Hành lang u uất, trạch viện vắng tanh, gió lùa thoáng qua khiến cho không khí càng thêm thê mĩ.
Bạch Lãng Vân nhíu mày, hơi chút nghi hoặc ngẩng nhìn một phía.
Bình thường gia hoả kia không có gì tốt, chính là rất chuẩn xác tính được thời điểm y trở lại mà canh đón ở đầu cổng, mục đích không có gì mới lạ, nếu không phải ở bên giả vờ thẹn thùng thì cũng là nhào thẳng vào người chiếm cái tiện nghi y. Nhưng hôm nay thế nào lại im ắng như vậy?
Liếc nhìn Tiêu Dật còn đứng cách sau ba bước, Bạch Lãng Vân hờ hững che đi thần tình.
Trước tiên nên thu xếp cho người này một gian phòng để chỉnh chu lại, còn về phần Đào Phi Ngôn, y sẽ chậm rãi tìm hiểu sau. Bạch Lãng Vân đến giờ vẫn không thể tài nào tiếp nhận được việc, tả sứ của mình lại lưu lạc đến mức một thân chật vật như đầu đường xó chợ.
"Theo ta!"
Thu hồi tầm mắt, Bạch Lãng Vân một đường đi thẳng, không chú ý đến người phía sau âm thầm thở ra một hơi.
Quả nhiên...
Bạch Lãng Vân trầm mặc, đồng tử co rút nhìn một màn trước mắt.
Vốn định đưa Tiêu Dật đến sương phòng sắp xếp một nơi ở tạm thời, nhưng còn chưa đi vào trong thì đã nghe mùi máu tanh nhàn nhạt ân ẩn trong không khí truyền đến. Bước vào, quả là một cảnh tượng đặc sắc khiến cho người xem phải rùng mình cười lạnh.
"Sở thích của đại ca quả nhiên không tầm thường, thật sự là khiến cho đệ đây được mở mang tầm mắt."
Căn phòng hỗn độn, quần áo và hình cụ nằm rải rác tiết lộ ra nơi đây tường trải qua kịch chiến ác liệt cỡ nào. Cho dù là thân phận trước đây của Bạch Lãng Vân đã từng kinh qua không ít, cũng không khỏi bị cảnh tượng trước mắt trấn động một hồi.
Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, bất kể là Bạch Tư Mạc hay cha hắn Bạch Trung Sơn, chân chính bộ dáng đều là những kẻ khát máu ưu bạo ngược.
Bạch Tư Mạc nâng mắt lơ đãng liếc qua nhìn người đến, phía dưới phân thân đỏ sậm vẫn không ngừng công kích, thản nhiên đối với Bạch Lãng Vân liếm môi châm chọc.
"Nhị đệ, có muốn hay không cùng ta đến một chút?"
"Hức..."
Đào Phi Ngôn hai mắt nhắm nghiền bật ra một tiếng nức nở, mạnh bạo trừu tống khiến cho hắn xê dịch đi một hồi. Hắn nghe thấy tiếng công tử, nhưng lại không dám mở mắt ra nhìn, chỉ sợ nếu vô tình thấy được sự chán ghét của công tử dành cho hắn, hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Công tử, cầu ngài đừng nhìn ta lúc này..
"Không tồi!"
Bạch Lãng Vân từ khi nào đã đi đến bên người của Bạch Tư Mạc, đối với hắn mỉm cười.
"Nhưng đại ca có chắc sẽ kiên trì được thêm nữa hay không? Ta thấy, thứ này của đại ca sắp đến cực hạn rồi!"
"Ngươi nghi ngờ ta?"
Bạch Tư Mạc nhướng mày, nghĩ khí bất thiện.
"Đương nhiên là không, ta sao có thể nghi ngờ khả năng của đại ca được, chỉ là..." Bạch Lãng Vân cong miệng:"Cũng nên nghiệm chứng một chút!"
Ngón tay thon dài theo đường cong lõa lồ chạm nhẹ lên khuôn ngực căng chặt, chỉ thấy động tác của Bạch Tư Mạc bất chợt khựng lại, giây tiếp theo sau đó hắn đã trợn trừng mắt nuốt xuống môi lưỡi mềm mại nhưng cũng cực kì nóng bỏng.
Thâm nhập càn quấy, mỗi một lần đều hệt như cuối cùng mà quấn quít khó rời. Bạch Lãng Vân không hề kiêng kị khai mở khớp hàm của Bạch Tư Mạc xông thẳng vào bên trong, phóng túng liếm mút, đem từng đợt nhiệt dịch uy cho đối phương nuốt xuống, triệt để mê hoặc.
Bạch Tư Mạc híp mắt. Cảm xúc quá mức tốt đẹp khiến hắn nhất thời trầm mê, nếu không phải cơn đau từ ngực truyền đến nhắc nhở hắn thanh tỉnh, hắn thật sự không muốn rời đi khí tức của người này.
"Ngươi vừa làm gì?"
Đẩy mạnh Bạch Lãng Vân một cái, sắc mặt Bạch Tư Mạc không khỏi âm trầm dọa người. Bị người này thao túng, dù chỉ là nhất thời vẫn khiến hắn có loại cảm giác như bị sỉ nhục vậy. Càng nghĩ, sắc mặt càng không tài nào tốt đẹp được.
"Nga, chẳng phải đã nói chỉ nghiệm chứng một chút thôi sao. Đại ca, không phải ta có ý gì, nhưng thứ này của ngươi thật sự có thể chứ?"
"Phí lời, chuyện đó đương nhiên.. Ngươi đã làm gì?!!"
Nói được một nửa, Bạch Tư Mạc ngạc nhiên, bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy phân thân của hắn chậm rãi mềm xuống rồi rút khỏi mật động của Đào Phi Ngôn. Sắc mặt của Bạch Tư Mạc quả thật đã có thể sánh ngang với đít nồi.
Bạch Lãng Vân đương nhiên cũng trông thấy, vô cùng không có hảo ý đứng khoanh tay cười, bộ dáng muốn bấy nhiêu châm chọc thì có bấy nhiêu, quả nhiên nam nhân sỉ diện nhất vẫn là thứ đồ chơi đáng đánh kia.
"Oan uổng, này chẳng phải là đại ca hỏa vượng quá mức nên thân thể hao tổn sao? Đệ đây chỉ là có ý tốt nhắc nhở đại ca ngươi một chút, ngươi không nên vì vậy hàm oan người tốt."
"Ngươi..!!!"
Bạch Tư Mạc tức giận đứng lên, nếu không phải hiềm tị Bạch Lãng Vân có chỗ không đúng, hắn sớm đã rạch mặt, đem y thân bại danh liệt đá khỏi Bạch gia.
"Hừ, chuyện này chưa xong đâu!"
Nóng nảy đem trung y khoác lên, cũng không quản Đào Phi Ngôn dưới thân đã lâm vào bất tỉnh. Bạch Tư Mạc hung hăng trừng Bạch Lãng Vân một cái, sắc mặt vặn vẹo bước ra khỏi phòng. Bất chợt, hắn khựng lại.
"Ngươi khác trước rất nhiều, ta thật mong chờ ngươi sẽ đem lại kinh hỉ gì cho ta, nhị.đệ!"
Phất tay rời đi, không thêm một lời dư thừa.
Bạch Tư Mạc vừa ra khỏi phòng, khí tức của Bạch Lãng Vân liền thay đổi hẳn, quét mắt nhìn Tiêu Dật từ đầu chí cuối vẫn đứng im như khúc gỗ, lạnh nhạt phân phó.
"Chuẩn bị nước nóng mang vào phòng ta!"
Tiêu Dật không nói gì, ánh mắt không rõ cảm xúc chậm rãi xoay người hành sự.
*****
Ánh trăng mờ ảo, rừng trúc phất lay, xuyên qua phế tích chiếu lên bóng người không mặn nhạt thưởng rượu.
"Chủ nhân, đã tìm thấy tung tích của vật kia!"
Từ trong chỗ tối đi ra một người, đối với nam nhân cung kính khởi bẩm. Nam nhân cũng không có động tác gì quá lớn, giống như chẳng màng đến tất thảy chỉ chuyên chú thưởng rượu.
"Hai ngày sau xuất phát đến Ngọc Châu thành!"
"Tuân lệnh!"