Dịch: Hinary
Biên: Hi
Tào Tuyết và ban nhạc của cô biểu diễn một ca khúc Tiếng Anh, Lục Dương nghe được nhưng không hiểu, hắn không biết cô đang hát về cái gì nữa.
Cũng may giai điệu và nhạc bài hát này không tệ lắm, nên dưới khán đài cũng có chút không khí.
Biểu diễn xong một ca khúc, phía dưới vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt.
Lục Dương không chú ý những điều này, điều làm hắn để ý là người hát chính và những ban nhạc xung quanh.
Hắn phát hiện bạn nhạc này biểu diễn rất chuyên nghiệp, ngay cả Tào Tuyết cũng vậy, điều này đã vượt qua tiêu chuẩn mà Lục Dương đã đề ra, xem ra bên trong trường đại học âm nhạc này có không ít tài năng.
Chuyện này khiến cho Lục Dương cảm thấy kế hoạch của bản thân mình càng dễ dàng thành công hơn.
Sau khi buổi dạ hội kết thúc, Lục Dương lấy điện thoại ra gọi, hắn muốn mời cả ban nhạc đi ăn khuya, nhưng Tào Tuyết lại nói buổi ăn khuya hôm nay đã có giáo viên phụ đạo của cô bao rồi.
Vì giáo viên phụ đạo của cô cũng ở đây nên Lục Dương cũng đành từ bỏ, hắn đợi Tào Tuyết ăn khuya cùng mọi người xong thì sẽ đi đón cô.
Trước khi ăn khuya, Lục Dương đã nói rõ với Tào Tuyết qua điện thoại, bảo cô cứ đi ăn khuya đi, sau đó hắn sẽ dẫn cô đi dạo chợ đêm.
Lúc hai người đi dạo trong chợ đêm thì đã hơn mười giờ khuya, hơn nữa trong lúc ăn khuya Tào Tuyết bị người ta ép uống vài ly bia, vốn lúc trong tiệm còn ổn, nhưng vừa ra ngoài một lúc bị gió lạnh thổi vào, men rượu đã ngấm vào người cô.
Hai người vừa đi dạo qua được vài ba cửa tiệm thì Tào Tuyết đã kêu đầu choáng váng, cô muốn hắn đem cô về nhà trọ của hắn nghỉ ngơi một chút.
Đi đến phòng hắn, tất nhiên Lục Dương sẽ không từ chối.
Sau 10 phút đồng hồ, hắn vừa dìu vừa ôm Tào Tuyết về phòng mình.
Vừa vào đến của phòng, Tào Tuyết vốn đã có chút say, cô chủ động nhón chân lên hôn Lục Dương một cái.
Vì vậy, Thiên Lôi đã va phải Địa Hỏa.
Vốn Lục Dương đã có lòng muốn ăn Tào Tuyết từ lâu rồi, tối đó hắn không khách khí chút nào, thỏa thích ôm hôn Tào Tuyết, hai bàn tay cũng không thành thật sờ loạn lên người cô, từ đùi lên mông.
Không lâu sau, Lục Dương đã cởi bỏ áo khoác của cô, ném lên mặt đất.
Có lẽ Tào Tuyết cũng muốn giao bản thân cho hắn, cũng có thể là do độ cồn trong rượu, cô cũng động tình.
Tóm lại, Lục Dượng cởi bỏ hết từng kiện quần áo trên người cô, hắn tiện tay vứt xuống đất, thản nhiên ôm Tào Tuyết đi về phía phòng ngủ, cô cũng không phản kháng chút nào.
Cuối cùng.
Lúc Lục Dương hoàn toàn cởi sạch nửa người phía trên của cô, thân hình mềm mại của Tào Tuyết bị hắn ép xuống chiếc giường, hắn vội vàng cởi bỏ áo của mình, thở hổn hển rồi đè lên cô.
_______________
Hơn 10 phút sau, Tào Tuyết cắn mạnh một ngụm lên đầu vai của Lục Dương.
Nếu bình thường Tào Tuyết cắn hắn như vậy thì chắc chắn sẽ bị đẩy ra, cũng có thể hắn sẽ mắng cô, nhưng trong giây khắc này, Lục Dương chỉ có thể mím chặt miệng, giống như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn ở vai chút nào, hắn chỉ có thể thở dốc không ngừng.
Vốn muốn ăn Tào Tuyết đã từ lâu, đêm nay mượn cơ hội cô say rượu, cuối cùng cũng ăn được cây cải trắng trong veo này, lúc hắn gieo xuống hạt giống của mình, Lục Dương cảm thấy bản thân thoải mái từ bên trong lẫn bên ngoài, dường như lỗ chân lông trên cơ thể mở ra hết.
Không chỉ có thân thể thoải mái, ngay cả trên tinh thần hắn cũng cảm thấy rất thoải mái.
Trong lòng Lục Dương thở dài thật thỏa mãn.
_______
Làm xong hết mọi chuyện, rất nhanh Tào Tuyết đã ngủ thiếp đi, Lục Dương mở to đôi mắt nhìn trần nhà trống vắng, bàn tay phải của hắn vô thức vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Tào Tuyết.
Cho đến bây giờ, chính hắn cũng không biết được bản thân mình có thật sự yêu Tào Tuyết hay không.
Lúc hắn bắt đầu theo đuổi cô chỉ vì muốn bản thân thoát khỏi sự cô đơn tịch mịch, tiện thể làm bản thân không bị phân tâm mà nhớ đến Phùng Đình Đình nữa.
Nhưng mà, tình yêu không phải ai cũng khống chế được nó.
Nhớ đến từng chút khi ở bên Tào Tuyết, trong lòng Lục Dương cũng có chút rung động.
Nếu như cô không giống như Phùng Đình Đình phản bội lại mình, có phải mình cũng nên toàn tâm toàn ý mà yêu cô?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, thì ngay lập tức có một giọng nói khác vang lên: "Lục Dương! Mày sống nhiều năm vậy rồi, kinh nghiệm với đàn bà còn thiếu hay sao, mày còn muốn tin vào tình yêu nữa? Không phải mày đã từng nói chỉ tận hưởng cái lạc thú trước mắt là được sao?"
Nghĩ ngơi lung tung một buổi lâu, Lục Dương vẫn không có một quyết định dứt khoát nào, bây giờ hắn tạm thời không nghĩ ngợi gì nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn hi vọng bản thân tìm được một tình yêu đích thực.
__________
Cũng vì bản thân rất nghiêm túc, lại có trí nhớ xuất sắc, không đến hai ngày sau Lục Dương đã nhớ hết các thủ pháp đánh đàn ghi-ta trong đầu, ngoài ra còn có rất nhiều tài tiệu và vi-deo, hình ảnh khác nữa.
Sau đó, ngoài việc viết tiểu thuyết và luyện quyền, Lục Dương còn dành một chút thời gian để luyện đàn ghi-ta nữa.
Cũng vì hắn chuyên tâm, nên kĩ thuật đánh đàn ghi-ta của Lục Dương nhanh chóng nhập môn.
Từ khi hắn sống lại đến giờ, mặc dù Lục Dương không kiếm được nhiều tiền, nhưng mà cuộc sống của hắn so với kiếp trước đã thay đổi rất nhiều.
Không cần nhắc đến, hắn viết cuốn tiểu thuyết đó sau khi sống lại đã thành công hơn rất nhiều so với kiếp trước, còn có võ thuật và đánh đàn nữa, hai kĩ thuật này trước kia hắn chưa từng tiếp xúc chút nào.
Nhưng bây giờ hắn lại nhập môn, hơn nữa còn luyện tập hàng ngày, trình độ cũng dần đi lên cao.
Hắn còn rất nhiều thời gian, sau vài năm nữa hai kĩ thuật này nhất định sẽ thành sở trường của bản thân, khác xa so với kiếp trước.
_____
Tết Nguyên Đán trôi qua, tất cả mọi thứ đều trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Đối với Lục Dương, điều khác biệt lớn nhất chính là Tào Tuyết sẽ ngủ lại ở phòng trọ của hắn.
Tất nhiên là Lục Dương rất thích điều này, hắn thoải mái hưởng thụ phúc lợi của một người đã có bạn gái.
Sau giờ học hàng ngày, hắn sẽ đi luyện quyền, luyện đàn ghi-ta, viết tiểu thuyết, bên cạnh lại có một cô nàng xinh đẹp nữa, hạnh phúc như vậy, dù là 29 năm trước thì Lục Dương không thể nào có được.
Những thay đổi của kiếp này đối với bản thân, với Lục Dương thì đây chính là cuộc sống thần tiên.
Vì vậy, hắn phải quý trọng nó.
Nhưng Lục Dương càng hạnh phúc, trong lòng Phùng Đình Đình càng đau khổ hơn, cô không thể quên được hắn, cũng không có cách nào buông tay được.
Nếu như sau khi vào đại học thì Lục Dương sa ngã, thì có lẽ Phùng Đình Đình đã sớm quên hắn rồi, nhưng hắn lại càng ngày càng xuất sắc hơn.
Vì vậy, Phùng Đình Đình vẫn luôn khắc sâu bóng hình đó.
_____
Còn có tiền nhuận bút của ba bản thảo nữa.
Biên tập viên Tam Văn Ngư của nhà xuất bản Đài Loan đã nói cho Lục Dương biết, ba cuốn sách này đã được gửi đến nên hắn chú ý để nhận và kiểm tra lại.
Khi Lục Dương còn chưa biết chuyện gì, ba cuốn sách này đã bị người khác mở ra xem.