Hồi Ký Thời Không

Chương 78: Hành kí mạt thế (5)




Ba thân ảnh bước vào, sải chân phóng khoáng kiêu sa như gió, bọn họ vừa xuất hiện khí tràng xung quanh liền dâng cao hai mét, cường ngạnh uy vũ, bất khả xâm phạm, làm người khác đều phải ngoái nhìn.


Ngoại trừ Đường Hi.


Cô con mẹ nó không dám nhìn đâu, không dám quay đầu lại đâu! Đậu xanh, tâm lí bà đây chưa sẵn sàng!!


Cô đã sa sút đến mức huynh đệ tốt năm xưa của mình cũng không dám gặp rồi.


[Trước đây không phải thân thiết như anh em một nhà à?]


"Đệch, đó là chuyện của trước đây thôi. Với bọn họ Dạ Ly đã chết lâu rồi, ta khi đó cũng đâu ngờ mình sẽ chết như vậy, ngay cả tạm biệt cũng không kịp nói!"


Đường Hi thực muốn hỏi cô có còn lương tâm không.


Ở nhiệm vụ thực tập thứ hai, Đường Hi tiến vào thân thể Dạ Ly trong tù, vô tình quen được mấy lão đại, giao tình vô cùng tốt, lúc ra tù cũng là xưng huynh gọi đệ. Ngày cô hoàn thành nhiệm vụ, cứ ngỡ có thể cho nguyên chủ cuộc sống tốt hơn, ai ngờ thằng nhóc đó một hai đòi theo cô, thế là trở thành cục bông trắng A Ly đang bám trên vai cô bây giờ, mà thân thể Dạ Ly thật cũng chết luôn.


Đường Hi không nhịn được trừng mắt tiểu hồ ly, nó liền ra vẻ đáng thương hề hề dụi vào má cô, nũng nịu:


"A Cửu không thể trách tôi. Dù sao tôi cũng không quen biết bọn họ, ở lại chỉ gây phiền phức thôi. Hơn nữa mạt thế nhiều nguy hiểm, tôi đi theo cậu mới tốt chứ."


"..." Không phản bác được.


Đường Hi hai tay ôm A Ly, ngơ ngác nhìn xung quanh, mấy người cùng bàn liền điên cuồng nháy mắt, ra hiệu cô đừng phát ra âm thanh. Đường Hi cực kì hợp tác co người lại một nhúm không dám hó hé gì, ngay cả tiếng thở cũng rất nhẹ, vì dáng dấp nhỏ xíu mà đám người kia đứng gần lại liền có thể che cô đi.


Còn Đường Hi đảo mắt một lượt, thấy mấy người đàn ông này sắc mặt đều xanh lét, trán túa ra mồ hôi lạnh có vẻ hoảng loạn lắm.


...Mấy người còn hoảng hơn cả tôi nữa.


Về phía đám người kia, dĩ nhiên là đang sợ sun vòi!!


Không phải bọn họ chưa từng gặp mấy vị lão đại, nhưng mà bọn họ làm sao ngờ tới sẽ có ngày 'các ngài' hạ phàm xuống nhà ăn của cả đám cơ chứ!!


Ở đây còn đang có một đứa nhóc!!


Còn ba người vừa gây ra sự im lặng chết người này lại bước vào nhà ăn như không có gì xảy ra, à nói đúng là một người đi trước, hai người còn lại đi theo.


Chàng trai phía trước thật sự phiền muốn chết, nhăn mặt bất mãn quay lại nhìn hai kẻ bám theo mình, mái tóc mang màu đỏ rượu vang có chút dài, mày ngài mắt phượng, trổ mã càng thêm sắc bén lãnh diễm. Đường Hi nhìn người trước mặt, âm thầm so sánh người trước mặt mình cùng hình ảnh trong quá khứ, cao lên không ít, trông chững chạc hơn trước rất nhiều.


Chàng trai cau mày, "Rốt cuộc hai người đi theo làm gì hả? Em đã bảo muốn đi một mình mà."


Đường Hi:"........?"


Người anh em à, bốn năm không gặp, tính khí của cậu thay đổi rồi?!


Cậu của trước kia chưa từng tỏ thái độ như vậy a!!


Ở phía đối diện, nam nhân với màu tóc giống hệt cậu không lên tiếng, làn da màu đồng rắn rỏi, gương mặt góc cạnh đầy cương nghị cùng đôi mắt diều hâu, khí thế vương giả dũng mãnh vô cùng. Ngược lại người đứng cạnh hắn lại câu môi cười ngả ngớn, cả người toát ra vẻ tà mị, "Tôi lo cậu đi một mình sẽ nhàm chán."


Lôi Yến Hà nhìn hai kẻ bám theo mình, lầm bầm gì đó rồi mặc xác bọn họ, cậu phất tay cho tất cả ngồi xuống, còn mình đi xếp hàng nhận cơm. Chúng quần chúng tròng mắt đều sắp rớt ra, ba mặt nhìn nhau không biết phải nói gì, dù cả đám đã ngồi xuống bàn nhưng nhà ăn vẫn im lặng.


Cậu trai ngồi cạnh Đường Hi lo lắng nhìn trái phải, Hoàng Kế cũng hiểu ý, thì thầm bảo hai người mau nhân cơ hội trốn ra cửa phụ trở về phòng. Cậu thanh niên lập tức gật đầu, bỏ lại khay cơm ăn dở dẫn theo cô lủi đi. Vóc dáng nhỏ con thật sự phát huy tác dụng, cậu thanh niên dù không cao lớn vẫn có thể giấu Đường Hi sau lưng mà lui đi, nhưng chỉ mình cô biết mấy người kia nghĩ quá đơn giản rồi.


"Đứng lại."


Đấy biết ngay mà! Cuộc sống làm gì có chuyện đơn giản thế.


Trái với cô vẫn còn trấn tĩnh, cậu thanh niên đơ cả người lại, mọi động tác bị đóng băng tại chỗ, nét mặt tái mét. Cô cảm thấy không ổn lắm liền vỗ vỗ mấy cái giúp đối phương tỉnh lại, cậu trai nuốt nước bọt, miễn cưỡng bảo trì biểu tình chầm chậm quay lai, Đường Hi cũng mau lẹ ngồi sụp xuống trốn phía sau. Bàn của bọn họ nằm ở trong góc, từ phía trên nhìn xuống chắc chắn không thấy cô.


Cậu trai lắp bắp hỏi lại, "Hạ, Hạ lão đại có chuyện gì sao ạ?"


Mịa, quả nhiên là Hạ Khiết Du, anh để người khác sống tốt thì bản thân sẽ không dễ chịu đúng không?!


Hạ Khiết Du nheo mắt nhìn cậu thanh niên khiến đối phương lạnh run bần bật, anh vô thưởng vô phạt tùy ý mỉm cười, "Không phải cậu chưa ăn xong à? Sao lại đi sớm thế?"


"A, tôi, tôi cảm thấy không khỏe nên muốn về phòng nghỉ ngơi..."


Cậu trai này sắp khóc tới nơi rồi.


Ở phía xa Hạ Khiết Du 'ồ' một tiếng dài, không nghe ra là cảm xúc gì, người đứng cạnh anh ta chỉ liếc nhìn một cái liền không chú ý nữa. Lôi Yến Hà đang xếp hàng cũng khó chịu lườm một cái.


"Anh đừng có bá chiếm nhà ăn nữa, không thấy người khác đang khó xử sao?"


"Cậu cũng thấy mà?" Anh ta lười nhác chỉ tay về cái bàn trong góc, còn nhàn rỗi cười cợt, "Mấy người giấu kém quá đấy, tôi ở xa thế này còn biết nữa là."


Cậu thanh niên á khẩu không nói gì được nữa, đột nhiên cạch một tiếng chiếc ghế ngã xuống, một sinh vật trắng trắng xù xù nhảy lên bàn ăn, xuất hiện trong tầm mắt của mấy người phía trên. A Ly trong thời khắc nguy cấp đã vùng khỏi tay Đường Hi nhảy lên, bằng cách nào đó cứu cô một mạng. Hạ Khiết Du tròn mắt.


"Chó...? À không, đây là cáo tuyết mà? Mấy người làm quái gì với con vật này thế??"


Bộ dạng lấm lét sợ sệt của cái bàn đó còn làm anh ta tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, hừ lạnh một cái.


Đường Hi chắc chắn không bỏ qua biểu tình buồn cười kia của anh ta, nhưng còn chưa cười được bao lâu, cô đã bị một cánh tay cứng rắn xách cổ nhấc lên, hai chân không chạm đất, hoàn toàn bị lật tẩy trong đám đông.


Đường Hi: ...


Quần chúng: ...


Cô máy móc ngóc đầu ra sau xem thử, vừa bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của người kia liền quay phắt trở lại, run như cầy sấy, trong lòng đã chửi thề một vạn lần.


Đại ca của tôi ơi, sao lần nào anh cũng đối xử với tôi như vậy?!


Lôi Hạo không biết từ đâu xuất hiện xách cô lên chỉ bằng một tay, Đường Hi trở thành vật triển lãm nhận đủ ánh mắt dán lên người mình, cô im như thóc, đám người cùng bàn càng không dám nói câu nào.


Bỏ mẹ rồi...


Hạ Khiết Du nhìn đứa nhóc từ đâu chui vào đây, lại thích thú nhìn đến mấy gương mặt xanh lét kia, giở giọng cười nhạo:


"Ài, mấy người sa sút quá đó nha. Giấu mĩ nữ tôi còn hiểu được chứ sao lại giấu con nít thế nhờ? Hay là..."


Cái kiểu nói kéo dài ra như vậy làm người ra rất dễ suy tưởng linh tinh.


Châu Vũ vô cùng oan ức, "Lão đại, anh có thể đừng nghi ngờ sự trong sạch của bọn em không?"


Kiểu gì cũng bị phát hiện rồi, chi bằng thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Mấy người kia chần chừ một chút cũng ăn ngay nói thật, chỉ có Đường Hi bị nhìn chằm chằm đến không thể đảo mắt đi đâu được.


Má, cả ba người này đều đang nhìn cô, cô không dám cử động luôn rồi!


Cái căn cứ này thật sự là một động đực rựa, cảm giác không khác gì nhà tù trước đây cả, nhưng bây giờ cô lại là một bé gái, ở lại nơi này hoàn toàn không ăn khớp. Xem chừng sẽ bị đuổi đi rất thảm.


***


Đường Hi lén nhìn qua một cái, phát hiện Lôi Hạo vẫn đang nhìn mình chòng chọc, ánh mắt sắc đến nỗi cô thấy người mình sắp bị nhìn thủng một lỗ rồi. Cô nuốt khan, trong lòng thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ phải chấp nhận sự thật.


"Ừm...xin chào ạ." Đường Hi quay về phía hắn, giọng điệu dè dặt, trong lòng không biết là cảm giác gì.


Lôi Hạo không để tâm đến giọng nói bé xíu của cô, cô cũng không quá hi vọng câu trả lời, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Hạ Khiết Du không có hứng thú với con nít liền rời đi, nên làm cái gì thì làm cái đó. Lôi Yến Hà thế nào lại ngồi chung bàn với đám bạn tù ngày xưa, mà Lôi Hạo cũng không có ý muốn rời đi.


Cậu đặt khay cơm xuống, liếc nhìn một cái, không thể biết là có thật sự để tâm hay không, "Dù sao cũng đã tới rồi, để một đứa nhóc ở đây cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Bọn họ cũng đã mang về rồi, không thể cứ thế đuổi đi được."


Được rồi, Đường Hi thừa nhận rằng thằng nhóc này bụng dạ cũng thật tốt, nhưng hiện tại cậu ta khiến cô lâm vào tình huống bi đát hơn nữa.


Cái bàn trong góc không có gì đáng chú ý mà cô đang ngồi, trừ cậu thanh niên người tốt ra thì gồm ba thằng bạn cùng phòng với cô năm xưa, còn có hai người từng là huynh đệ tốt thân thiết như hình với bóng.


Toàn là người quen không a...


Đường Hi giờ mới có cơ hội quan sát hai người họ ở gần, Lôi Hạo thoạt nhìn không khó để nhận ra, vậy người thay đổi nhiều nhất trong ba người chắc chắn là Lôi Yến Hà. Không chỉ tính khí thay đổi mà cảm giác mang lại cho người ta hoàn toàn khác với trước. Trước đây là một mĩ nam đáng yêu dính người, một bước hai bước đều bám cô như sam, còn bây giờ tuy vẫn là dáng vẻ và gương mặt đó nhưng lại mang trên mình lớp gai nhọn, toàn thân tản mác ra hàn khí lạnh căm. Tất nhiên trong quá khứ Lôi Yến Hà gặp người khác vẫn hay trưng ra vẻ mặt hờ hững không để ai tới gần, bây giờ không chỉ lạnh lùng xa cách mà tính tình còn tệ đi, một cái nhìn cũng đủ làm người ta sợ run.


Thậm chí còn cộc cằn đến độ trưng ra thái độ khó chịu với Lôi Hạo nữa, mà người kia lại hết mực dung túng do sự càn quấy của cậu còn khiến cô khó hiểu hơn.


Đường Hi đoán không ra hai người này rốt cuộc có xích mích gì liền không nghĩ nữa, cắm đầu ăn cho xong phần cơm của mình. Mấy người cùng bàn nói chuyện đôi ba câu cô cũng không để ý, toan bưng khay rời đi.


"Mọi người có nhớ ban đầu phòng chúng ta có năm người không?"


"..."


"..."


Một sự yên lặng đến tức thở đột ngột vồ tới, nuốt trọn mọi tiếng cười nói, khiến Đường Hi dù chẳng liên quan gì cũng thấy cổ họng nghẹn ứ.


Người vừa lên tiếng là Thẩm Phong, giọng nói vẫn từ tốn không đổi, nhưng biểu tình lại có gì đó khác khác. Mấy người kia nghe được trong lòng thầm than không ổn, ngay cả gương mặt của anh em họ Lôi cũng hơi cứng lại, không khí như có gì đó đè nén lại, bí bách vô cùng.


Lôi Hạo từ đầu không nói câu nào lại đột ngột mở miệng, giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo cương nghị như đang đưa ra mệnh lệnh, "Đừng nhắc đến chuyện cũ."


Hoàng Kế và Châu Vũ gật đầu lia lịa, bồi thêm mấy câu cố ý chuyển chủ đề, lúc này Lôi Yến Hà lại đạm mạc lên tiếng, phá hỏng hết nỗ lực của cả bọn.


"Người cũng mất lâu rồi, có gì đâu mà không được nhắc lại chứ?"


Ngoại trừ Thẩm Phong vẫn xem là trấn định thì hai người kia trong lòng đã chửi thẳng má nó, nhưng có hai vị lão đại ở trước mặt bọn họ cũng tích cóp được chút nề nếp không bật ra thành tiếng.


Lôi Hạo lạnh giọng, "Bởi vì mất lâu rồi nên mới không cần hồi tưởng."


"Lí lẽ gì vậy."


Hai anh em nhà họ như là trong miệng có dao, dù chỉ là cuộc đối thoại bình thường nhưng làm người xung quanh đều toát mồ hôi hột. Đường Hi huýt nhẹ cậu thanh niên ngồi cạnh mình, người nọ xem chừng cũng biết gì đó mà không tiện nói, đành viết mấy chữ lên tay cô.


"Nghe bảo hôm nay là ngày giỗ của ai đó, anh cũng không biết chi tiết."


"..."


Người nọ thấy cô im lặng cũng không lấy làm lạ, riêng Đường Hi trong lòng đã nổi bão to sấm chớp đùng đùng, mí mắt run run.


...Người thứ năm trong phòng giam kia không ai khác là Đường Hi.


Người thường có bao giờ nghĩ tới hôm nay vậy mà là ngày giỗ của mình đâu??


Hơn nữa cách hai anh em này phản ứng hình như trái ngược nhau nha?!


Lôi Hạo không muốn nhắc nhiều đến người đã khuất, trông như cố kỵ điều gì đó, mà Lôi Yến Hà lại không vừa lòng cách làm này của hắn, giữa bọn họ thế mà nảy sinh mâu thuẫn. Đường Hi sắp không nhận ra đây là đôi anh em hòa hợp trước kia nữa rồi, quan hệ tệ đến mức này cô cũng không lường trước được.


Bữa ăn đó ai cũng thấy khó nuốt, không dám nhiều lời về chuyện xưa nữa, bọn họ xử lẹ khay cơm rồi nhanh chóng kéo theo Đường Hi chuồn về phòng, mắt lớn mắt nhỏ trừng Thẩm Phong.


"Lão tam, chú tại sao lại nhắc đến chuyện đó ngay hôm nay hả? Chú biết bọn họ đều kiêng kị ngày này mà?!"


Thẩm Phong cũng không tức giận, "Bởi vì là hôm nay nên mới cần nhắc đến."


Đường Hi ló đầu ra khỏi gian giường của mình, cầm theo đồ ăn vặt hóng hớt mấy người kia nói chuyện qua lại. Hoàng Kế cau mày khó hiểu, "Ý chú là gì?"


Ai nấy đều hướng mắt về phía người nọ chờ đợi câu trả lời.


"Tất cả chúng ta đều biết ban đầu mối quan hệ của họ không phải như thế này." Thẩm Phong chậm rãi trả lời khi những người khác đều lặng đi, "Đúng là Lôi nhị lão đại đã trở nên quyết đoán cũng như chín chắn hơn, có không gian để phát triển bản thân là chuyện tốt, nhưng anh em bất hòa không phải chuyện vui vẻ gì... Tôi chỉ muốn bọn họ gạt những khúc mắc kia qua một bên và bắt đầu lại thôi."


Những người còn lại ba mặt nhìn nhau.


Châu Vũ thò cả nửa người ra ngoài ngoái nhìn lên trên, "...Giờ tôi mới biết chú lo nghĩ xa đến thế đó."


Hoàng Kế ở giường đối diện cũng ngóc đầu dậy, có vẻ tán thành, "Không chỉ chúng ta đâu mà cấp dưới của họ cũng gấp muốn chết. Lực lượng bị phân tách không phải chuyện tốt."


Đường Hi vừa cắn chocolate vừa ngó qua vẻ mặt của ba người kia, bọn họ chạy về phòng khi còn chưa hết thời gian ăn trưa nên phòng ngủ chỉ có năm người, cộng thêm cả cậu thư sinh. Cô thấy giờ là thời điểm tốt, mở miệng hỏi:


"Thế tại sao hai người kia lại thành ra như vậy ạ?" Hai mắt cô đảo tới đảo lui, dáo dác nhìn tứ phía, "Nếu muốn làm hòa thì phải hiểu rõ lí do ban đầu gây ra xích mích đã."


Lần này đến lượt mấy người kia im lặng, bọn họ nhìn bé gái nọ vẫn thản nhiên như không, nét băn khoăn lộ rõ trên gương mặt.


Châu Vũ có vẻ không cố kỵ vấn đề đó nhiều như hai người còn lại, chớp mắt mấy cái rồi đáp:"Đó là vì sự ra đi của một người bạn."


Đường Hi: ..........?


Này, đừng nói lại là do tôi nữa nhé??


Cô nuốt nước bọt, "Rất thân thiết sao ạ?"


"Còn phải nói, chú vẫn nhớ rõ khi đó mọi người đều gọi bọn họ là thiết tam giác đó. Bộ ba đó ngày nào cũng dính lấy nhau, không ai nhảy vào giữa ba người họ được, chú lúc đó cũng hoài nghi có phải mắt mình bị hỏng không mà ở giữa hai anh em lão đại kia lại thò ra thêm một người khác."


Hoàng Kế gật gù, "Tôi cũng không tin được lão ngũ lại thân với hai người kia đến vậy."


Thẩm Phong không nói gì, xem như là đồng ý với cả hai.


"Nhưng mà...đối phương lại đột ngột qua đời." Châu Vũ bóp trán, vẻ mặt phức tạp khó nói, hai người kia lại giữ im lặng, "Người nọ bỏ đi đột ngột như vậy, để lại mớ bòng bong không ai giải quyết. Bọn chú khi đó tách nhau ra, mỗi đứa mỗi nơi làm gì biết được tin tức gì, mãi đến khi có thể hẹn gặp mặt mới biết đối phương mất rồi."


Đường Hi không nói gì, trong lòng thật sự cảm thấy áy náy.


Ban đầu cô đã đoán lờ mờ rồi nhưng giờ mới thật sự hiểu rõ. Lão đại của Hoàng Kế và Thẩm Phong là hai anh em kia, thành ra bọn họ có chỗ khó mà nói được, ngược lại