“Lâm Thu Lộ sao?” Thẩm Đình Huyên suy nghĩ, “Em không có ấn tượng gì hết, là một trong mười hai cô gái đó sao?”
“Ừm,” Túc Hải gật đầu, hỏi tiếp: “Không phải em tranh chấp với bên công ty sao, sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu, anh yên tâm đi.” Cô lấy điện thoại ra rồi mở màn hình khoá, Túc Hải thoáng nhìn thấy trên màn hình là một tấm hình của anh mà không biết cô đã chụp lén hồi nào, “Tuy rằng em và công ty đang có tranh chấp nhưng vẫn còn các mối quan hệ mà. Để em nghĩ lại xem, người quản lý của các cô ấy hình như là…..” Cô mở danh bạ ra, nhanh chóng lướt qua tên của từng người một, “Chính là anh ta, Jason từ bộ phận nghệ sĩ, để em gọi điện cho anh ta thử.”
Sau vài phút, cô kết thúc cuộc gọi rồi nhét điện thoại vào trong túi xách lần nữa, “Được rồi, mọi người cứ nói với quầy lễ tân đến tìm anh ta là được, anh ta sẽ dẫn mọi người đi gặp Lâm Thu Lộ. Có điều anh ta không muốn công khai chuyện này lắm, mong mọi người đừng mang theo bất kỳ thiết bị ghi âm gì vào, như vậy được không?”
“Vâng,” Trần Giai Ký gật đầu, “Đây chỉ là hỏi chuyện đơn giản thôi, sẽ không ghi âm đâu. Cảm ơn cô Thẩm nhé.”
“Không cần khách sáo, chuyện nhỏ ấy mà.” Thẩm Đình Huyên cười, thoáng nhìn Túc Hải không nhúc nhích nãy giờ, cô không kìm được giơ tay chạm vào bàn tay đang đặt trên đầu gối của anh, “Anh thì sao, định cảm ơn em thế nào đây?”
Túc Hải hết sức lạnh nhạt, “Không phải em bảo chuyện nhỏ rồi sao?”
“Với anh thì không phải đâu nhé.” Thẩm Đình Huyên nói.
“……Vậy em muốn cái gì?”
“Anh kéo số điện thoại của em ra khỏi danh sách đen đi.” Hiển nhiên cô đã nghĩ sẵn rồi, nói rất nhanh lẹ, “Anh bỏ ngay bây giờ đi, em muốn xem.”
Chu Sa ngồi trên ghế phụ ra vẻ hết sức tiếc hận, lặng lẽ nói với Trần Gia Kỳ ngồi đằng sau, “Tôi thấy đội phó đúng là tự tin.”
Trần Giai Kỳ vô cùng tán thành: “Dù sao thứ không chiếm được sẽ mãi mãi sôi sục thôi.”
Túc Hải khẽ hắng giọng hai tiếng.
“….”
Thẩm Đình Huyên thấy anh thật sự kéo số điện thoại của cô ra khỏi danh sách đen thì cảm thấy hài lòng không thô. Cô cười tủm tỉm, nói: “Tốt rồi, anh đừng cứ kéo số điện thoại của em vào danh sách đen mãi thế.”
“Vậy em cũng đừng cứ gọi điện thoại cho tôi nữa.”
“Còn không phải bởi vì anh không nghe máy hay sao.” Cô chu miệng, niềm tủi thân trong giọng nói sắp trở nên hiện thực hoá, từng đợt thuỷ triều như lấp đầy chiếc xe rộng rãi, “Anh chỉ cần thỉnh thoảng nhận một cuộc gọi của em thì em sẽ không gọi cho anh mỗi ngày rồi.”
Túc Hải không tiếp tục đề tài này nữa, một lát sau, anh lại chuyển sang đề tài mới, “Em mới mua xe sao?”
“Hả, em mượn bạn.”
Thế là Túc Hải hiểu rõ, trong lòng hết sức tự nhiên đáp lời, ồ, Hàn Diệu Ninh.
Thẩm Đình Huyên cũng phản ứng lại, không biết cô nghĩ đến điều gì mà cười tủm tỉm nhích người lại gần, “Đúng đó.”
“Ừm.”
“Anh ‘ừm’ là có ý gì?” Cô hỏi.
Túc Hải ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi biết rồi.”
Trận đối đầu ngắn ngủi đã bắt đầu đột ngột như thế rồi lại kết thúc trong yên lặng. Thẩm Đình Huyên thua đến độ không còn mảnh giáp như mọi khi, cô ôm trái tim thuỷ tinh đau khổ một lát, sau đó nhanh chóng xốc lại tinh thần, nhích gần sang chỗ Túc Hải, điềm đạm nói: “Ây da, không phải là em phải bồi thường một khoản tiền để chấm dứt hợp đồng với công ty, số dư còn lại thì đi mở phòng làm việc đó sao? Nên em không còn dư tiền nữa. Sau khi chấm dứt hợp đồng thì không thể sử dụng xe của công ty nữa, vì vậy Hàn Diệu Ninh mới cho em mượn xe của anh ấy trước, em sẽ trả lại tiền, thật đó. Em kiếm tiền nhanh lắm, em sẽ mua một chiếc xe ngay khi nhận được tiền thù lao cho bộ phim tiếp theo!”
“Ừm.” Túc Hải vẫn bất động, một lát sau, anh chợt hỏi: “Cậu ta còn cho em mượn tài xế nữa à?”
“Nhưng tiền lương của tài xế là em tự trả mà.” Thẩm Đình Huyên nhanh chóng trả lời.
____
Bởi vì cô không tiện đi theo họ vào công ty, nên sau khi cô đưa ba người Túc Hải đến công ty, tuy rằng cô cực kỳ không nỡ nhưng Thẩm Đình Huyên vẫn phải tạm biệt họ.
Ba người đọc tên trước quầy lễ tân, không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi vội vàng đi ra khỏi thang máy, cũng không thèm nhìn tới lui mà đi thẳng về phía ba người.
“Chào anh. Tôi là Túc Hải, đến từ Tổ trọng án của thành phố X.” Túc Hải nói xong, định lấy thẻ cảnh sát ra.
Jason vội cản lại, “Đừng đừng, tôi tin, có Đình Huyên bảo đảm là được rồi, xin anh trăm ngàn lần đừng rút vũ khí hạt nhân kia ra,” Anh ta thở dài, “Ba người đi theo tôi, chỗ này không thích hợp để nói chuyện.”
Ba người đi theo anh ta vào thang máy, Jason ấn nút thang máy, suy tư trong chốc lát rồi nói: “Làm công việc của chúng tôi tốt nhất không nên giao tiếp với cảnh sát, tôi nói vậy chắc mọi người cũng hiểu. Bây giờ miệng lưỡi cũng có thể giết người được, để mọi người biết một nghệ sĩ bị cảnh sát gọi đến thì cho dù là vì nguyên nhân gì đi chăng nữa thì cũng sẽ bị bọn họ khẩu nghiệp vài câu, sau đó sẽ không thể trở mình được nữa —- giống như Tô Định vậy.”
“Hai người họ không giống nhau.” Chu Sa nói, “Tô Định thật sự đã phạm tội.”
“Nhưng tình hình của anh ta không nghiêm trọng,” Jason nói, “Chuyện hãm hại Lăng Thản hoàn toàn có thể được xem là tranh đấu trong showbiz, mỗi năm đều có các cuộc cạnh tranh khốc liệt hơn thế này nhiều, trong lòng mọi người đều hiểu rõ chỉ là không nói ra thôi. Còn nạn nhân sao, à, chính anh ta —– tự hại mình thôi, đây cũng coi là phạm tội sao?”
“Hành vi phạm tội của anh ta có nghiêm trọng hay không là một chuyện, nhưng tính chất rất nghiêm trọng.” Chu Sa rất nghiêm túc, “Huống hồ phạm tội chính là phạm tội, nào có đạo lý lại tẩy trắng nhiều như vậy được.”
Đinh—- thang máy đã đến. Jason đi ra trước, không để ý nhún vai, “Được rồi. Tóm lại tôi mong mọi người đừng để lộ ra ngoài, từ khi Lữ Tâm Huệ mất thì tâm trạng của mấy cô gái ấy cũng không tốt lắm. Lâm Thu Lộ là bạn cùng phòng với em ấy nên còn sợ hãi hơn nữa. Cô ấy khó khăn lắm mới vực dậy được tinh thần, mong mọi người đừng tạo áp lực quá lớn cho cô ấy.”
“Anh yên tâm.”
“Còn một chuyện nữa,” Jason dừng một lát, “Mọi người đừng vào đông quá, hỏi chuyện thôi mà, đâu cần nhiều người vào như vậy? Thế thì sẽ khiến cô ấy sợ đấy.”
Túc Hải nhíu mày, cuối cùng vẫn nhìn về phía Trần Giai Kỳ, “Cô vào đi.”
“OK, cảm ơn cảnh sát,” mấy người đi đến cửa một lớp học, Jason lễ phép gõ cửa vài cái, sau đó đẩy cửa nghiêng người đi vào, “Lâm Thu Lộ, em ra đây một lát.”
___
Bốn giờ chiều, đội số hai tập trung trong văn phòng để họp.
Trần Giai Kỳ nhìn nội dung ít ỏi trên sổ ghi chép, thở dài: “Sáng nay em với đội phó và Chu Sa đến đám tang của Lữ Tâm Huệ, sau khi cẩn thận quan sát tất cả người tham dự đám tang thì xác định không có ai có biểu hiện khác thường cả. Nếu không phải tên này che giấu quá tốt thì suy đoán lúc trước của chúng ta vốn không tồn tại —- hung thủ xuất phát từ nhu cầu tình cảm cá nhân, sau khi hắn gây án sẽ quay lại hiện trường để thưởng thức tình trạng thảm hại của nạn nhân và sự đau khổ của gia đình và bạn bè.
Tuy rằng thi thể của Lữ Tâm Huệ đã được sửa sang lại, đặc biệt là gương mặt, cũng cố gắng để cô ấy giống như khi còn sống nhưng vẫn có sự khác nhau, vẫn nhìn ra vết bị dao chém. Theo em thấy, trong đám tang không có ai thích thú cả, mọi người đều cố gắng tránh nhìn chằm chằm vào thi thể của cô ấy.”
“Đúng là vô lý,” Quý Điềm lộ vẻ buồn rầu, “Dựa theo suy đoán lúc trước của chúng ta thì chắc chắn phải có một tên hung thủ như vậy, nếu không sao những nạn nhân này đều cùng bị nhiễm virus giống nhau chỉ trong một đêm được, lại còn say mê cách chết tự hại mình rồi treo cổ tự tử? Nhưng mà bây giờ chúng ta còn chưa thể xác định hung thủ đã thực hiện bằng cách nào. Hơn nữa, dù sao đều phải chết, vậy cần gì trước khi chết còn chém tám mười nhát lên mặt nạn nhân?
Vốn là không có ý nghĩa gì cả, nó không phải xuất phát từ ý muốn của nạn nhân, vậy là xuất phát từ ý muốn của hung thủ — hắn thích nhìn nạn nhân bị tra tấn đau đớn đến chết. Theo suy đoán này, vậy thì hắn càng không nên bỏ lỡ đám tang mới phải, chỗ đó có rất nhiều người, cảm xúc đau khổ như quả cầu tuyết, từ anh đến tôi, lăn một vòng là có thể lan rộng ra gấp mấy lần, hoàn toàn có thể thoả mãn nhu cầu của hắn, thậm chí còn có thể vượt mức đạt tiêu chuẩn nữa.”
“Nhưng lại không có ai như vậy cả,” Trần Giai Kỳ nhún vai, phồng một bên má lên, “Nhưng cũng có thể là do chúng ta không phát hiện ra.”
“…..” Quý Điềm.
Tiếu Chính Thần lắc đầu, mỉm cười nhìn về phía Túc Hải, “Nếu chỉ có hai người bọn em thì tôi chắc chắn là có thể tụi em không phát hiện được, nhưng đồng chí Túc Hải cũng có mặt mà.”
“Chẳng lẽ đội phó có biệt tài nhìn người gì sao sao?” Chu Sa tò mò.
“A…..” Tiếu Chính Thần nhớ tới chuyện gì, nụ cười trên môi càng tươi hơn, “Có một lần tôi đi với cậu ấy đến ngân hàng rút tiền, lúc đang xếp hàng lấy số thì tôi thấy cậu ấy hay liếc nhìn người đàn ông trung niên có dáng vẻ hết sức thành thật bên cạnh, ai ngờ lúc một khách hàng khác vừa rút tiền xong định rời đi thì anh ta bỗng nhiên ào tới bắt cóc người ta. Nhưng mà anh ta chưa kịp móc dao ra thì đã bị đồng chí Túc Hải khống chế rồi.”
“Wow đội phó ngầu quá.” Trần Giai Kỳ và Quý Điềm rất phối hợp bắt đầu vỗ tay.
“Quay lại vụ án đi.” Túc Hải mất tự nhiên đổi đề tài.
“Vâng,” Trần Giai Kỳ nghe lời tiếp tục báo cáo, “Tóm lại em không phát hiện có người như vậy xuất hiện trong đám tang. Sau khi đám tang kết thúc, bọn em gặp bố mẹ của Lữ Tâm Huệ, nhưng cũng không lấy được manh mối có ích nào từ chỗ hai người họ. Sau đó, căn cứ vào hai cái tên họ đã cung cấp thì bọn em tìm được hai người bạn khá thân với nạn nhân, chính là bạn học cấp ba Cát Lăng và bạn cùng phòng kiêm thành viên cùng nhóm Lâm Thu Lộ, nhưng cũng không lấy được manh mối hữu hiệu nào.
Tổng kết lại, nạn nhân Lữ Tâm Huệ, 19 tuổi, là cô gái hoạt bát lạc quan trong mắt của gia đình và bạn bè, cho dù là chuyện lớn gì cũng đều cười một cái là cho qua, tuyệt đối không tồn tại khả năng tự sát. Về phương diện quan hệ với mọi người cũng khá đơn giản, ngoại trừ bạn học trước đây thì không hề có quan hệ nam nữ bừa bãi, vì thế cũng không có khả năng giết người vì tình. Tền lương mỗi tháng có bao nhiêu xài bấy nhiêu, không có tiền tiết kiệm nhưng cũng không có nợ nần, vì vậy cũng không có tranh chấp về mặt tài chính. Trong nhóm nhạc có sự cạnh tranh nhưng cũng không khốc liệt đến mức nhất định phải giết người —- Tóm lại, có thể nói là không có đột phá nào cả.”
Trần Giai Kỳ lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn về phía Quý Điềm, “Còn chỗ bà với đội trưởng có manh mối gì không?”
Quý Điềm nở một nụ cười chua chát, “Cũng giống nhau thôi. Sáng nay bọn em đến thăm người thân của nạn nhân đầu tiên – Tôn Hạnh. Năm nay Tôn Hạnh 34 tuổi, giới tính nữ, đã ly dị, không có con cái, hiện tại đang sống một mình trong khu Kim Thuỷ Uyển, thứ Tư hàng tuần sẽ có người đến dọn dẹp vệ sinh, thi thể của cô ấy cũng được phát hiện vào lúc đó. Bởi vì không ở chung với bố mẹ nên họ không rõ về tình hình gần đây của cô ấy, nhưng họ cũng khẳng định cá tính lúc nhỏ của Tôn Hạnh rất thoáng, không để bụng chuyện gì cả. Ngay cả sáu năm trướckhi chồng ngoại tình, vợ bé tìm đến tận nơi khiến cô ấy đẻ non, sau này không thể có con được nữa thì cô ấy cũng chịu được, vì vậy cô ấy không có khả năng sẽ tự sát.
Sau đó, bọn em có tìm bạn bè của cô ấy để dò hỏi, Tô Hạnh kinh doanh đại lý cũng rất lớn, có ekip riêng của mình, không có vấn đề gì về phương diện tiền bạc, mấy cô bé trong ekip đều rất nể phục cô ấy. Hơn nữa, từ sau khi cô ấy ly hôn cũng không tìm đối tượng khác, cũng không vướng bận gì về chuyện tình cảm. Theo lời mấy cô bé ấy, Tôn Hạnh chính là trạng thái tốt nhất trong cuộc sống, nhiều tiền, nhiều thời gian, gương mặt cũng khá xinh đẹp, nếu muốn tìm bạn trai thì có ngay trong một giây, vốn không có bất kỳ lý do nào để tự sát cả.”
Quý Điềm dừng một lát, cúi đầu nhìn sổ ghi chép của mình, “Buổi chiều em và đội trưởng kiểm tra tất cả các điểm có thể giao thoa giữa ba nạn nhân, kết luận là — hoàn toàn không có gì cả. Nạn nhân thứ nhất là Tôn Hạnh, 34 tuổi, sau khi bị chém bảy nhát thì treo cổ tự tử. Nghề nghiệp là kinh doanh đại lý, thu nhập hàng năm khoảng 30 vạn, bạn bè xung quanh cũng cỡ cô ấy cả.
Nạn nhân thứ hai là Dư Phượng San, 30 tuổi, bị chém sáu nhát. Nghề nghiệp nhân viên thu ngân tại một công ty giải trí, là một nhân viên cổ cồn trắng (1) bình thường, hơn nữa cũng là nạn nhân duy nhất không ở trong thành phố, một năm gần đây, bất kể là việc công hay tư đều không có tới thành phố khác.
(1) White collar (Anh) hoặc Blanc col (Pháp) là danh từ dùng chỉ giới công chức, nhân viên văn phòng, thường mặc áo sơ-mi trắng lịch sự.
Nạn nhân thứ ba là Lữ Tâm Huệ, 19 tuổi, bị chém tám nhát, hơn nữa là nạn nhân duy nhất bị chém lên mặt. Tuy rằng chỉ là thực tập sinh nhưng tiền lương hiện tại cũng cỡ 2.500 tệ, bạn bè của em ấy đều là mấy cô nhóc, vẫn đang đi học, mặc dù cũng ra ngoài làm việc nhưng đều không có mối liên hệ nào với hai nạn nhân kia. Ba nạn nhân, bất kể về các loại phương diện mà chúng ta có thể nghĩ tới như mức thu nhập, quan hệ xã hội, địa vị xã hội, môi trường, v.v đều hoàn không có bất kỳ liên quan nào cả. —— Đương nhiên, ngoại trừ việc cả ba đều là giới tính nữ.”