Edit: SherryTan
Soát lỗi: Rabbitlyn
Con kiến không thể đấu lại con voi.
Vương Trường Thanh tìm đến cửa, rất dứt khoát, xin Trình Tụ hợp tác với ông, khiến đám người Lịch Huy chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Trình Tụ nghĩ đến Trần Tuyền, không hề do dự, lập tức đồng ý.
Trình Tụ ngẩng đầu nhìn trời đêm, đêm đen đặc, "Lão Vương, phái một người đến đây."
Đây là một cuộc chiến lớn, không dễ đánh.
Sáng sớm hôm sau, chân trời sáng tỏ, Lâm Hải Đường lật người, không có việc gì làm, thế là cô mở điện thoại, ngón tay dừng lại ở một dãy số, ở phương diện tình cảm cô là một kẻ bị động, không chủ động ra tay, Trình Tụ lại là một kẻ công thành chiếm đất, chiếm cứ một góc thành trì của cô. Giờ cô đã sa vào, chìm sâu, không rút chân ra được.
Màn hình điện thoại sáng lên, là cuộc gọi của Trình Tụ, Lâm Hải Đường lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, không dám nhận, cuộc gọi thứ hai gọi đến, cô mới nhận cuộc gọi, trong lòng như có chú nai con chạy loạn, bên tai vang lên giọng nam trầm trầm khàn khàn, "Dậy rồi?"
Cô sờ mũi, giọng mũi hơi nặng.
Trình Tụ hỏi: "Bị cảm rồi?"
Lâm Hải Đường hít một hơi, có hơi nghẹt mũi, "Chắc là thế."
Trình Tụ im lặng một chút, rồi bật cười.
Lâm Hải Đường theo bản năng nắm chặt di động, đầu bên kia thật an tĩnh, "Anh đang ở đâu?"
"Dưới lầu."
Lâm Hải Đường chẳng hơi đâu mang giày, cô đi chân trần lao ra ban công, quét mặt nhìn một vòng dưới lầu, không nhìn thấy ai, "Giỡn mặt với em à!"
Trong giọng nói anh có vài phần đắc ý, có một chút vui vẻ, "Vội vã như vậy muốn gặp anh rồi sao, để cửa cho anh nhé, giờ anh chạy qua."
"Anh cút nhanh cho bà, cúp máy đây." Ngoài mặt Lâm Hải Đường nói cúp máy, nhưng vẫn giữ cuộc gọi.
Trình Tụ: "Đừng cúp."
Lâm Hải Đường vẫn đứng ở chỗ cũ, chờ anh tiếp tục.
Trình Tụ: "Nói thật đó, giữa trưa nhớ để cửa cho anh."
Khóe miệng Lâm Hải Đường hơi cong lên, cô thấp giọng nói ừ, giọng rất thấp.
Không còn lời gì để nói, hai đầu dây như đang diễn kịch câm, Trình Tụ im lặng nửa ngày, mới mở miệng, "Còn có chuyện này."
"Anh nói đi."
Trình Tụ ở đầu dây bên kia cười, "Anh có một cô em họ đến đây, muốn đến nhìn chị dâu con bé một chút."
Lâm Hải Đường im lặng vài giây, không phản ứng lại, cảm thấy việc này tiến triển quá nhanh rồi, tiếng đô đô vang lên, Trình Tụ đã cúp máy.
Lâm Hải Đường chỉ có thể nhanh chóng đi dọn dẹp căn phòng, mở tủ lạnh, lấy cục thịt heo đã đông thành đá ra, bỏ ra khỏi túi nhựa, chạy ra ban công lấy thịt khô treo trên sào phơi đồ xuống, miếng thịt đã chịu đủ loại bão táp mưa sa, bám một lớp bụi dày, miếng thịt này vốn định để dành Tết năm nay ăn, nhưng xem tình hình giải phóng mặt bằng hiện nay, vẫn là nên sớm giải quyết nó luôn.
Cô bỏ thịt khô vào thau lớn, dùng miếng cọ xoong nồi cọ chà mạnh vết bẩn dính bên ngoài, chà rất mạnh tay, dù sao thì càng chà càng sạch, đây cũng là món làm từ thịt duy nhất mà cô có thể lấy ra. Loay hoay hơn nửa giờ, nước trong thau đã chuyển từ nước đen thành nước trong, có thể nhìn thấy hoa văn hình hoa mẫu đơn in dưới đáy thau. Bật lửa, đặt nồi lên, hầm canh, bình thường do cô ăn uống đạm bạc nên chẳng nấu ăn gì nhiều, Lâm Hải Đường xắt miếng thịt khô, nhớ lại cái đêm hai người quấn quýt với nhau trong bếp, khuôn mặt già đỏ lên, bần thần mất vài giây.
Có người gõ cửa, cô cầm vá canh chầm chậm đi ra, tim đập thình thịch, mở cửa, trước cửa có một cô gái tóc ngắn đang đứng, đội một chiếc nón lưỡi trai màu đen, bộ quần áo vận động màu xám, kiểu cách trang điểm kì lại, kéo theo một chiếc vali. "Chào chị dâu, em là em họ của Trình Tụ, Vương Hiểu Thần."
Em gái khá nhiệt tình, làn da màu lúa mạch, tinh thần trông khá phấn chấn.
Lâm Hải Đường khá xấu hổi, tên đàn ông thối này định làm trò gì đây. Lâm Hải Đường nhìn ra sau, không thấy Trình Tụ, "Anh họ em đâu?"
Vương Hiểu Thần đứng ở cửa lịch sự, nụ cười nở trên môi, "Anh họ đang mua thuốc lá dưới lầu."
Lâm Hải Đường đón cô vào: "Mau vào ngồi."
Vương Hiểu Thần kéo vali trong tay đi vào, lễ phép ngồi trên sopha, Lâm Hải Đường rót cho cô chén nước, dù sao cũng từ xa đến đây, nhưng Lâm Hải Đường và Trình Tụ vừa xác định quan hệ yêu đương không được mấy ngày, em họ anh chạy đến tận nhà, thật sự khiến Lâm Hải Đường rơi vào thế bí, nhất thời nhìn nhau không biết nói gì.
Lâm Hải Đường: "Trong nồi đang nấu đồ ăn, để chị đi xem đã."
"Chị dâu cứ đi đi, không cần để ý đến em."
Vương Hiểu Thần câu nào cũng kêu chị dâu, khiến Lâm Hải Đường càng lúc càng ngại.
Lâm Hải Đường: “Trong nồi còn nấu đồ, chị đi xem.”
Trình Tụ bước vào nhà, đi thẳng vào trong bếp, Lâm Hải Đường đang đảo thịt trong chảo, tiếng dầu vang lên xèo xèo, trên thớt còn có mấy miếng thịt khô chưa cho vào, Trình Tụ lấy đũa gắp hai miếng cho vào miệng nhai.
Lâm Hải Đường nhìn anh như nhìn ăn trộm, Trình Tụ lại gắp thêm một miếng, "Ăn ngon lắm."
Lâm Hải Đường trút thịt vào chảo, xào với ớt xanh, rất thơm.
Trình Tụ bước lên vòng lấy eo cô, cằm gác lên vai cô, giọng trầm thấp, "Em họ anh lần đầu tiên đến đây, lạ nước lạ cái, trong nhà cũng lộn xộn, với không thể bảo em họ anh đi chăm sóc tên Dư Khánh Sinh nhà quê đó được."
Lâm Hải Đường đang xào thịt, tiếng xẻng xào và chảo chạm vào nhau kêu loảng xoảng, "Anh đây là xem em như bảo mẫu nhà anh mà sai bảo."
Trình Tụ nhéo cái eo nhỏ của cô, cười như không cười, "Em là người phụ nữ của anh." Lí do thật danh chính ngôn thuận, Lâm Hải Đường không lay chuyển được anh, dùng cùi chỏ thụi ra sau một cái, đụng vào bụng anh, vì cách nhau một lớp áo lông vũ nên chẳng đau đớn gì.
Trình Tụ kề môi sát tai cô, hơi thở dừng lại trên vành tai cô, lay động mấy sợi tóc gần tai, "Để con bé ở đây vài ngày là được, anh lo phần đồ ăn cho cả hai."
Nhất thời tại Lâm Hải Đường không chịu nổi sự trêu chọc từ anh, vành tai nóng lên, nói mát: "Ông chủ Trình, thật không nhìn ra nha, ông cũng hào phóng như vậy."
Chợt vành tai cô có một cảm giác ướt át lướt qua, cả người Lâm Hải Đường cứng lại.
Ba mặn một canh, thịt khô là món chính, cả một nồi lớn, Vương Hiểu Thần khen Lâm Hải Đường nấu ăn rất ngon, Trình Tụ đang nhận điện thoại, ngấu nghiến ăn xong một chén cơm rồi nói muốn đi ra ngoài làm việc.
Lâm Hải Đường tiễn anh ra cửa, Trình Tụ ấn giữ ót cô, mổ nhẹ lên môi, "Em họ anh nhờ em nhé, em nhớ phải uống thuốc đấy."
Lúc ấy Lâm Hải Đường đang ngâm mình trong vại mật, gật gật đầu.
Suốt ba ngày, Vương Hiểu Thần và Lâm Hải Đường đều ở yên trong nhà, Vương Hiểu Thần ngủ sôpha, cô ấy làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, sáng sớm tinh mơ Lâm Hải Đường đã thấy cô nàng đang nâng tạ tay, thịt trên cánh tay khá cường tráng, rất bài bản, cảm giác dù là đàn ông vẫn thua kém cô nàng.
Cô khá không vui, cô em họ này của Trình Tụ bề ngoài trông khá gầy yếu, nhưng thực tế lại rất có giá trị vũ lực, Lâm Hải Đường thử nhấc quả tạ tay lên, ít nhất tầm 5kg, thiếu chút nữa làm tay cô gãy luôn. Cô hỏi Hiểu Thần làm việc ở đâu, cô nàng nói mình vừa mới tốt nghiệp không được bao lâu, còn đang tìm việc, rất ít kể chuyện của Trình Tụ, cô tưởng Hiểu Thần thật sự muốn làm quen với bà chị dâu này nhưng do tính tình khác nhau nên không biết phải giao tiếp như thế nào. Cô gọi điện hỏi Trình Tụ, Trình Tụ cũng chả nói được gì, chỉ trả lời là em họ anh thích tập thể hình, là sinh viên trường thể chất, nhưng mấy năm nay nghề tập thể hình cũng không thịnh hành như trước, Lâm Hải Đường chủ động bắt chuyện, Vương Hiểu Thần cũng đồng ý dạy cô, thứ cô ấy dạy cô cũng không được bình thường, là bài quyền cước uy phong lẫm liệt của quân đội. Vương Hiểu Thần đánh quyền cực kì đẹp, khí khái hiên ngang, không hề cẩu thả, Lâm Hải Đường không học theo nổi, cô quen thói lười biếng, tay không duỗi thẳng được, chân cũng cong, với lại em họ cũng thật sự dạy rất nghiệm, hôm sau Lâm Hải Đường sờ trúng chỗ nào, chỗ đó cũng đau. Cho buổi tối ngày thứ hai, khi Lâm Hải Đường đi ngang qua vali của cô ấy, đạp trúng một món đồ cứng ngắc, thế là lấy ra xem, là huy hiệu công an, thiếu chút nữa dọa Lâm Hải Đường nhũn cả chân. Lâm Hải Đường muốn hỏi rõ việc này, thế là gọi điện cho Trình Tụ, nhưng tổng đài báo anh tắt máy. Lâm Hải Đường đi ra ngoài một chuyến, Vương Hiểu Thần cũng chăm chăm đi theo cô, không cắt đuôi được, số điện thoại kia vẫn luôn báo tắt máy, tên đàn ông như biến mất vào hư vô.
Lâm Hải Đường không dò hỏi được bất kì tin tức nào. Vương Hiểu Thần an ủi cô, "Chị dâu, đừng lo lắng, anh họ em chắc là có việc, không tiện nhận cuộc gọi."
Lâm Hải Đường gật đầu, buồn bã ăn cơm. Ngày thứ tư, bài quyền quân đội của Lâm Hải Đường đã đánh ra hình dạng, Trình Tụ như cũ vẫn chưa gọi cuộc nào cho cô, Lâm Hải Đường mở cửa đi vứt rác. Cô nhìn thấy có bóng người ở ngay lối rẽ trên lầu, cả người cứng lại, người đàn ông ngồi trên mặt đất hút thuốc, có ánh trăng mơ hồ xuyên qua những cái bông gió hình thoi trên bờ tường, phác họa hình dáng thâm trầm của người này. Lâm Hải Đương lê đôi dép thiếu mất một miếng vải bước xuống lầu, mặc kệ người đó, đi đến chân cầu thang, muốn hút điếu thuốc, nhưng kết quả là do mình mặc áo ngủ nên cũng chẳng đem theo thuốc lá xuống. Cô đứng trước thùng rác, ngửi thấy mùi hôi thối lẫn mùa chua của thức ăn bị hư. Cô đứng trong gió lạnh một lúc, lên lầu, đi đến cửa, người đàn ông vẫn giữ tư thế hút thuốc như cũ, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Lâm Hải Đường quay người, vai tựa cửa, ngửa đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn lại cô, một trên một dưới, cách nhau 4-5 mét, giống như bị ngăn cách bởi một ngọn núi, cô là hoa hướng dương, anh là mặt trời, đêm đen đang nhấp nhô sau lưng anh. Từng cơn gió ầm ầm thổi qua, gian cầu thang là nơi gió thổi mạnh nhất, từng trận gió hình xoắn ốc bay lên, cửa sổ đập bùm bùm. Gió lùa vào trong cổ áo, khiến xương quai xanh cô cũng rung lên vì lạnh, Lâm Hải Đường nheo mắt nhìn anh, "Mấy ngày nay không thấy anh, cũng không có chút tin tức gì, còn phái em họ sang đây giết thời gian với em, nửa đêm tối đến thì ngồi đây giả quỷ dọa người, anh cũng hay thật đấy."
Trình Tụ không đáp lời, mây gió cuồn cuộn, hai ngón tay kẹp thuốc, chấm lửa đỏ lập lòe, rất quật cường, thật là giống với con người, bất luận có bao nhiêu phong ba bão táp, cũng chỉ rơi một ít tàn thuốc, thổi không tắt.
Giọng cô hơi nghẹn ngào, đáy mắt nóng lên, "Tối nào anh cũng ngồi ở đây?"
Trình Tụ dập điếu thuốc, chấm đỏ cũng biến mất. Anh không nói gì cả, Lâm Hải Đường cũng hơi cáu lên, cô vào nhà, đóng cửa, chắn lại gió. Càng nói càng tức, trong lòng nghẹn muốn chết, là thằng đàn ông lừa cô mà, mấy ngày nay cô ở cùng Vương Hiểu Thần cũng không thoải mái, nhưng ngại quan hệ cảnh sát - nhân dân, cô làm việc chỗ nào cũng thật cẩn thận, như thể trong phòng có bom hẹn giờ, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó, buổi tối cứ lăn qua lăn lại không thể quen giấc.
Lâm Hải Đường mềm lòng, lại mở cửa, "Ăn cơm không?"
Trình Tụ ngẩng đầu, không rõ biểu cảm, "Không ăn."
Lâm Hải Đường hít hít cái mũi, mũi nghẹt khá nặng, "Vào đi."
Trình Tụ bước hai ba bước đi xuống cầu thang, cái bóng đen đến gần, "Tối như vậy đừng đi một mình xuống đổ rác, không an toàn."
"Anh để một nhân viên cảnh sát vào nhà em ở, em thật sự rất an toàn."
Lâm Hải Đường bước vào trong, mặt đã chuyển sang màu gan heo.
Trình Tụ đóng cửa lại, liếm răng nanh, "Em đều đã biết rồi."
"Anh còn định giấu em bao lâu nữa."
Lâm Hải Đường xoa xoa bàn tay đã đông cứng, muốn làm nó ấm lên, "Nếu anh cảm thấy để cảnh sát vào nhà ở là để bảo đảm an toàn của em thì cũng được, nhưng em gọi điện thoại cho anh mà anh cứ tắt máy, anh có biết là em..."
Lo cho anh, cô nghẹn ngào, cô dùng sức xoa ấm bàn tay, hốc mắt ẩm ướt. Cô sợ hãi. Trình Tụ bắt lấy tay cô, nắm chặt, "Đừng xoa nữa, đỏ lên rồi."
Lâm Hải Đường cúi đầu, hít thật sâu, nhìn vào đôi giày dính bùn đất, trên ống quần cũng toàn ra bùn, "Nếu có người tìm em gây chuyện, này là do anh liên lụy, đương nhiên cũng coi như là em tự tìm."
Phái một cảnh sát đến nhà trông chừng cô nghĩa là chuyện này khá nghiêm trọng, Lâm Hải Đường miên man, cô nghĩ đến tên mặt thẹo và sau đó là Lịch Huy, lòng cô càng lúc càng rối loạn. Trình Tụ kéo tay cô, cho vào dưới áo khoác lông vũ, đặt lên bụng mình, "Anh lại hi vọng em không biết gì."
Thân nhiệt người đàn ông này khá cao, đôi bàn tay đông cứng của Lâm Hải Đường hơi bắt đầu ấm lên, cô ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh, tơ máu trong mắt như đã thành một bộ rễ cằn cỗi bám lấy tròng mắt, mắt thâm quầng, râu ria mọc lởm chởm, cả người hứng đủ gió mưa phong sương. Đôi mắt cô nóng lên, nơi khóe mắt có dòng lệ chảy xuống, Trình Tụ kiên nhẫn dùng lòng bàn tay thô ráp giúp cô lau đi, "Đừng khóc, mắt đỏ lên rồi này."
Vương Hiểu Thần từ WC đi ra, thấy hai người quấn nhau ở trước cửa. Lâm Hải Đường ngượng ngùng, cô rụt tay về, tay Trình Tụ bỏ vào túi áo, "Cảnh sát Vương, phiền cô."
Vương Hiểu Thần giật mình, sau đó mới phản ứng lại, "Nhiệm vụ của tôi."
Trình Tụ chỉ ở thêm một lúc, anh vừa đi, Lâm Hải Đường đã ngồi yên vị trên sôpha, bất an, "Hiểu Thần, từ lúc em làm cảnh sát tới giờ thì chuyện nguy hiểm nhất đã từng gặp là gì?"
Vương Hiểu Thần ngồi thẳng lưng, mái tóc ngắn vẫn còn còn ướt, cô nghĩ vài giây, giọng trầm trầm, "Tiêu diệt đại ca xã hội đen, trong cục đã phải hi sinh ba cảnh sát."
Lâm Hải Đường kinh hoàng, cô tông cửa xông ra, đôi dép lê kêu "bẹp bẹp" dưới chân, chạy như điện xuống lầu, Trình Tụ vẫn chưa đi, đang đứng ở đầu ngọn gió hút thuốc, sương khói bay tán loạn, giống như phần hồn phách cuối cùng của một con người, rề rà không chịu rơi xuống địa ngục. Lâm Hải Đường nhào lên, ôm chặt lấy eo anh, vùi đầu vào bờ vai rộng của anh, mắt mũi chua xót, giọng nói giống như những lá trà già nát vụn dưới đáy ly, trầm định mà đau âm ỉ, "Em đợi anh."
Thân hình Trình Tụ cứng lại, dập thuốc, "Được."
Từng giọt lớn như hạt đậu "tích tắc" rơi xuống nhân gian.