Hồi Phong Thất Tuyệt

Chương 1: Đậu khấu thanh mai




Tịch dương vẽ lên một dải ráng vàng rực rỡ theo thân ảnh hai người, gió đêm phơ phất, tay áo phất phơ, từ xa nhìn lại, họ như hai kẻ thần tiên...

Kiếm quang của Già Lam Kiếm như hoa xuân bừng nở, từ chốn sâu thẳm của ký ức bay tới, vô tung vô tích.

Hắn đưa tay trái kết sư tử ấn, A Nan Đao ảo hóa thành mười chín đạo điện quang đan nhau xuất ra khiến kiếm mang tiêu tán.

* * * * *

Hắn loáng thoáng thấy dòng sông nhỏ bé ấy. Hôm đó hắn vừa đánh nhau với một nhóm ngoan đồng, nghênh ngang đến bên sông, chuẩn bị tắm thật thống khoái, chợt thấy một nữ hài tử nhỏ nhắn đang vén tà váy trắng tinh nghịch nước, bọt nước tung lên, tiếng cười khúc khích của nàng được ánh nắng chiếu vào trở nên gần như trong suốt.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn liền mỉm cười.

Hắn ngây ngô hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

“Ta đang bắt cá!” Nàng nhắm mặt lại, hình dáng hiện lên vẻ say mê, “Ta rất thích ăn cá, mẫu thân nói ta giống như mèo vậy!”.

“Vậy... sau này ta gọi cô là Tiểu Miêu có được không?”.

“Được!” Nàng mỉm cười đáp.