Hồi Ký Thời Không

Chương 16: Dấu vết năm xưa (4)




Những ngày sau đó là một chuỗi ngày yên bình. Đường Hi không còn gặp Độc Nhãn nữa, tuy vẫn có vài tên đến gây sự, nhưng cô vẫn có thể xử lí được, nhàn nhã sống trong tù.


Nhàn nhã chết liền!!!


Làm tay sai của Lôi Hạo, không chỉ phải thay hắn làm mấy việc vặt vãnh, mà còn kiêm cả bao cát cho hắn đánh!


Lôi Hạo rất thoải mái, "Tôi đánh cậu, cậu muốn né hay đánh lại đều được."


"..."


Ta không đánh lại ngươi!!!


Với giá trị vũ lực cỏn con của cô có phải hay không chỉ đánh nhẹ như muỗi?


Và thế là Đường Hi phải né qua né lại, đến mức cả người đều mệt mỏi, cô rất nhạy bén với nguy hiểm, chỉ cần có nguy hiểm cô liền né, Lôi Hạo đối với việc này rất hưởng thụ.


"Trước giờ tôi không đánh trượt nhiều thế đâu."


Đường Hi: Cút cút cút!!!


Thể lực của Lôi Hạo thật sự quá mức trâu bò, Đường Hi tuy né được mấy đòn mạnh, nhưng vẫn trúng không ít, cô cực kì khổ sở a!


Khi Đường Hi sắp cáu đến xù lông nhím, hắn sẽ không đánh nữa, bỏ mặt cô ở đó rời đi.


Cô bị người ta coi như bao cát a!


Đánh xong rồi vứt ở đó, ngày hôm sau lại hẹn ra đánh.


Đường Hi ngửa đầu lên trời cười khổ, nguyền rủa số phận mình, vác cái thân thể rã rời lăn về phòng.


Lôi Yến Hà thấy cô mệt như vậy, cười cợt, "Vị ôn thần kia làm gì cậu à?"


Đường Hi đã uể oải đến không thèm cùng cậu tranh luận, mặt không đổi sắc nói:


"Không làm gì cả, chỉ đem tôi ra đánh thành đầu heo."


"Ha ha."


***


Sau một thời gian trước đó thì không chỉ gian phòng của cô, cả khu A đều biết đệ nhất soái khí ngục hoa khu A là đàn em của 'vị kia', huống hồ người này đánh nhau không tồi, không còn nhiều người đến tìm cô gây chuyện nữa.


"Này nhãi con, tao nghe nói mày đánh nhau giỏi lắm."


Đường Hi nhìn tên to con mình mẩy toàn những hình xăm đáng sợ, trong lòng thầm nói thêm một câu.


Nhưng thỉnh thoảng vẫn còn vài tên điếc không sợ súng.


Đường Hi không nói hai lời liền cùng gã đánh nhau, cô đánh tự do, hoàn toàn không có quy luật nào cả, cơ thể nhẹ bẫng như yến, có thể ra đòn nhanh, cũng có thể đấm thật mạnh, chỉ thế thôi đã là trợ giúp lớn nhất cho cô rồi.


Nhưng gã này có vẻ mạnh hơn mấy tên trước, cô cảm thấy đánh lâu hơn bình thường.


"1802."


[Né qua trái, đấm vào mặt gã.]


Binh bốp.


[Có sơ hở, vật gã ra đất.]


Rầm.


"Ái ui, tôi thua rồi, đừng đánh nữa."


Thấy gã ôm đầu xin hàng, Đường Hi xùy một tiếng, nhấc chân thô bạo hất bay gã ra xa.


[...Cô thành nam nhân thật rồi đấy à?]


"Không phải."


Đúng là ở cái nơi toàn đàn ông này sẽ rất dễ bị đồng hóa nhưng Đường Hi vẫn rất tin tưởng vào giới tính của mình.


Cô là con gái a!


['Vị kia' tới rồi kìa.]


Đường Hi nghe thấy liền ba chân bốn cẳng chạy đi, không thèm nhìn về phía sau.


Nhưng ngay sau đó một bàn tay giữ chặt cổ áo cô, Đường Hi than thầm, không chạy được nữa rồi.


Cô mỉm cười động lòng người, "Đại ca, là anh à? Anh có việc gì muốn tôi làm sao?"


Lôi Hạo lên xách cô cao lên, Đường Hi chân không chạm đất, trong lòng hơi hoảng.


"Cậu chưa từng được dạy đánh nhau đúng không?


Đường Hi ra sức gật đầu, "Đúng vậy."


"Ồ, vung tay chân loạn xạ mà cũng hạ được người khác, cậu có thiên phú đánh đấm nhỉ?"


"...Tôi không biết."


Lôi Hạo nhoẻn miệng cười, "Tôi dạy cậu."


"Thật sao?! Đại ca, tôi rất cảm kích."


Cảm kích cái búa!!!


Đường Hi ngoài cười nhưng trong không cười, bắt đầu nghĩ về giờ học của mình.


Hai người đứng trên thảm cỏ, Lôi Hạo thả cô xuống, duỗi tay duỗi chân lấy sức.


"Từ bây giờ đến khi hết giờ tự do, cậu phải chạm được vào tôi, nếu không tôi đánh cậu."


Con mẹ nó a!!!


Tôi làm sao chạy lại anh?!!!


Cái kiểu dạy học tàn bạo gì đây!!!


Vù.


Lôi Hạo không nói không rằng, lao vun vút như một cơn gió, Đường Hi đứng đơ ra tại chỗ, trơ trọi trên sân cỏ.


Cô nghiến răng, "1802, giúp tôi bắt hắn lại."


[Hắn chạy nhanh hơn cô nhiều, bắt được thì cũng có thể, nhưng khả năng thành công thấp lắm.]


"Tôi không muốn ăn một đấm của hắn đâu, một chút cũng không!"


[Được. Vậy cô nghe lời tôi đi.]


Lôi Hạo chẳng qua chỉ muốn chơi đùa một chút, hắn không tin thằng nhỏ èo uột đó sẽ bắt được hắn, nhưng khiến hắn phải bất ngờ là cô làm tốt hơn hắn tưởng.


Tuy cô không thể chạm được vào hắn, nhưng có vài lần cực kì chuẩn xác nhào ra chắn trước hắn, dường như đã chờ sẵn ở đấy.


"Ồ? Chạy không lại nên dùng trí à?"


Lôi Hạo cảm thấy thú vị, hắn thay đổi lộ trình, chạy đi rồi chuyển hướng, nới rộng khoảng cách về phía bên phải.


[Đổi hướng rồi, hắn thông minh hơn tôi tưởng.]


"Nhưng ngươi là hệ thống mà, chắc chắn thông minh hơn hắn phải không?"


[Đừng nịnh nọt tôi, quay lại đằng sau, chạy về 120 độ hướng Tây.]


Đường Hi choáng váng, "Ngươi dùng cách nào dễ hiểu hơn đi!"


[...]


Rất nhanh trước mặt Đường Hi xuất hiện những mũi tên lơ lửng, cô chạy về hướng mũi tên chỉ.


"Đơn giản hơn biết bao nhiêu."


Cứ như thế vài lần, số lần đụng độ Lôi Hạo ngày càng nhiều, dù rất nhiều lần suýt soát nhưng cô vẫn chưa thể bắt hắn.


Lôi Hạo cảm thấy chơi khá vui, không ngừng lách người qua các thân cây, cô luôn phải dừng lại đột ngột để không đâm sầm vào cây, nhưng cô vẫn theo quán tính ngã chổng vó trên đất, bày ra tư thế 'ếch vồ mồi'.


Đậu má!!!


Xem ông đây bắt ngươi này!!!


Gần như ngày càng quen với chuyển động của Lôi Hạo, Đường Hi càng chạy càng quen thuộc, cả người lanh lẹ hơn rất nhiều, né tránh hay đổi hướng nhanh hoàn toàn không bị trượt ngã nữa, đôi khi không cần 1802 nhắc nhở cô cũng sẽ nhanh chóng thắng gấp, thân thể linh hoạt đến lạ thường.


Nhưng quả nhiên không thể bắt được hắn trong một sớm một chiều, Đường hi thở dốc, chống đầu gối dừng lại, ngửa cổ than thở.


"Mệt quá đi!"


[Đường Hi, cô biết leo cây không?]


"...Biết."


Đường Hi lựa một thân cây, giơ tay nhấc chân trèo lên, ngồi trên cây chờ hắn chạy qua thì nhào xuống.


Ôm cây đợi thỏ đúng nghĩa đen a.


Rất nhanh sau đó Lôi Hạo đã chạy ào tới, Đường Hi canh thật chuẩn, nhảy xuống, bổ ào lên người hắn, cả hai ngã lăn mấy vòng ra đất.


Lôi Hạo kinh ngạc nhìn vật thể lạ nhảy bổ xuống người mình, cả hai lăn thành một đoàn xuống chân dốc mới dừng lại.


Đường Hi chậm chạp đứng dậy phủi phủi quần áo, "Tôi bắt được anh rồi, kết thúc giờ học."


Một lát sau Lôi Hạo cũng không lên tiếng, nằm im dưới đất.


Hả???


Không phải vừa rồi cô ngã trúng đầu hắn chứ?!


Đâu thể nào đâu ha?!


Rất nhanh sau Lôi Hạo sải người dưới đất cười lớn, cười đến vui vẻ, Đường Hi vẻ mặt như thấy người bệnh tâm thần, quay mông bỏ đi.


Reng reng.


Chuông báo hết giờ tự do, sắc trời đã hơi ảm đạm, Đường Hi bước về nhà ăn, hai chân cực kì nhức mỏi.


[Đau cơ do vận động quá sức đấy mà.]


"Cứ chạy kiểu này có ngày ta què mất."


Hôm đó cô ăn nhiều hơn mọi hôm gấp ba lần, lúc trở về phòng trên tay vẫn còn cầm cái bánh màn thầu đang ăn dở.


Đường Hi gần đây vừa về phòng liền lên giường nằm, những người trong phòng đã sớm quen, liền mặc kệ cô tiếp tục đánh pocker.


***


Thời gian cứ như vậy trôi qua, Đường Hi vậy mà đã ngây ngốc trong tù ba tháng, cô bây giờ hoàn toàn không có vấn đề gì với giới tính của mình nữa, gần như đã quen việc xung quanh toàn là đàn ông, nhưng vẫn giữ thói quen ở sạch của mình, trong khu A cô cảm thấy mình là người mắc bệnh khiết phích.


Lôi Hạo vẫn sai khiến cô làm mấy việc vặt như thường, mối quan hệ của hai người đã có thể xem là bạn bè, ít nhất hắn đã có lương tâm dạy cô đánh đấm đàng hoàng, còn Lôi Yến Hà, thằng nhóc này không biết từ khi nào đã cực kì bám người, gặp một vài lần thì cũng thôi đi, nhưng cô đi đâu cũng gặp cậu.


Đường Hi nằm trên cỏ, càu nhàu:


"Lôi Yến Hà cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?! Đừng có ở đâu cũng bám theo tôi chứ!!"


Lôi Yến Hà nằm bên cạnh, cười hì hì, "Tôi 19 tuổi."


"Cậu cũng đã lớn-... Hả?!! Cậu?! 19 tuổi?"


"Đúng vậy."


Đường Hi vuốt mặt, cứ nghĩ thằng nhóc này bằng hoặc lớn hơn cô chứ, ai ngờ chỉ mới 19 tuổi.


"Vậy còn anh cậu?"


"Nha. Ca sắp 22 tuổi rồi."


Vậy là hắn cũng mới chỉ hai mươi mốt, hằng ngày cô bị một thằng nhóc còn nhỏ hơn tuổi thật của mình đem ra làm bao cát đánh.


Đường Hi: Ha ha.


Cũng chỉ bằng Dạ Ly thôi mà!


[Tài không đợi tuổi.]


"Ngươi nói cũng đúng."


Đường Hi hơi nghĩ ngợi, chỉ còn hơn nửa năm nữa là hắn ra tù, cô phải làm sao mới khiến hắn đem theo cô ra tù đây?


Còn phải nằm vùng nữa chứ!


Ài, nhiều việc phải lo quá!


Cũng đã ba tháng rồi cô không gặp cảnh sát Phùng, sắp quên mất chuyện hứa với ông rồi.


Đường Hi thở dài, cô cũng chỉ muốn lợi dụng thế lực của Lôi Hạo thôi, sao lại vướng phải nhiều chuyện rườm rà thế này.


Tối hôm đó khi Đường Hi vừa tắm xong, bên ngoài trời đã tối đen có một người thấp thỏm chạy qua.


Sắp tới giờ giới nghiêm rồi, ai lại chạy bên ngoài sân?


Cảm thấy đáng ngờ, Đường Hi đầu óc thế nào lại chạy theo, cô trách khỏi sự giám sát của camera theo dõi và các tuần tra viên, đuổi theo kẻ bên ngoài sân.


Trong đêm tối như bưng, Đường Hi không thể thấy mặt của tên đó, chỉ thấy gã chạy đến dưới một gốc cây, lấy ra một cái khăn trắng đang bọc thứ gì đó chôn xuống đất, không ngừng nhìn trái nhìn phải đề phòng có người.


Đường Hi vẫn tiếp tục trốn sau bụi cây, gã chôn xong thì chạy bán mạng đi, cô cũng bí mật đuổi theo, gã leo tường, lao qua phía bên kia.


Tên này là người khu khác!!!


Các khu ngày thường luôn tránh gặp nhau, dù sao bên kia bức tường là địa bàn của đối phương, vượt qua cũng giống như tuyên chiến, không ai tình nguyện đi qua khu khác cả.


Đường Hi không chần chừ, nhảy qua khỏi bức tường tiếp tục đuổi theo, bọn họ cứ như vậy băng qua các khu khác nhau, cuối cùng gã đó ngừng lại.


Khu D!!!


Đối với nơi này Đường Hi không thể quen thuộc hơn, cô không định để gã vào trong, vô thanh vô tức đến gần, đứng ngay đằng sau gã.


Bặp.


Đường Hi đánh ngất kẻ lạ mặt, kéo xềnh xệch gã tới một nơi có ánh sáng, lúc này cô mới nhìn rõ mặt gã, cô giật mình.


Tên này...


Gã là đàn em thân tín của ngục bá khu D!


Về lại khu D, cô chợt nhớ tới một cái tên.


Hạ Khiết Du!!!


Ngay sau đó Đường Hi cảm thấy một trận sởn gai ốc, cơ thể cực kì kháng cự kí ức về cái tên này. Cô ném gã vào trong địa bàn khu D, rồi chạy trở về chỗ cũ.


Hạ Khiết Du, 23 tuổi, ngục bá khu D, chiến tích của anh ta không dọa người như Lôi Hạo, nhưng anh là một tên mưu mô xảo quyệt khiến người ta sợ hãi. Giống như ngục bá khu A, anh ta vừa vào tù đã đẩy ngã vị trí của cựu ngục bá, một ngày xưng vương.


Trong kí ức, Dạ Ly đã thấy anh ta đánh nhau, nếu thứ Lôi Hạo tự hào là những đòn đánh đầy uy lực, vậy Hạ Khiết Du là kiểu người dã man hơn hẳn, anh ta xem trọng thân thủ, tốc độ của những chiêu thức nhanh như cắt, luôn nhằm vào những tử huyệt, vị trí nguy hiểm trên cơ thể đối phương.


Con mắt của Độc Nhãn là do Hạ Khiết Du moi ra, một con người đang sống sờ sờ bị trực tiếp moi mắt, anh ta sở hữu những chiêu thức có độ chính xác cao, có thể nói là nhanh và chuẩn.


Hạ Khiết Du không dễ chọc!!!


Đường Hi băng qua mấy bức tường, đến nơi gã vừa nãy lén lút chôn giấu, đem đất đào lên, một cái khăn vải trắng đang đựng thứ gì đó, cô hít thật sau, mở ra.


Đầu óc Đường Hi trong giây lát nổ tung.


Một khẩu súng!!!


Con mẹ nó tại sao súng lại xuất hiện ở đây?! Trong nhà tù cơ á???


Đường Hi tay run rẩy, cô dùng khăn mở băng đạn ra xem, cố không chạm trực tiếp vào súng.


Khẩu súng ngắn này đã được nạp đạn!!!


Bên trong khăn vải còn rơi ra một mẩu giấy gấp, cô xem nội dung bên trong, kinh ngạc đến sững người.


'Lúc 5 giờ ngày mốt, giết chết Dạ Ly.'


Đường Hi: Σ('◉⌓◉')☆


Đậu má!!!!


Đây, đây...đây con mẹ nó có người muốn giết cô?!!!


Mạo hiểm giấu diếm đưa súng vào nhà tù, đi xa đến thế chỉ để giết cô???


Đường Hi đặt khẩu súng và mẩu giấy lại bên trong khăn vải, cột lại, giấu vào trong người.


Bằng mọi giá, cô phải gặp cảnh sát Phùng.


Giờ thì rõ rồi, có người muốn đẩy tội giết người cho Dạ Ly, tìm người khiến cô chết trong tù.


Việc này tuyệt đối là để bịt miệng cậu ta, che dấu một bí mật nào đó.


Con mẹ nó Dạ Ly, cậu trêu vào ai rồi?!!


Rõ ràng Dạ Ly không hề có thù oán hay phát hiện bí mật gì, tại sao có người muốn giết cậu ta?!!


Chuyện này sợ là có liên quan không nhỏ đến vụ án Hắc Vũ.


Hơn nữa, gã đem khẩu súng đến khu A chứng minh rằng có người đã chờ sẵn ở đây, chỉ cần nhận được lệnh sẽ ra tay giết cô.