Từ khi Vương Đỉnh Hoa rời khỏi nơi Thanh Lâu ấy thì đã bảy ngày rồi không ai thấy cô ở đâu nữa.
Hoàng Lý Mai thở dài, bà đứng ngồi không yên vì lo lắng cho đứa con gái ấy cứ nhốt mình trong phòng không ra khỏi cánh cửa dù chỉ một bước, bất quá thấy đói mới gọi gia nhân đem đồ ăn vào cho mình đến độ bà thay mặt gia nhân cũng không được.
Vương Bá Chinh thấy hiền thê suốt ngày một vẻ mặt lo toan vì đứa con trời đánh, ông cảm thấy tình hình không ổn nên đã đến phòng của cô mà gõ cửa.
Nếu như con không mở cửa cho ta thì suốt đời đừng mong ra khỏi căn phòng này.
Đúng như lời hâm doạ của ông, cánh cửa dần mở ra bởi Vương Đỉnh Hoa.
Bá Chinh thấy con gái hôm nay xanh xao và hốc hác thật đáng sợ thì khẽ thở dài, gương mặt không còn vẻ tinh nghịch nữa mà thay vào đó là một thái độ bất cần đời.
Ta biết con không chấp nhận sự thật này nhưng có cần phải tổn hại bản thân hay không?
Hoàng Lý Mai từ đâu đi đến nhẹ đẩy người đàn ông kia sang một bên, đôi tay bà run rẩy chạm vào gương mặt của con mình mà đau lòng.
Xem con này, trông như xác chết ấy.
Thấy trong người thế nào có cần gọi đại phu đến không?
Vương Đỉnh Hoa khẽ mỉm cười lắc đầu, nói là tránh mặt mọi người vì buồn tủi thì cũng không phải.
Chẳng qua là cô đã rèn luyện thêm kỹ năng cho bản thân và tìm cách đối phó với nữ nhân kia, muốn ta làm bạn với ngươi sao? Ngươi đang nằm mơ đấy à nữ nhân họ Lưu?
Haha, hai người làm gì phải lo lắng đến thế? Thật ra con chỉ đang bày trò mà thôi.
Bày trò?
Hai phụ huynh đồng loạt lên tiếng, thế nào lại rơi vào trong tay con bé này một lần nữa vậy? Cứ suốt ngày bị cô xoay như chong chóng, Vương Bá Chinh cho dù ra ngoài là một kẻ đầu đội trời chân đạp đất, quân tử thế nào cũng đành phải bó tay với đứa con gái này.
Tìm cách thoát khỏi cô ta được lúc nào hay lúc đó.
Bảo con làm bạn với cô ta sao? Đơi đến khi trời sập đi.
Đã là quân tử thì phải nhất ngôn.
Trong khi đó con và tiểu thư Lưu đưa ra điều kiện trước bàn dân thiên hạ, đừng có làm mất mặt cho nhà họ Vương ta khi nói lời chẳng giữ lấy lời
Vương Bá Chinh thực sự rất tức giận khi cô đã đem cuộc trao đổi ấy ra đùa cợt.
Ông đã đưa ra hai điều kiện cho cô lựa chọn, một là thực hiện hành động đúng như lời đã nói và hai sẽ như ý nguyện của cô.
Ông sẽ cấm túc đứa con gái này đến tận 5 năm mới thôi.
Vương Đỉnh Hoa lại tiếp tục làm phụ thân mình nổi giận rồi, bất quá đi ra ngoài giả vờ đôi chút rồi lại lêu lỏng tiếp thôi.
Hôm nay Hồ Thái Đức đột nhiên đến nhà chơi, chủ yếu đến xem tình hình tiểu thư Vương ra sao vì dạo gần đây không còn nghe tin tức gì về người này nữa.
Vừa thấy nam nhân ấy, Vương Bá Chinh lại đổi thái độ ngay sau đó liền tươi cười kéo hắn đến ngồi xuống ghế đồng thời gọi con gái mình ra để hai người gặp mặt, thật may khi lần này Vương Đỉnh Hoa có mặt ở nhà.
Không biết chào hỏi một tiếng à?
Ông gắt gỏng khi thấy Vương Đỉnh Hoa ngồi lỳ ở ghế từ nảy giờ mà không mở miệng nói câu nào.
Với điệu bộ ấy cũng dư sức hiểu được cô là đang khi dễ tên nam nhân này.
Không biết vị công tử đây ghé sang nhà ta để làm gì?
Thực sự đứa con gái này làm ông tức điên lên được mà, thấy lang quân chuẩn bị trách mắng con gái trước mặt người khác Hoàng Lý Mai muốn giữ sỉ diện cho cô nên đã kéo ông đi ra chỗ khác để cho hai người trẻ cùng nhau trò chuyện.
Nhìn hai vị phụ huynh kia kéo nhau đi ra xa, cô nhếch mép nói với hắn.
Ta muốn đi ra ngoài.
Được, để ta đi cùng với nàng.
Rời khỏi nhà được vài bước thì Vương Đỉnh Hoa dừng lại, quay người sang nói với tên nam nhân đang đi theo phía sau mình.
Đến đây thôi, ngươi về đi.
Nhưng ta muốn cùng tản bộ với nàng.
Làm gì? Ta không thích ngươi.
Hồ Thái Đức lặng người nhìn bóng dáng cô bỏ đi, tên Hắc Kiến cũng lẻo đẻo theo phía sau vị tiểu thư ấy.
Bỗng hắn nói ra một câu làm Vương Đỉnh Hoa phải dừng chân lại để mà đe doạ.
Nàng đi gặp tiểu thư Lưu sao?
Ta cấm ngươi nhắc đến cô ta, ta nghe một lần nữa đừng trách vì sao lưỡi ngươi không còn.
Vương Đỉnh Hoa khó chịu bỏ đi càng lúc nhanh hơn để lại tên nam nhân đứng ở phía sau mỉm cười một mình.
Thực chất mẫu nữ nhân mà hắn thích là người giống như tiểu thư Vương nhưng không hiểu sao hắn lại không có hứng thú về tình cảm trai gái với cô, nói đúng hơn hắn chỉ xem Vương Đỉnh Hoa là một người muội muội không hơn cũng không kém.
Tiểu thư cho tôi hỏi, tiểu thư sẽ như thế nào khi lúc đó hai người đã cùng nhau thoả thuận?
Hôm nay đột nhiên lại nghe thấy tên Hắc Kiến này hỏi han mình không phải về chuyện lặt vặt nữa, cô dần đi chậm lại và trả lời câu hỏi ấy.
Ngươi đoán xem, bổn tiểu thư ta mà lại đi giao du với cô ta sao?
Nhưng nếu tiểu thư không làm như vậy, lão gia sẽ cấm túc tiểu thư tận 5 năm lận đấy.
Tiểu thư nên cân nhắc vì tôi thấy 5 năm không phải là khoảng thời gian ngắn.
Vương Đỉnh Hoa dừng chân, quay người sang lớn tiếng nói với tên gia nhân nhiều chuyện đang đi theo mình.
Từ khi nào mà tên gia nhân nhà ngươi lại chỉ ta cách sống thế?
Tiểu nhân không có ý chọc tức tiểu thư, tiểu thư xin bớt nóng mà tha tội cho tôi.
Ngươi tốt nhất hãy tự may miệng mình lại
Vương Đỉnh Hoa tiếp tục sải bước đi tiếp, khi nảy cô ăn chưa đủ no nên bây giờ ra chợ mua một ít bánh ăn cho lót dạ.
Người dân thấy tiểu thư Vương mua một loạt thức ăn mà trố mắt nhìn, cứ tưởng rằng cô sẽ tự ái mà không ra khỏi nhà cơ chứ, thấy vị tiểu thư này vẫn xấc xược như xưa nên không ai còn để tâm đến nữa.
Vương Đỉnh Hoa cứ mua rồi đem cho gia nhân cầm hộ đến độ tên Hắc Kiến không còn tay để cầm, cô khi mua xong thì xoay người lại để đưa món tiếp theo cho người phía sau nhưng đột nhiên Đỉnh Hoa như hoá đá, bất động một chỗ khi thấy nữ nhân đang đứng cạnh gia nhân của mình, lại còn cầm đồ ăn của cô.
Vương Đỉnh Hoa cau mày đi đến lấy lại những thứ mà người kia đang cầm.
Ta cứ nghĩ rằng ngươi đã rời khỏi Lĩnh Cương này rồi chứ.
Lưu Tuyết Khuê vẫn không để bụng những chuyện đã và đang xảy ra, nàng vẫn vui vẻ bắt chuyện với tiểu thư nóng tính này và mong mọi chuyện sẽ thực hiện như ván cược hôm nọ mà cả hai cùng đưa ra.
Tại sao ta phải rời khỏi đây? Đó không phải là điều kiện ta dành cho ngươi hay sao?
Cô cầm thức ăn vừa đi vừa thưởng thức đặc sản vùng Lĩnh Cương, ở phía sau được hai người họ đi theo, Lưu Tuyết Khuê mau chóng đi đến bên cạnh cô để cùng trò chuyện.
Ngươi vẫn còn nhớ, vậy tại sao lại không thực hiện lời mình nói?
Vương Đỉnh Hoa ngừng lại, nhìn nữ nhân trước mặt đang muốn ra lệnh cho mình thì không hài lòng.
Đường đường là tiểu thư bậc nhất Lĩnh Cương lại đi nghe lời một người từ vùng khác đến sao?
Việc gì ta phải theo lời ngươi? Ta muốn nói gì ta nói, muốn làm gì ta làm.
Ai biểu ngươi tin làm gì..
Nói rồi cô bỏ đi để làm Lưu Tuyết Khuê lặng người nhìn theo, tên Hắc Kiến nhìn nàng nhưng cũng không dám nói gì vì biết rõ tính tình của tiểu thư nhà mình.
Đã là điều Lưu Tuyết Khuê muốn thì sao nàng lại dễ dàng từ bỏ được, nàng chỉ muốn kết giao với những người tài giỏi để học hỏi thêm nhiều điều mà thôi.
Tuy trận đấu đó nàng thắng nhưng bản thân và mọi người đều biết được về kiến thức và tài năng, thực sự Lưu Tuyết Khuê nàng không thể thắng nỗi, rất may lúc đó trận cuối cùng là thuộc về sức khoẻ và võ công nên nàng mới có cơ hội được thắng.
Nếu không thì..
chắc nàng đã rời khỏi Lĩnh Cương này như lời đã nói từ lâu rồi!
Thực sự ta chỉ muốn kết bạn với ngươi, khó đến vậy sao?
Lưu Tuyết Khuê nói lớn rồi đi vài bước đến gần người kia khi thấy hai người họ đã dừng lại.
Vương Đỉnh Hoa khó chịu khi thấy nữ nhân ấy chai mặt không chịu bỏ đi mà vẫn cố bắt chuyện với mình.
Ngươi dư sức hiểu được rằng ta không ưa ngươi.
Đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.
Cô phũ phàng nói thẳng ra vấn đề làm nàng có chút ngứa ngáy bên trong, biết rằng người này muốn nói gì nói không nể nang ai càng không biết tôn trọng người khác là gì nên nàng không nhắc đến vấn đề này nữa.
Ta biết, nhưng ta vẫn muốn kết giao với ngươi.
Hay là vầy, nếu ngươi đồng ý làm bạn với ta trong vòng 1 năm ta sẽ làm bất kỳ điều gì ngươi muốn, ngay cả việc rời khỏi Lĩnh Cương và không còn xuất hiện trước mặt ngươi nữa.
Lưu Tuyết Khuê giọng đều đều đưa ra điều kiện chỉ mong thực hiện được mục đích của mình, Vương Đỉnh Hoa dần thả lỏng đôi chân mày ra khi nghe cụm từ "rời khỏi Lĩnh Cương" thì liền nhếch mép.
Liệu ta có thể tin ngươi?
Ngươi biết đấy, ta không phải là ngươi mà muốn nói gì thì nói.
Nàng đang trông chờ vào câu trả lời của người này, tên Hắc Kiến cũng hồi hộp không kém mà quên mất việc mình đang cầm đồ ăn của tiểu thư.
Hắn vừa ăn vừa xem xét tình hình ngay trước mắt như thể là đồ của hắn.
Ta cần suy nghĩ, nếu ta đồng ý sẽ xuất hiện vào cái hồ hôm nọ.
Được rồi, vậy ta chờ ngươi.
Lưu Tuyết Khuê gật đầu mỉm cười nhìn nữ nhân trước mặt bỏ đi.
Khi cô quay sang để gọi tên Hắc Kiến đi theo thì thấy hắn đang ăn đồ của mình.
Cô lập tức tức giận đá đít tên gia nhân hôm nay đột nhiên ăn gan hùm này một cái thật mạnh.
Tại sao ngươi dám?
Ti..Tiểu nhân xin lỗi, mong tiểu thư tha tội, tôi không dám nữa..
không dám nữa.
.