. Bà xã em đến đây làm gì ?
Người phụ nữ trung niên vừa bước vào là mẹ Nhã San \( bà Bạch Nhan \) \* gia tộc họ Bạch giàu có và quyền lực đứng đầu Trung Quốc.
. Thế nào ? Em đến không được hay sao ?
Trịnh Thành ông lúc này liền thay đổi giọng dịu dàng tiến về phía vợ mình.
. Làm gì có ! Em đến đây là vì chuyện của Tiểu San sao ?
. Anh biết mà còn hỏi hả ? Mau ngồi xuống trước em sẽ thay anh giải quyết.
. Ừ
Nhã San nhìn thấy mẹ mình liền giả vờ mỉm cười nói
. Không cần mẹ và ba quan tâm, chuyện gia đình con chúng con sẽ tự giải quyết.
. Cái gì mà gia đình con hả ? Cái nơi đó mà gọi là gia đình hay sao ? Bị người ta ức hiếp, mắng chửi mà không nói một tuếng, vậy mà ở nhà mẹ mới mắng con con đã làm ầm lên. Thế nào ? Con nghĩ mình lớn rồi, không cần ba mẹ lo nữa hay sao ?
. Mẹ ! Con không có ý đó, chỉ là.......
. Im ngay ! Lần này dù thế nào con và thằng nhóc đó phải ly hôn cho mẹ nếu không đừng trách mẹ ra tay tàn nhẫn hủy hoại sự nghiệp nhà họ Dương.
. Mẹ không được làm như vậy. Anh ấy là chồng con, nếu mẹ hủy hoại anh ấy chẳng khác nào hủy hoại hạnh phúc con gái mẹ.
. Hạnh phúc của con sớm đã bị hủy hoại trong tay ả hồ ly tinh họ Lưu đó rồi. Giờ con còn muốn nhẫn nhịn nữa hay sao ?
. Con không thể ly hôn với anh ấy vì con rất yêu anh ấy.
. Tình yêu của con bị người ta dẫm đạp thế mà giờ còn muốn giữ lại à. Con gái ngốc ! Nghe lời mẹ ly hôn với cậu ta đi.
. Mẹ !
Ông Trịnh lúc này mới lên tiếng nói.
. Con không nghe cũng phải nghe ! Ba mẹ đã quyết không thể nói thêm lời nào nữa.
. Ba mẹ hai người làm như vậy là đang áp bức con hay sao ? Hai người muốn con chết hai người mới hài lòng sao ?
. Muốn chết sao ? Chết đi, con không nghĩ đến mình cũng nên nghĩ đến đứa con trong bụng mình. Gia đình ta thế lực lớn thế này muốn có một cậu con rể tốt hơn cậu nhóc đó là quá dễ dàng, cớ sao con nhất quyết chỉ chọn cậu ta chứ.
. Được ! Con ly hôn nhưng hai người hứa với con đừng hủy hoại sự nghiệp anh ấy có được không ?
. Tốt ! Chiều nay ba mẹ sẽ đến nhà họ Dương rước con về Trịnh Gia, mau chóng chuẩn bị đi
~
Dương Gia
Nhã San vừa vào nhà thì đã thấy một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo bình thường đang ngồi trên xe lăn nhìn về phía cô bằng ánh mắt đượm buồn.
. Mẹ chồng !
. Xin lỗi con, con dâu !
. Sao mẹ lại phải xin lỗi con chứ ?
. Là do mẹ dạy dỗ Tiểu Thiên không tốt để nó ức hiếp con, dẫn người phụ nữ khác vào nhà sỉ nhục con. Là lỗi của bà già này, mong con cho nó cơ hội đi có được không ?
. Nếu vì chuyện này thì mẹ không cần nói nữa, con đã quyết sẽ ly hôn rồi. Mẹ yên tâm dù thế nào đi nữa con sẽ quay lại thăm mẹ, vẫn cho mẹ bồng cháu nội, nhưng mà...
. Nhưng mà nó không thể mang họ Dương có phải không ?
Nhã San nghe mẹ Dương Thiên \( bà Hà An Nhi \) hỏi liền gật đầu
. Không sao ! Chỉ cần con sau này hạnh phúc thì thế nào cũng được. Người mẹ chồng này vẫn sẽ chúc phúc cho con và đứa bé.
. Cảm ơn mẹ !
~
Phòng tài liệu
. Dương tiên sinh anh muốn tìm tài liệu gì anh nói tôi, tôi giúp anh tìm, anh không cần phải lục tung cả căn phòng này lên thế này đâu.
. Mặc kệ tôi ! Mấy người ra hết cho tôi !
. Dương tiên sinh xin lỗi anh, chỉ sau hôm nay anh đã không còn là con rể của viện trưởng, chúng tôi không thể để một người ngoài như anh tự tiện vào đây lục tung tài liệu như thế này được, cũng không thể nghe lời anh mà để anh mặc kệ làm phách được.
. Cái gì mà không phải con rể ? Mấy người cút ra ngoài hết cho tôi đi !
. Anh làm như thế chúng tôi sẽ gọi.........
Giọng một người phụ nữ vang lên phía sau
. Mặc kệ anh ta ! Anh ta muốn tìm bao lâu cứ để anh ta tìm
Đám nhân viên nghe thấy liền lui ra.
Người phụ nữ từ từ đi về phía Dương Thiên, chống hai bàn tay xuống bàn làm việc nói
. Em rể em quậy tưng bừng ở phòng tài liệu bệnh viện như vậy, em không nghĩ ra hậu quả của sau này hay sao ?
. Chị Tú Phân chị nói thế là ý gì ?
. Ý gì ? Cậu tự hiểu đi ! Cậu đã hành động như thế nào với đứa em gái tội nghiệp của tôi mà giờ cậu còn hỏi. Cậu nghĩ còn là con rể của Trịnh Gia hay sao ?
Hết chap 17
\* nhạt quá rắc muối giùm đi !