Hồi Ký Thời Không

Chương 36: Dị thế đại lục (10)




Mấy ngày sau đó tu chân giới rúng động, tin tức về Thiên Tâm môn một đêm chết sạch không ai không biết, một trong Tam đại môn phái bỗng bị xóa sổ khiến các tu sĩ không khỏi lo ngại.


Rất nhiều tông môn cử người đi điều tra, kết quả vẫn là xám xịt trở về, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột đến mức không thể ứng phó.


Ở Hậu Sơn Vân Lan tông.


Đường Hi ngồi trên đá, hai chân ngâm trong dòng suối, dòng nước mát lạnh dâng cao đến khuỷu chân. Tiếng suối chảy róc rách hòa cùng những bọt nước trắng xóa đánh vào đá, thiên nhiên tươi đẹp lại hữu tình.


Cô nhắm mắt, tận hưởng mùi hương nhàn nhạt của cỏ cây và cái trong vắt bầu trời, cắn quả đào trong tay.


"Đây mới là sống chứ!"


Gần đây Đường Hi nhàn rỗi không có việc gì làm, ngây ngốc ở Hậu Sơn liên miên mấy ngày, sắp quên cả nhiệm vụ rồi.


Nguyên nhân chính là vì cô chưa biết nên làm sao, nhiệm vụ lần này thực sự quá sức của Đường Hi, may mắn một lần là quá nhiều rồi, chắc chắn không thể có lần thứ hai được.


Nhưng cô không thể cứ như vậy chém giết, hẳn phải lợi dụng tà vật nào đó để tiêu diệt Vân Lan tông và Khúc Hoa Kỳ phái.


Bỗng Đường Hi sực tỉnh.


Nếu đã lỡ cướp kì ngộ của vai chính một lần, cướp thêm lần nữa cũng có sao đâu?


Đúng rồi, kì ngộ của Lãnh Tiêu Thành chẳng phải sắp đến sao?!


Đường Hi tìm ra mục tiêu phấn đấu, hí hửng để lại lời nhắn cho Nguyệt Sa rồi cong mông chạy đi.


Đoạn đường bay đến thành Hoài Thư mất tổng cộng hai canh giờ, Đường Hi nhàm chán mãi rốt cuộc đến được Hoài Thư, cô thu kiếm ngự không vào vỏ, tản bộ trên đường phố.


Con phố cổ ngày xưa rất náo nhiệt, người qua kẻ lại, các quầy bán hàng trải dài thành hàng, khác xa chốn bồng lai tiên cảnh gần gũi với thiên nhiên ở Vân Lan tông. Đường Hi cười tươi tắn, dọc đường mua đủ thứ vật ngon của lạ, miệng nhai nhồm nhoàm.


Dừng trước một tửu lâu, Đường Hi cười hắc hắc. Cổ đại văn mà không ghé thăm tửu lâu một lần thì không phải cổ đại văn hay.


Cô gặm nốt cái bánh màn thầu trong tay, tiếc nuối ngoái nhìn hoa lâu sau lưng. Dù trong lòng tò mò khó chịu vô vàn, nhưng Đường Hi tự biết giữ thân phận, huống hồ cô là nữ nhân, làm sao có thể vào chốn ăn chơi hoa màu.


Bước vào tửu lâu, Đường Hi kiếm một bàn còn trống ngồi xuống, một tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đến chỗ cô.


Tiểu nhị cười lấy lòng nói:"Cô nương, cô dùng gì?"


Đường Hi mỉm cười, đặt tiền lên bàn, "Quán có loại rượu nào ngon không?"


Tiểu nhị vui vẻ nói:"Có có có. Mấy hôm trước quán vừa nhập về một loại rượu, chất lượng không cần hoài nghi, vị chát vừa đủ, đảm bảo hảo hạng."


"Lấy hai vò."


Nhìn tiểu nhị cuống quýt chạy đi, Đường Hi cười thầm, thứ cô không thiếu nhất chính là tiền. Nguyệt Sa bao giờ cũng chuẩn bị sẵn một túi lớn dặn dò cô cầm theo, bạc vụn, tiền đồng, thỏi vàng, đa dạng cực kì.


Ngay sau đó tiểu nhị đã đem rượu lên, Đường Hi nhìn vò rượu trước mắt, mở ra rót một ly uống thử.


Rượu vào miệng cay lại chát, nhưng một lúc sau lại có một vị ngọt dịu là lạ đọng lại trên đầu lưỡi, cô thở phù một tiếng.


"Rượu ngon a!"


Tiểu nhị cười toét miệng, "Ta nói đúng chứ, loại rượu này tốt nhất chỗ chúng tôi đấy."


Đường Hi đặt ly xuống bàn, tất nhiên không quên chính sự, cô mập mờ hỏi:


"Tiểu nhị, ta mới đến Hoài Thư lần đầu, muốn tìm chút gì đó thú vị. Chỗ các ngươi...không biết có chuyện lạ kì gì không?"


Đối phương xoắn xuýt một chút, "Cô nương, chuyện lạ mà cô hỏi, có thể nói rõ hơn không?"


Đường Hi cố vắt óc ra nhớ, cô chỉ biết Lãnh Tiêu Thành đến thành Hoài Thư tìm người, tình cờ nghe được việc có ma quỷ quấy phá. Hắn hào hiệp trượng nghĩa đến dẹp loạn, sau đó nhặt được kì ngộ, còn kì ngộ gì thì cả cô cũng không biết.


"Chính là chuyện kì lạ thôi, điển hình như xuất hiện thứ gì đó không sạch sẽ, hay vật lạ quấy rối chẳng hạn."


Tiểu nhị 'a' một tiếng, "Cô nói vậy thì đúng là có. Gần đây có một bãi tha ma quạnh quẽ không người, trước kia vốn là một nghĩa địa nhang khói dồi dào, nhưng sau này ai đến thăm mộ phần đều một đi không trở lại, kì quái vô cùng. Thỉnh thoảng nghĩa địa lại xuất hiện mấy cái bóng trắng lảng vảng, còn có tiếng khóc tang vang lên suốt đêm. Người ở đó tất nhiên sợ hãi, dần dà không còn ai đến nữa."


Đường Hi hơi nghi hoặc, "Bóng trắng khóc tang? Có người tận mắt nghe thấy sao?"


Tiểu nhị xua xua tay, "Đâu chỉ nghe thấy, những người đi ngang qua nghĩa địa đó vào đêm tối trở về đều trăm miệng một lời, không thể giả được. Hơn nữa, những người đó trở về an ổn được một tuần, sau đó toàn bộ đều hóa điên, họ gào rú và tự cấu xé chính tai mình, cuối cùng tự sát."


Nói xong tiểu nhị liền lui đi, Đường Hi nghĩ ngợi về chuyện nghĩa địa, có chút khó hiểu.


Vật này là ác linh sao?


Hay ma quỷ tụ tập gây họa?


Nếu đã là bóng trắng thì Đường Hi nghi ngờ nó linh hồn chất chứa oán niệm rồi biến thành ác linh hơn.


Vào ban đêm đến thăm mộ thì biến mất, đi ngang qua thì hóa điên, âm ngoan đến mức này đúng là không nhiều.


Đường Hi ngửa đầu uống cạn vò rượu, trả tiền rồi bỏ đi.


Nghĩa địa này, xem ra phải đến một phen.


***


Đường Hi hỏi đường khắp nơi, tìm tới khu nghĩa địa hoang vu trong lời tiểu nhị kia. Bây giờ đã là buổi tối, nơi đây phủ một tầng sương mù mờ đục.


Đường Hi quan sát một lượt, lư hương nguội ngắt, cỏ dại um tùm lâu ngày không quét dọn cắt tỉa, xung quanh lạnh tanh không có chút dương khí, nói là bãi tha ma cũng không sai. 


Cô lượn lờ mãi cũng không thấy bóng trắng khóc tang gì đó, xoa xoa cổ.


Vút.


Đường Hi quay phắt ra sau.


Ánh mắt cô đảo trái phải, tiếng gió vừa nãy...không bình thường.


Không phải là tiếng do con người gây nên, cũng chẳng lại một cơn gió ngẫu nhiên, nó nhanh và sắc bén như mũi tên, đem lại một cảm giác không lành.


Nhận thấy Đường Hi bất an, 1802 rất tốt bụng giúp đỡ.


[Cô nghe không lầm đâu, thật sự có một mũi tên bay tới.]


Cô nhún chân chạy về phía âm thanh ban nãy, một mũi tên lạ cắm trên thân cây, Đường Hi quan sát nó một chút.


Cái mũi tên này khá đơn giản, kiểu dáng xưa cũ, nhưng quan trọng hơn là trên nó có dấu vết hắc khí đáng ngờ. Đường Hi chạm tay vào mũi tên, xác định lại một lần nữa rồi thu tay lại.


Đây xác thực là do một ác linh giở trò.


Sau đó là rất nhiều mũi tên bắn tới, chúng lao ra từ bên trong sương mù, Đường Hi vung kiếm chém gãy đôi những mũi tên tới gần, vội hỏi 1802.


"Ngươi có biết chân thân con ác linh kia ở đâu không?"


[Ta chỉ định vị được vật sống và đồ vật còn hiện hữu, thứ như linh hồn thì bó tay.]


Đường Hi tặc lưỡi, sương mù dày đến không thể nhìn rõ khung cảnh, mũi tên thì như bão táp không ngừng bay đến từ mọi phía.


Keng.


Tiếng va chạm đing đang của kim loại mãi không dứt, ngày càng có xu hướng nhiều thêm. Cô phải không ngừng né tránh, trên dưới trái phải đâu cũng cần đề phòng, Đường Hi cau có.


"Đám sương mù này phiền quá!"


Cô xoay người một vòng lớn, nhảy tọt lên cây nhìn những mũi tên va vào nhau. Đứng ở trên cao cũng không thể nhìn ra xa được, tầng sương mù này dày hơn cả tưởng tượng.


"Chậc. Có đem theo chiết phiến thì tốt rồi."


Tử Linh kiếm không thể cắt đôi sương mù, nếu có quạt ở đây thì có thể nổi gió lên thổi bay nó.


1802 lên tiếng nhắc nhở.


[Thật ra có một cách khác.]


Đường Hi nhún người tránh các mũi tên bắn lên, vội hỏi:"Cách gì?"


[Thổi sáo.]


Nghe vậy, cô suýt thì trượt chân té lăn ra đất, không nhịn được trợn mắt nhìn cây sáo trắng bên hông.


Nguyệt Linh và Nguyệt Sa được tu chân giới ca tụng là song tài nữ cũng không phải hư danh, cả hai trừ tư chất và tu vi vượt bậc ra thì am hiểu cầm kì thư họa, lục nghệ tinh thông, cho dù không phải người tu chân thì cũng có thể một đời sống tốt nhàn hạ.


Nhưng Đường Hi chính là một chút cũng không biết.


Cô là người hiện đại, không được gia giáo như phụ nữ ngày xưa. Bảo Đường Hi chém quái hay tu luyện thì cô rất lành nghề, chứ thổi sáo đánh đàn viết chữ thì phải nói là thảm họa.


Đường Hi bối rối không biết nên làm sao, cuối cùng vẫn là nắm cây sáo trắng bên hông ra, cảm giác cầm vào rất lóng ngóng.


Trước đây cô từng có dịp thổi thử một cây sáo, nhưng cô nào có học qua thổi sáo bao giờ, chỉ đơn thuần là thổi phù phù. Nhưng bây giờ thì không giống vậy, cây sáo này là pháp bảo, cần dùng nó để làm việc.


Đường Hi vuốt mặt, cuối cùng vẫn là kề môi vào sáo, dựa vào kí ức của nguyên chủ chậm chạp thổi một đoạn, động tác trúc trắc chưa quen. Tiếng sáo u hu vang lên, tuy không quá chói tai nhưng nhìn chung vẫn rất khó nghe, tiết tấu loạn xà ngầu hết lên.


Cái này không thể để người khác nghe thấy được a.


Những xung động âm thanh bắt đầu gợn sóng, lan tỏa ra theo âm điệu. Đường Hi thấy cách này hiệu quả, vội vàng thổi nhanh hơn, chân không ngừng di chuyển tránh các mũi tên. Từng động tác uyển chuyển nhuần nhuyễn, cô tựa như hồ điệp đẹp đẽ nhảy múa giữa đêm. Những dòng linh lực xanh lam khuếch tán rộng ra, đẩy lùi sương mù trắng đục, Đường Hi đi đến đâu sương mù tan ra đến đấy, chừa ra một đường đi cho cô.


Ngay sau khi sương mù tan hết, một bóng trắng chạy vút đi, tiếng gió không giấu được Đường Hi, cô dậm chân thật mạnh lộn một vòng trên không trung, đáp đất ngay trước ác linh kia, chặn nó lại, mỉm cười.


"Xin chào!"


Đường Hi nhanh chóng rút trong ống tay áo ra một lá bùa, phóng về phía ác linh kia, lá bùa chạm vào ác linh thì lập tức bị đốt cháy, để lại một vệt cháy xém màu đen. Nó đau đớn gào thét lên, làn khói đen chui ra khỏi miệng.


"A a, ặc ặc."


Tiếng của ác linh kia kì quái vô cùng, toàn bộ ác niệm và oán hận của nó bị tẩy đi, trở thành một linh hồn bình thường mờ nhạt trước mặt Đường Hi.


Cô xem xét một chút, nó đã nuốt một vài linh hồn, nhưng nhìn qua lại không bằng số người đã mất tích mấy ngày nay.


[Mấy linh hồn khác trốn hết rồi, cô gọi chúng ra đi.]


"..."


Đường Hi không còn cách nào khác, chi bằng siêu thoát hết cho chúng một lượt, cô lại thổi một khúc sáo. Tiếng sáo lần này chậm rãi hơn, lại khá u buồn ảo não, nghĩa địa bỗng xuất hiện những đám khói trắng lơ lửng, chúng chui ra từ nấm mồ, từ lư hương, từ trên những cành cây, tụ tập xung quanh cô.


Đường Hi cảm thấy cả người lành lạnh, những linh hồn bay đến vây xung quanh cô, cất tiếng khóc than ai oán, già trẻ gái trai lượn lờ quanh người Đường Hi, cô thật sự muốn đỡ trán.


Tuy cô không sợ ma nhưng không có nghĩa là cô thích bị ma tụ lại vây quanh!


A Ly dường như cũng không thích mấy linh hồn này, mắt thấy có cánh tay sắp chạm vào Đường Hi, nó bay đến hất văng cánh tay đó ra. Những linh hồn vẫn vây cô thành một vòng tròn nhưng ít nhất không có con ma nào nắm tóc hay đu bám lên người cô.


Đường Hi nghe chúng nó khóc mà đau hết cả đầu, cô thổi nốt đoạn cuối rồi dừng lại, chọn một con ma trông bình thường nhất hỏi chuyện.


"Ngươi, nói cho ta nghe. Các ngươi vì sao tối nào cũng ở đây khóc than?"


Đám linh hồn bị dọa sợ, con ma vừa bị Đường Hi điểm mặt hơi lắp bắp:


"Bọn, bọn ta bị tên đó bắt đi. Hắn nhốt tất cả lại, cứ một ngày sẽ ăn một người, bọn ta sợ hãi nên mới khóc lóc chờ người khác tới cứu."


Rồi cả đám đồng loạt gật đầu, xong chúng nó lại khóc inh ỏi, Đường Hi thật sự đinh tai nhức óc, cô tóm lấy cổ một con ma.


"Câm miệng hết cho ta! Nếu không ta sẽ bẻ gãy cái cổ yếu ớt này của các ngươi cái rặc đấy!"


Chúng linh hồn im thin thít, không dám hé răng nửa lời, Đường Hi vứt con ma trên tay đi. "Vậy tại sao những ai đi ngang qua đây đều phát điên?"


Đám ma như bị đụng vào vảy ngược, quát ầm lên:"Bọn ta khóc lóc ra hiệu để xin cứu giúp, nhưng con ma trắng này lo sợ có người tới, hắn nguyền rủa bất cứ ai đi ngang qua để họ không dám tới gần đây nữa."


Đường Hi nhìn con ác linh vừa nãy, tất cả những hồn ma ở đây đều là linh hồn bình thường, có đầy đủ tay chân và mắt mũi miệng, chỉ riêng con ác linh này thì khác. Nó từ đầu tới chân trắng toát, giống như một cái chăn trắng biết bay đục hai lỗ làm mắt vào Hallowen vậy.


Cô một tay siết lấy con ác linh này, một tay cầm bùa dọa dẫm:"Nếu ngươi không muốn bị đánh cho hồn phi phách tán thì khai mau cho ta."


***


Đường Hi cùng chúng linh hồn tụm lại ngồi nghe con ác linh kể lại, nó là người hầu của một gia tộc nọ, vốn phụng lệnh chủ tử bảo vệ một quyển bí tịch gia truyền. Đêm hôm đó trời đổ mưa, gia tộc kia bị thích khách giết sạch, nó cũng chết không toàn thây, sau khi chết vẫn kiên trì bảo vệ cuốn bí tịch, nhưng linh hồn lại không đủ cường đại để tồn tại ở cõi trần quá lâu, nó ăn linh hồn người sống một ngày một lần để tiếp tục canh giữ bí tịch, chờ người đến nhận chủ.


"Chuyện là vậy đó."


"..."


"..."


"..."


Nghe xong, Đường Hi thật không biết nên bày ra vẻ mặt gì, đám linh hồn nghe được lí do mình bị giết thì cạn lời, không ngờ tới bọn nó lại chết vô nghĩa như vậy.


Con ác linh dẫn cô đến chỗ cất giấu bí tịch, Đường Hi cảm thấy mình như vừa chiến thắng phó bản game online rồi được NPC[1] dẫn đi nhận thưởng.


Dừng lại trước một quyển sách cũ kĩ lơ lửng trên không trung, Đường Hi không thèm nhìn vòng sáng bảo vệ nó đưa tay vào lấy ra. Quyển bí tịch này có bìa màu xanh sậm, trên viết ba chữ, Đường Hi đọc xong liền đỡ trán.


Khống Hồn Quyết.


Cái tên tà đạo như này cũng đủ biết nội dung bên trong không tốt lành gì, Đường Hi cất nó vào nhẫn trữ vật, siêu độ cho chúng linh hồn.


Sau khi tất cả đã đi qua cửa luân hồi, cô thở ra một hơi, tìm một quán trọ ở lại, kết thúc một ngày ở thành Hoài Thư.


Kì ngộ của vai chính, cướp được rồi.


***


[1] NPC: non-player character


2880 từ