Hội Nữ Sinh

Chương 11: Chương 10





* * *
Cộc cộc cộc!
Cạch...
Cửa mở.
- Tôi là cảnh sát. Xin phép cho tôi gọi một cuộc điện thoại.
Khang Lâm sau hồi tìm vẫn không thấy Tuyết Nghi, anh hướng ra khu dân cư yêu cầu trợ giúp.
- Tôi Khang Lâm đây. Cử ngay cho tôi đội tìm kiếm đến bãi sau công viên Mai Châu.
* * *

- Cậu... đã nghe thấy gì? - Tuyết Nghi gượng hỏi đầy khó nhọc, nước đã dâng tới ngang cổ.
- Phải rồi. Hôm đầu tiên mày vẫn chưa đến. Tao đã nghe thấy, cuộc nói chuyện của tụi nó, về tao.
* Thư Kỳ đang xách giỏ trái cây, định đem vào lều cho cả bọn cùng ăn. Chợt cô nghe tiếng cãi cọ.
Giọng Thanh Thanh bức bối:
- Tự nhiên rủ con nhỏ đó làm gì! Cả đám có đứa nào ưa nó đâu. Đi theo tổ vướng víu. Nhìn cái mặt lúc nào cũng như đưa đám của nó là thấy oải rồi.
Khả Ân điềm nhiên:
- Ờ. Không ưa, mà sao lần nào gặp nó mày cũng cười toét miệng ra! Chẳng phải do nó hay mua kẹp tóc ày à. Đi chơi có nhỏ đó lời quá đi chứ. Ba nó bao xe, thích ăn gì mặc gì thì đòi nó mua, còn làu bàu cái gì nữa.
Y Linh cũng lên tiếng:
- Má Thanh nhiều chuyện rườm rà quá. Coi con Ngọc kìa, có túi bánh của Thư Kỳ là ngồi im re, có ý kiến gì đâu. Nó dù sao cũng chẳng phải người trong nhóm. Để ý bận tâm chi ệt. Ngày nào nó còn bám lấy tụi mình sợ bị bỏ rơi thì ngày ấy mình còn được hưởng lây. Thoải mái đi*
- Lũ chúng nó... Đã nói về tao như vậy đó.
Nước đã ngập quá đầu Tuyết Nghi. Cũng may cô bạn biết đứng nước. Nhưng cơn mưa tầm tã vẫn không có dấu hiệu sắp kết thúc.
- Cảm giác ngọ nguậy trong nước. Gắng gượng. Khó thở. Nó như thế nào hả? Hỏi thế thôi, mày không cần phải trả lời đâu. Dành sức đó mà nghe tiếp câu chuyện của tao.

Những lời nói đó, thật quá sức tàn nhẫn đối với cô bé Thư Kỳ. Tưởng rằng khi hết lòng với bạn bè, nó sẽ được nhận tình cảm tương tự. Không lớn lao như tình mẹ, không ấm áp như tình cha. Nhưng đủ để bù đắp phần nào cho tâm hồn nhỏ dại của nó, để nó có được chỗ dựa, niềm tin mà tiếp tục sống.
Ngày hôm sau, khi ra biển, nó ngồi trên cát nhìn nhóm bạn nô đùa cùng nhau. Không ai buồn đến rủ nó. Như thể nó là thứ vô hình. Thư Kỳ xây lâu đài cát một mình, dạo bước một mình, đùa với những lọn sóng một mình. Và đến khi cơn sóng biển cuốn nó đi, nó cũng chỉ có một mình. Chẳng ai nhìn thấy. Đúng hơn là chẳng ai muốn nhìn thấy.
Tuyết Nghi cực nhọc bám vào thành giếng, móng tay xước hết cả. Mực nước ngày càng dâng cao hơn. Bên trên mưa vẫn trút xối xả.
- Tận 24h đêm xác Thư Kỳ mới được tìm thấy. Đầu nó va vào những mỏm đá sắc, rách toạc. Sóng dập rồi lại cuốn trôi nó đi không thương tiếc. Nhưng trong ngày tang lễ, đám bạn khốn kiếp ấy đã không nhỏ lấy một giọt nước mắt cho nó. Khuôn mặt có chăng chỉ méo mó đôi chút vì sợ hãi. Bọn họ đâu biết rằng, nó vẫn còn ở đó. Linh hồn nó không thể siêu thoát vì phải chứa đựng bao căm phẫn.
Nó đã theo dõi bọn họ suốt thời gian qua. Từ những năm cấp 2 cho đến khi lên cấp 3. Nỗi phẫn uất trong nó ngày càng lớn dần lên khi liên tiếp chứng kiến sự đê tiện của lũ con gái. Lợi dụng! Phản bội! Hăm dọa, đánh đập, cướp tiền của kẻ khác để mua vui ình! Bao nhiêu người đã là nạn nhân của chúng mày, tao không đếm xuể nữa. Lũ chúng mày không hề có điểm dừng, chưa bao giờ xem hành động làm tổn thương người khác là sai trái. Tao phải ra tay thôi. Là do chúng mày chuốc lấy! Là tội lỗi chúng mày phải trả giá!!
Nước ngập đã đẩy Tuyết Nghi đến gần với miệng giếng. Cô giật mình khi bắt gặp khuôn mặt Thư Kỳ đã kề cận với mình.
Làn da trắng toát nứt nẻ, máu trên trán đỏ thẫm rỉ xuống thành giọt. Đôi mắt đỏ hoe đầy giận dữ nhìn Tuyết Nghi, nhưng sâu trong đó là vẻ xót xa, đau khổ.
- Mình thực sự không biết chuyện đã xảy ra. Hôm sau khi mình đến bãi biển, họ đã thông báo với mình tin cậu... Mình rất tiếc, Thư Kỳ...
- Tao đã định chừa mày ra. Nhưng khi chứng kiến mày khóc lóc vì con Ngọc và xua đuổi tao đi, nó nhắc nhở tao rằng mày vẫn luôn cùng một ruột với bọn nó. Gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.

Thư Kỳ đột nhiên bỏ đi.
Tuyết Nghi chật vật cố với lấy miệng giếng để trèo lên.
Thư Kỳ quay lại, kéo lê theo một vật. Là một nắp chắn bằng đá.
- Thư Kỳ!! Không Thư Kỳ!! Đừng... -Tuyết Nghi hốt hoảng.
Nhưng nắp chắn đã được đậy lên.
Ánh sáng mờ nhạt cuối cùng ngoài trời cũng đã vụt tắt.
* * *