Hồi Ký Thời Không

Chương 77: Hành kí mạt thế (4)




Đường Hi hiểu không nổi mạch não của 1802 nữa, cô trợn mắt, lấp ló sau con hẻm dòm ngó tình hình bên ngoài, hơi do dự.


Không lẽ giờ phải giả làm trẻ con tiếp cận bọn họ à?


Cô lại để ý bọn họ một chút, ngoại trừ hàng ngũ đeo súng đúng là rất lão luyện thì trong nhóm vận chuyển vẫn có lẫn theo một vài người bình thường, bọn họ đều là nam giới, đảm nhận việc khuân vác hàng hóa lên xe tải. Đường Hi không tình nguyện lắm, cũng không quá đặt niềm tin bọn họ sẽ đồng ý cho trẻ em theo cùng nhưng vẫn ôm theo A Ly chầm chậm bước ra bên ngoài.


"Ai đó?!!"


"A! Đừng bắn đừng bắn."


Đường Hi bị dọa sợ, gấp rút giơ tay lên làm động tác dừng lại, vẻ mặt hoảng hốt chân thật đến nỗi 1802 phải chép miệng. Nhóm người kia nhận ra đối phương là một bé gái, trong tay lại đang ôm khư khư một con vật màu trắng, thoạt nhìn không có chút uy hiếp nào. Một người đàn ông trọc đầu dáng dấp cường tráng phất tay, ra hiệu mọi người tiếp tục làm việc, rồi ánh mắt phóng đến trên người Đường Hi. Cô căng thẳng nuốt nước bọt, hàng ngũ bảo vệ chiếc xe không chĩa súng vào người cô nữa, ngược lại đôi mắt mang theo tia dò xét.


Người vừa nãy ra hiệu mọi người buông súng hình như là cầm đầu của nhóm người này, ông nheo mắt nhìn đứa trẻ tóc đen, nghi hoặc.


"Nhóc con từ đâu chui ra vậy?"


Đường Hi động tác lúng ta lúng túng, "Cháu...muốn đến siêu thị ạ. Nhưng hình như mọi người..."


Cô không nói nữa, bộ dạng sợ sệt, không biết nên đi hay ở lại. Bỗng lúc này một cậu thanh niên trong nhóm người vận chuyển hàng hóa lại mở lời trước, hóa giải sự yên lặng này.


"Anh, anh Hoàng."


Người được gọi là anh Hoàng quay lại nhìn thử, cậu thanh niên kia chạm mắt liền run lên, nhưng vẫn dồn hết can đảm nói dõng dạc.


"Anh Hoàng, cô bé đó là hàng xóm của tôi, đều là người chung một khu phố thân thiết đã lâu. Để nó ở đây một mình không an toàn, anh có thể cho cô bé đi cùng được không? Tôi sẽ đảm bảo nó không gây trở ngại gì cả."


Ồ? Cái này ngoài dự đoán của cô à.


Tất nhiên vụ hàng xóm hàng xiếc gì đấy chỉ là bịa đặt thôi, nhưng đối phương vì muốn đưa cô đến nơi an toàn hơn mà đặt điều nói như vậy. Đường Hi hơi nhướng mày, nhìn đến cậu thư sinh kia.


Người trẻ tuổi bây giờ thật tốt bụng nha.


Mà cái cách gọi anh Hoàng này nghe quen quen thế nào ấy nhỉ?


Anh Hoàng nhìn cậu trai, nghiêm trọng chỉ về phía Đường Hi, "Ý chú là đưa nó về nơi trú ẩn?"


Cậu thanh niên mím môi gật đầu. Anh Hoàng còn muốn nói gì đó, người ngồi trong xe đã mở cửa nhảy ra, vẻ mặt nhăn nhó, hình như là quen biết anh Hoàng.


"Đại ca à có chuyện gì mà ồn thế? Anh làm em tỉnh ngủ luôn rồi này."


Người vừa xuống xe đưa tay vò tóc, đầu đội một cái băng rằn ri tối màu, còn khoa trương ngáp mấy cái biểu thị sự bất mãn của mình, trông như kiểu người cà lơ phất phơ, đặc biệt là đuôi mắt xếch lên càng thêm tùy tiện.


Đường Hi chớp chớp mắt, không còn cách nào khác đành đứng trơ ra đó quan sát bọn họ.


Anh Hoàng nhìn người mắt xếch, nghĩ thế nào lại hất cằm về phía Đường Hi, người kia cũng nương theo đó nhìn thấy cô.


Khác với điệu bộ nghiêm trọng của anh Hoàng, người này nhìn thấy cô mắt liền phát sáng, "Quào, đại ca à anh tìm đâu ra cô bé xinh xắn thế này? Con gái anh hả?"


"..." Anh Hoàng im luôn.


Người còn lại ngồi trong buồng lái cũng ló đầu ra, nhăn mặt với tính tình thiếu nghiêm chỉnh của mắt xếch, "Lão nhị, anh thôi được rồi đó. Đại ca đào đâu ra con gái lớn cỡ này."


Đường Hi: ...


Ừm, có ai chú ý đến tôi không??


Nghĩ thế nào cô lại ngó qua người đại ca kia, nhìn thế nào cũng mới ba mươi tuổi, chắc không có con gái lớn cỡ cô được đâu.


Nhưng mà cái xưng hô này cứ bị quen quen nha?


Không để Đường Hi kịp thắc mắc, người ngồi trong xe đã ngó cô một cái, so với đám đàn ông cao to kia thì trông chỉn chu dễ gần hơn, "Đại ca, hay chúng ta cứ để cô bé theo đi, dù sao thêm một người cũng chẳng ảnh hưởng gì."


Người đội băng rằn ri cũng phụ họa, "Đúng đấy đại ca. Anh xem chỗ chúng ta toàn một đám đàn ông thô thiển, cả ngày mặt mũi xám xịt như đưa tang, không có lấy một mống ánh sáng nào. Anh tùy tiện đưa về một đứa trẻ cũng không ai kiểm tra đâu!"


Anh Hoàng nhìn hai người kia, lại bắt gặp ánh mắt trông chờ của cậu trai trẻ, chỉ cảm thấy cạn lời, hơi cau mày.


"Mấy chú không cảm thấy đưa trẻ em vào cái động toàn đực rựa đấy hơi kì quái à? Không có mưu đồ bất chính gì chứ?"


Người ngồi trong xe dứt khoát lắc đầu rồi yên phận ngồi đàng hoàng. Ngược lại người mắt xếch như nghe thấy chuyện gì kinh khủng lắm, "Không thể nào?! Đại ca, anh đang nghi ngờ nhân cách tốt đẹp của em đấy à, em cũng có đạo đức của em nhá!!"


Đường Hi bằng cách nào đấy cảm thấy khung cảnh trước mắt thật vi diệu.


Mà sao cô cứ cảm thấy là lạ kiểu gì ấy nhờ? Đám người này hình như so với cô tưởng tượng tốt hơn nhiều nha, hơn nữa nghe cách nói chuyện thì có vẻ bọn họ quen biết cũng lâu rồi, nghĩ lại nơi trú ẩn toàn nam giới, có khi nào cũng là người quen với nhau không nhỉ?


Ủa mà sao đám người này cứ bị quen quen nha??


Gặp ở đâu rồi nhỉ? Cả hàng ngũ của bọn họ trông cũng không hoàn toàn lạ lắm.


Một tia suy nghĩ lóe lên trong Đường Hi, như sét đánh ngang tai, đánh cho cô suýt thì rơi cằm xuống đất.


Ta thao!!!!!!!!


Mấy, mấy người này là bạn tù trước đây của cô đây mà!!


Má nó thảo nào lại quen thế!


Hoàng Kế trọc đầu, Châu Vũ mắt xếch, Thẩm Phong tri thức.


Chời má...


Từ hồi vượt ngục đến giờ cũng qua bốn năm năm rồi, cô suýt thì ngay cả bạn cùng phòng của mình cũng nhận không ra!!


Hoàng Kế lầm bầm gì đó, cuối cùng cũng bất đắc dĩ đồng ý. Hàng hóa chất vào sâu bên trong, những khoảng trống còn lại là để cả nhóm ngồi tụm lại theo xe tải rời đi. Đường Hi ngồi ngay bên cạnh cậu thanh niên 'hàng xóm' vừa nãy, hai mắt đảo không ngừng nhìn tất cả mọi người trong khoang chở hàng, lại nhìn đến vị đại ca cùng phòng thân thương năm nào cùng nhau lăn lộn trong tù, tâm trạng khó mà nói nên lời.


Ba người kia thôi thì chớ, trong hàng ngũ này cũng có mấy gương mặt quen quen từ khu A ngày xưa, Đường Hi bị hiện thực tát cho không thể ngẩng mặt lên được.


Nghĩ tới bọn họ lại hội ngộ theo cách này...cũng không được vui lắm ha.


***


Chiếc xe cứ đi như vậy, khoang xe rung lắc nhẹ, phát ra âm thanh di chuyển nặng nề. Người ở bên trong nói chuyện một chút, chốc chốc lại có người ngó qua bé gái mới xuất hiện đây, Đường Hi cũng thử trò chuyện đôi ba câu với cậu trai kia thăm hỏi tình hình.


Hai tuần này cô đi lang thang bên ngoài, từ lúc nào đã rời xa trung tâm thành phố Thiên Sơ, phụ cận nơi này không quá nhiều quái vật, nhưng cũng phải mấy nghìn con. Cô còn đang tò mò bọn họ làm thế nào chạy được ra khỏi thành phố, thùng xe đã rung lắc dữ dội, rầm rầm rầm mấy tiếng đập liên hồi vào khung xe, còn có tiếng cào cấu bén nhọn, tiếng chặt đứt cơ thể cùng mùi máu tanh hôi bùng nổ trong không khí như dây chuyền.


Hóa ra bọn họ vẫn là bị tang thi bao vây chứ không hoàn toàn tự do di chuyển.


Chiếc xe vẫn băng băng chạy đi, không chút lưu tình cán nát đám xác sống cản đường, thỉnh thoảng lại nghe đầu bên trên phát ra tiếng súng, âm thanh dội vào bên trong xe cực kì rõ ràng. Người ngồi bên trong xe cái gì cũng không thấy, nhưng mọi giác quan đều cảm nhận những va chạm từ bên ngoài thùng xe, tiếng đập mạnh, tiếng cấu xé, tiếng xương bị nghiền nát, tiếng súng nhức óc. Mỗi một âm thanh và va chạm cảm nhận được đều khiến người ta tâm phát lạnh, như là bịt mắt đi dạo qua quỷ môn quan, ma kêu quỷ gào.


Những người ngồi trong khoang xe cũng coi là trấn tĩnh, dù sắc mặt căng chặt và đổ mồ hôi lạnh, bọn họ không có biểu hiện sợ hãi đến co rúm như người thường. Không khí trong xe như bị đè nén đến ngộp thở, không ai nói ai câu nào, tất cả đều nhắm chặt mắt đi qua một hồi điên loạn. Con đường bọn họ đi cũng xem là vắng vẻ, tuy bị đám tang thi quấy phá nhưng dường như cũng không có gì nguy hiểm, cứ xé gió mà lao đi.


Đường Hi nhìn xe chao liệng đến nghiêng trời lệch đất dưới tốc độ cao như vậy, cả người đều mấy lần suýt ngã nhào ra. Cô cố chút vẫn trụ lại được, nhưng A Ly thì không có may mắn như vậy.


Nó từ trên vai cô rớt ra giữa khoang xe, còn chưa kịp định thần thì xe đã cua gấp, nó liền như cục bông trắng lăn đi, đập trúng mấy người đang ngồi xếp bằng bên kia, lại trong ánh mắt lạ lẫm của họ lộn qua lộn lại mấy vòng, khi được Đường Hi giữ trở lại, trong mắt nó đều là ngơ ngơ ngác ngác.


Cả căn phòng giờ đây còn yên tĩnh hơn vừa nãy, Đường Hi lặng người không biết nên nói gì, quả thật thấy A Ly ngã lăn quay như thế rất giải trí nhưng môi trường hiện tại không cho cô làm vậy.


Đám người ba mặt nhìn nhau, mấy kẻ mặt mũi bặm trợn cũng ngốc lăng luôn, mắt chạm mắt mà không hiểu gì cả. Cậu trai bên cạnh thấy đứa bé im lặng liền tưởng cô đang sợ, cuống quýt huơ tay lung tung.


"Ấy ấy không sao em đừng lo. Mọi người không giận đâu, thật đó, đừng khóc nha."


Đường Hi: ???


Bà đây khóc hồi nào?


Đám người kia cũng nghĩ bé gái sắp khóc liền hú hồn, một người trong hàng ngũ nhìn trái nhìn phải một hồi thì bỏ súng qua một bên, xòe hai bàn tay ra với cô, cười lên có chút cứng nhắc.


"Nhóc con đừng sợ. Thấy không, chú đâu cầm súng đâu, không ai trách nhóc đâu."


".........?" Cô ngu người luôn.


Đám đàn ông vai ù bắp thịt cũng lóng ngóng đặt mấy khẩu súng xuống, hướng về phía Đường Hi gượng cười, cử động trúc trắc, thật sự xem cô là trẻ nhỏ mà dỗ dành.


"Không sao không sao mà."


"Đúng vậy, không ai giận nhóc đâu.*


"Mấy chú không trách đâu, nhóc đừng có khóc."


"..."


Mạch não của Đường Hi đứt rồi.


Hoàng Kế nhìn nguyên đám làm trò con bò thì lấy tay che mặt quay sang một bên, bộ dạng mắt không thấy tâm không phiền. Đám cơ bắp này đều là anh em một bọn hết, lăn lộn dưới thế giới tối tăm kia, làm đủ mọi việc xấu nhưng lại chưa từng bén mảng đến thế giới người bình thường, không đụng đến người vô tội như là luật bất thành văn trong nội bộ. Huống hồ đám này chỉ quanh quẩn trong vòng anh em với nhau, hiếm khi nào tiếp xúc với trẻ em, thành ra trông ngu không chịu được.


Đường Hi đối diện với tình thế kì quái này, lại nhìn đến ánh mắt vi diệu của đám người kia, mang theo tâm trạng khó hiểu cười lên.


Ừm... Trẻ con được dỗ dành thì chắc là nên cười đi??


Cô chỉ tùy tiện hùa theo đám người kia, bọn họ liền như được đại xá thở phào nhẹ nhõm, ban đâu cô còn nghĩ đây là một bầy hung hăng dữ tợn, giờ cảm giác như đang ở giữa một đám trẻ to xác, tâm trạng khó mà nói thành lời.


1802 nhún vai, đám đàn em bên dưới thì vậy thôi.


Chiếc xe vẫn đang đi qua vô số tang thi cùng âm thanh chết chóc, nhưng dường như bầu không khí trong khoang xe đã dịu đi rất nhiều, không còn cái kiểu căng như dây đàn ban nãy nữa. Xe càng đi xa mọi người càng tập trung, hai tay nắm sẵn súng, giữ tư thế sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Đường Hi nhìn một vòng, nhóm vận chuyển ngồi sâu bên trong, nhóm canh gác lại tụ tập ở rìa ngoài, luôn có thể nhào ra khỏi xe khi cần.


Ngay khi tiếng còi báo hiệu từ buồng lái vang lên, người giữ cửa ngay lập tức buông tay, đạp tung cánh cửa, hàng ngũ cầm súng nhanh như điện xẹt bật dậy, điên cuồng xả đạn về đám tang thi bao vây chiếc xe. Tiếng đạn liên hoàn giòn tan nghe rõ mồn một. Đám người như giết ra một con đường máu, bọn họ đứng thành một vòng, đẩy lùi tang thi ra một khoảng đủ cho chiếc xe an toàn. Chiếc xe đã dừng lại, từng tiếng khởi động kẽo kẹt ở đầu xe vang lên trầm đục, nghe như tiếng mở cổng.


Cánh cổng vừa mở ra một khoảng vừa đủ, ba chiếc xe không hề chần chừ phóng như điên vào trong, hàng ngũ cầm súng vẫn giữ vững đội hình lùi lại vào trong. Bên ngoài ước chừng cả ngàn con tang thi đang điên loạn nhào tới liền bị viên đạn bắn nổ đầu.


Bọn họ hành động cực kì bài bản, ngay khi cánh cổng sắp khép hẳn lại, người cuối cùng đặt chân vào bên trong, thành công trở về mà không mất một người nào. Đường Hi vốn biết bọn họ khá có kinh nghiệm, nhưng nhìn một chuỗi động tác liên tiếp nhau một cách trơn tru này, cô cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt.


Đúng là giai đoạn đầu mạt thế tang thi rất dễ xử lí nhưng với số lượng hàng ngàn con đó mà bọn họ vẫn toàn mạng bò về à??


Uầy uầy uầy!!


Thế này còn điêu luyện hơn cả cô tưởng nha!


Đường Hi không chờ được nữa liền hăng hái nhảy xuống khoang xe, muốn tận mắt xem xét mọi thứ bên ngoài vì tầm nhìn từ bên trong quá hạn chế. Cô quét mắt qua chiếc xe tải chở bọn họ, suýt thì không nhịn được huýt sáo thành tiếng.


Chiếc xe này nào có bình thường đâu, nếu không cũng không thể chạy qua được đàn tang thi đông như kiến đó. Hai bên chiếc xe đều đã được gia cố bằng những tấm thép cứng cáp, đủ để nanh vuốt đám ăn thịt không thể xuyên qua, trên thân xe trải đầy vết trảo cùng máu tươi. Thành xe và đầu xe ghép những thanh kim loại được vót nhọn, ở tốc độ của chiếc xe này hoàn toàn có thể đem mấy đầu tang thi ra chém đứt đến xương cốt bên trong. Chiếc xe tải trông bình thường ban đầu cô nhìn thấy giờ lại vấy máu khắp nơi, trông như vừa chạy xuyên qua trận địa giao chiến nào đó, rõ ràng là đã được cải tạo và gia cố rất tốt.


Hơn nữa tận thế quá lắm cũng mới nửa tháng. Nửa tháng này vô số người đã vật vã vì miếng ăn, đói đến điên người, lương thực đã đến mức báo động ở nhiều nơi, vậy mà cái doanh địa người sống này phải cỡ trăm mạng lại có thể sống ở mức tạm ổn chứ không như hầu hết người khác thoi thóp nắm lấy một tia sinh mệnh.


Người ta ngày ngày vật lộn vì một bữa ăn, đám người này ngược lại ngoài trang bị súng đạn áo giáp còn đủ nhân lực cải tạo phương tiện di chuyển.


Đường Hi lại phóng về phía trước nhìn cánh cổng thép nặng trịch, cô gõ gõ mấy cái, nhận ra thứ này phải dày đến mấy chục cm, bên trong cấu tạo chặt chẽ, đừng nói thi triều công phá, ngay cả đạn pháo cũng không xuyên thủng được cái thứ này.


Đậu xanh. Cái này cũng quá khoa trương rồi!


Nơi này vậy mà là hầm trú ẩn hàng thật giá thật. Nội trong nửa tháng ngắn ngủi vậy mà đã đạt đến trình độ này, thật sự là khiến người ta phải mở mang tầm mắt.


Thậm chí còn có cả nhiên liệu cho xe đi lại.


Đường Hi còn đang không ngừng trầm trồ, một bàn tay đã bế thốc cô lên, cô nhìn cơ thể mình bị nhấc bổng khỏi mặt đất như một con gà, vẻ mặt mộng bức.


Người đang nâng cô lên trùng hợp thế nào là Hoàng Kế, sau bốn năm già dặn lên không ít, dưới cằm còn để râu, thảo nào ban đầu cô nhìn không ra. Đường Hi bị vị đại ca thân thiết năm xưa xem như con nít mà nhấc lên rồi đem trả lại vào khoang xe, cô khóc không được mà cười cũng không xong.


***


Chiếc xe chầm chậm lăn bánh vào trong, đến khi đỗ xe hẳn hoi thì đoàn người mới lần lượt mò ra ngoài. Đường Hi vừa xuống liền để ý sàn nhà bê tông cứng cáp màu, tiếng bước chân của mỗi người đều vang vọng khắp nơi. Cậu trai kia bảo rằng tầng một chỉ là nơi đỗ xe và chứa các đồ cơ khí, xuống các tầng khác thì mới là nơi ở chung của mọi người.


Cô ngó nghiêng một chút, chỗ này nằm ở ngoại thành Thiên Sơ, xung quanh cũng là đồng không mông quạnh, hầm trú ẩn lại nằm dưới lòng đất, thật sự quá kiên cố.


Nơi này tuy đã phải đóng dự án vì một số sự cố, việc chuẩn bị vật tư lương thực và y tế vẫn chưa hoàn thiện nhưng bốn bề vững trãi không thể xâm phạm, so với nhóm người sống sót ở bên ngoài quằn quại thì đúng là sướng như lên tiên. Ở trong mạt thế này mà có một nơi ở tốt, lại còn có lương thực đủ sống cho cả trăm nhân khẩu, đúng là sang trọng không biết bao nhiêu lần thế giới tàn khốc bên ngoài.