Địa điểm do Thẩm Đình Huyên đề cử quả thật rất tuyệt, có đầy đủ các dịch vụ như nhà hàng, KTV, bida, bơi lội và mát xa. Trong lúc Túc Hải ra ngoài nhận điện thoại công việc, mấy người còn lại đã chuyển sang phòng KTV và tiếp tục high.
Chờ đến khi anh được nhân viên phục vụ dẫn tới thì có vài người đã ca hát đến quên mình, trên bàn có một đống chai bia đã khui lẫn chưa khui, còn có một mâm trái cây lớn gần như chiếm phân nửa diện tích của cái bàn. Trần Giai Kỳ và Quý Điềm đang hát một bài tình ca, còn Chu Sa thì ngồi ở bên cạnh ăn trái cây, thỉnh thoảng còn cười sằng sặc.
Túc Hải tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đang định lấy chai bia nhưng tay mới giơ ra được nửa thì chợt dừng lại, nghĩ đến lát nữa mình còn lái xe nên anh chuyển qua cầm lấy chai nước soda bên cạnh.
Một bài hát chỉ dài khoảng ba đến năm phút nên rất nhanh đã hát xong rồi. Hai cô gái nhường lại microphone, xúi Túc Hải hát một bài.
“Hát đi hát đi đội phó, đang đi chơi mà.” Chu Sa cực kỳ dũng cảm nhét microphone vào tay Túc Hải, “Bơi anh cũng không chịu thì ít nhiều gì cũng hát một bài đi chứ!”
“Đúng rồi, chúng tôi còn chưa nghe đội phó hát lần nào cả.”
Ngay cả Tiếu Chính Thần vẫn luôn yên lặng ngồi ăn việt quất cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cậu hát một bài đi. Đừng nói là mọi người, ngay cả tôi đã làm việc với cậu ấy hơn ba năm mà còn chưa nghe cậu ấy hát lần nào.”
Thật ra Túc Hải không có hứng thú với hoạt động ca hát này, không phải do anh hát không hay mà chỉ đơn giản là vì không muốn mở miệng thôi. Nhưng lúc này mà làm mọi người mất hứng thì không hay nên anh đành phải bất đắc dĩ đứng dậy đi tới cạnh bục hát, cúi đầu nhìn những bài hát đủ màu sắc, khóe mắt nhìn sang Tiếu Chính Thần: “Cậu cũng chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Được thôi.” Tiếu Chính Thần cười tủm tỉm, ngón tay chỉ vào huyệt Thái Dương: “Trong này của tôi có chứa tới mấy ca khúc lận.”
Túc Hải chọn bài rất nhanh, gần như là không chút do dự, khi mấy bài hát lướt qua đầu ngón tay anh liền chọn một bài trong số đó.
“Một ca khúc tiếng Quảng Đông ư?” Trần Giai Kỳ nhỏ giọng nói.
Nhưng mà khi tiếng hát được cất lên, từng câu từng chữ, mỗi một nốt nhạc hoặc cao hoặc thấp đều như đang bắt đầu kể một câu chuyện xưa, để lại dư âm rất lâu, còn chưa đợi ai bình luận thì nó đã bị một câu chuyện khác bao trùm. Các câu chuyện nối nhau liên tiếp như không có điểm cuối.
Chỉ nghe một bài hát thôi mà mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tuy rằng không biết vì sao nhưng rõ ràng là tâm trạng Túc Hải không được tốt lắm.
“Tôi ra ngoài hít thở một lát.” Anh cũng nhận ra trạng thái của mình không đúng, bèn lau mặt, đứng dậy ra ngoài.
Cánh cửa sau lưng anh chậm rãi đóng lại, tiếng nhạc trong phòng vẫn còn vang lên, những câu hát và nốt nhạc đang nhảy múa trên màn hình cũng không thể khuấy động bầu không khí bỗng chốc lạnh đi.
“Đội phó làm sao vậy?” Sau một lúc lâu, Chu Sa mới chậm rãi hỏi.
Trần Giai Kỳ lắc đầu, “Có phải chúng ta thật sự không nên kêu anh ấy hát không? Chứ anh ấy hát mà có vẻ không vui…”
“Không liên quan đến mọi người đâu.” Tiếu Chính Thần cũng đứng lên, vỗ vai Chu Sa: “Các cậu chơi tiếp đi, tôi đi xem cậu ấy.”
Điếu thuốc nhanh chóng cháy đến ngón tay anh nhưng anh vẫn chưa hút ngụm nào, Túc Hải đứng trên sân thượng, trong nháy mắt giống như đã tách biệt với môi trường ồn ào náo nhiệt. Bầu trời đêm đen như mực trút xuống người anh khiến anh trở nên mờ mịt. Có cơn gió nổi lên, nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng từ trưa đến giờ vẫn chưa tan hết trong thành phố, có một vài ngôi nhà lấp ló sau những đám mây, trông chúng cũng có vẻ mệt mỏi và thứ ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ đó cũng mang dáng vẻ uể oải.
“Ngay cả thuốc cũng châm luôn rồi.” Tiếu Chính Thần đi tới từ phía sau, cười nói một câu.
“Ừ, nhưng mà tôi không hút.”
“Thì không hút mới đáng sợ đó.”
Anh và Túc Hải đứng sóng vai nhau, ban đầu cả hai đều trầm mặc trong chốc lát, anh ấy cũng ngẩng đầu nhìn màn trời tối đen, giống như làm thế là có thể nhìn xuyên qua những đám mây để thấy hình dáng của những ngôi sao thẹn thùng kia, nhưng chẳng bao lâu sau, anh ấy đã từ bỏ.
“Thẩm Đình Huyên……” Anh ấy bỗng nhắc tới cái tên này, “Là em gái của cậu ấy sao?”
Bàn tay rũ bên người của Túc Hải bất giác siết chặt lại, chỉ thốt ra một âm tiết từ trong cổ họng: “Ừ.”
“Khó trách.” Tiếu Chính Thần thấp giọng nói, anh ấy dừng một chút rồi lại nhịn không được cười nói, “Ngoại hình của hai anh em họ khác xa nhau quá, không thể tưởng tượng được cô em gái lại đẹp như vậy.”
“Do dậy thì thôi chứ lúc nhỏ cô ấy cũng giống.”
Hiếm khi nghe anh nghiêm túc đánh giá ngoại hình của một cô gái, Tiếu Chính Thần quay đầu nhìn anh với vẻ sâu xa: “Suốt ngần ấy năm hai người vẫn luôn như vậy sao? Sau này cũng như vậy luôn à?”
“……”
“Tôi thấy cô ấy đâu có đau khổ gì, chỉ có cậu là không buông được thôi.”
Cơn gió đêm chậm rãi thổi qua những lời này, từ mắt cá chân của hai người vòng lên cổ, vừa dịu dàng lại triền miên, vài sợi oi bức cũng nhẹ nhàng tiếp xúc với phần da lộ ra ngoài, vừa chạm vào liền tách ra, sau đó liền bay về phía trước.
Nhưng ngọn gió của Túc Hải vẫn chưa dừng lại.
Nó nhanh chóng thấm vào qua làn da bên ngoài, theo máu chạy thẳng đến buồng tim rồi tàn phá bừa bãi ở nơi đó. Vốn dĩ đã có mảnh đất trồng đầy cỏ mới nhú, mảnh đất lông tơ mềm mại khiến cho người ta muốn lăn lộn gần như đã bị thổi đến không còn một ngọn cỏ nào chỉ trong chốc lát, chẳng còn một tí sức sống.
“… Một mạng người đấy.” Sống lưng anh thẳng tắp, ánh mắt ảm đạm như không thể chịu nổi cơn gió này, dần dần lụi tàn, “Làm sao có thể buông được.”
Vì thế, anh lại trở nên yên lặng.
Ngay cả bài hát vừa mới được cất lên cũng lặng yên, bị không khí nâng lên rồi đưa tới một nơi xa không thể nhìn thấy.
……
Vì sao trăm hoa/ trở thành miếng ngói nát
Chưa hoàn thành/ có ý nghĩa khác
Có vài người/ vẫn vấn vương
Có giấc mơ không cần cố gắng chôn vùi nó.
***
Những ngày sau đó, Túc Hải cũng bận rộn giống như trước đây. Dân thường trú ở thành phố X đã vượt quá mười triệu, vụ án xảy ra mỗi ngày nhiều không kể xiết, đến cuối cùng khi được chuyển đến chỗ Túc Hải thì mỗi một vụ đều vô cùng nặng nề. Công việc của anh rất bận, gánh nặng đè trên vai cũng không hề nhẹ nhàng, chỉ thỉnh thoảng nhân lúc nghỉ ngơi ngẩng đầu lên mới phát hiện bên ngoài cửa sổ là một bầu trời đầy sao.
Bình thường mà nói thì sau một khoảng thời gian không gặp nhau, cho dù là hai người vô cùng thân thiết đi chăng nữa thì ít nhiều cũng sẽ nảy sinh chút cảm giác xa cách. Chờ đến khi gặp lại nhau, một lần nữa vươn vòi cẩn thận thăm dò vùng đất của đối phương và đánh giá xem mình có thể tiến vào hay không.
Sau khi vụ án lần trước kết thúc, Túc Hải mau chóng khôi phục lại trạng thái sinh hoạt trước kia, biểu hiện cụ thể là, trung bình mỗi ngày Thẩm Đình Huyên sẽ gọi cho anh hai cuộc điện thoại, khi việc này kéo dài được một tuần lễ, anh lại kéo cô vào danh sách đen.
Hôm nay hiếm khi anh tan ca đúng giờ, ngẫm lại cũng đã gần hai tháng rồi không về nhà cha mẹ, Túc Hải bèn gọi điện qua đó rồi lái xe về nhà.
Thật tình cờ là radio lại đang phát buổi phỏng vấn của Thẩm Đình Huyên. Nhân lúc chờ đèn đỏ, anh duỗi tay định chỉnh tần số, nhưng mới vừa chạm vào nút đã rút tay về.
“Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước truyền thông sau khi kết thúc hợp đồng, vậy cô có gì muốn nói với mọi người không?” Giọng nói của MC có vẻ rất vui, không nhanh không chậm mà nắm chặt tiết tấu của hiện trường.
“Cảm ơn sự quan tâm mà mọi người đã dành cho tôi, bây giờ tôi đang rất tốt, sau này… ừm, tôi tin rằng sau này sẽ càng tốt hơn.”
“Chúng tôi cũng biết là những cảnh của cô trong phim 《Hội chứng tự kỷ》 đã hoàn thành rồi, vậy kế tiếp cô có sắp xếp gì mới không?”
Nhanh như vậy đã đóng máy rồi à? Lông mày Túc Hải khẽ giật, anh cầm tay lái, chậm rãi di chuyển theo dòng xe cộ.
“Ừm, tạm thời sẽ không có nhiều công việc vì tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian. Chỉ có điều tôi đã nhận một bộ phim, là một vai rất đặc biệt, nhưng do một vài nguyên nhân mà không có nhiều suất diễn lắm, nhưng vẫn rất có ý nghĩa, hoàn toàn khác xa các vai diễn trước đây của tôi.”
“Cô có thể tiết lộ một chút cho các fan biết được không? Là dạng phim gì, lấy đề tài gì?” Nữ MC tò mò hỏi.
“Việc này……” Thẩm Đình Huyên ra vẻ bí ẩn (*), “Chắc hẳn mọi người sẽ biết được rất nhanh thôi, thế nên trước hết hãy giữ lại một ít cảm giác thần bí đi.”
[*] Nguyên văn là ‘bán cái nút’, có nghĩa là người kể chuyện đang kể đến điểm gây cấn thì dừng lại để thu hút người nghe.
“Haiz…… thôi được rồi, vậy chúng tôi đành trông chờ thôi.” Nữ MC nói đến đây thì đổi giọng, “Gần đây Đình Huyên cô cũng mới thành lập phòng làm việc đúng không? Nghe nói là cô và đạo diễn Hàn Diệu Ninh cùng hùn vốn? Vậy chúng ta hãy nói về chuyện này đi.”
“Tích tích ——!”
Bởi vì chiếc xe đằng trước vẫn không đi, không biết đang tranh luận gì với bảo vệ ở cửa tiểu khu. Túc Hải đợi trong chốc lát rồi không kiên nhẫn ấn còi.
“Vâng, đúng là tôi đã thành lập phòng làm việc bởi vì tôi muốn chủ động hơn một chút trên phương diện lựa chọn công việc và sắp xếp thời gian. Tôi và Hàn Diệu Ninh cùng bỏ vốn, nói như thế nào nhỉ… cứ coi như là nhờ phúc của anh ấy đi, anh ấy là ông chủ còn tôi là chân sai vặt.”
“Ha ha, tôi còn tưởng cô sẽ là bà chủ chứ.” Nữ MC nửa đùa nói, “Tuy lúc trước cô có nói rằng đã có người mình thích, người đó không phải đạo diễn Hàn nhưng mà mọi người đoán tới đoán lui thì hình như cũng chẳng đoán ra được người nào. Hơn nữa hai người cũng đã hiểu nhau nhiều năm rồi, nói không chừng vòng đi vòng lại rồi cũng sẽ phát triển đến khả năng này thôi nhỉ?”
“Tích tích tích tích ——!” Túc Hải vẫn chưa hết giận nên lại ấn hai cái nữa.
“Tôi không thể cho mọi người nhiều phúc lợi, thế nên để lại đạo diễn Hàn cho mọi người là việc chân thật nhất trong số đó rồi.”
“Vậy trước tiên tôi thay mặt mọi người, đặc biệt là mấy chục triệu fans của đạo diễn Hàn cảm ơn cô!” Nữ MC cũng không dây dưa quá nhiều mà thuận thế leo xuống bậc thang, sau đó lại nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, phòng làm việc của cô có tên là ‘Nhạc Thủy’, cái tên này có ý nghĩa gì không? Có phải là ‘trí giả nhạc thủy’ [*], mang ý tưởng nhớ sự thông minh cơ trí của những bậc hiền triết đã khuất không?”
[*] Người khôn ngoan được hạnh phúc, và người nhân từ sống lâu. “Cách hiểu khác là” phúc của người khôn, như nước “- hạnh phúc của người khôn như nước chảy, đọc mọi thứ trên đời, ung dung tự tại.”
“Không phức tạp đến vậy đâu, chỉ đơn giản là tôi thích nước thôi.”
“Thích nước, có phải là thích biển khơi không?”
“À, cũng không phải là thích biển khơi…” Thẩm Đình Huyên trầm ngâm, rõ ràng trong giọng nói mang theo ý cười ngọt ngào giống như đường tan chảy, “Mà là thích một vùng biển nho nhỏ, không cần phải to lớn như vậy, chỉ cần chứa đủ một người là tôi là tốt rồi.”
“…… Hừ.” Túc Hải rút chìa khóa ra, trong xe lập tức không còn bất kỳ âm thanh nào.
***
Biết Túc Hải về, dì giúp việc trong nhà đã nấu vài món trước, tất cả đều là món mà anh thích ăn.
Mẹ Túc ngồi trên ghế sofa, tuy đang mặc đồ ở nhà nhưng lại hết sức sang trọng, bà thấy anh vào cửa liền đứng lên, “Đã về rồi à, mau tới ăn cơm đi, cả nhà đều đang chờ con đó.”
Túc Hải đưa áo khoác cho dì giúp việc, còn mình thì vừa đi vừa xắn ống tay áo sơ mi lên, “Không phải con nói sẽ về muộn nên bảo mọi người ăn trước rồi sao?”
Ba Túc ngồi trước bàn trà, ly trà nhỏ trước mặt ông vẫn còn bốc hơi, “Mẹ con vừa nghe con về thì sao còn ăn trước được nữa. Bà ấy không ăn nên chúng ta cũng phải chờ theo.”
Mẹ Túc nghe vậy liền trừng mắt liếc ông một cái: “Ông nói gì vậy hả, hiếm lắm con trai mới về một chuyến, ăn muộn một chút cũng có sao đâu.” Nói rồi lại quay sang quan tâm Túc Hải, “Hai tháng này chắc con bận lắm đúng không? Sao lại gầy và mệt mỏi như vậy chứ?”
“Còn không phải là do con trai bà đáng đời sao, ai bảo cứ một hai phải làm cảnh sát.” Ba Túc nói, “Làm công việc bình thường có gì không tốt chứ, cho dù là đến công ty giúp chị nó thì ít nhất cũng có thể tan ca đúng giờ, thường xuyên về nhà ăn cơm. Bây giờ thì tốt rồi, làm anh hùng của nhân dân, nghe vẻ vang ghê cơ.”
“Ba ——”
“Lúc anh theo đuổi lý tưởng của mình tôi đã không ngăn cản rồi, chẳng lẽ bây giờ nói một hai câu cũng không được sao?” Ba Túc càng nói càng tức, dứt khoát gấp tờ báo lại, “Ăn cơm!”
Nhà Túc Hải rất giàu, cũng xem như gia đình thượng lưu ở thành phố X. Cả đời ba Túc tung hoành trên thương trường, những sản nghiệp hiện giờ của gia đình cũng do ông tạo nên từ đôi bàn tay trắng nên bình thường ông rất tự hào. Ông nào nghĩ đến mình sinh được ba đứa con, ngoại trừ đứa con gái lớn Túc Uy kế thừa đầu óc kinh doanh của ông ra thì cậu con trai thứ Túc Hải từ nhỏ đến lớn đều muốn làm cảnh sát, sau khi thi đại học cũng không thương lượng với gia đình mà đã tự ý điền nguyện vọng là trường cảnh sát, tới ghi giấy báo gửi đến thì chuyện đã rồi. Còn con trai út Túc Hy tuy mới học lớp mười một nhưng ngày nào cũng đắm chìm trong thế giới ảo, đích thị là một thiếu niên nghiện mạng điển hình của thời đại mới. Trước mắt, ba Túc chỉ có thể áp dụng biện pháp xử lý “con thấy vui là được” với cậu, nhưng không ngờ Túc Hy lại tưởng thật, cậu cảm động vì mình có một người cha vô cùng sáng suốt nên chỉ ước gì có thể ca tụng công đức của ông thôi.
Thỉnh thoảng ba Túc ngẫm lại mà cũng tức đến muốn bệnh tim.
Túc Hải thấy ba mình lại tức giận nên quyết định tạm thời tránh đi một lát, “Túc Hy đang ở trên lầu sao? Để con lên kêu nó xuống ăn cơm.”
“Kêu nó làm gì, cho nó đói chết đi.” Khi so sánh với con trai út thì hình như con trai lớn vẫn biết phấn đấu hơn, ít ra còn có công việc đàng hoàng. Ba Túc lẩm bẩm.
Phòng của Túc Hy ở lầu ba, cách phòng của Túc Hải một cái hành lang. Lầu ba chỉ có hai người họ ở nên vẫn còn dư mấy phòng trống, thỉnh thoảng cũng sẽ giữ khách ở lại qua đêm. Còn có một phòng chiếu phim, khi Túc Hải còn chưa chuyển ra ngoài thì thường xem phim ở trong đó, mà xem một cái là xem suốt đêm, nhưng tới ngày hôm sau anh vẫn ăn sáng rồi đi học với tinh thần sáng láng, ngay cả quầng thâm mắt cũng không có, khiến mẹ Túc phải cảm thán đúng là sức mạnh của tuổi trẻ.
Túc Hải lên lầu ba thì phát hiện cửa phòng mình đang mở, dưới chân liền không kiềm được mà bước vào.
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp, ngoài việc thiếu hơi người ra thì không có chỗ nào thay đổi cả. Từ nhỏ anh đã không phải là một đứa trẻ bừa bộn nên đồ vật đều được sắp xếp một cách trật tự. Trên bàn là những quyển sách mà anh đã đọc từ nhỏ đến lớn, những quyển sách tham khảo đã hoàn thành và những quyển tạp chí thể thao anh mua để giết thời gian. Quyển 《Bố Già》 và 《Huyền Thoại Về Những Anh Hùng Dải Ngân Hà》 lẳng lặng nằm ở ô vuông trên cùng. Dường như Túc Hải có thể nhìn thấy bản thân mình khi còn học cấp hai, một cậu thiếu niên có vẻ cẩu thả, lưng hơi gù do dậy thì nhanh, sau khi tắm xong cả người vẫn còn tản ra hơi nước, cậu tiện tay bật đèn bàn, ngồi xuống trước bàn học đưa lưng về phía cửa, bắt đầu lật từng trang truyện.
Anh duỗi tay lướt qua từng cái gáy sách, giống như đang lướt qua quãng thời gian kia, mang đến vài cảm xúc mà ngày thường anh chưa từng có, để rồi khi tay dính phải bụi, anh không khỏi thấy hơi buồn bã. Ở cuối kệ sách là một cái khung ảnh, khi nhìn đến đây, ánh mắt của Túc Hải lập tức tối sầm.
Ba người trong ảnh tươi cười rạng rỡ, đó đích thị là dáng vẻ thuở nhỏ không biết buồn là gì.
Khi đó anh vẫn chưa phơi đến đen như bây giờ, cơ bắp trên người cũng không rắn chắc như vậy và tất nhiên cũng không có một thân thể toàn sẹo như này. Thẩm Đình Huyên đứng giữa buộc tóc đuôi ngựa, chiếc nơ bướm màu tím trên tóc như thể muốn bay lên, cô cười tươi tít cả mắt. Còn bên cạnh là một cậu thanh niên đã mang chút dáng vẻ đàn ông, một tay cậu ôm vai em gái, tay còn lại đút vào túi quần, gương mặt bình thường cũng đang nở nụ cười nhẹ nhàng.
Túc Hải trầm mặc, chăm chú nhìn một lúc lâu rồi giơ tay úp khung ảnh xuống.
Đều đã là chuyện cũ rồi.
Hết trang thứ nhất.