“Sao em lại ở đây?”
Sau khi lễ tang kết thúc, Túc Hải đuổi theo Thẩm Đình Huyên.
Người sau cắn môi nhìn anh cả buổi mới chậm rãi nói: “Tiểu Huệ vốn là đàn em của em.”
“Hửm?”
Thẩm Đình Huyên hơi bất đắc dĩ, “Công ty chủ quản trước khi em kết thúc hợp đồng là công ty Giải trí Tẫn Hoan đó.”
“À……” Túc Hải không lên tiếng.
Thẩm Đình Huyên cũng trầm mặc trong chốc lát, hai người đi đến cuối nghĩa trang, “Vụ án này do các anh phụ trách sao?”
“Em cảm thấy cái chết của Lữ Tâm Huệ có vấn đề sao?” Túc Hải nghe ra ý trong lời cô.
“Vâng.” Thẩm Đình Huyên gật đầu, “Tiểu Huệ không phải là kiểu người sẽ tự sát, em ấy rất lạc quan, trong suốt mấy năm qua cũng chưa từng gặp phải thất bại nào, với kiểu người như vậy, anh sẽ cảm thấy giống như em ấy đã may mắn kể từ khi ra đời vậy.” Cô dừng lại, đến lúc định nói tiếp thì đột nhiên bị Túc Hải kéo một cái, cả người lập tức nhào vào ngực anh, rồi sau đó không biết thế nào mà lại xoay một cái, cả hai người cùng tránh ra sau một gốc cây đại thụ.
Lưng Thẩm Đình Huyên tựa vào thân cây, chóp mũi dán vào ngực Túc Hải, giữa cô và trái tim đang đập thình thịch nơi đó chỉ cách một lớp da, giống như chỉ cần kề sát vào là có thể nghe thấy tiếng dòng máu chảy xiết. Mùi hương của anh phủ khắp người cô, giống như một loại mùi hương lạ nào đó mà cô không biết tên, lạnh như băng thăm dò khứu giác và thần kinh của cô, phần nào giúp cô nâng cao tinh thần, nhưng càng nhiều hơn là lặng im không một tiếng động khiến cô hoàn toàn đắm chìm vào nó, đến nỗi không biết hôm nay là ngày nào.
Có lẽ là khoảng ba đến năm giây sau, vào lúc Thẩm Đình Huyên cảm thấy mình vừa có một giấc mơ dài thì Túc Hải buông cô ra, lùi về sau một bước, hắng giọng nói: “Vừa rồi có mấy phóng viên đi ngang qua, em… có lẽ sẽ tốt hơn nếu em không giáp mặt với bọn họ.”
“Dạ,” Cô cười tủm tỉm, “Cảm ơn Tiểu Hải. Nhưng mà bọn họ cũng đi nhanh thật đấy.”
“……” Túc Hải làm bộ như mình nghe không hiểu, anh hỏi tiếp: “Ban nãy em muốn nói gì?”
“À……” Thẩm Đình Huyên hơi thu lại nụ cười, “Có lẽ các anh đã biết chuyện về nhóm của Tiểu Huệ và mười hai cô gái khác rồi đúng không? Nghe nói áp lực của họ rất lớn, mà sự thật quả đúng là vậy, nhưng những thứ này đều không nhằm vào Tiểu Huệ — Tiểu Huệ sẽ không bao giờ để những áp lực này trong lòng, giống như em ấy không biết đến sự tồn tại của nó vậy. Đối với em ấy mà nói thì mỗi ngày chỉ có đi học, tập múa, tập hát và đi dạo phố với những người khác, nhiều nhất cũng chỉ rầu rĩ nghĩ xem bữa tối ăn gì mà thôi.”
“Cho nên cô ấy không có khả năng tự sát?”
“Tuyệt đối không có khả năng.” Thẩm Đình Huyên nói với vẻ chắc chắn.
“Nhưng đúng là cô ấy đã tự sát.” Túc Hải nói, “Chí ít là xét từ bản báo cáo khám nghiệm tử thi. Trong cơ thể cô ấy không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đã dùng thuốc, và suốt cả quá trình cô ấy hoàn toàn tỉnh táo. Vì vậy, nếu không phải là tự nguyện thì không thể có chuyện cô ấy không hề phản kháng chút nào.”
“Nhưng mà tại sao một cô gái lại có thể nhẫn tâm rạch dao lên mặt mình chứ?” Thẩm Đình Huyên nói, bàn tay đang rũ bên người bất giác sờ lên đường vân trên thân cây, “Em ấy yêu cái đẹp như vậy, lại còn sợ đau như thế, giống như một cô công chúa nhỏ vậy, cho dù có thật sự nghĩ quẩn đi nữa thì cũng sẽ không đối xử với bản thân mình như thế.”
“Ừ, thế nên chúng tôi vẫn đang điều tra.”
Bấy giờ Thẩm Đình Huyên mới phản ứng lại, cô mở to mắt hỏi: “Vụ án này được giao cho các anh xử lý thì chắc chắn không đơn giản. Tiểu Huệ không phải là trường hợp đặc biệt, có phải không ạ? Còn có nạn nhân giống em ấy nữa sao?”
Túc Hải trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn không chịu được ánh mắt cô, bèn dứt khoát gật đầu một cái: “Cô ấy là người thứ ba.”
“Thì ra là vậy……” Thẩm Đình Huyên trầm mặc.
Mãi đến khi Túc Hải nhíu mày kéo tay cô rồi nhét một miếng khăn ướt vào đó, Thẩm Đình Huyên mới hoàn hồn: “Cho em ạ?”
“Ừ, lau tay đi.” Túc Hải quay đầu nhìn, số tiền vàng bạc ở đầu bên kia nghĩa trang đã dần dần cháy hết, tỏa ra làn khói mỏng, đám người kia cũng dần tản đi, chỉ còn lại người nhà của Lữ Tâm Huệ đứng trước bia mộ, thẫn thờ nhìn lên đó.
Có mấy fans đi ngang qua họ để lại hoa tươi và biểu ngữ, hôm nay có lẽ họ vẫn còn khóc nức nở, cõi lòng tràn đầy bi thương, nhưng rất nhanh sau đó sẽ có thần tượng mới trông đầy sức sống và đáng yêu ra mắt, cứ thế chiếm cứ hết tâm trí của bọn họ và họ sẽ dần quên mất rằng ở đây vẫn có một cô gái trẻ tuổi đang nằm, cô ấy cũng đã từng ca hát nhảy múa, từng cười nói rằng sẽ làm thần tượng suốt cả đời.
Nhưng có ai quan tâm đâu.
Họ cũng sẽ từ từ quên đi thôi.
Giống như bọn họ đã từng là ba người, dù bây giờ chỉ còn hai người thì vẫn sống rất tốt.
Lòng Túc Hải chùng xuống, tràn ngập cảm xúc không thể nói rõ được, anh bước về phía trước, “Tôi đi nói chuyện với cha mẹ cô ấy một lát.”
“Dạ! Tiểu Hải cố lên!”
***
Bởi vì lúc lễ tang kết thúc thì đã gần giữa trưa nên Trần Giai Kỳ đề nghị đến quán cơm gần nghĩa trang để nói chuyện với cha mẹ của Lữ Tâm Huệ.
Túc Hải đẩy thực đơn sang một bên rồi rót đầy ly trà trên bàn.
“Tuy chúng cháu biết hai bác đang cảm thấy rất khó khăn nhưng chúng cháu vẫn muốn tìm hiểu kỹ càng về những gì đã xảy ra vào ngày Lữ Tâm Huệ tử vong.” Trần Giai Kỳ nhẹ nhàng nói, cô ấy sợ sẽ quấy nhiễu thần kinh vốn đã yếu ớt của cha mẹ Lữ, “Làm phiền hai bác rồi.”
Mẹ Lữ vừa nghe thấy tên con gái, hốc mắt khô khốc lập tức đong đầy nước mắt, bà cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn khổ sở quay nửa người đi.
Túc Hải ở bên cạnh đưa khăn giấy cho bà.
Ba Lữ vỗ tay bà, cho bà sự an ủi thầm lặng, còn mình thì vực dậy tinh thần nói: “Không phải mấy người cũng cho rằng Tiểu Huệ tự sát sao? Con gái tôi còn trẻ như vậy, mấy ngày trước nó còn làm nũng nói muốn ăn hàu, muốn tôi nấu cho nó ăn, sao nó có thể tự sát được chứ…”
Trần Giai Kỳ mím môi: “Cháu không giấu gì bác, chuyện của con gái bác không phải là vụ đầu tiên. Chúng cháu đã gặp phải ba vụ tự sát giống như vậy trong suốt một tháng qua, thế nên mới muốn điều tra cho rõ.”
“Được… mấy người hỏi đi, tôi sẽ phối hợp với các người.” Ba Lữ hít sâu một hơi, “Chỉ cần có thể tìm ra nguyên nhân thì dẫu là gì tôi cũng bằng lòng phối hợp.”
“Người chết……” Trần Giai Kỳ vừa mới mở miệng đã thấy không thích hợp, vì thế cô hơi khựng lại, đổi sang một cách gọi khác nhẹ nhàng hơn, “Bình thường Lữ Tâm Huệ là kiểu người như thế nào ạ?”
“Tiểu Huệ à, nó cũng giống như bao cô gái khác thôi, thích đẹp, tuy thành tích học tập không xuất sắc nhưng tới tận bây giờ nó cũng chưa bao giờ để chúng tôi phải bận lòng. Con bé múa rất đẹp, cũng có tập đàn dương cầm, còn thi lấy bằng nữa, ngày nào cũng muốn làm minh tinh… Bình thường con bé thích đi dạo phố, chơi điện thoại, mê manga với anime, tóm lại là những chuyện mà con gái ở tuổi này thường làm… Con bé rất ngoan, thường hay cười ngây ngô, lúc con bé còn nhỏ thì tôi dẫn nó đến vườn bách thú, mãi xem biểu diễn xiếc thú mà suýt nữa đã lạc mất con rồi, nhưng con bé cũng không trách tôi, đến khi tôi tìm được con bé thì nó còn cười ngây ngô với tôi, nói rằng ‘Ba ơi, lát nữa con có thể ăn hai kem ly không ạ?’ Tiểu Huệ của tôi…”
“Gần đây cô ấy có điểm nào không giống với bình thường không?”
Ba Lữ lau nước mắt, ông chỉ lắc đầu, sau một lúc lâu mới nói, “Không có… Tuy đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi nhưng suy nghĩ vẫn đơn thuần như khi còn nhỏ. Chúng tôi biết áp lực công việc của nó rất lớn, nhưng nó chưa bao giờ nói mà chỉ cười vui vẻ, mỗi lần về cũng chỉ nói những chuyện vui như số phiếu bầu lại tăng lên, số lượng fans trên Weibo ngày càng nhiều, hoặc là đi chơi với bạn cùng nhóm… Tất cả đều giống như trước, thế nên con bé không có khả năng tự sát, nó có lý do gì để mà nghĩ quẩn chứ!”
“Bác có thể kể lại cụ thể những chuyện đã xảy ra trong ngày Lữ Tâm Huệ tử vong không ạ?” Trần Giai Kỳ hỏi, bàn tay ở dưới bàn lặng lẽ siết chặt lại.
“Hôm đó, sáng sớm Tiểu Huệ gọi điện đến nói là hiếm lắm mới có một ngày nghỉ nên sắp về nhà. Tôi và mẹ nó đều đi làm nên bảo nó sẵn mua gì đó để ăn trưa, đến tối thì cả nhà sẽ đến quán lẩu mới mở ở ngã tư ăn thử, nó còn đồng ý nữa… Không ngờ chờ đến khi chúng tôi quay lại thì con bé đã, đã…” Ba Lữ khóc không thành tiếng, cả người gục xuống mặt bàn đầy dầu mỡ, bả vai không ngừng run rẩy, chính là tiếng khóc truyền đến từ tận đáy lòng, cứ quanh quẩn mãi trên chiếc bàn nhỏ này.
“Bác à, bác đừng quá đau lòng…” Trần Giai Kỳ chỉ nói được một nửa rồi không thốt nên lời được. Cô cũng là con gái một trong nhà, lúc đăng ký vào trường cảnh sát cũng gặp phải sự phản đối gay gắt của cha mẹ, nguyên nhân là vì quá nguy hiểm, nhưng cô vẫn kiên trì với quyết định của mình. Nếu như đổi thành cô có chuyện gì xảy ra thì chắc hẳn cha mẹ cũng sẽ đau đớn đến mức không muốn sống như thế này.
Túc Hải ở phía sau vỗ vai cô rồi tự mình hỏi: “Bác có biết những người bạn thường ngày có quan hệ tốt với cô ấy không? Chúng cháu định tìm hiểu một ít chuyện từ họ.”
Ba Lữ hồi phục lại từ cơn đau buồn ngắn ngủi, nói hai cái tên với anh: “Trong hai người này, một người là bạn cùng bàn thời cấp ba của con bé, từ khi còn đi học thì hai đứa đã rất thân với nhau, tuy hiện giờ không ở gần nhau nhưng cũng thường xuyên gọi điện thoại; còn người kia là bạn cùng phòng ở công ty của nó, hai đứa y như hình với bóng, hầu như đi đâu cũng đi với nhau. Mấy người đi hỏi thử đi, có lẽ những người trẻ tuổi thường tâm sự với nhau nên sẽ biết nhiều hơn chúng tôi.”
“Hôm nay đã quấy rầy bác rồi.” Túc Hải đứng dậy.
Lúc ba người rời khỏi quán cơm, đôi vợ chồng vẫn ôm nhau khóc. Rõ ràng tuổi tác hai người không lớn đến vậy, nhưng cả người giống như đã tràn ngập hơi thở gần đất xa trời, sống cũng không còn gì luyến tiếc chỉ trong chớp mắt. Cơn đau thấu tim trong lồng ngực bị ngăn cách bởi một tầng máu thịt nên không ai có thể thật sự cảm nhận được, chỉ có nước mắt không ngừng chảy, rơi xuống mặt bàn dầu mỡ, đọng lại thành một vệt nước nhỏ chẳng ai để ý.
Ra khỏi tiệm cơm, trong lúc nhất thời, cả ba người không ai lên tiếng.
Chu Sa đi cuối cùng, cậu ấy cúi đầu, trong lòng bỗng trào dâng một sự tức giận không tên, nó không ngừng lăn lộn trong cơ thể. Cậu đá văng chai nước trên mặt đất, cắn răng nói: “Con mẹ nó chuyện này là cái quái gì vậy!”
“Đúng vậy……” Trần Giai Kỳ cũng cúi đầu, giống như một đóa hoa sau cơn mưa rào, từng cánh hoa đều thấm đẫm nước khiến nó trở nên nặng trĩu: “Vốn đang là một nhà ba người tốt đẹp, con gái lại xinh xắn như vậy, chỉ mới 19 tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà…”
Chỉ có Túc Hải là không mảy may dao động, anh bình tĩnh nhìn thoáng qua Chu Sa, “Nhặt cái chai về đi.”
“……?”
“Thành phố cổ là nhà của tôi, phải biết quan tâm đến mọi người.” Túc Hải nói, “Rõ ràng là một chuyện nhỏ chẳng tốn sức, sau này không cần phải làm phiền cái chân của cậu đâu.”
Vì thế, Chu Sa – người đầy tớ của nhân dân vừa uể oải chạy tới nhặt cái chai lên, vừa kinh ngạc cảm thán sức mạnh của đôi chân mình, thế mà lại đá ra xa đến vậy. Đến khi anh ném cái chai vào thùng rác ven đường thì chợt nảy ra một suy nghĩ: “Em nghĩ sau này chúng ta phải mang theo một cái túi bện, đi tới đâu nhặt tới đó, trong một tháng còn có thể kiếm thu nhập cho đội nữa.”
“Tiền lương mỗi tháng còn chưa đủ cho anh xài hả, mắc gì phải cướp đường sống của người khác vậy.” Trần Giai Kỳ cười anh ấy một câu, rồi lại quay đầu hỏi Túc Hải: “Đội phó, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?”
“Trước tiên chúng ta đến gặp Lâm Thu Lộ một lần đã.” Túc Hải cầm tờ ghi chú có ghi hai cái tên trên đó.
“Lâm Thu Lộ……” Chu Sa thò lại gần nhìn thoáng qua, “Cô ấy là bạn cùng phòng của Lữ Tâm Huệ đúng không? Vậy cũng xem như là một nửa nhân vật công chúng rồi, thế chúng ta có cần hẹn trước không, hay là làm sao bây giờ?”
Túc Hải trầm mặc một lát, cất tờ giấy ghi chú vào túi, tầm mắt rơi trên con đường cái ở phía đối diện.
Ở đó có một chiếc xe Mercedes-Benz SUV màu đen khiêm tốn đang đậu. Thẩm Đình Huyên ấn mở cửa sổ xuống một nửa rồi dùng sức vẫy tay với bọn họ.