- Aaaaaaa!!!
“Rầm!!!”
Đó là một tràng âm thanh kinh khủng được tạo ra từ chiếc SH và chủ nhân của nó vừa đi lướt qua mặt chúng tôi. Chiếc xe đâm rầm vào một gốc cây ven đường do người đi quá mức cẩu thả. Cả đám trợn mắt nhìn hai người trên xe…đó chẳng phải là tên Nguyên và cẩu hội trưởng sao? Hớ…
Cẩu hội trưởng nhảy phắt xuống xe, tức giận quát tháo ầm ầm:
- Cái thằng này, bảo chú ý vào mà lái, cứ trợn mắt lên mà nhìn gái thì sớm muộn gì cũng gây tai nạn chết người thôi!
- Nhìn đâu mà nhìn! Mà đừng có gở mồm như thế!!!
- Không nhìn à? Thế mắt cứ dán vào thứ gì bên đường kia!!!
Tên Tuấn mặc kệ những người qua đường và sự hiện diện của chúng tôi, vừa mắng mỏ tên Nguyên vừa “nhất dương chỉ” về một hướng. Cả đám theo phản xạ đều ngoái đầu nhìn theo hướng ông Tuấn chỉ, hờ hờ, trên vỉa hè bên kia là hai chị gái xinh xắn như hoa mặc áo dây quần sooc đang chơi trượt patin, thảo nào…
Nguyên thiếu muối vừa tháo mũ bảo hiểm, vừa giở giọng than phiền hệt như đàn bà mới sinh con (mọi người đừng thắc mắc tại sao tôi hay ví von lạ lùng thế nhé, tôi quen miệng rồi):
- Thôi quên đi, dù sao xe tớ hư chứ không phải xe cậu nên đừng có ca cẩm nữa! Ai da, hỏng mất rồi, chắc bị ông già làm thịt quá!
Ông Nguyên hì hục lôi con SH ra khỏi gốc cây, lại hì hục dắt con xe đồ sộ đó đi tới chỗ bọn tôi. Chậc, bây giờ mới nhìn thấy tụi này à?
- Tối nay Hùng, Phương, Hải, Kiệt, Trâm không đến được nhé, bọn họ có việc riêng rồi… - Ông Nguyên đang “khai báo” đến giữa chừng thì đột ngột ngắt quãng - Ủa, sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?
Tôi quay mặt lại thì thấy hơn chục con mắt đang trợn về phía ông Nguyên, mang “nội tâm” khá là phong phú, muôn màu muôn vẻ mà tôi chẳng thể đoán ra nổi nguyên do. Mãi lúc sau mới có một anh giai lên tiếng, phá tan mọi thắc mắc của tôi và ông anh “i-ốt”:
- Tại sao…hội trưởng lại có mặt ở đây?
Hóa ra là họ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cẩu hội trưởng. Cũng phải thôi, một kẻ chưa bao giờ chịu bỏ tiền để đi chơi mừng hội viên mới như tên Thái Tuấn đó nay lại có mặt trong tiệc mừng của tôi, bảo sao họ lại có thái độ như vậy chứ? Mà tôi cũng thấy thắc mắc là tại sao hắn chịu đến đây thế này?
- À, tưởng chuyện gì… Tớ khuyên mãi hắn mới chịu đi đấy!
- Không thể nào… mấy tiệc chào đón hội viên trước bọn này cũng rủ rê hết cái hết nước mà hội trưởng cũng đâu có đến. – Anh kia tiếp tục truy vấn.
- Thật ra… - Nguyên gãi đầu gãi tai, có vẻ khó nói – Tớ bỏ tiền bao nó đấy.
Ack…ra là vậy! Đời nào cẩu hội trưởng kiệt sỉ chịu bỏ tiền túi ra chứ, hóa ra là để người khác bao, tên này không có lòng tự trọng à? Tôi đánh ánh mắt khinh thường về phía hắn, cái đồ ăn chực!
- Ê, thằng này nói thiếu rồi! – Cẩu Tuấn ném mũ bảo hiểm về phía ông Nguyên, đồng thời phản bác. (anh Nguyên có bắt được nhé, không thì ảnh đã mẻ đầu sứt trán rồi =.=) – Phải nói là cậu trả nợ cho tớ!
- Cái… cái đó không quan trọng nên không cần nói – Ông Nguyên tự nhiên trở nên lắp bắp, hình như bị cẩu hội trưởng nắm được điểm yếu gì đấy. Là gì nhỉ? Tính tò mò của tôi cũng cao lắm! Chắc không phải anh Nguyên nợ tiền tên keo kiệt đó chứ? Không đời nào có chuyện hoang đường đó!
- Sao không quan trọng? Đó là điều trọng yếu của toàn bộ nguyên nhân. Có cần tớ kể chi tiết ra ọi người nghe không?
- Có!!!
Ặc… không có sự báo trước, tôi và mọi người ở đây đều đồng thanh lên tiếng, xem ra tò mò luôn là căn bệnh chung của mỗi con người.
- Thôi, có gì hay ho để mà kể đâu??? – Ông Nguyên chột dạ hét lên, rồi tự nhiên bá vai tôi kéo đi – Mọi người định đứng đây đến khi nào, mau vào đi!!!
Tính đánh chiêng lảng đây mà! Cuối cùng thì bí mật giữa hai người bọn họ vẫn chưa được bật mí, chắc phải có gì đó “khuất tất” lắm nên ông anh thiếu muối mới không dám nhắc đến. Mà tên Tuấn cũng ra vẻ thần thần bí bí. Tiếc thật, tôi rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra!
Chúng tôi được chủ quán đưa vào phòng số 5. Ở đây được bao trùm bởi không gian mờ mờ ảo ảo phê phê từ những dàn đèn lưu động tạo nên, mọi trang thiết bị đều khá là hiện đại, ở cuối phòng đặt một chiếc ghế lô dài và một cái bàn khá to, bên trên bày biện bao nhiêu là đồ ăn vặt, chỉ nhìn thôi cũng đã phát thèm. Xem ra chỗ này cũng đáng để chơi đấy chứ.
Nhạc được bật lên, những ánh đèn đủ màu sắc đột nhiên chuyển động theo nhịp điệu âm thanh, wow, hiện đại thật đấy! Ông Nguyên lanh chanh cầm cái micro, bắt đầu tạo dáng rồi nói oang oang:
- Chào mọi người, tôi là em-mờ-xi đẹp trai, xì tuyn, phong cách, nổi tiếng lẫy lừng Phùng Gia Nguyên, trước khi đến với tiết mục đầu tiên, xin mọi người hãy cho em-mờ-xi chuyên nghiệp này một tràng pháo tay nhiệt liệt đi ạ!
Ha ha…công nhận ông này cũng hài hước quá đi chứ! em-mờ-xi xì tuyn? Bệnh thật! Hoạn thật!
“Bẹp…bẹp…bẹp…” tràng pháo tay không thể nào “giòn dã” hơn vang lên, kèm theo là những tiếng cười khúc khích. Ông Nguyên xị mặt xuống, giả bộ không vui nói:
- Hừ…mấy cái đứa này, đừng có “nhiệt liệt” kiểu thế chứ?
- Nè, xuống đi ông em-mờ-xi chuyên “nghiện”, thích ăn dép tổ ong hay trứng quá đát? – Anh ngồi cạnh tôi lên tiếng khích tướng, mấy người này có vẻ thích troll nhau thật =.=
- Cái thằng kia… - Ông Nguyên nghiến hàm nghiến lợi nói vào mic – Không để các bạn trẻ đợi lâu, sau đây sẽ là tiết mục thứ nhất để khai mạc chương trình chào đón hội viên mới của Hội học sinh trường An Hải. Vâng, mời bạn trẻ Vũ Hoàng Lam…am…am…!!!
Sặc, có cần tạo tiếng vọng thế không? =.=
Khoan… không phải vừa rồi là nhắc tên tôi sao???
- E…em hả? – Tôi đần mặt chỉ vào mình.
- Thế ở đây còn ai tên là Lam hử?
- Em không hát đâu!!! – Tôi vội vàng xua tay từ chối. Đừng bắt tôi hát, nếu không các người phải hối hận đấy.
- Hí hí, còn ngại gì nữa, chẳng phải ở nhà nhóc toàn tranh mic của anh ư? – Ông Lâm huých tay tồi, cười nham hiểm.
Chết tiệt thật, chắc là anh cố tình nói thế, rõ ràng là muốn đem tôi ra làm trò cười đây mà? Được thôi, muốn tôi lên hát sao hả? Đừng có hối hận đấy, tôi đã cố tình từ chối rồi. Vâng, một khi cầm micro trên tay là tôi sẽ không kiềm chế được mình mà…nổi cơn.
Hừ, thích nghe tôi hát thì hãy căng tai mà nghe cho rõ đây…
- Được, em sẽ hát, bật cho em bài “Bay” của Thu Minh!