“Tên họ.”
“……”
“Tôi hỏi cậu tên là gì?”
“……”
“Thái độ của cậu như vậy là sao hả?! Cậu có biết cậu đã làm gì không? Vậy để tôi nói cho cậu biết, cậu đánh cảnh sát!” Chu Sa ném mạnh tập văn kiện lên bàn, khoanh tay dựa vào ghế, “Chúng tôi ở đây là muốn cho cậu một cơ hội, cậu cho rằng chỉ cần cậu không nói gì cả thì sẽ không có việc gì sao? Cậu phạm tội đã là chuyện ván đã đóng thuyền, có biết không hả?!”
“……”
“Võ Chiêu Văn, nam, 25 tuổi, quê quán ở tỉnh A thuộc thành phố Lạc Âm, trình độ văn hóa bậc cao trung, sau khi tốt nghiệp thì cậu làm việc tại một công xưởng sửa chữa linh kiện xe hơi. Hai năm trước, cậu đã rời khỏi thành phố Lạc Âm để đến thành phố X làm công nhân sửa chữa tại một xưởng sửa chữa linh kiện xe hơi.” Túc Hải nhìn Võ Chiêu Văn đang lẳng lặng ngồi ở đối diện, hắn ta cúi đầu, tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt, mười ngón tay hắn giao nhau, hai cánh tay đặt trên bàn, có vẻ bình tĩnh đến bất ngờ: “Hôm nay cậu ngồi ở đây, một là do đánh cảnh sát, còn chuyện thứ hai là gì chắc hẳn hai bên đều rõ.”
Võ Chiêu Văn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ như cũ.
Túc Hải đẩy mấy tấm bưu thiếp trong túi vật chứng về phía hắn ta: “Những cái này cậu có thấy quen không?” Sau đó, anh cầm tấm bưu thiếp đầu tiên theo thứ tự thời gian: “Ngày 13 tháng 08 năm 2014, Thẩm Đình Huyên nhận được tấm bưu thiếp này. Bởi vì phong thư đã bị mất nên rất tiếc là không có cách nào kiểm tra dấu bưu điện, nhưng mà tấm này —“ Anh lại cầm tiếp tấm thứ hai, “Ngày 25 tháng 12, tấm bưu thiếp thứ hai, người nhận bưu kiện đã giữ lại phong thư chứa tấm bưu thiếp và trên dấu bưu điện này có để đường Tự Cường, khu Trường Nhạc. Nơi này chỉ cách xưởng sửa chữa của cậu ba con phố, đi đường thẳng cũng không đến hai km. Cậu có gì muốn nói không?”
“……”
“Ngày 26 tháng 02 năm 2015 xuất hiện tấm bưu thiếp thứ ba. Tấm này không gửi qua bưu điện mà trực tiếp đặt trước cửa nhà người nhận, mà người nhận lại chính là Thẩm Đình Huyên.” Túc Hải lại đẩy chiếc điện thoại về trước, “Chúng tôi đã kiểm tra di động của cậu và phát hiện trong album có tổng cộng 3949 bức ảnh, trong đó có hơn 3600 bức là Thẩm Đình Huyên. Trong file nhạc cũng chỉ có một bài hát và đó cũng là bài của Thẩm Đình Huyên. Tài khoản Weibo của cậu là “User029”, cho tới nay đã đăng ký được mười sáu tháng, tổng cộng đã đăng hơn 36000 bài Weibo và hầu như bài nào cũng liên quan đến Thẩm Đình Huyên. Như vậy xem ra, cậu là fan cuồng của Thẩm Đình Huyên, tôi nói vậy không quá chứ?”
“Ha ha……”
Võ Chiêu Văn vẫn luôn im lặng kể từ khi bị bắt nghe đến đây bỗng dưng bật cười. Tiếng cười giống như miễn cưỡng nặn ra khỏi cổ họng nên hơi rung rung, khiến cho người nghe thấy rất không thoải mái.
“Cậu cười cái gì, có cái gì mắc cười hả?!” Chu Sa vỗ bàn một cái, muốn đứng lên thì bị Túc Hải cản lại.
“Thẩm Đình Huyên……” Võ Chiêu Văn lẩm bẩm, đồng thời cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, “Thẩm Đình Huyên……” Ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Túc Hải, khóe môi vặn vẹo để lộ biểu cảm nửa cười nửa mếu, giọng nói thấp vô cùng, giống như sợ bị cái gì đó quấy nhiễu vậy, “Cô ấy có ngọt không, cô ấy giống cái gì vậy? Cô ấy có ngủ ngon không?”
Túc Hải vẫn không nhúc nhích, chỉ có bàn tay đặt trên đầu gối là bất giác nắm chặt lại.
Võ Chiêu Văn đột nhiên đứng lên, kích động vỗ bàn, duỗi người tới trước muốn nắm lấy cổ áo Túc Hải, “Tao hỏi mày cô ấy có ngọt không?!! Cô ấy giống cái gì, có phải giống mật ong không? Hay là giống chocolate?! Cô ấy có ngọt không?!! Mày thân thiết với cô ấy như vậy, cô ấy chỉ ước gì có thể nằm lên người mày thôi, trong mắt cô ấy đều là mày, chắc hai người đã ngủ rồi đúng không?! Cô ấy có ngủ ngon không?!! Có phải cô ấy rất mềm mại, sẽ gọi tên mày rồi sẽ bị mày làm đến mức chịu không nổi mà lén khóc không?! Tao hỏi mày phải hay không?!!”
“Cậu đang làm cái gì vậy!” Chu Sa giữ chặt hắn ta không để cậu ta tiếp tục nổi điên nữa, “Đàng hoàng một chút đi! Bây giờ chúng tôi đang phỏng vấn cậu, cậu phách lối cái gì chứ, chưa nói gì đã ra tay rồi. Hay cậu ngại mình còn chưa gây đủ chuyện nên muốn qua tổ chống mại dâm ở bên cạnh ở hai ngày đúng không?”
Võ Chiêu Văn trút xong hết thì giống như đã mất hết sức lực vậy, bị Chu Sa ấn ngồi lại chỗ cũ, hắn ta nằm ra bàn khóc rống lên.
“Tôi thích cô ấy như vậy… Vì cô ấy mà tôi bỏ công việc cũ để đến đây bắt đầu lại lần nữa, phải ở ký túc xá của đơn vị, sáu người một phòng, không có điều hòa cũng không có máy sưởi, buổi tối còn có gián bò nữa… Tôi tiết kiệm tiền để mua cho cô ấy đủ loại quà, còn đến buổi họp báo của cô ấy, góp vốn ủng hộ cho cô ấy, vì cô ấy cái gì tôi cũng làm được! Thậm chí tôi còn có thể dạy dỗ những người đối xử tệ với cô ấy! Cái gì tôi cũng làm được, nhưng cô ấy chưa từng để ý tới tôi…”
“Vì thế nên cậu bắt cóc Tưởng Vi?”
“Tưởng Vi……” Hắn ta hơi mờ mịt lặp lại.
“Cô ấy đã tuyên bố thoát fan sau khi biết tin Thẩm Đình Huyên đóng phim của Hàn Diệu Ninh. ID Weibo là… ‘Cô Tưởng uống trà nghe diễn’.”
“Ha ha thì ra là cô ta… cô ta đáng bị như vậy! Cô ta vốn chỉ lợi dụng sự nổi tiếng của Đình Huyên thôi chứ không hề quan tâm đến Đình Huyên… Cô ta có hơn bốn vạn fans nên cô ta vừa nói rời fandom thì cả cộng đồng fan đã hỗn loạn như thế nào mấy người không tưởng tượng được đâu… Vốn dĩ rất nhiều fans đều là vì thích Đình Huyên mới chú ý đến cô ta, nào ngờ cô ta lại xui khiến những người này đi mắng ngược lại Đình Huyên….Con tiện nhân này!”
“Thế nên cậu mới quyết định ‘xử lý’ cô ấy?”
“Đúng… mỗi lần con ngu này đăng Weibo chưa bao giờ tắt định vị nên tôi liền đi theo cô ta. Đi theo vài ngày cuối cùng cũng tìm được cơ hội… Tôi trói cô ta lại rồi ném vào nhà xưởng, để cho cô ta biết điều hơn một chút. Tôi còn nghe nói ở gần đó có chó dại đói khát, ha ha, nếu cô ta bị chúng phát hiện thì, chậc… chỉ trách số cô ta xui thôi.”
“Cậu hận cô ấy như vậy sao lại không làm gì khác với cô ấy?”
Võ Chiêu Văn ngẩng đầu lên, cười một cách thâm sâu, “Tôi không làm thế đâu. Đình Huyên đã nói rồi, cô ấy thích đàn ông ga lăng mà…”
“Thuốc mê mà cậu dùng với cô ấy là lấy ở đâu?”
“Tôi có một người đồng hương làm y tá ở bệnh viện nên đôi khi có thể lấy một ít, bởi vậy tôi mới kêu cậu ấy để ý giúp tôi.”
“Còn tấm bưu thiếp vào ngày 25 tháng 12 này, cậu có gì muốn nói không?”
Võ Chiêu Văn bỗng nhiên cười một tiếng, hốc mắt vẫn còn đỏ ửng không biết đã bị vẻ ác ý lấp đầy từ bao giờ, “… Mới nãy là để cho các người vui thôi, tôi không có gì muốn nói cả.”
Chu Sa “chậc” một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Chuyện gì xảy ra? Không phải đang khai báo rất tốt sao? Những vụ án này của cậu đều có chứng cứ vô cùng xác thực, thẩm vấn cậu là cho cậu cơ hội thẳng thắn để được khoan hồng đó, cậu ngạo mạn cái gì chứ?”
Võ Chiêu Văn vẫn không nói lời nào, chỉ nở nụ cười sâu xa.
Túc Hải gõ ngón trỏ lên bàn, bình tĩnh nhìn hắn ta, “Nói đi, điều kiện của cậu.”
“Tôi… tôi muốn gặp Thẩm Đình Huyên.”
***
“Đội phó, giờ ta phải làm sao đây?” Ra khỏi phòng thẩm vấn, Chu Sa đi sau Túc Hải, gãi đầu hỏi: “Bằng không để em vào giày vò cậu ta, cho cậu ta biết sự lợi hại của cảnh sát nhân dân chúng ta.”
Túc Hải vừa đi vừa lật hồ sơ, không để bụng lời nói của anh ấy: “Hóa ra cậu còn biết mình là cảnh sát nhân dân.”
“Ha ha……Không phải em muốn dọa cậu ta đâu, nhưng mà bây giờ mấy người như này đều là quỷ cả, nếu em không lợi hại một chút thì sao họ có thể khai thật được chứ.” Chu Sa nói, “Vậy còn điều kiện mà cậu ta nói thì sao?”
“Ừ, không sao, để tôi làm.”
Chu Sa sửng sốt, “Anh có cách à?”
Túc Hải ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, sau đó vô cùng lạnh nhạt mà bẻ lái, “Tôi có cách gì chứ, chỉ kêu Đình… Thẩm Đình Huyên đến đây một chuyến là được rồi.”
“Hả? Kêu cô Thẩm đến đây thật à?” Chu Sa đuổi theo hai bước, “Rõ ràng tinh thần của Võ Chiêu Văn không được ổn định, kêu cô Thẩm đến đây liệu có xảy ra chuyện gì không? Như vậy có phải hơi mạo hiểm không?”
“Có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“……”
Chu Sa yên lặng dựng thẳng hồ sơ lên che mặt mình lại: “Quả đúng là bị hơi thở Jack Sue [*] ập vào mặt mà.”
[*] Jack Sue là một biến thể của từ “Mary Sue”, tương tự như “Tom Sue”, ám chỉ nhân vật nam chính được buff siêu ảo lòi.
***
Thẩm Đình Huyên tiến vào Cục cảnh sát trong sự ủng hộ rầm rộ của đám người xung quanh.
Chu Sa đi bên cạnh cô, ngăn lại đám đồng nghiệp bình thường trông vẫn chín chắn, “Các đồng chí, không ký tên, không ký tên đâu nhé! Mọi người kiềm chế chút đi, nhường đường nào, đừng có chen chúc nữ thần như vậy có được không? Ui da, đừng có đạp tôi mà mấy chị gái ơi… chụp ảnh thì được nhưng không được truyền ra ngoài, cũng không được đăng lên mạng xã hội đâu đấy!”
Cả đám người ùn ùn kéo đến, đụng phải Túc Hải đang bưng ly nước ở cửa phòng trà nước.
Túc Hải nhíu mày, “Bộ không ai có việc để làm à?”
Thân là đội phó thuộc đội hai chuyên phụ trách các vụ trọng án, ảnh hưởng của Túc Hải ở trong Cục rất cao, quả thực trên mặt anh có gắn nhãn ‘tính tình không được tốt lẫn không kiễn nhẫn’ nên đã che hết mấy chỗ đẹp trên mặt rồi, khiến cho mấy đồng nghiệp mỗi lần gặp anh đều im lặng tránh xa ba thước, cũng không cố tình lại gần để tạo chút cảm giác tồn tại. Vậy nên lúc này, anh chỉ mới nói một câu, tuy vẫn có người thấp giọng oán giận nhưng vẫn lập tức tản đi hết.
“Tiểu Hải!” Thẩm Đình Huyên gọi anh một tiếng, tiến hai bước đến bên cạnh anh, “Hóa ra đây là nơi làm việc của Tiểu Hải, môi trường cũng không tệ lắm… Đã thế còn ít con gái nữa.” Cô gật gù, nói thầm, “Như vậy thì em yên tâm rồi.”
“Khụ……” Túc Hải làm bộ như không nghe thấy. “Sao em chỉ đến một mình? Bộ không có Triệu Tương là ngay cả một người trợ lý tạm thời cũng không có sao?”
“Không có đâu, em lái xe đến nên tiện lắm.” Thẩm Đình Huyên không để ý phất tay, nói nhanh, “Em đã kết thúc hợp đồng rồi.”
“Hả?”
“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ thôi,” Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh, trên mặt hiếm khi lộ vẻ lo lắng, “À… người kia đang ở đâu?”
“Vẫn đang ở phòng thẩm vấn.” Túc Hải vừa nói vừa dẫn cô vào văn phòng. Tiếu Chính Thần, người đang in văn kiện ngẩng đầu lên khỏi màn hình, nhìn thoáng qua rồi lập tức bước ra từ sau bàn làm việc, “Chào cô, tôi là Tiếu Chính Thần.”
Thẩm Đình Huyên bắt tay anh ấy, “Anh là đội trưởng của Tiểu Hải ạ? Chào anh, tôi là Thẩm Đình Huyên.”
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Tiếu Chính Thần cười, “Làm phiền cô đến đây một chuyến rồi.”
“Làm gì có chứ,” Thẩm Đình Huyên chớp mắt, “Chuyện của Tiểu Hải cũng chính là chuyện của tôi, huống chi đây thật sự là chuyện của tôi mà.”
Sau khi tán gẫu mấy câu, Tiếu Chính Thần lại đi làm việc của mình. Túc Hải dặn Thẩm Đình Huyên đôi câu rồi hai người đi đến cửa phòng thẩm vấn. Quý Điềm đang đứng sau tấm kính quan sát Võ Chiêu Văn, thấy họ đến thì vội vàng đứng lên, “Đội phó.”
“Cậu ta thế nào rồi?”
Quý Điềm lắc đầu, “Vẫn không có gì thay đổi cả, giống như buổi sáng vậy, ngay cả động tác hầu như cũng không thay đổi nhiều. Lâu lâu có uống ngụm nước, sau đó lại ngồi tiếp như thế, thỉnh thoảng cũng có ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, cứ như thế cho đến bây giờ.”
Thẩm Đình Huyên nhìn vào trong qua tấm kính. Người đang ngồi trước bàn phỏng vấn từ từ hòa làm một với người trong bức họa, trông cậu ta vô cùng bình thường, chẳng nhìn ra nổi đây lại là nghi phạm trong vụ án liên hoàn. Cô cố gắng tìm kiếm gương mặt này trong trí nhớ nhưng rồi mau chóng từ bỏ — cô không thể không thừa nhận rằng mình hoàn toàn không có chút ấn tượng với hắn ta.
Hình như Võ Chiêu Văn đang ngồi bên trong có dự cảm nên đột ngột ngẩng phắt đầu lên, nhìn qua phía bên này.
Mặc dù biết tấm kính này là một chiều nhưng Thẩm Đình Huyên vẫn bị cái nhìn này của hắn ta làm cho trong lòng run lên. Cô phải lấy lại bình tĩnh mới không lùi về sau.
“Là hắn ta sao?”
“Ừ.”
“Vậy em vào đây.”
“Được.” Túc Hải thốt ra một âm tiết từ trong cổ họng. Đến khi cô nghiêng người đi qua đó, chuẩn bị đẩy cửa ra, Túc Hải bỗng dưng kéo cánh tay của người vừa đi ngang qua mình, “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
“Vâng!” Thẩm Đình Huyên lập tức cười đến mi mắt cong cong.