Hỏi Đan Chu

Chương 22: 22: Mật Đàm





Mưa năm nay đặc biệt khiến người phiền lòng, quản gia đứng ở cửa nhìn trời, chuyện nhà chuyện quốc cũng một chuyện tiếp một chuyện vô cùng phiền phức.Thái giám của vương cung đội mưa mà đến, khiến ông kinh hồn bạt vía."Phụng mệnh đại vương đến gặp Nhị tiểu thư." Thái giám nói ra lời không hề khiến quản gia buông lỏng.Đại vương vì sao lại muốn gặp nhị tiểu thư? Quản gia nghĩ đến chuyện đại tiểu thư năm đó, thì liền muốn đuổi vị thái giám này đi.Trần Đan Chu đã dẫn người đi ra: "Ta đã viết chi tiết những gì mình chứng kiến được ở doanh trại cho Đại Vương, ta sẽ không gặp Đại vương." Nàng giải thích với quản gia, sau đó lại quay đầu nói với người bên cạnh: "Đi thôi."Lúc này, Quản gia mới chú ý tới phía sau Nhị tiểu thư ngoại trừ A Điềm, còn có một nam bộc, nam bộc cúi đầu, trong tay cầm một quyển trục, nghe thấy Trần Đan Chu nói xong, thì liền tiến lên đi về phía thái giám kia.Thái giám liếc hắn một cái, tránh về phía sau hai bước, sau đó xoay người vội vàng lên xe, dường như rất mất hứng nói: "Ngươi ngồi một chiếc xe khác."Thái giám mang theo hai chiếc xe tới, tâm tư quản gia phân tán, đây là định để cho tiểu thư tiến cung sao? Còn may tiểu thư không chịu đi, tuyệt đối không thể đi, cho dù bị trách cứ là ngỗ nghịch đại vương, thì trong nhà cũng đã có Thái phó.Quản gia nhìn người hầu lên xe, cấm vệ hộ tống một trước một sau, hai chiếc xe chạy đi trong mưa.Trần Đan Chu đứng trước cửa, không hề nhúc nhích, nhìn một lúc lâu.Trương Giám Quân cũng một lần nữa tiến cung, một mạch đi tới cung điện của nữ nhi Trương Mỹ nhân, thấy nữ nhi lười biếng ngồi ở trước án nhìn cung nữ chọn trâm hoa mới."Đại vương đi rồi sao?" Trương Giám Quân hỏi.Trương mỹ nhân mất hứng nói: "Sau khi Đại vương bị Trần thái phó gọi đi, thì cũng chưa có trở về đâu."Trương Giám Quân kinh ngạc, Đại vương không phải nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, cả vương cung này ngoại trừ đến chỗ Mỹ nhân nghỉ ngơi, thì còn có thể đi đâu được nữa? Ông ta còn cố ý đợi nửa ngày mới đến, Đại vương là không muốn gặp Trương Mỹ nhân sao? Nghĩ đến chuyện phát sinh trong điện, tiểu nha đầu Trần gia kia --Trương Mỹ nhân nhìn sắc mặt phu thân không được tốt lắm, vội hỏi có chuyện gì xảy ra.

Trương Giám Quân kể lại sự việc, Trương Mỹ nhân ngược lại cười: "Một tiểu nha đầu mười lăm tuổi mà thôi, cha không cần phải lo lắng.”"Ngươi không hiểu, đây không phải chuyện của tiểu nha đầu." Trương Giám Quân biết rõ lòng nam nhân: "Năm đó, Đại vương đã có tâm tư với Trần gia đại tiểu thư.

Lão già Trần Thái phó kia cự tuyệt, sau khi Trần gia đại tiểu thư thành thân, đại vương cũng không dừng lại, vẫn còn -- Nói tóm lại, Trần đại tiểu thư không tiến cung nữa, hiện tại nếu Trần nhị tiểu thư có ý, thì chỉ sợ Đại vương lại muốn đền bù tiếc nuối."Trương Mỹ nhân lập tức cũng hiểu rõ, cho người đi hỏi thăm Ngô vương đang làm cái gì, không bao lâu các cung nữ mang về tin tức Ngô vương phái người đi tìm Trần nhị tiểu thư, Trần nhị tiểu thư bảo người đưa đồ cho Ngô vương.Trương Mỹ nhân ngạc nhiên, Trương Giám quân lập tức tức giận mắng chửi: "Trần thái phó lão gia hỏa này thật sự là không biết xấu hổ."Trương Mỹ nhân rốt cuộc cũng là người đã ở trong cung nhiều năm, rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười cười: "Cho dù Đại vương yêu thích Nhị tiểu thư, phụ thân cũng không cần lo lắng, nàng ở trong cung, không thể tạo ra nổi sóng gió."Sắc mặt Trương Giám quân biến ảo khôn lường: "Trận này không thể đánh, nếu kéo dài nữa, chỉ làm cho lão già Trần thái phó kia một lần nữa được đắc thế."Trương Mỹ nhân không quan tâm đến chuyện triều chính, dù sao cũng không liên quan đến nàng ta.


Nàng ta lười biếng nói: "Đại vương cũng không muốn đánh, là do triều đình nói Đại vương phái thích khách muốn mưu nghịch, nhất định phải đánh."Thích khách chẳng qua chỉ là một cái cớ, trong lòng Trương Giám quân hiểu rất rõ, là vì Hoàng đế muốn làm suy yếu chư hầu vương.

Từ khi Cao Tổ phong chư hầu, lúc đầu là ổn định thiên hạ, nhưng sau khi thiên hạ bình ổn, chư hầu vương càng ngày càng cường đại, triều đình càng ngày càng suy yếu, nếu trường kỳ kéo dài, thì Hoàng đế Đại Hạ sẽ bị chư hầu vương thay thế mà diệt vong.Có một số quan thần của chư hầu vương rất muốn cho vương của mình lên làm Hoàng đế, nhưng chư hầu vương muốn lên làm hoàng đế cũng không phải dễ dàng như vậy, ít nhất Ngô vương hiện tại là không đảm đương nỗi, có lẽ hậu thế vận khí tốt -- nhưng chuyện này không liên quan gì đến Trương Giám quân, nếu đánh nhau, những ngày an nhàn của ông ta sẽ không còn.Phải để Đại vương hòa đàm với triều đình, trong lòng Trương Giám quân cân nhắc, nghĩ đến những gian tế triều đình mà mình nắm trong tay, đã đến lúc nói chuyện với bọn họ, xem điều kiện thế nào mới có thể khiến triều đình đồng ý hòa đàm với Ngô vương.Thái giám cúi đầu, nghe tiếng bước chân đi đi lại lại ở phía sau, tuy rằng bên người có hai đội cấm vệ cầm vũ khí, hắn ta vẫn thấy kinh hồn táng đảm, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, thấy sứ giả triều đình dương dương tự đắc --Kể từ khi loạn ngũ quốc, giữa triều đình và chư hầu vương rất ít lui tới, chư hầu quốc tự làm chủ quan viên, thuế má, tiền bạc, cho nên cũng không cần tiếp xúc với triều đình.

Lần trước gặp quan viên triều đình, là đến để tuyên đọc và thực hiện thì đó là người đến để đọc và thực hiện Thôi ân lệnh [1].[1] Thôi ân lệnh: Đây là sắc lệnh quan trọng nhất thời Hán triều Hán Vũ Đế.


Trước đây, một chư hầu được phong một vùng đất rộng lớn.

Sau khi chư hầu chết thì con trưởng sẽ được thừa kế.

Còn theo quy định của “Thôi ân lệnh” thì ngoài con trưởng, những người con trai khác cũng có quyền thừa kế.


Do đó, một nước lớn sẽ nhanh chóng bị chia thành nhiều nước nhỏ.

Chỉ vài năm sau, 13 chư hầu được phong thời Cảnh Đế đã phân thành một trăm mấy chục nước nhỏ.

Nước nhỏ thì thế yếu, không có khả năng để đối địch với triều đình trung ương.


(Nguồn: https://bienniensu.com/lich_su_trung_quoc/han-vu-de-luu-triet/)Tuy nhiên Thái phó đương thời đã đánh đuổi vị quan viên này ra ngoài, các chư hầu vương khác thì trễ hơn một chút, hai ba năm sau mới bắt đầu náo loạn.

Chu vương còn trực tiếp giết quan viên triều đình-- Hiện triều đình đang đối mặt với Ngô binh, cho nên nếu Ngô vương giết chết sứ giả triều đình, thì cũng không tính là quá phận.Sứ giả này đã được lục soát trước cửa cung, trên người không có vũ khí, ngay cả cây trâm trên đầu cũng bị gỡ bỏ, tóc dùng mũ miễn cưỡng che lại không để đến mức tóc tai bù xù, đây là Đại vương cố ý dặn dò.Y tuyệt không sợ, còn có hứng thú quan sát vương cung, nói: "Ngô Cung thật đẹp ha, quả nhiên là danh bất hư truyền."Thái giám không để ý tới y, lo lắng không yên, rốt cuộc cũng đi tới trước cửa điện: "Được rồi, ngươi vào đi."Thái giám đẩy cửa ra, cấm vệ chi chít trong điện liền hiện ra trước mắt, nhiều người chặn lại ngai vàng, không nhìn thấy Ngô vương trên vương tọa.Vương tiên sinh chỉnh lại toàn bộ quần áo, từng bước tiến lên, cao giọng bái lạy: "Thần bái kiến Ngô vương!"Cửa điện ở phía sau hắn nặng nề đóng lại, ngăn cách bên trong với bên ngoài.Sau khi Trần Đan Chu tiễn Vương tiên sinh đi thì lập tức đi đến cửa thành, cùng phụ thân canh giữ một đêm.

Bởi vì biến cố của Lý Lương, bốn cửa thành của vương đô đều được đóng lại, chỉ cho một người có thể ra vào, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thấy Vương tiên sinh đi ra, cũng không thấy cấm vệ binh mã tướng vây quanh Trần gia.Mọi chuyện thế nào rồi? Trần Đan Chu khi thì bất an, khi thì mờ mịt, khi thì nhẹ nhõm, dựa vào tường thành, nhìn sáng sớm mù sương, làm cho toàn bộ Ngô Đô như chìm trong sương mù, nàng đã cố gắng hết sức, nếu vậy mà vẫn chết thì cứ chết thôi."A Chu." Giọng nói khàn khàn của Trần Liệp Hổ vang lên ở phía sau, "Con không cần canh giữ ở đây, trở về nhìn tỷ tỷ con đi."Trần Đan Chu lắc đầu: "Tỷ tỷ có đại phu nhìn, con vẫn nên ở cùng phụ thân thôi."Trần Đan Nghiên và Lý Lương tình thâm, Lý Lương lại là do Trần Đan Chu giết, để Trần Đan Chu đi đối mặt tỷ tỷ, quả thật có chút không ổn, Trần Liệp Hổ suy nghĩ một khắc, an ủi nói: "Được, chờ sau khi xử lý tốt chuyện của Lý Lương, thì chúng ta lại đi gặp tỷ tỷ con, A Chu, đừng sợ, đây là chuyện của cha."Trần Đan Chu biết phụ thân suy nghĩ nhiều, nàng cũng không phải vì giết Lý Lương mà không dám gặp Trần Đan Nghiên, nhưng nghe được phụ thân săn sóc như vậy, vẫn là thuận theo gật đầu, ngắm kỹ khuôn mặt của phụ thân, đã già hơn rất nhiều so với trong trí nhớ, một đêm không ngủ càng khiến ông lộ ra vẻ tiều tụy."Vâng." Nàng kéo cánh tay Trần Liệp Hổ, "Thật tốt khi có cha ở đây."Trần Liệp Hổ vuốt ve đầu con gái út, chợt nghe vệ binh dưới cửa thành đến báo: "Lệnh bài trong cung, phải ra khỏi thành đi Đình Vân hứng sương sớm."Trần Đan Chu siết chặt tay đang ôm Trần Liệp Hổ, vội vàng nhìn xuống phía dưới, thấy ba người đàn ông mặc trang phục thái giám cưỡi trên lưng ngựa, không kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên, mệnh lệnh của Đại vương mà cũng không nghe sao? Chỉ lát nữa mặt trời xuất hiện, thì sương sớm cũng khô cạn hết rồi."Đất Ngô phì nhiêu, Đại vương từ nhỏ đã quen xa xỉ, chi phí ăn uống đều là đủ loại kỳ quái, nhưng bây giờ, lại đúng lúc này -- Trần Liệp Hổ nhíu mày muốn quát lớn, nhưng cuối cùng lại thở dài, nhận lấy lệnh bài xem xét kỹ một chút, xác nhận không sai thì khoát khoát tay, chuyện của Đại vương ông không quản được, chỉ có thể tận chức tận trách bảo vệ đất Ngô mà thôi.Cổng thành mở ra, ba người cưỡi ngựa đi qua, Trần Đan Chu đi sang mặt bên kia nhìn theo, lập tức thấy được một bóng lưng quen thuộc, người đó cũng không quay đầu lại, chỉ lắc lắc tay sau lưng --Vậy là đã đàm phán xong với Ngô vương rồi đúng không? Trần Đan Chu vịn tay lên tường thành nhìn theo, Ngô vương người này, ngay cả nàng cũng có thể dọa, huống chi là người bên cạnh Thiết Diện Tướng quân ——Bây giờ điều đó phụ thuộc vào việc Thiết Diện Tướng quân là loại người như thế nào."A Chu?" Trần Liệp Hổ hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"Trần Đan Chu nhìn về phía sương mù xa xa: "Thi thể của tỷ phu - Lý Lương đã được đưa đến rồi."Vẻ già nua tiều tụy của Trần Liệp Hổ biến mất, như mãnh hổ phát ra tiếng gầm giận dữ: "Dựng cột, đánh trống, tuyên chúng!"Theo lệnh của ông, cột gỗ cao lớn chậm rãi được dựng lên, tiếng trống trận nặng nề truyền tới, đập vào lòng dân chúng vương đô, sự bình yên vào sáng sớm lập tức bị phá vỡ, vô số người dân bước ra khỏi nhà và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Một đội binh lính chạy băng băng trên đường, cao giọng hô: "Đại tướng quân Lý Lương phản bội Đại vương chém đầu thị chúng!"Đại tướng quân Lý Lương cũng không phải người xa lạ với dân chúng, là con rể của Trần thái phó đấy, phản bội Đại vương? Chém đầu? Nhất thời vô số người ồn ào vọt tới hướng cửa thành.Trần Đan Chu đứng trên tường thành nhìn đám người như nước chảy tới, vẻ mặt phức tạp."Tiểu thư." A Điềm ngẩng đầu lên, đưa tay đỡ lấy vài giọt mưa, "Trời lại mưa rồi, chúng ta trở về đi."Trần Đan Chu lắc đầu: "Ta nhìn thêm một chút."Nhìn thi thể Lý Lương bị treo lên thị chúng sao? Cái này thì có gì đẹp chứ, A Điềm thở dài.............Trong đại doanh Đường Ấp, Vương tiên sinh vỗ một cuộn trục lên bàn, cười to khoan khoái."Tướng quân, ngay sau khi văn kiện mà Ngô vương nguyện ý hòa đàm với triều đình được ban ra, thì quân Ngô liền sụp đổ." Y cười nói, nhìn vào một quyển sách đang được mở ra ở trên bàn, có ghi lại nội dung tra hỏi của Chu Đốc quân, hắn ta đã thú nhận tất cả kế hoạch tấn công của Lý Lương, trong đó tàn nhẫn nhất không phải là giết thê tử, mà là mở đê để cho lũ lụt tràn ra, đủ để giết vạn dân giết vạn quân --Không thể không nói đây là thủ đoạn công phá Ngô Đô nhanh nhất, nhưng thực sự là quá mức bi thảm, bây giờ có thể không cần tới biện pháp này mà đã có thể chiếm được đất Ngô, thật sự là không còn gì có thể tốt hơn.Thiết Diện Tướng Quân cầm thư bái thiên tử của Ngô vương lên xem: "Không công tự phá đương nhiên là tốt nhất."Vương tiên sinh vỗ tay đứng dậy: "Ti chức sẽ tuyên duơng cái này ngay tại đất Ngô -- phá đại doanh Đường Ấp này trước, truyền lệnh cho binh mã của chúng ta vượt sông, xuôi nam đến đất Ngô."Thiết Diện Tướng Quân nói: "Trần nhị tiểu thư nói gì với Ngô vương?"Vương tiên sinh sửng sốt, cái này, có quan trọng không?.