Chương 07: Đêm tối (7)
Edit: Sherry Tan
Soát lỗi: Rabbitlyn
Mười phút trước, trong chiếc Audi đã được bật máy sưởi, thoải mái đến lạ, cảm giác mạch máu cả người như được khai thông, ông chủ Diệp bóp eo cô, cười như một con cóc già.
Lâm Hải Đường cho rằng tối nay mình có thể ngủ trên giường lớn trong khách sạn cao cấp một đêm, qua sáng mai thì được ăn buffet sáng, nếu tâm tình của ông chủ Diệp tốt còn có thể đưa cô đi dạo phố, nào ngờ sau khi ông ta nhận được một cuộc gọi thì tỉnh rượu một nửa, vội vàng trở về, không hề thương tiếc mà vứt cô xuống xe.
Đàn ông là thế, khi cần đến mày, chính là cười vui vẻ, khi không cần mày nữa, chính là vô tình hơn bất kì ai, Lâm Hải Đường giống như từ phòng xông hơi rơi xuống hầm băng, cảm giác đó khỏi phải nói cũng biết là chua xót nhường nào, xung quanh thì trống trải, từng cơn gió lạnh lướt qua phả thẳng vào mặt.
Trước không thôn xóm, sau không cửa hàng, cô đi chân trần, không quan tâm việc chân dẫm phải đá sỏi, dọc đường cản vài chiếc xe, nhưng ai cũng phóng xe đi thẳng.
Đầu óc Lâm Hải Đường đã trở nên mơ màng, mặt đất như đang lắc lư, đám trăng sao trên trời thì quay mòng mòng, cô giống như một người đang phải ngồi trên một chiếc ghế xoay tròn, ngồi xổm ra đất nôn thốc nôn tháo.
Cô đã nôn hết rượu ra ngoài, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn, cũng nhớ mang máng rằng hồi nãy lúc còn trong nhà hàng có nôn lên tay người ta, nôn xong hết, đầu óc cũng trống không, cũng quên luôn bộ dạng của người đàn ông đó.
Có nguồn sáng từ phía sau hắt lên chân cô, cô không thèm quay đầu nhìn, lười vẫy xe quá rồi.
Xe ngừng lại, không chạy lên tiếp, cách cô một khoảng, ngừng ngay trước mặt Lâm Hải Đường.
Lâm Hải Đường nghiêng đầu, hơi ngước mắt lên, hai khuôn mặt quen thuộc, Dư Khánh Sinh đang nắm tay lái, ngồi chỗ thùng xe là Trình Tụ.
Dư Khánh Sinh rụt cổ, đánh giá cô, trong chốc lát không nhận ra cô là ai, “Mụ nội nó, hù chết ông, Hải Đường, cô hơn nửa đêm rồi sao còn đứng đây, ông đây còn tưởng bị quỷ chặn đường.”
Lâm Hải Đường chống hông cười, “Qủy thấy tôi còn phải đi đường vòng đấy.”
Dư Khánh Sinh cảm thán, “Cô cũng say không nhẹ đâu.”
“Lên xe đi, chở cô về.”
Lâm Hải Đường cũng không khách sáo, lắc lư thân hình đi theo hình chữ S bước đến, vòng đến phía sau chiếc ba bánh, Dư Khánh Sinh ở đằng trước gọi, “Nhìn đường cái, coi chừng vấp ổ gà.”
Thanh chắn thùng xe đã được dựng lên, Lâm Hải Đường ngẩng đầu nhìn lên, Trình Tụ đang ngồi bất động như núi, không thèm nhìn cô.
Cô không gỡ được thanh chắn xuống, định bụng sẽ bất chấp mà leo lên, thế là cởi giày cao gót ném lên thùng xe, một chiếc đập vào lưng Trình Tụ, cô bám tay vào thanh chắn lạnh lẽo, hai tay vốn chẳng có sức lực gì, lại mềm như bông, thử vài lần cũng không thể leo lên xe.
Dư Khánh Sinh quay đầu lại nhìn thấy, “Anh Tụ, anh thả thanh chắn xuống đi, kéo cô ấy lên.”
Trình Tụ đen mặt, bốc hỏa, “Cậu để cô ta lên xe, tự làm đi.”
Dư Khánh Sinh cũng không hiểu sao anh lại tức giận như vậy, mấy ngày trước chẳng phải còn liếc mắt đưa tình với nhau sao, mà hôm nay, cơ hội tăng tiến tình cảm bày ra trước mắt, sao Trình Tụ lại có vẻ không quan tâm vậy.
Dư Khánh Sinh xuống xe, thả thanh chắn xuống, anh đỡ cô trèo lên, bỏ một tay ra, dễ dàng leo lên xe, lầu bầu trong miệng, “Tôi ko say.”
Cô thuận thế nằm xuống luôn sàn thùng xe, lạnh như muốn đóng băng xương cốt.
Dư Khánh Sinh níu tay cô, nói kiểu nhà quê, “Người chết rồi mới nằm, mặt đất lạnh, cô ngồi dậy đi.”
“Muốn nằm, thoải mái.” Lâm Hải Đường cười một cách vui vẻ.
Dư Khánh Sinh hết cách với cô, thấy Trình Tụ cũng không lên tiếng, cậu khó xử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh Tụ chắc sẽ không mặc kệ cô nàng nằm chết ở đây đâu, thế là tiếp tục lái xe.
Cô nàng cứ thế nằm chình ình ra đó, váy đỏ vắt ngang đùi, giống một củ cải trắng vừa bị gọt hết vỏ vào mùa đông, trơn nhẵn ẩm ướt, vài luồng sáng chiếu lên, da thịt như được lau một lớp phấn ngọc trai.
Trình Tụ mím môi, mượn một điếu thuốc của Dư Khánh Sinh.
Đường xá nhấp nhô, gồ ghề, Lâm Hải Đường như nằm trên một cái sàng, cô giống như hạt lúa nảy lên nảy xuống, đảo tới đảo lui, tay chân già yếu không thể chịu nổi sự xốc nảy này, cô muốn vịn lấy thanh chắn muốn ngồi dậy, nhưng không có sức lực, thấy Trình Tụ đang ngồi ở phía bên tay trái mình, thế là đưa tay ra vịn lấy anh.
Trình Tụ liếc mắt nhìn cô một cái rồi quay đầu đi.
Tên đàn ông này định mặc kệ cô à, không sao, cô đã có cách, cô hơi kéo nhẹ chiếc váy của mình lên, kéo đến giữa đùi, hai chân lộ ra hơn một nửa, đôi chân nhỏ nhắn mềm mại, tỉ lệ cân xứng, bất kì ai, miễn là đàn ông, đều muốn nhào lên.
Trình Tụ kẹp mạnh điếu thuốc giữa hai ngón tay.
Lá gan Lâm Hải Đường cũng đủ lớn, thấy anh không bị dao động, bèn kéo váy lên cao hơn.
Trong nháy mắt mọi thứ đều trở nên im lặng, Trình Tụ bóp chặt điếu thuốc, không rõ biểu cảm.
Qua lớp kính chiếu hậu, Dư Khánh Sinh phát hiện sắc mặt Trình Tụ trở nên xấu đi, cho rằng phía sau đã xảy ra chuyện gì đó, quay đầu nhìn sang, nhưng lại bị Trình Tụ nhắc nhở một câu mà quay ngược về: “Nhìn đường đi.”
Trình Tụ thấy cô thừ người nửa ngày không động đậy, hai chân lộ ra như vậy mà không thấy lạnh, nhấc chân đá lên tay cô.
Lâm Hải Đường mở to mắt, mơ hồ, chân của đàn ông, cô lật người, tay ôm lấy cẳng chân anh, cách một lớp vải, cảm nhận được cái chân cứng rắn của anh.
Cả người Trình Tụ cứng lại.
Lâm Hải Đường bám cẳng chân anh bò lên, cơ thể cô đã bị dằn xóc cả lúc lâu, cũng bị cơn gió đông lạnh nửa ngày, nhiệt độ của tên đàn ông này tỏa ra giống như ngọn lửa trại bùng cháy giữa cánh đồng băng mênh mông, vì sự ấm áp đó, cô không kháng cự nổi mà bò lên.
Trình Tụ thấp giọng, “Bỏ tay ra.”
Lâm Hải Đường lắc đầu, không bỏ tay ra, còn vươn tay lên bắt lấy anh, Trình Tụ đá cô một cái, lưng Lâm Hải Đường đập thật mạnh lên thanh chắn chiếc ba bánh, cô kêu lên một tiếng, đau đến nước mắt cũng phải chảy ra.
Dư Khánh Sinh nghe thấy tiếng động, vội quay đầu sang, “Sao thế?”
Trình Tụ lớn tiếng với anh chàng, “Quay đầu lại làm đếch gì, lo chạy xe đi.”
Dư Khánh Sinh bĩu môi, đàn ông lẫn đàn bà đều khó đoán như nhau.
Lâm Hải Đường rất ít khi khóc, mọi việc đều thích giữ lại trong lòng, cô như một con nhím, có bị đau ở đâu cũng chỉ kêu ngoài miệng tiếng ‘ây da’, tuyệt đối sẽ không dùng nước mắt để biểu thị sự yếu đuối của bản thân.
Nhưng cả người cô hiện giờ chính là bị ngâm trong một bể rượu, ngâm đến mềm nhũn, bức tường ngăn cách được dựng lên trong lòng cũng đã sụp đổ, cô là con gái, không phải đàn ông, cô cũng biết đau, cũng sẽ khóc.
Cô khóc không tiếng động, những giọt nước mắt tựa như những giọt nước mưa lăn dài rồi dần biến thành cơn mưa nhỏ.
Trình Tụ thấy cô khóc, anh chợt cảm thấy cú đá ban nãy của mình đúng thật là hơi mạnh, anh hơi cúi người, dùng một tay hơi kéo cô lên, lót miếng mút xốp dưới mông cô, khi chạm vào tay cô còn lạnh hơn băng, mắt anh hơi tối lại.
Lại một lần nữa buông cô ra, nhưng Lâm Hải Đường thật không nỡ rời khỏi khối cơ thể tỏa nhiệt này, hai tay ôm chặt lấy cái eo tuy gầy nhưng rắn chắc của anh, khuôn mặt áp lên ngực anh lẩm bẩm một câu, “Anh giống lò sưởi ghê.”
Giọng điệu có phần như đang làm nũng.
Trình Tụ gỡ tay cô ra, vỗ một cái vào lưng cô, Lâm Hải Đường lại lớn tiếng kêu đau lần nữa.
Anh lần nữa buông thõng tay ra, ngồi trên miếng mút xốp, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Lâm Hải Đường dựa vào người anh, hơi ấm của người đàn ông xuyên qua tầng tầng lớp lớp vải truyền đến cô, cô quấn anh chặt hơn, đôi chân trắng mịn như củ cải trắng lộ ra, cô chụp lấy tay anh xoa lên đôi củ cải đó.
Ý cô là củ cải trắng của cô cũng cảm thấy lạnh.