Giết, cũng là một loại độc chiếm
Tuyết Lạc Viêm chết, bởi vì y yêu hắn!
"Ngươi biết không? Trên đời này có một loại người, so với người khác càng muốn lạnh lùng nhẫn tâm hơn, so với người khác càng muốn tuyệt tình máu lạnh hơn, liền ngay cả người yêu thương mình nhất, cũng có thể tàn nhẫn xuống tay sát hại. Lãnh Cô Tuyệt, ngươi chính là loại người đó. Có lẽ đến chết Tuyết Lạc Viêm cũng không thể biết được, lí do thật sự mà ngươi giết hắn là gì."
Trong lương đình vắng lặng, từng lời nói vang lên tựa như mũi giao bén nhọn cứa vào tâm của người khác. Tô Cẩn nhìn nam nhân đang phát ra loại khí thế lãnh liệt trước mắt, không sợ hãi mà thẳng thắng vạch trần bộ mặt thật của y, dù rằng ngay sau đó hắn có bị giết chết đi chăng nữa.
Lãnh Cô Tuyệt là một người điên, sự thật này ngoài hắn ra thì không ai biết điều đó.
Năm Lãnh Cô Tuyệt năm tuổi, tận mắt chứng kiến phụ thân y, bấy giờ là Lãnh chủ Vô Song tiền nhiệm, một chưởng đánh chết mẫu thân y. Mà nguyên nhân đơn giản chỉ là vì, hắn nghi ngờ nàng qua lại với cấp dưới sinh ra nghiệt chủng là y.
Người ta nói, hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng phụ thân của Lãnh Cô Tuyệt lại tàn nhẫn đến mức, ném y vào bầy dã thú bị bỏ đói lâu ngày, mặc cho y tự sinh tự diệt.
Năm đó, Tô Cẩn mới chỉ là một thị đồng nhỏ nhoi của nhị công tử Lãnh Hàn Tâm. Hắn mười tuổi, y năm tuổi, nhưng thứ khắc sâu vào đầu Tô Cẩn cho đến lúc chết cũng không thể quên được, chính là hình ảnh khát máu của Lãnh Cô Tuyệt.
Đứa bé so với hắn nhỏ hơn rất nhiều, đáng lí ra đang ở độ tuổi được người yêu thương. Lại chẳng biết tìm đâu ra khí lực, đem cả bầy dã thú giết sạch chất Đống thành núi, máu nhiễm đỏ cả y phục mong manh.
Hình ảnh đó rơi vào mắt của Lãnh chủ đại nhân, khiến cho hắn nảy sinh hứng thú muốn đem Lãnh Cô Tuyệt đi bồi dưỡng. Dù sao giết một đối thủ hùng mạnh, vẫn vui hơn là giết một đứa trẻ tay không tất sắt. Chỉ là hắn không thể nào ngờ được, lại có ngày hắn chết trong tay y.
Lãnh Cô Tuyệt mắt lạnh nhìn xuống kẻ đang trừng y trân trối kia, đem mũi kiếm vốn xuyên qua thân thể rút ra rồi lại đâm vào. Cứ thế từng nhát một, đem thân sinh phụ mẫu của y lăng trì cho đến chết.
Mười bảy tuổi, Lãnh Cô Tuyệt huyết tẩy Vô Song các, đem huynh muội kế mẫu toàn bộ thanh trừng, những người từng thề chết trung tâm với Lãnh chủ trước đó cũng chịu chung số phận. Một đêm đó, Vô Song các máu chảy thành sông.
Tổ Cẩn là một trong những người may mắn còn sống sót, về sau Lãnh Cô Tuyệt đem sự vụ trong các cho y trông coi, một lòng theo đuổi tuyệt học võ công thất truyền. Có hắn trên dưới chấn chỉnh bang vụ, lại có thực lực nghịch thiên của y bảo hộ, chẳng mấy chốc thanh danh của Vô Song các đã vang xa, trở thành một trong thập đại bang phái hùng bá võ lâm.
Hai mươi hai tuổi, Lãnh Cô Tuyệt có tất cả mọi thứ mà người đời ao ước. Quyền lực, danh vọng, địa vị, thậm chí là mĩ nữ xếp hàng dài theo hầu.
Y có tất cả, lại như không có gì. Ngay cả thứ trọng yếu nhất của một con người là quyền được yêu thương, y cũng tàn nhẫn đem nó giẫm nát dưới chân.
Tuyết Lạc Viêm chính là ví dụ đau thương đó.
Lãnh Cô Tuyệt không có trái tim, y không biết thế nào gọi là yêu thương, càng ở trên cao thì lại càng không dễ dàng tin tưởng vào người khác. Không sai, Lãnh Cô Tuyệt chính là như vậy.
"Đừng nghĩ ngươi giúp được ta một lần thì có thể ở đây lớn tiếng, Tô Cẩn."
Nhấp ngụm rượu trên tay, Lãnh Cô Tuyệt ngay cả mắt cũng lười nâng lên, hàn khí xung quanh ngày một dày đặc.
Dạo này thật lắm kẻ tới tìm y phiền toái, nhất là tên Tiêu Dật cùng tàn dư Di Nguyệt cung kia, hầu như là thời thời khắc khắc đều có thể bất chợt nhảy bổ ra. Tuy đại đa số những kẻ đến đều không còn mạng để trở về, nhưng dường như không vì khó mà lùi bước, cứ tên này chết thì tên kia lại xông lên, thật giống như muốn đem lời thề năm xưa của Tiêu Dật quyết làm cho bằng được.
Tuyết Lạc Viêm mất, đã ba năm rồi.
Ba năm trước, Di Nguyệt cung gặp sự biến. Lãnh chủ Vô Song dẫn người đi diệt Ma ma giáo chủ Tuyết Lạc Viêm, nhất thời gây nên sóng to gió lớn cho toàn giang hồ. Họ vốn e ngại thế lực trung lập của Vô Song các từ lâu, mà nay Lãnh chủ lại ra mặt đối địch với Di Nguyệt cung, hiển nhiên là tỏ rõ thái độ đứng về phía danh môn chính phái bọn hắn.
Nghe nói, Tuyết Lạc Viêm chết, lại chẳng biết thân thể đã đi đâu, cứ thế tiêu thất trở thành một trong những truyền kì.
Lại nghe nói, người của Di Nguyệt cung đối với Vô Song các các chủ là căm thù đại hận, thề là sẽ đuổi giết Lãnh chủ đại nhân cho đến khi chỉ còn một binh lực cuối cùng.
Mà nguyên nhân dẫn đến một hồi máu tanh này, nghe đâu là vì tranh giành một tuyệt sắc giai nhân thiên kiều bá mị.
Giang hồ vốn là chốn thị phi phong ba, chẳng ai biết sự thật đằng sau đó là gì. Mọi người cứ rỉ tai nhau đem tin tức truyền đi, đến cuối cùng thành cái dạng gì thì cũng vô phương. Dù sao cũng không ai nhàn rỗi mà đi tìm hiểu sự thật, nói tới nói lui cũng chỉ là một hồi thế sự tranh hùng mà thôi.
Mọi người có thể không rõ, nhưng Tô Cẩn hắn thì tuyệt đối rõ hơn ai hết, bởi vì hắn chính là tuyệt sắc thiên kiều bá mị trong lời đồn kia.
Đưa tay day thái dương, Tô Cẩn lắc đầu mệt mỏi, bất đắc dĩ nói.
"Lãnh Cô Tuyệt, ngươi hà tất phải bức mình bức người như vậy. Tuyết Lạc Viêm cũng đã chết, ngươi cũng nên buông tha cho hắn đi thôi."
Xoẹt!
Vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo gió mãnh liệt ập tới, trên gương mặt ôn nhuận của Tô Cẩn đã có nhiều hơn ba vết sẹo, máu đỏ thẩm tràn ra thật bắt mắt.
Lãnh Cô Tuyệt lạnh giọng, sát khí khủng bố như muốn lăng trì người trước mặt, uy áp khiến người khác không thể thở nổi.
"Câm miệng, ngươi cho ngươi là ai mà dám xen vào giữa ta và hắn? Ta để cho ngươi sống vì lí do gì, tự ngươi là người hiểu rõ hơn ai hết. Hắn là của ta, dù có chết cũng là ma của ta."
Lãnh Cô Tuyệt nhìn Tô Cẩn sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng cong môi.
"Cút đi!"
Tô Cẩn nhìn y, im lặng xoay người rời đi. Hiện tại không nên chạm vào vảy ngược của Lãnh Cô Tuyệt, nhất là chuyện về Tuyết Lạc Viêm, nó đã trở thành một danh từ cấm kị trong sinh mệnh của y.
Lương đình vắng lặng xào xạc tiếng lá rơi, cơn gió vô tình đánh cành đào tơi tả. Rắc một tiếng, ly rượu trong tay đã vỡ vụn từ bao giờ.
Đáy mắt Lãnh Cô Tuyệt lộ ra mạt đỏ nguy hiểm, con ngươi thấp thoáng hung quang điên cuồng.
Ân, y không sai, giết cũng là một loại độc chiếm! Tuyết Lạc Viêm chết, bởi vì y yêu hắn!
Lãnh Cô Tuyệt là một kẻ điên!