Hồi Ký Thời Không

Chương 54: Đại chiến tam giới (12)




Giữa mảnh sân đổ nát, Đường Hi đứng yên hồi lâu rồi yêu cầu kết nối liên lạc với Nhạc Viên, điều cô không ngờ nhất là kết nối vậy mà thất bại, thử thêm vài lần nữa cũng không hiệu quả.


"Hả? 1802, kết nối gặp vấn đề sao?"


[Không phải vấn đề kĩ thuật đâu. Có một vài trường hợp không thể liên lạc trực tuyến qua Mạng Ảo, dựa theo kinh nghiệm của tôi, tôi đoán đối tượng liên lạc hiện đang trong trạng thái vô thức.]


Đường Hi nhăn mặt, "Ý ngươi là bất tỉnh?"


[Cũng gần như vậy.]


"Phiền thật."


Bỗng một giọng nữ vang lên, "Nha. Tiểu Vy đây là đang tức giận sao?"


Hai thân ảnh dần tiến đến gần, Đường Hi nghe tiếng liền biết ai đến, cô thu lại biểu tình, quay đầu mỉm cười.


"Tuyết San tỷ xấu tính quá đấy, ngươi biết rồi mà còn hỏi."


Mạc Tuyết San vui vẻ bước đến bên cạnh cô, tà váy xanh lục mềm mại lất phất, khi thấy hoang cảnh trước mặt ý cười vẫn không giảm bớt.


"Một vụ bắt cóc ngay trong Quỷ Cung à."


"Mạc muội à, ngươi là vì cái này mà chạy vội đến đây sao?"


Theo sau cô nàng là một nam nhân trẻ tuổi có dáng người cao gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp. Người nọ sắc mặt cau có.


Đường Hi lướt nhìn anh đến đứng cạnh Mạc Tuyết San rồi dời mắt, Vương Diệu tinh ý nhìn thấy biểu cảm của cô, anh cười cợt.


"Mạc Bối Vy à, ngươi hôm nay lạnh nhạt hơn mọi hôm nha--Ối, đau đau!!"


Mạc Tuyết San vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt, thế nhưng lời nói trong trẻo lại trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt thiên thần đó.


"Vương huynh, ngươi không phải đang đau họng sao? Tốt nhất ít lời đi một chút."


"Mạc muội à, ta cũng không phải trẻ ba tuổi, ngươi trước tiên buông tay ra đã, như thế này rất mất thể diện đó."


Bàn tay đang véo cánh tay anh cuối cùng cũng buông ra, Mạc Tuyết San không để ý đến anh nữa, cô nàng đảo mắt nhìn mảnh sân, ánh mắt sắc bén liếc qua mọi ngóc ngách.


Trước khi đến đây, Mạc Tuyết San vẫn ở trong cung của mình tán gẫu với Vương Diệu, thế nhưng ngay khi cô nàng vừa nâng chén trà thì một cỗ lạnh toát đến rùng mình tràn vào cơ thể.


Choang!


Chén trà bằng sứ vỡ nát.


Vương Diệu đang yên đang lành bị cô nàng dọa cho giật mình, anh nâng mắt kì quái nhìn cô nàng.


"Mạc muội, ngươi làm sao--?!!"


Biểu cảm lúc đó của Mạc Tuyết San quả thật làm Vương Diệu cứng họng.


Người quen biết Mạc Tuyết San đều biết cô nàng rất ít khi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Dẫu cho cô nàng lúc nào cũng mỉm cười xinh đẹp động lòng người nhưng chung quy vẫn là giả dối, đối với người ngoài mà nói thì cô nàng cực kì hờ hững, chính là kiểu người dù trước mắt là tràng cảnh giết chóc máu me đi nữa cũng mặt không đổi sắc, nụ cười ấy vừa đẹp đẽ vừa vô tâm.


Người mà Mạc Tuyết San để tâm không nhiều, nhưng người quan trọng nhất chỉ có ba người.


Vương Diệu đã ở bên Mạc Tuyết San vài trăm năm rồi, anh gần như hiểu ra ngay lập tức, đôi mắt hẹp dài nhíu lại.


"Ai vậy?"


"Tiểu Vy. Khí tức của muội ấy không đúng."


Mạc Tuyết San thậm chí không nhìn Vương Diệu, trên gương mặt cô nàng lúc là những cảm xúc phức tạp, kinh hãi có, lo lắng có, bàng hoàng có, phẫn nộ cũng có, thật sự là quá hiếm khi cô nàng bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy.


Anh khó hiểu, "Phát nộ? Cái này cũng không thể đi?"


"Gần như thế."


Vừa dứt lời Mạc Tuyết San liền biến mất tăm, một đường thẳng đến cung của Phỉ Hân Nghiên. Vương Diệu bất lực đỡ trán rồi cũng đuổi theo, hai người lao đến hiện trường bằng tốc độ mắt thường không thể thấy được.


Vương Diệu bất đắc dĩ thở dài. Cũng chỉ có cô nàng mới có thể sắc sảo đến mức nhận ra sự thay đổi luồng khí nhỏ như con kiến đó, Mạc Tuyết San có khả năng quan sát rất khó tin.


Khác với hai người đang bần thần hồi lâu, Đường Hi lẳng lặng đứng một bên, sau lưng đã phủ một mồ hôi lạnh, cô thầm thở phào trong lòng.


Chỉ hơi lơ đễnh một chút mà đã suýt bị phát hiện rồi!


[Đường Hi!!! Cô có biết ban nãy cô làm gì không hả?! OOC cũng vừa vừa phải phải thôi, sao lại trực tiếp phát nộ?]


1802 tức điên lên quát lớn đến mức khiến đầu cô ong ong, Đường Hi trong lòng thực hối lỗi.


"Ầy, ta biết rồi mà, ngươi đừng mắng nữa. Ta chỉ là hơi nổi nóng thôi."


[Hừ. Cô cũng sống tình cảm quá nhỉ?]


Đường Hi: Ha ha.


Thấy cô thật sự biết lỗi, 1802 cũng hòa hoãn hơn, nó thở dài.


[Tôi cũng chỉ là lo cho cô thôi, nơi cô đang ở là quỷ giới, nếu vì bất kì điều gì mà thân phận của cô bị bại lộ, cô nghĩ mình sẽ chết nhẹ nhàng lắm hả?]


"Ta biết ngươi lo cho ta mà."


[Hừ! Cô cũng nên kiểm soát cảm xúc của mình một chút, phát nộ cực kì nguy hiểm nếu không biết tận dụng đúng cách! Nhưng mà...tôi không ngờ cô quan tâm nàng ta đến vậy.]


Đường Hi thoáng im lặng, cô cau có gãi đầu.


"Chuyện này ta cũng không rõ. Tuy ta đúng là có hảo cảm với Phỉ Hân Nghiên thật nhưng cũng không đến mức căm phẫn như vậy, cảm giác cứ như cảm xúc bị khuếch đại lên."


[À...nói thế thì tôi hiểu rồi.]


"Hả?"


[Cô về sau thêm nhiều điểm vào tinh thần lực một chút. Có một số người sở hữu sức mạnh tinh thần rất mạnh, giống như Mạc Bối Vy chẳng hạn, ý chí thân thể bọn họ cũng mạnh hơn người thường, nếu không áp chế có thể dễ bị chi phối.]


Đường Hi ồ lên một tiếng đã biết, ở mấy thế giới trước cô cũng gặp qua tình huống tương tự, nhưng phải công nhận lần này ảnh hưởng lớn hơn thật.


Hành động vừa nãy của Đường Hi xuất phát từ ý chí thân thể của Mạc Bối Vy, tất nhiên rất không phù hợp với cô của thường ngày, hơn nữa cô chỉ mới gặp Phỉ Hân Nghiên không lâu, hệ thống phán định đây là một hành động cực kì OOC.


"Tiểu Vy."


Mạc Tuyết San bỗng quay sang nói chuyện với Đường Hi, "Chuyện này xảy ra lúc nào?"


Cô cau mày nhớ lại, "Ta không rõ chi tiết nhưng khoảng hai canh giờ trước khi ta đến vẫn chưa có chuyện gì xảy ra."


[Đúng hơn là 3 giờ 47 phút kể từ lúc cô rời đi.]


"1802, ngươi không biết được chuyện gì đã xảy ra sao?"


Hệ thống khinh thường lườm Đường Hi.


[Biết thế nào được. Tôi cũng không phải thánh nhân có khả năng quan sát mọi thứ.]


"Thế còn Phỉ Hân Nghiên?"


[Tôi nghĩ nàng ta không có mệnh hệ gì đâu, nếu không vị diện này đã cấp báo rồi.]


"Vậy là được rồi."


Đường Hi nhìn lại mảnh sân một lần rồi bỏ đi, bỗng Vương Diệu lên tiếng:


"Đã có một con quỷ cấp cao ở đây."


"!!?"


Đường Hi quay phắt lại như tên bắn, Mạc Tuyết San cũng ngỡ ngàng nhìn lại. Vương Diệu chuyên tâm đưa tay về trước, đầu ngón tay luân chuẩn dòng hắc khí, anh nhắm mắt kiểm tra nguồn pháp lực rồi khẳng định lại lần nữa.


"Thật sự đã có một con quỷ cấp cao ở đây. Ta tốt xấu gì cũng là người dựng kết giới này, chẳng qua không ngờ có kẻ thật sự phá được nó."


Ánh mắt Đường Hi lạnh đi, cô âm trầm quét qua anh, thầm đánh giá người kia thật kĩ càng.


Nói cô không nghi ngờ Vương Diệu là nói dối, hơn ai hết kẻ mà Đường Hi nghi ngờ nhất là anh ta, nhưng nói như vậy chẳng phải anh ta đang tự tạo chướng ngại cho mình sao?


Không chỉ Đường Hi mà Mạc Tuyết San cũng trầm tư, quỷ cấp cao ở Quỷ Cung chỉ có bốn người họ, bầu không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống đất.


Đường Hi rốt cuộc cũng không ở đó lâu, cô chào hai người kia rồi rời đi. Khi đi ngang qua cung của Mạc Ngôn, cô cau mày lướt nhìn rồi lầm bầm.


"...Kẻ kia rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Tuyến tình cảm của nam nữ chính hiện đang bị đứt quãng, Phỉ Hân Nghiên hiện tại không thể dùng làm con tin mà uy hiếp Mạc Ngôn được, Mạc Ngôn chắc chắn cũng sẽ không vì nàng mà làm những việc tổn hại tới hắn. Bắt cóc nàng ta thì có lợi gì?"


[Ai biết. Nhưng tôi nói trước, dù cô có biết nhiều về vị diện đến mức nào thì đến cuối cùng cô cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mà mình chẳng biết gì cả, thế giới không phải những con chữ trên sách vở, chuyện gì cũng có thể xảy ra.]


1802 nói rất đúng, cô phải công nhận điều đó.


Không ai có thể dùng những tri thức biết trước để áp đặt lên con người hay một thế giới, đã là một thế giới thì phải tồn tại những biến số, chỉ là nó thường khó nhận ra thôi.


***


Sau khi Đường Hi rời đi, Mạc Tuyết San ánh mắt bình đạm không biết là cảm xúc gì, cô nàng chỉ nhìn về phía trước, có chút mịt mờ không rõ.


"Vương huynh, muội ấy đi rồi."


"Ừ."


"Vậy giờ ngươi có thể nói được chưa?"


Vương Diệu nhún vai, anh kỳ thực biết giấu không được Mạc Tuyết San, đành ăn ngay nói thật.


"Ta thật sự không lừa ngươi, kẻ đến là một tên quỷ cấp cao. Tuy khí tức đã bị xóa đi nhưng dấu vết pháp lực của quỷ trên kết giới vẫn còn. Một con quỷ mà có thể phá kết giới của ta chắc chắn là cấp cao."


"Ta không hỏi cái đó." Cô nàng dừng một chút, giọng nói cũng nghiêm túc lên. "Ngươi nghĩ thử xem, một cái quỷ cấp cao có thể từ đâu xuất hiện, thậm chí bắt người từ Quỷ Cung?"


Vấn đề này chính Vương Diệu cũng vô cùng khó hiểu, anh lắc đầu. Bỗng lúc này Mạc Tuyết San lại hỏi:


"Vương huynh, ngươi có nhớ biểu ca lên ngôi Quỷ Quân bao lâu rồi?"


Bên cạnh Vương Diệu chớp chớp mắt, anh không ngờ cô nàng sẽ nhắc tới chuyện này, đếm đếm một lúc rồi trả lời.


"Tầm khoảng 50 năm."


"...Là 55 năm."


So với tuổi thọ của loài quỷ, năm mươi lăm năm thực ra chỉ là con số nhỏ, Mạc Ngôn đăng cơ cũng chưa lâu, đối với Mạc Tuyết San thì nó cứ như mới ngày hôm qua.


Cô nàng câu môi cười, "Trong chỉ vỏn vẻn mấy chục năm vô pháp luyện thành cảnh giới cấp cao không cần ăn uống."


"Nếu là trước khi quân thượng lên ngôi thì sao?"


"Không có khả năng."


Để dễ hiểu thì có thể coi trở thành cấp cao có độ khó gấp hai phi thăng vậy, vượt qua cực hạn của bản thân, kéo dài tuổi thọ cùng trời đất, thoát thai hoán cốt. Trừ bỏ những kẻ thừa hưởng tư chất từ khi sinh ra, mỗi lần có quỷ tộc luyện được đến cấp cao mặt đất sẽ xuất hiện địa chấn rung lắc dữ dội, sấm sét kéo đến cùng tầng tầng hắc khí cuồn cuộn che trời lấp đất, chiêu cáo thiên hạ quỷ thần được sinh ra.


Quỷ thần, là thần nhưng lại không phải thần.


Chức vị này không được sắc phong bởi bất kì ai, càng không được Thiên Đạo công nhận, nhưng chính là được cả người lẫn thần tiên ngầm thừa nhận.


Tất cả nhân loại đều sợ hãi quỷ thần, mỗi một cái quỷ thần đều là mầm mống tai họa. Sở dĩ nó nguy hiểm như vậy là vì quỷ thần hoàn toàn có thể đánh ngang sức với một Đại Võ Thần, nhờ đó quỷ tộc mới không bị yếu kém trước thiên đình.


Dù chúng quỷ không dùng cái mác đó gọi nhóm lãnh đạo cấp cao của quỷ giới nhưng đó vẫn là cách gọi chung mà những người khác đặt lên họ.


"Ta không tin có kẻ trở thành cấp cao mà không hề có ai biết đến."


Mạc Tuyết San lắc đầu, ánh mắt chợt trở nên bén nhọn. Vương Diệu giống như nhận ra gì đó, vẻ mặt trực tiếp đại biến, đồng tử anh co lại, không thể tin nổi mà nhấp môi.


"Ý ngươi là...hóa sanh? Không, không thể nào?!"


Phàm làm quỷ cấp cao đều có hai con đường, một là tu luyện khắc khổ mà thành, cũng là con đường thông dụng nhất.


Thế nhưng con đường thứ hai chính là đường tắt, thoạt nhìn thì dễ dàng nhưng thực ra là con đường thẳng đến tử vong nhất. Hóa sanh, sinh ra trong gia đình có cha hoặc mẹ là quỷ cấp cao, đứa con có tỉ lệ cực nhỏ kế thừa dòng máu đặc thù của quỷ cấp cao.


Thế nhưng mọi chuyện không có dễ dàng như vậy. Tỉ lệ sinh tự nhiên của quỷ tộc nhìn chung không bằng nhân tộc, một nhà ba con đã là hiếm, trên năm con chỉ có trong truyền thuyết, nhưng nhờ vào tuổi thọ của loài quỷ mà điều này cũng không tạo thành vấn đề gì lớn lắm. So với đó, tỉ lệ trẻ sinh ra kế thừa dòng máu cấp cao lại càng hiếm như mò kim đáy biển, mà khả năng tử vong gần như là mười phần. Cho dù là quỷ đi nữa, tiếp nhận cực đại năng lực khổng lồ như vậy vẫn là quá sức.


Nếu có ba mươi đứa trẻ được sinh ra có kế thừa dòng máu, một đứa còn sống đã là quá may mắn. Trẻ em chết yểu vì nguyên nhân này đến tận bây giờ không phải là ít, bởi thế trẻ trở thành quỷ cấp cao bẩm sinh là phi thường trân quý, đến mức không thứ gì mua nổi.


Thế hệ của bọn họ đồng tồn tại hai quỷ cấp cao bẩm sinh đã được xem là kì tích, nhưng bây giờ ngoài Mạc Ngôn và Mạc Tuyết San ra còn đứa trẻ thứ ba.


Vương Diệu hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy lồng ngực đầy hàn khí, anh cuối cùng đỡ trán.


"Ta không thể tưởng tượng nổi."


Mạc Tuyết San trầm ngâm hồi lâu rồi đáp lại:"...Ta cũng vậy."


Một quỷ cấp cao bẩm sinh không khác gì báu vật quốc gia, nghĩ đến việc có kẻ như thế không ai biết đến tiêu dao ở bên ngoài đã đủ khiến Vương Diệu nghi ngờ mình não hỏng.


Thế nhưng...


"Nếu kẻ kia thật sự là hóa sanh, vậy không lẽ đó là..."


"Hoàng tộc. Chỉ trong hoàng tộc mới có khả năng sinh ra một đứa trẻ như thế."


Lời nói của Mạc Tuyết San nhẹ bẫng, nhưng nội dung lại làm cho lòng người nặng nề, Vương Diệu xoa huyệt thái dương, giọng mệt mỏi.


"Ngươi đừng nói với ta có kẻ như thế còn sống sau sự kiện ấy đấy."


"Hơn năm mươi năm trước, các thế lực kịch liệt tranh giành vị trí Quỷ Quân, chết không ít người, một số gia tộc xui xẻo bị tru di, những người ẩn tàng nguy cơ trong tương lai gần như bị giết không còn một mống. Thế nhưng có một hóa sanh thoát chết và ẩn giấu danh tính đến tận bây giờ thật sự quá là..."


Cả hai người lại lần nữa im lặng, minh bạch mình phát hiện ra một thứ động trời. Mạc Tuyết San ở đó một lúc rồi bỏ đi, cô nàng nói muốn đi gặp Mạc Ngôn, từ đầu tới cuối đều không có mảy may nghi ngờ Mạc Bối Vy hay ai trong số bọn họ. Chớp mắt một cái giữa mảnh sân chỉ còn lại Vương Diệu.


Vẻ khó tin và ngang ngược thường ngày trôi tuột đi từ khi nào, chỉ còn lại một Vương Diệu lãnh đạm không có chút biểu tình gì. Nếu Đường Hi có ở đây cô nhất định sẽ vỗ tay cho anh ta, diễn cũng điêu luyện như vậy.


Vương Diệu nhìn một màn này chân mày càng là nhíu lại sâu hơn.


Anh ta không có làm.


Chỉ có một mình Vương Diệu thật sâu biết anh ta không hề động đến chuyện này, cũng không có hứng thú chơi trò bắt cóc một nhân tộc.


Qua một lúc, ý cười trong mắt anh lại lóe lên, Vương Diệu cười tươi roi rói, hai tay để sau đầu rời đi, trở về một bộ dạng tùy ý.


"Chuyện này dần thú vị rồi."


***


Đường Hi một đường lên thẳng nhân giới, cô biết nếu cứ tự thu hẹp phạm vi trong Quỷ Cung thì không cách nào tìm được toàn bộ chân tướng, nhưng không biết tại sao dự cảm