Hối Hận Muộn Màng

Chương 98-99: 98: Lâm Mặc Phong Đến - 99: Tony.....




98: Lâm Mặc Phong Đến


Thời gian từng phút trôi qua, Thẩm Quân Đình vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, anh không thể mất cô, Cố Tuyên Nghi là cả mạng sống của anh, không có cô anh sống không còn ý nghĩa.
- Tôi chọn....
- Đình, đừng tin ông ta, cho dù anh chấp nhận yêu cầu của ông ta thì ông ta cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu, mặc kệ em đi, em sẽ không sao đâu.
Cố Tuyên Nghi lên tiếng cắt ngang Thẩm Quân Đình, cô không biết thứ ông ta muốn là gì nhưng nhìn biểu cảm của Thẩm Quân Đình cô biết yêu cầu đó của ông ta anh không thể nào đồng ý được.

Cô không muốn anh phải khó xử.
- Tiểu Nghi,...!anh...
- Tiểu Nghi...

Một giọng nói khác cắt ngang lời định nói của Thẩm Quân Đình, là Lâm Mặc Phong.
Sau khi đáp chuyến bay sớm nhất đến Mĩ, Lâm Mặc Phong liền theo thông tin người của mình báo lại tìm tới đây.
- Chà...!chà...!cả Lâm tổng cũng đến luôn rồi sao?
Thẩm Bình trào phúng nhìn hết nhìn Lâm Mặc Phong, đến Thẩm Quân Đình rồi đến Cố Tuyên Nghi.
- Cả chồng cũ và chồng sắp cưới đều đến đây vì cô, hai người đàn ông có ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế của hai cường quốc đều chết mê chết mệt vì cô, tô thực sự rất nể cô đó cháu dâu tương lại của tôi.
Thầm Bình trào phúng nhìn Cố Tuyên Nghi, ánh mắt có chút khinh miệt nhìn cô.
Cố Tuyên Nghi mờ mịt nhìn Thẩm Bình sau đó đến Thẩm Quân Đình rồi đến người đàn ông được gọi là Lâm tổng mới đến.

Thẩm Bình nói vậy rốt cuộc là có ý gì? Tại sao ông ta lại nói vậy? Chồng cũ rồi chồng sắp cưới gì ờ đây chứ? Cô không hiểu gì cả.
- Henry, sao ông lại ở đây?
Người lên tiếng là Lâm Mặc Phong, từ nãy tới giờ Lâm Mặc Phong chỉ chú tâm nhìn Cố Tuyên Nghi mà không để ý đến người đang ngồi ung dung trên ghế kia.
- Lâm tổng cuối cùng cũng chú ý tới người chú này rồi sao?
- Tại sao ông lại bắt cóc Tiểu Nghi, cô ấy có thù oán gì với ông?
Lâm Mặc Phong không hiểu rốt cuộc Henry cùng Cố Tuyên Nghi có thù oán gì mà ông ta lại cho người bắt cóc cô ấy.
- Thù oán gì sao? Cháu nên hỏi rằng ta có thù oán gì với chồng sắp cưới của cô ấy mới đúng?
Thẩm Bình thích thú nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng của hai người đàn ông.

Thật là cảnh vui hiếm thấy hai người đàn ông nắm trong tay mạch rồng kinh tế của hai cường quốc lớn giờ đây lại vì một người phụ nữ mà tay chân run rẩy, mặt đầy sợ hãi không dám làm liều.

haha...!thật là cảnh vui khó thấy.
- Ý ông là sao? _ Lâm Mặc Phong khó hiểu nhìn Thẩm Bình, ông ta rốt cuộc muốn nói gì, cái gì mà có thù oán với chồng sắp cưới của cô.
- Nào cháu trai yêu quý của ta, đay nghĩ kĩ chưa, vợ cháu hay là Max.
Thẩm Bình nhướn mày nhìn sang Thẩm Quân Đình.
- Đình, mặc kệ em, đừng nghe lời ông ta.
Cố Tuyên Nghi nãy giờ nghe cuộc đối thoại của Thẩm Bình và Lâm Mặc Phong mà cảm thấy mờ mịt.

Hai người hok quen nhau vậy Lâm Mặc Phong có phải đồng bọn của Thẩm Bình không? Nhưng anh ta đến đây đầu tiên là gọi tên cô, nhưng cô đâu có quen anh ta, anh ta làm vậy là có ý gì? Hay anh ta và Thẩm Bình vốn là đồng bọn, anh ta làm vậy chỉ để đánh lừa cô và Thẩm Quân Đình mà thôi.

- Tiểu Nghi, anh không thể mất em được, anh...
- Đình, Max là tâm huyết cả đời của ba, nó cũng là tâm huyết và công sức của anh.

Anh đã rất vất vả để nó được như bây giờ, đừng vì em mà đánh đổi nó...
Cố Tuyên Nghi cắt ngang lời của Thẩm Quân Đình, cô vốn biết thứ ông ta muốn sẽ không đơn giản nhưng việc ông ta muốn quyền điều hành Max thực sự là quá sức tưởng tượng của cô.
- Không được, anh không thể mất em, em quan trọng hơn tất cả, anh chỉ cần em những thứ khác anh không cần, anh...
- Nào, nhanh lên chứ cháu trai, ta không thích chờ đợi quá lâu đâu, nếu ta đổi ý thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Thẩm Bình dùng ánh mắt khinh thường, chán ghét nhìn cảnh Cố Tuyên Nghi và Thẩm Quân Đình thâm tình, đối với ông ta chỉ có tiền tài, địa vị mố đem lại hạnh phúc cho con người còn những thứ khác chỉ là cỏ rác..

99: Tony.....

Thẩm Quân Đình nhìn Cố Tuyên Nghi đang chật vật dưới đất, tay và chân bị chói chặt, trên nàn da trắng mịn in hằn dấu vết đỏ đến gai mắt của dây thừng mà xót xa, âm thầm ra quyết định trong lòng.

- Tôi…

- Henry, ông là chú ruột của Thẩm Quân Đình? _ Lâm Mặc Phong lên tiếng cắt ngang lời Thẩm Quân Đình, sau khi sâu chuỗi tất cả những chuyện trước đây và những gì vừa xảy ra Lâm Mặc Phong đã hiểu ra.

Nhưng nếu ông ta đã là người Thẩm gia thì còn tiếp cận, làm thân anh để làm gì? Mục đích của ông ta là gì?

- Ông rốt cuộc tiếp cận tôi là có mục đích gì? Còn có những chuyện xảy ra với Tiểu Nghi và Tô Uyên Linh đều là do ông làm sao?

Lâm Mặc Phong nói ra những thắc mắc trong lòng.

- Không hổ là đứa cháu yêu quý của ta, thật thông minh…

Thẩm Bình không thừa nhận cũng không chối bỏ nhưng từ câu nói đó có thể chắc chắn rằng tất cả những chuyện xảy ra với Cố Tuyên Nghi từ trước tới nay ông ta đều có liên quan đến, và người đứng sau giật giây cho Tô Uyên Linh hãm hại Cố Tuyên Nghi cũng là ông ta.

Nhưng Lâm Mặc Phong thật sự không hiểu, Cố Tuyên Nghi cô đã làm gì mà khiến ông ta phải ra tay làm hại đến cô như vậy.

- Tại sao chú lại làm vậy, tôi với chú rõ ràng không thù không oán tại sao chú phải hại tôi?


Cố Tuyên Nghi lên tiếng chất vấn. Cô với ông ta rõ ràng trước đây không quen biết, nếu không quen Thẩm Quân Đình thì cô và ông ta chỉ là người xa lạ, vậy tại sao ông ta lại muốn làm hại cô?

- Tại sao? Có trách thì trách bản thân cô, ai bảo cô là vợ cũ của Lâm Mặc Phong, lại còn là người mà Thẩm Quân Đình ngày đêm mong nhớ. Hai người đàn ông quyền lực nhất, là những con rồng đứng đầu nền kinh tế của hai cường quốc lớn đều chết mê chết mệt vì cô, lợi dụng một chút thì có sao?

Thẩm Bình thản nhiên nói, ông ta vẫn cho rằng những điều mình làm là đúng. Một chút cảm giác hối lỗi cũng không hề có.

- Chỉ vì như vậy mà ông nhiều lần khiến cô ấy rơi vào nguy hiểm đến suýt mất đi tính mạng? Ông có còn là con người không?

Lâm Mặc Phong tức giận chất vấn, không thể ngờ người chú mà anh luôn kính trọng lại là một người đàn ông âm hiểm như vậy.

- Hứ! Còn không nhìn lại bản thân mình xem, cậu nói tôi khiến cô ta nhiều lần rơi vào nguy hiểm còn cậu thì không sao? Cậu cũng vì người cũ mà đánh vợ đến mức sảy thai, khiến cô ta không chịu được nữa mà li hôn với cậu. Đừng nghĩ bản thân mình thanh cao, cậu với tôi đều như nhau thôi.

Thẩm Bình thẳng thừng vạch trần Lâm Mặc Phong khiến anh ta không nói được câu nào. Mà Cố Tuyên Nghi sau khi nghe từ nãy đến giờ trong đầu cô bỗng hiện lên một loạt các hình ảnh chớp nhoáng, cơn đau đầu bắt đầu ập đến.

- Tiểu Nghi em… ổn chứ???

Thẩm Quân Đình là người đầu tiên nhận ra sự khác thường của cô, muốn tiến gần hơn để quan sát nhưng hai tên tay sai của Thẩm Bình luôn kề kề bên cô, họng súng lạnh lẽo vẫn như một đặt trên thái dương của cô.

- Chà! Quan tâm vậy sao? Vậy thì mau quyết định đi chứ. Ta không phải là người giỏi kiên nhẫn đâu, cháu biết mà đúng không, cháu trai yêu quý?

Thẩm Bình nhìn Thẩm Quân Đình đấy thách thức hỏi một câu mà ai cũng đã biết trước câu trả lời.


- Được… tôi đồng ý với ông, ông thả cô ấy ra, tôi lập tức nhượng lại chức chủ tịch hội đồng quản trị của Max cho ông

Thẩm Quân Đình cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Thẩm Bình, hơn ai hết anh biết ông ta dám nói dám làm, từ những việc trước đây ông ta gây ra với Cố Tuyên Nghi rõ ràng có thể thấy ông ta không có gì là không dám làm.

Max đúng làm tâm huyết cả đời của ba anh và anh, đánh mất Max là anh đã phụ sự kỳ vọng của ba nhưng với anh Cố Tuyên Nghi quan trọng hơn tất cả, anh đã bỏ lỡ cô một lần, như vậy là quá đủ rồi, nhất định sẽ không có lần thứ hai như vậy nữa.

Nghe được câu trả lời như ý muốn Thẩm Bình cười đầy thoả mãn.

- Được, tốt! Như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không như vậy thì cháu dâu yêu quý của ta mới không phải chịu khổ như vậy.

Thẩm Bình vừa nói vừa lại gần xoa xoa đầu Cố Tuyên Nghi làm như chú cháu tình thâm, nhưng ánh mắt đến một chút hơi ấm tình thương cũng không có.

Lúc này tiếng giày da va chạm với nền bê tông vang lên ngày một rõ ràng trong không gian im ắng nơi nhà kho.

Tiếng chân ngày một gần, người kia cũng dần dần lộ diện, một người đàn ông khoác trên mình một bộ vest được cắt may vừa vặn với cơ thể trông vô cùng trang nhã, thanh lịch.

Gương mặt có phần thư sinh dần lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo của nhà kho, một người không quá xa lạ, hay nói đúng hơn là vô cùng gần gũi, quen thuộc với những người ở đây.

- Tony…