Chương 18: Trời quang (8)
Edit: SherryTan
Soát lỗi: Rabbitlyn
Trình Tụ dán môi lên tóc cô, an ủi, "Hải Đường, chúng ta như hạt cát giữa biển rộng, chờ thủy triều lên mới có thể tấp vào bờ, phơi nắng, không làm chủ được bản thân, lúc đó trong xe cảnh sát, em chủ động nói cho bọn anh chuyển của dì Bảo này, em đã làm chuyện mà em có thể làm rồi."
Lâm Hải Đường gác cằm lên vai anh, nhìn chằm chằm vào vách tường, nuốt nước mắt, từng sợi tơ máu hiện lên tròng mắt, "Tôi sợ."
Trình Tụ dùng ngón tay xoắn mái tóc thơm của cô, dịu giọng nói, "Có ông ở đây, em sợ cái gì."
Trong lòng Lâm Hải Đường vẫn đang treo một khối đá lớn, bởi vì câu nói này của anh mà rơi xuống mấy tấc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, cô kháy đểu anh, "Anh có cái mẹ gì chứ."
Trình Tụ hơi nhướng mày, cúi đầu dùng tay giữ lấy mặt cô, đối diện với đôi mắt ngập nước của cô, "Anh nhiều công dụng lắm đấy nhé, tay có thể phá gạch, sau lưng có thể đỡ đòn, tốc độ chân theo kịp quán quân Olympic luôn."
Lâm Hải Đường nghe anh khoe khoang loạn xị cả lên, buồn cười, "Đừng tự nổ nữa, bay lên trời tìm thần tiên luôn đi."
Trình Tụ cũng cười: "Có em bắt lấy anh, anh bay không nổi."
Lâm Hải Đường xùy một tiếng: "Anh rõ ràng là muốn nói tôi nặng đúng không?"
"Không phải." Trình Tụ lắc đầu, biểu cảm thành kính, "Là không nỡ bỏ em lại."
Nỗi phiền muộn trong lòng Lâm Hải Đường vẫn tích tụ chưa tan, nên đối với lời âu yếm cà lơ phất phơ này của anh, cô ném lại sau đầu, "Dì Bảo ra tay tàn nhẫn, bị ép như vậy dễ xúc động mạnh, mà con dao thì không có mắt."
Trình Tụ đè mấy sợi tóc đang dựng thẳng của cô xuống, "Yên tâm, Phó cục trưởng Vương trước kia là đàm phán viên, chuyên xử lí mấy việc giải cứu con tin như thế này, bất kể là bà ta điên cỡ nào, có là bệnh nhân xổng ra từ bệnh viện tâm thần cũng phải ngoan ngoãn về chuồng."
Lâm Hải Đường nhìn anh, cô hiển nhiên là không tin, "Đừng gạt tôi."
Khóe miệng Trình Tụ cong lên, dùng lòng bàn tay xoa xoa đôi mắt ẩm ướt của cô, "Ông đây mà gạt em thì làm..."
Chữ "chó" cuối cùng chưa kịp thốt lên, sân thượng đột nhiên trở nên ồn ào, hai người liếc nhìn nhau, nhanh chân chạy lên, mặt trời chui ra từ rặng mây, mỗi người đang theo dõi diễn biến trên đỉnh đầu đều bị chiếu xuống một quầng sáng màu vàng rực rỡ, Lâm Hải Đường tựa vào rào chắn, tìm được cô gái nhỏ bé như tờ giấy trắng kia, cảnh sát đang đỡ cô ấy lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sát bóp còi, mở đèn báo hiệu sáng lóa, từ giữa dòng người chen chúc vạch ra một con đường, chở đi những u nhọt của khu dân cư tồi tàn này.
Tảng đá trong lòng cô giờ mới chính thức rơi xuống.
Hai người xuống lầu, bên đường đang có phóng viên đài truyền hình đang phỏng vấn vấn những người xung quanh, tập trung thành một nhóm nhỏ, camera xoay 360 độ, Lâm Hải Đường muốn bước lên hóng chuyện.
Trình Tụ bắt lấy tay cô, đi về hướng ngược lại.
Trên đường nhiều người, cô nhanh chóng muốn gỡ tay mình ra khỏi tay anh, "Này, anh bỏ tay ra."
Trình Tụ vẫn nắm chặt: "Đừng hướng mặt vào ống kính, nếu có kẻ thù thì họ sẽ thấy em qua TV đấy, tìm tới cửa đòi nợ."
“Tôi không có."
“Anh có, nhiều lắm."
Đi đến ngã rẽ, Trình Tụ mới bỏ tay cô ra, một trước một sau, duy trì một khoảng cách mơ hồ, lúc sắp tách nhau ra, Trình Tụ gọi giật cô lại, "Em đi đâu đấy?"
Lâm Hải Đường vẫn bước đi, không ngoảnh lại, "Về nhà."
Trình Tụ ngừng vài giây, dùng vài sải chân dài đuổi theo sau, bắt lấy cánh tay đang đong đưa của cô, "Theo anh nào, ăn cơm."
Lâm Hải Đường: "Canh xương hầm? Tôi ăn chán rồi."
“Ăn cá."
Dư Khánh Sinh mỗi ngày đều ăn thịt cá, vội vã bồi bổ cơ thể, muốn chứng minh bản thân còn có thể đại chiến 500 hiệp, vì vậy mà căn phòng bếp nọ ngập mùi cá tanh, trong thùng rác tất cả đều là vảy cá trắng ởn, hôm nay Trình Tụ lại mua một con cá, đúng là hận không thể ăn cá thay cơm.
Trên hông người đàn ông cột một cái tạp dề, đang cầm dao đánh vẩy cá, rạch bong bóng cá, thành thạo moi ruột cá ra, động tác liên tục không ngơi nghỉ.
Lâm Hải Đường tựa cửa, ánh mắt đặt lên người anh, "Anh giỏi giết cá thật."
Tâm trạng của Trình Tụ khá tốt, huýt sáo nhưng chẳng nghe ra điệu nào, "Không phải là anh tự khen chứ 360 nghề, ông đây tinh thông một nửa đó."
Lâm Hải Đường nhìn anh đầy nghi ngờ, mà anh còn thuận nước đẩy thuyền, "Đức hạnh."
Trình Tụ đặt mấy con cá vào bồn rửa sạch, có vài cục máu nổi lềnh phềnh, "Em đừng không tin, trước kia anh từng đánh giày, mở khóa, chạy xe ba bánh, sau xe dán 8 số 4, giúp người ta đi đòi nợ."
Lâm Hải Đường lười nhác nói, "Anh đòi nợ không sợ đánh người ta tàn phế luôn hả."
Trình Tụ nhấp môi, sau đó kể tiếp, "Anh lúc đó cũng là vì vài miếng cơm, không xuống tay tàn nhẫn được, đám con nợ đều chạy cả, chỉ còn một đám bênh tật yếu ớt ở lại, thế là anh đứng bên cạnh rít điếu thuốc, giả vờ ngầu lòi."
Lâm Hải Đường nhìn biểu cảm của anh một lúc, "Ăn của người ta mà không làm việc, tốt thật đấy."
Trình Tụ đã rửa xong thịt cá, lườm cô một cái, cười một tiếng, "Em đừng tưởng là dễ ăn, phải ngồi trong cục cảnh sát vài lần đấy."
Anh dừng vài giây: "Tửng bị dao đâm."
Bốn chữ bình thường, tổ hợp thành một câu, nổ tung trong đầu Lâm Hải Đường, chấn động đến đau cả màng nhĩ.
Trình Tụ cho cá vào nồi đang sôi, dùng vá đảo đảo phần cải chua trong nồi để thấm vị, "Nạn lớn không chết, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời, em nhìn ông xem, giờ xuôi chèo mát mái rồi, tự có sự nghiệp nướng BBQ của mình." Chẳng qua là vừa bị người ta đập quán, chắc trong một lúc chưa thể mở bán lại.
“Còn có thể tiện tay làm một người dân nhiệt tình." Thật ra từ sớm Lâm Hải Đường đã rất muốn hỏi anh, sao anh lại nhiệt tình giúp cảnh sát bắt ma túy càn quét mại dâm vậy, cuộc sống tan tác, rõ ràng không giống một cảnh sát nằm vùng, cô không hiểu, nhưng cảm thấy đây vốn là chuyện riêng của anh, cô không nên hỏi trực tiếp, dù sao thì quan hệ của họ cũng chả đến đâu.
Trình Tụ lau đống dầu mỡ trên tay lên tạp dề, cầm vài ba chai lọ đổ vào nồi, nghiêm túc nói, "Anh chỉ là một người dân nhỏ nhoi, không được trời, cũng chẳng dậy nổi sóng, chỉ là biết chút tin tức, vui vẻ giúp xã hội bài trừ khối u ác tính, Phó cục trưởng Vương tin anh, thế là anh đi nằm vùng, nói chứ, khá là kích thích."
Lâm Hải Đường biết anh không nói thật, cảm giác đầu tiên chắc chắn là anh đang nói cho có lệ.
Mùi khói dầu trong bếp khá nặng, Lâm Hải Đường lui ra, TV trong phòng khách đang chiếu một bộ phim hiện đại vừa dông dài vừa dở.
Dư Khánh Sinh ngồi dựa vào sôpha, cái chân bị bó bột gác lên cao, đang nhổ vỏ hạt dưa vào thùng rác, có một nửa bị rơi ra ngoài, lầm bầm, "Anh Tụ thật trọng sắc khinh bạn, ngày nào cũng chỉ nấu cá trắm cỏ, lần này có cô ghé qua, anh ta mới chịu đi mua cá chép bạc để nấu canh."
Lâm Hải Đường ngồi xuống, cầm điều khiển đổi kênh, trong miệng ngậm một viên kẹo cứng để đối phó, ngọt tận tim, cười, "Anh mới là đại gia, không cần nấu cơm cũng chẳng cần giặt đồ, mỗi ngày hưởng thụ."
Dư Khánh Sinh bị cô nói mát nên hơi ngại, nghĩ thì đúng là vậy, sờ ót, cười gượng hai tiếng, "Do con người của anh Tụ tốt, một điếu thuốc có thể chia nhau hút, một thùng mì gói chia nhau ăn, chỉ thiếu đều chia luôn cả quần lót cho tôi."
Lâm Hải Đường đâm một kim thấy máu, không có thời gian giảm sóc, "Hai người chắc là nghèo đến không có gì để ăn."
Dư Khánh Sinh cười nhạt, nghĩa khí bừng bừng, "Đó là nghĩa khí giang hồ, là tình nghĩa bạn bè."
Lâm Hải Đường đổi sang một kênh thiếu nhi, nửa hiểu nửa không gật đầu, dù sau cái chữ nghĩa khí này không tồn tại trong từ điển của cô.
Trình Tụ làm món Cá chép cải chua, không chua, rất hợp khẩu vị, Dư Khánh Sinh uống một hơi hai chén canh, làm ấm bụng, sau đó gắp thức ăn liền tay, miếng cá không đựng vừa cái chén, Trình Tụ cầm ra ba cái đĩa, mỗi đĩa đựng một con.
Trình Tụ đã ăn hơn nửa phần cá, Lâm Hải Đường vẫn đang lọc xương cá, trông rất cẩn thận, nhưng không thể nói là ưu nhã, dù sao thì ăn cá giống như lấy mạng cô vậy.
Trình Tụ ngừng đũa, hỏi cô, "Không thích ăn cá?"
Lâm Hải Đường ngẩng đầu, nhả một cái xương cá ra, "Thích chứ, chỉ là hồi nhỏ có xem qua một phần tin tức, nói có một người đàn ông bị mắc xương cá, lúc đến bệnh viện lấy ra, đã bị cái xương đó đâm vào mạch máu, một cây xương cá tiễn hắn đi đời nhà ma."
Phần tin tức này khiến cô có bóng ma tâm lí, từ đó về sau, mỗi khi ăn cá, cô đều nhai kỹ nuốt chậm, cực kì chậm.
Sợ chết.
Âm thanh trên bàn cơm lập tức nhỏ lại, Lâm Hải Đường nâng đầu, tốc độ nhai của hai người còn lại đã chậm lại, vẻ mặt trầm tư, nhạt nhẽo, Trình Tụ gắp đầu cá, nhai mắt cá, nhìn cô, nghiêm túc, "Là rất dọa người."
Trình Tụ gỡ bộ xương cá ra, gắp vào chén Lâm Hải Đường, vì phần cá trong đĩa Lâm Hải Đường vẫn còn thế nên cô gắp trả lại anh, nhường qua đẩy lại, Dư Khánh Sinh chán nản, "Hai người cho tôi ăn cơm chó đấy à."
Dư Khánh Sinh đỡ bàn, tầm mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt hai người, như muốn nhìn ra kết quả gì đó hoặc đoán ra được tâm tư của hai người này.
Trình Tụ liếc cậu ta, dưới gầm bàn đá cậu một cái, Dư Khánh Sinh kêu một tiếng, không sợ chết, "Em nói này, hai người bắt đầu từ lúc nào vậy, lén lén lút lút như băng đảng xã hội đen ý."
Ánh mắt Lâm Hải Đường với Trình Tụ giao nhau, lại nhanh chóng dời đi.
Trình Tụ dọn bát đũa, híp mắt nhìn cậu ta, "Khoe khoang, đúng không."
Dư khánh Sinh bĩu môi: "Em nói thật, nếu có chuyện tốt gì phải nói em, để em còn chuẩn bị." Chuẩn bị đóng bộ vest cà vạt để làm phụ rể.
Lâm Hải Đường nhai miếng cải chua, "Đừng giỡn nữa, cá lạnh rồi." Trình Tụ lại bày bàn ra.
Dư Khánh Sinh đè lại cái mâm, duỗi đũa ra gắp miếng cá.
Trình Tụ dùng đũa gõ vào tay cậu, nhìn cậu ta, "Một người ba con, không được ăn nhiều hơn."
Dư Khánh Sinh cười, "Được rồi, em hiểu rồi."
Trong lòng cậu mừng thầm, lần này anh Tụ có người trị rồi, người đó chính là Hải Đường, và có nghĩa là, mùa thu vừa đến, phải nở hoa kết trái, mùa xuân vừa đến, thích hợp yêu đương.
Nhưng đúng là vui quá hóa buồn, bị hóc xương, cậu ôm cổ họ sù sụ, lại nhớ đến cái tin tức mà Lâm Hải Đường vừa nói, mặt lập tức xanh lè.
Trình Tụ vui vẻ khi thấy có kẻ gặp họa, "Này thì khoe khoang."
Lâm Hải Đường lập tức kêu cậu xoay chén cá ba lần, đây là mẹo cũ ở quê cô.
Dư Khánh Sinh nghe lời làm theo, Trình Tụ nhướng mày, "Cách này được không đó, mê tín quá."
Người trong nhà bị hóc xương, đều nói là phải xoay chén ba lần, từ nhỏ Lâm Hải Đường đã được dậy như thế "Tôi tin."
Trình Tụ cong ngón tay, gõ bàn, "Anh tin em."
Kết quả là mẹo mê tín đó không có tác dụng, Dư Khánh Sinh vẫn ngồi trên ghế sôpha ho, xương cá vẫn còn mắc lại ở cổ họng, Trình Tụ đã rửa xong chén đi ra, Lâm Hải Đường nâng cằm, nghiêm túc, "Không thì mình đi bệnh viện, gắp ra."
Trình Tụ rút khăn giấy, lau nước trên tay, "Có gì đâu, một mảnh xương thật có thể lấy mạng cậu ta à."
Lâm Hải Đường muốn nói là có thể chết đấy, dù sao thì cũng có tiền lệ.
Trình Tụ rót một cốc nước lớn đặt trước mặt Dư Khánh Sinh, "Uống nhiều nước, nuốt nó xuống."
Uống nước cũng là một cách, Dư Khánh Sinh bắt đầu uống nước ùng ục, mặc kệ bàng quang có chịu nổi hay không, chỉ cần nghĩ đến phần tin tức đáng sợ ban nãy, cậu thấy sợ hãi.
Trình Tụ đỡ Dư Khánh Sinh vào WC, sau khi đóng cửa lại, anh quay sang nói với Lâm Hải Đường, "Em xem đi, một thằng đàn ông lưng bảy thước, bị một cây xương cá của em dọa tới mức tè ra quần."