Hồi Ký Thời Không

Chương 18: Dấu vết năm xưa (6)




Đường Hi tỉnh dậy, trước mắt cô là trần nhà trắng buốt, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng quen thuộc.


Đã là lần thứ hai rồi đấy!


Cô chống tay muốn ngồi dậy, đầu lại đau đến nhe răng trợn mắt, vươn tay chạm vào dải băng y tế trên đầu, Đường Hi chỉ có thể mắng mình quá xui xẻo.


Cạch.


"Ồ, nhóc tỉnh rồi hả?"


"Tôi mới không phải-..."


Đường Hi cứng họng, cằm muốn rơi xuống đất.


Gì đây gì đây???


Lôi Hạo một tay cầm băng gạc, một tay cầm tuýp thuốc mỡ ném cho cô, Đường Hi theo bản năng chụp lấy.


"Cho cậu."


Đường Hi cầm tuýp thuốc không khác gì một củ khoai lang bỏng tay, kinh ngạc giương mắt nhìn hắn.


"Này, này cũng quá tốt rồi. Đại ca, anh cứ giữ đi, tôi không sao thật mà."


Ở trong tù, thuốc mỡ là vật rất khan hiếm, không phải cứ có tiền ra tiệm thuốc là mua được một tuýp, Đường Hi cảm thấy quá không chân thật, cô bị thương đại ca liền đưa cô vào phòng y tế, còn phóng khoáng tặng cô??


"Không phải cậu bị bầm tím do đánh nhau sao?"


"Thì đúng là vậy nhưng..."


Đại ca, anh nghĩ lại xem, trước đây anh đánh tôi thảm như vậy một câu hỏi han quan tâm cũng không có!


Lần này tôi sơ ý bị thương anh lại đến cho tôi thuốc mỡ, này rốt cuộc là làm sao?!!


Lôi Hạo lườm cô, "Cậu cứ giữ đi."


Hiểu rồi.


Sau ngày hôm đó, thái độ của Lôi Hạo đối với Đường Hi quay ngoắt 180 độ, nhanh đến nỗi cô không kịp trở tay, Đường Hi mỗi ngày đều thụ nhược sủng kinh, rõ là kì quái nhưng cô lại không thể nói là kì quái ở điểm nào.


Mỗi ngày vẫn được hắn dạy học, làm khiên thịt người cho hắn đánh, giúp hắn làm việc trong giờ lao động, nhưng Lôi Hạo thực sự quá kì lạ a!


Hắn bắt đầu cư xử dịu dàng hơn nhiều, thỉnh thoảng còn hỏi cô có khỏe không, rõ ràng đến mức Lôi Yến Hà còn phát hiện ra.


"Lão ngũ, cậu nói xem, có phải ca rất kì lạ không?"


Đường Hi khóc không ra nước mắt, "Tôi cũng không biết nữa, nhưng đáng sợ lắm."


Hôm đó ngoài sân, cô và Lôi Hạo vẫn theo thói quen lên lớp, hắn dạy cô học, Đường Hi ngoan ngoãn nghe theo, đến giờ thực hành thì áp dụng lại điều hắn vừa dạy.


Đường Hi lau mồ hôi trên trán, cô còn chưa than vãn thì Lôi Hạo đã tiến đến, chủ động hỏi cô:


"Cậu có cần nghỉ ngơi một lúc không?"


Đại ca, anh trở về như cũ có được không?!


"Tôi ổn mà."


Reng reng.


Giờ tự do đã hết, Đường Hi nhanh chóng cong mông chạy đi trước, cô vẫn chưa thích nghi được việc bỗng một ngày quỷ vương lại đối xử tốt với mình, còn lo lắng đến sức khỏe của cô.


Thật là khiến người ta hãi hùng mà!


Đường Hi ăn cơm tối xong, hai mắt chợt dán lên cái bánh màn thầu trắng trắng tròn tròn trên khay của Lôi Yến Hà, cậu hơi cạn lời.


"Lão ngũ, câu có thể lấy của tôi."


"Cậu là số một đó!"


Đường Hi với tay lấy màn thầu tròn trịa, vui vẻ gặm, dù người khác nói màn thầu không nhân rất nhạt nhẽo nhưng cô lại cực kì thích màn thầu, có nhân thịt hay không cũng không sao hết, thích là thích thôi.


Nhưng khiến Đường Hi đang ăn cũng phải nghẹn là Lôi đại ca đi ngang qua, hào phóng đặt bánh màn thầu lên khay của cô, rồi phong thái ung dung tuyệt thế bỏ đi, Đường Hi suýt cắn phải lưỡi.


Không chỉ Lôi Yến Hà, mọi người trong phòng ăn nhìn thấy một màn này, tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài, Đường Hi còn kinh ngạc khó tin hơn đám quần chúng, nhìn cái bánh màn thầu trắng mịn trên khay của mình, cuối cùng vẫn cầm lòng không đặng ăn mất.


Vừa về phòng, bốn cặp mắt đã nhìn cô chằm chằm như sói đói. Hoàng Kế tiến lên trước, "Lão ngũ, chú với 'vị kia' thân thiết như vậy từ bao giờ thế?"


"Lão đại, em cũng không biết nữa, 'vị kia' bỗng dưng trở nên rất kì lạ."


Châu Vũ đối với việc này rất tò mò, anh nắm lấy vai Đường Hi, lay lay.


"Chú mau nói thật cho anh biết, hai người tiến triển tới đâu rồi?"


Bọn tôi cũng không phải dạng quan hệ kia, tiến triển cái gì?!!


"Ở gần 'vị kia' giống như gần hổ vậy, lão ngũ chú nên cẩn thận đó, coi chừng bị ăn tươi nuốt sống." Thẩm Phong nhắc nhở.


"Lão tam, tôi nhớ mà, chú đừng lo."


Thế là những chuỗi ngày sau đó, Đường Hi dần quen với việc nhận được sự quan tâm bất thường của Lôi lão đại, đối với việc này cô chỉ có thể nhún vai.


Là Lôi lão đại đột ngột phát bệnh, không phải do cô!


***


Thời gian cứ như vậy trôi qua, cô và anh em họ Lôi thường đi cùng nhau, gần đây đã ăn chung một bàn, hình thành một tổ hợp kì dị, các phạm nhân đều rất tự giác tránh xa ba người này, họ mới không muốn đến gần ba kẻ đáng sợ đó!


Đường Hi ở trong tù rất an nhàn, sau lần bị đánh hội đồng kia thì cô gần như không bị chặn đường nữa, kẻ gửi súng muốn giết cô cũng không có động tĩnh gì, an nhàn đến nỗi chính cô cũng không dám tin.


Nhưng cho đến một ngày, khoảng thời gian yên bình kết thúc, Đường Hi gặp lại Hạ Khiết Du.


Trong căn phòng kín như bưng phủ đầy bụi, cô bị trói vào cột nhà, đối diện cô là gương mặt soái khí lãnh diễm mà cô có muốn quên cũng không quên được. Anh ta ngồi thong dong trên ghế, tràng ghế chẳng có lấy một hạt bụi, thật sự không hợp hoàn cảnh.


"Hạ Khiết Du!" Đường Hi gằn từng chữ.


Bây giờ nơi cô đang ở là khu D, Hạ Khiết Du thật sự không biết điệu thấp là gì, giờ tự do vừa mới bắt đầu đã lén lút qua khu A, Đường Hi không cẩn thận liền bị anh ta đánh ngất đưa qua khu D.


Hạ Khiết Du trong mắt lóe lên ý cười nồng đậm, "Ồ? Cậu cũng biết tôi à?"


Đường Hi cười nhạo, "Ở nhà tù này, liệu có mấy người không biết anh đây?"


"Đó là vinh hạnh của tôi."


"Vậy...Hạ lão đại, tự ý xông vào khu nhà giam khác bắt người, anh muốn gì đây?"


Hạ Khiết Du đứng dậy, bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, gương mặt anh chỉ cách cô khoảng một bàn tay, "Cậu thật sự rất thẳng thừng. Tôi sẽ nói luôn, cậu Dạ Ly..." Anh ngừng chốc lát, rồi mỉm cười.


"Cái mạng nhỏ của cậu đang được treo thưởng trong chợ đen đấy!"


"Cái gì?!!"


Đậu xanh rau má!!!


Lại làm sao nữa???


Từ bao giờ cô đã thành vật treo thưởng lấy tiền rồi?!!


Hạ Khiết Du rất hài lòng với phản ứng của cô, "Tôi sẽ lặp lại một lần nữa, có người treo thưởng giá cao cho bất kì ai lấy được mạng của cậu."


Ta thao con mẹ nó!!!


Rốt cuộc là loại thâm thù đại hận gì?!!


Đường Hi miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh, "Anh muốn giết tôi?"


Ánh mắt cô nhìn vào khuôn mặt trong kí ức này, đáy lòng vẫn còn sợ hãi, kì thật khi Đường Hi hỏi điều đó, cô đã đoán được đại khái rằng Hạ Khiết Du sẽ không giết mình, nếu không anh ta sẽ không tốn công bắt trói cô lại và nói chuyện phiếm như thế này.


Nhưng ý người cũng không phải ý trời.


Khi còn ở thế giới trước, Đường Hi có điều tra về địa bàn của Cố Triết, trùng hợp thế nào Hạ Khiết Du là tên trùm sò ở đó, anh ta có một bang anh em với thế lực lớn ở Thiên Sơ. Bốn năm trước còn có lời truyền miệng rằng: "Vị vua ngoài sáng là Cố thị, bá chủ trong đêm Hạ Khiết Du", cái tên "Hạ Khiết Du" này vào khi đó nổi rầm rộ, tuy chỉ lưu truyền giữa người với người nhưng Đường Hi ở Hà Thanh xa tít mù tắp mà vẫn nghe danh anh ta.


Hạ Khiết Du leo đến vị trí ngày hôm nay chắc chắn không phải người dễ bị chi phối, nếu cần cứu anh ta sẽ cứu, nếu không cần thiết thì dù có cầu xin anh cũng sẽ cho kẻ đó đi đời nhà ma. Đường Hi nuốt nước bọt, cảm giác lạnh gáy chỉ tăng mà không giảm, anh ta thừa khả năng giết cô rồi hủy xác xóa dấu vết, lúc đó có lật tung cả mặt đất lên cũng không thể tìm ra nổi một mẩu xương.


Hạ Khiết Du ra vẻ suy tư, "Tôi đúng là đã định giết cậu."


Anh ta dừng lại, trong lòng Đường Hi lại càng cảnh giác, bất chợt Hạ Khiết Du nở nụ cười, một nụ cười cuồng vọng và đầy quỷ quyệt.


"Nhưng có vẻ tôi hứng thú với người treo thưởng cậu hơn, có thể thần không biết quỷ không hay đưa súng vào nhà tù, khẳng định thế lực không nhỏ."


Đường Hi bất ngờ, nhưng cô lập tức hiểu ra, tiền thưởng đối với Hạ Khiết Du thật sự không có mấy hấp dẫn, anh ta lại hứng thú muốn biết thân thế của một kẻ thần bí nào đó cũng không quá khó hiểu.


Nói như vậy, Hạ Khiết Du cũng không biết kẻ chủ mưu???


Cô hoài nghi, "Anh không biết hắn ta?"


Ánh mắt Hạ Khiết Du liếc cô như người thiếu hiểu biết, rất kiên nhẫn trả lời:"Ở chợ đen, toàn bộ tên họ đều được che dấu, mọi người đều sử dụng tên giả hoặc số hiệu của mình, hơn nữa độ bảo mật của chợ đen cực kì cao, không phải một sớm một chiều có thể điều tra thân phận của một ai đó đâu."


Hạ Khiết Du hẳn đã biết việc cô chôm mất khẩu súng, nhưng anh ta không đòi lại, cũng không cho người giết cô nữa, Đường Hi không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì.


Tất nhiên cô đã biết từ trước Hạ Khiết Du là một tên trăng hoa vô đối, cũng biết anh ta quỷ quyệt đa mưu, nhưng dường như anh ta không tính áp chảo bánh nướng Dạ Ly giống trong quá khứ?


Ài, Dạ Ly ở trong khu D không biết nhiều về bên ngoài, chưa đầy một năm liền chết rồi, tuy cậu đối với Hạ Khiết Du thập phần khiếp sợ nhưng anh cũng chỉ lăn giường cùng cậu ta mấy lần đầu thôi, sau khi Dạ Ly được chuyền cho đám tù nhân ở khu D thì Hạ Khiết Du không chạm vào cậu nữa.


Tên này cũng ưa sạch sẽ, không ăn đồ thừa của người khác đây mà!


"Hạ lão đại, anh bắt tôi chỉ để nói chuyện này?"


Hạ Khiết Du gật đầu, "Hiểu nhanh đấy, nhưng tôi tất nhiên không phải chỉ vì chuyện này mà bắt cậu. Kẻ đó ra tay với bang phái của tôi, đầu tiên là một nhánh nhỏ chuyển hàng bị cảnh sát chặn, tiếp theo là sòng bạc và nhà chứa, hắn còn trực tiếp khiêu khích tôi."


Anh mỉm cười mang theo lệ khí hung ác, "Cậu nói xem tôi nên làm gì với hắn đây?"


Đường Hi đại khái hiểu, vì kẻ đó ra tay với bang phái của Hạ Khiết Du, mà anh ta lại không biết thân thế của hắn, cô hơi bất đắc dĩ.


"Anh tìm nhầm người rồi, đến tôi cũng không biết mình đắc tội ai để bị truy giết nữa."


Hạ Khiết Du:"Nhưng tôi lại điều tra được một vài thứ khá thú vị."


"Hả?"


"Trong quán bar Hắc Vũ ngày hôm đó, có tổng cộng có tám vị khách, thêm người phục vụ nữa là mười người cả thảy."


Không đúng!


Vụ án Hắc Vũ tám người tử vong, ngoại trừ cô, tất cả khách quan và phục vụ đều chết, đồng nghĩ với việc chỉ có chín người tại hiện trường.


Nhưng theo lời Hạ Khiết Du, có nghĩa là...


"Đúng vậy, hiểu rồi chứ? Ngoại trừ cậu và tám thi thể, còn có sự tồn tại của vị khách thứ mười!"


Như vậy hoàn toàn có thể giải thích cái chết kì lạ của tám nạn nhân!


"Điều này quá khó tin. Tại sao chỉ mình anh tìm thấy danh sách khách hàng? Nếu như nó là thật thì hẳn cảnh sát đã điều tra ra rồi!"


"Tôi cũng rất kinh ngạc, hơi khó tin nhưng lại chỉ có mình tôi phát hiện ra chi tiết này, những thứ tôi nói cho cậu đều là sự thật."


[Anh ta đang nói thật.]


Đường Hi rơi vào trầm tư, bắt đầu đem các mảnh ghép chắp nối lại.


Ngày đó Dạ Ly vào quán uống rượu, chai rượu có dấu vân tay của cậu cũng không hề kì lạ. Sau đó, những khách hàng lời qua tiếng lại, có kẻ cáu gắt rống to, ngay lập tức choảng nhau một trận. Dạ Ly bị vạ lây, vô tình bị đánh bất tỉnh nằm trên sàn, may mắn thoát chết một phen, nhưng lại bị cảnh sát tóm đi. Thủ phạm vì việc này đẩy nhanh quá trình điều tra, cấp tốc đưa Dạ Ly vào tù, muốn giết cậu bịt miệng.


Nhưng vẫn có điểm không hợp lí.


Nếu thủ phạm vớ phải chai rượu Dạ Ly đặt trên bàn, tiện tay cầm nó giết người, vậy trên cổ chai phải có hai dấu vân tay khác nhau, nhưng lại chỉ có một dấu vân tay của Dạ Ly. Nếu thủ phạm sử dụng khăn hay vật nào đó mà không chạm trực tiếp vào chai rượu, vậy hẳn dấu vân tay gốc của cậu sẽ bị mờ nhòe, gần như không xác định được là của ai.


Chẳng lẽ chai rượu nghiêng ngả trên bàn xui rủi thế nào rơi trúng đầu nạn nhân?


Vậy còn khó tin hơn nữa.


Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?!!!


Hạ Khiết Du vươn tay sờ lên mặt cô, đánh thức Đường Hi khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình, cô khó hiểu nhìn anh ta.


"Ngoài ra, tôi còn điều tra được một thứ khác liên quan đến cậu."


"Hả?"


"Dạ Ly, 21 tuổi, sinh viên năm ba trường đại học Minh An, là nam sinh xuất sắc trong trường vì diện mạo xinh đẹp lại học giỏi. Nhưng tính tình vị học bá này khá khép kín, ăn nói lễ phép, không có giao thiệp với nhiều người, là một người khá bị động trong những cuộc cãi vả tranh chấp."


.....Đã hiểu.


Cô bởi vì không có người quen ở đây nên tùy ý OOC, dùng tính cách thật mà ung dung tự tại, nhưng ngàn vạn lần cô cũng không ngờ tới có người đi điều tra thân thế của mình.


Nhưng vì đã có tiền lệ, Đường Hi không hề khủng hoảng chút nào, điềm đạm lên tiếng:


"Tôi bị đa nhân cách."


1802: ...


Hạ Khiết Du: ...


Quần chúng: ...


"Phụt, ha ha!"


Hạ Khiết Du phụt cười, vẻ âm tà và độc đoán thường ngày không còn, thay vào đó là chút năng nổ nhiệt huyết, trông anh lúc này không khác gì một người trẻ tuổi bình thường.


Đường Hi thầm than, như vậy mới đúng với độ tuổi của anh ta chứ, mới đầu hai mươi đã cầm đầu một bang phái cũng quá khốc liệt đi.


Không ngừng mạnh lên, không ngừng tàn độc, Hạ Khiết Du khẳng định đã phải rất liều mạng để leo lên vị trí ngày hôm nay. Sống ở thế giới ngầm, kể cả một đứa trẻ cũng bị ép phải trưởng thành để thích nghi với luật lệ của thế giới, không thể lúc nào cũng tùy hứng và hành động theo cảm tính, cô mới không muốn có một cuộc sống gò bó nhạt nhẽo như vậy.


Hạ Khiết Du tâm tình không tồi, "Cậu có muốn điều tra bí ẩn vụ án, lật tẩy thân phận kẻ đó không?"


Đường Hi gật đầu thật mạnh, "Tất nhiên là có."


Anh cười khẽ, "Tôi đưa cậu ra ngoài."


Dù cô đã ngầm đoán được nhưng khi nghe chính miệng anh ta nói ra vẫn có chút không tin tưởng.


Dễ dàng như vậy???


Hạ Khiết Du anh không bị ấm đầu đó chứ?!


"Anh nói thật?"


"Tôi không phải kẻ thất tín, hơn nữa...sợ là không chỉ mình cậu."


Không chỉ mình cô???


Đậu xanh rau má!!!


Đừng nói là vượt ngục nhé?!!


Hạ lão đại anh ngàn vạn lần đừng có làm bừa!!!