Edit: SherryTan
Soát lỗi: Rabbitlyn
Mưa to như trút nước, tia chớp rạch ngang trời, Vương Trường Thanh dẫn người từ cửa chính xông vào, đám người của Lịch Huy ở lầu hai sợ tới mức chạy tán loạn tìm chỗ trốn, Vương Trường Thanh chĩa súng lên trần nhà nổ súng chỉ thiên, trên hành lang người người ôm đầu chạy tán loạn, Vương Trường Thanh gào lên, "Mẹ nó chạy nữa, đừng chọc giận ông, súng trong tay ông không có mắt."
Thật giống như một đại ca xã hội đen, nói chuyện thật sự rất tàn nhẫn. Câu nói kia rất có sức trấn áp. Đám người đứng ở hành lang đều đứng lại, Vương Trường Thanh chạy nhanh lên lầu hai, cảnh sát đặc nhiệm dẫn đầu. Đám người của Lịch Huy đã tông vỡ cửa sổ thủy tinh nhằm mở đường máu chạy thoát thân, vụn thủy tinh văng khắp nơi, ai không sợ chết thì ôm liều nhảy lầu chạy thoát, chẳng còn để bụng việc có ngã gãy chân không. Cả hành lang đều đầy vụn thủy tinh, có mấy cái lỗ thủng hơi lớn, từng luồng gió mạnh lùa vào, những kẻ không nhảy xuống thì ôm đầu ngồi xổm chỗ chân tường, bên trong phòng có một cái bàn ngả nghiêng, một đống chén dĩa bị đập vỡ, độ ấm của mấy món gà bò dê cá còn chưa tản đi, nước canh chảy đầy ra đất, ghế dựa ngả đông ngả tây, Vương Trường Thanh vòng qua bàn tròn, thấy thằng nhóc đang tắm mình trong vũng máu, màu máu đỏ tươi đang lan trên mặt hoa văn của sàn đá hoa cương, như ánh tà dương.
"Phó cục trưởng, Lịch Huy phá cửa sổ chạy thoát."
Sau lưng có người gào một tiếng. Vương Trường Thanh thẫn thờ, lau mặt, trên mặt không biết là mưa hay là nước mắt.
**
Lâm Hải Đường lăn qua lăn lại không ngủ được, bên ngoài mưa xối xả, tiếng sấm ầm ầm nện bên tai, tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ đang giật giật, chiếu sáng cả nửa khoảng trời, sáng như ban ngày. Tia chớp phụt tắt, căn nhà như chìm vào biển sâu, Lâm Hải Đường lật người, ngủ không được, trong lồng ngực như có thứ gì đó đè nặng, nửa tỉnh nửa mê, tiếng sấm vẫn tiếp tục vang lên, phá vỡ sự yên bình của nhân gian. Một đêm không ngon giấc, Lâm Hải Đường đành phải dậy sớm, Vương Hiểu Thần hôm nay không tập luyện, cả cái bóng cũng không thấy đâu, hoa trồng trên ban công bị gió tàn phá rụng hết phân nửa lá, trần WC bị dột, thấm nước, đang nhỏ từng giọt nước xuống, Lâm Hải Đường che đầu đi toilet. Nghe thấy tiếng mở cửa, chắc là Vương Hiểu Thần về đến. Cô rửa mặt, đi ra khỏi WC, Vương Hiểu Thần mua sữa đậu nành với bánh bao, đang vùi đầu uống sữa đậu nành.
"Hiểu Thần, lại tốn kém rồi."
Lâm Hải Đường ngại ngùng bước đến, bóc bánh bao, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai hốc mắt đỏ hoe của Vương Hiểu Thần.
"Sao vậy?"
Lâm Hải Đường uống sữa đậu nành, hỏi cô ấy. Vương Hiểu Thần nhìn cô một cái, không hé răng. Trong lòng Lâm Hải Đường có dự cảm, cảm thấy đã xảy ra chuyện, nhưng nguyên nhân cô không nói ra được, bánh bao cho vào miệng cũng mất vị. Có tiếng gõ cửa, Lâm Hải Đường do dự mở cửa ra, là Vương Trường Thanh với vẻ mặt phong trần đầy mệt mỏi đang đứng ở cửa, "Cô Lâm, hãy theo tôi đến bệnh viện một chuyến."
Lâm Hải Đường thà là đi một chuyến đến Cục cảnh sát, ngồi trong đó mấy năm, cũng không muốn thấy người đàn ông này bị cắm đầy ống nhựa trên người, lẳng lặng nằm đó, không có sự sống, cô quay người đi, hai tay che mặt, nước mắt từ kẽ ngón tay chảy xuống, như cửa sông vỡ đê. Cô rất ít khi khóc, ngày xưa chính là cố nuốt nghẹn, giống như một chú cá, chìm vào biển sâu, ai cũng không biết cô khóc, lúc này đây cô đã khóc thành tiếng, nức nở, như chú cá búng ra khỏi mặt nước cuộn sóng, rồi tiếp theo sau đó, trong nháy mắt cả người đập xuống bãi cát, bất lực giãy dụa, mãi mãi cũng không thể trở về với biển. Lịch Huy nhảy cửa sổ nên bị gãy mất một chân, Vương Trường Thanh mất một cảnh sát dưới trướng, tất cả đều là tàn cuộc được định sẵn sau khi bị gió lốc cuốn qua.
Sau cơn mưa to, bầu trời trong suốt sáng như gương, một ngày nắng khó mà có được, ánh mặt trời chiếu vào thật ấm áp, Lâm Hải Đường ngồi trước giường bệnh đan khăn quàng cổ, cửa phòng bệnh mở ra, trong lòng Lí Tịnh ôm một chậu hoa, Dư Khánh Sinh khập khiễng dùng nạng bước vào. Lâm Hải Đường thả kim đan xuống, cuộn dây len lại, "Sao lại còn mang theo chậu hoa."
Dư Khánh Sinh thả túi trái cây xuống, nhìn người đang nằm trên giường bệnh, rồi đảo mắt nhìn về phía Lâm Hải Đường, "Là hoa hải đường của anh Tụ trồng đấy."
Lâm Hải Đường thấy trong chậu là một mầm cây hoa hải đường mới nhú, có vài phiến lá xanh, dưới ánh mặt trời như quét một lớp dầu mỏng, lá cây bóng loáng, "Mùa đông như thế nào sao mà trồng?"
"Anh Tụ nói, hoa hải đường mùa đông ưa nắng."
Lâm Hải Đường dùng ngón tay khảy nhẹ phiến lá, cả người và hoa đều đang tắm dưới ánh nắng, "Tôi cũng ưa nắng."
...
Đêm tối vô ngần, anh mong muốn tôi ở lâu trong ban ngày. Kéo dài hơi tàn, sao lại không sưởi ấm cho nhau.