Hội Chứng Peter Pan

Chương 14: Hành hung có báo trước (14)




Bởi vì Lăng Thản gặp tai nạn chấn thương, nên đoàn phim “Hội chứng tự kỷ” đành phải tạm dừng quay lần thứ hai, một mặt tranh thủ thời gian triệu tập biên kịch chạy đua với thời gian chỉnh sửa lại kịch bản, mặt khác thì tích cực liên lạc với bên truyền thông, để chuyện này chỉ dừng lại ở Lăng Thản chứ không lây sang cả đoàn phim, đồng thời cũng khẩn trương điều phối các công việc khác.

Tuy là thế nhưng trên mạng vẫn rất ồn ào, cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, cả nữ phụ số hai và nam chính đều lần lượt bị thương khiến mọi người không khỏi nghi ngờ về biện pháp an toàn của đoàn phim. Trong lúc nhất thời, fans của Đường Miểu Miểu và Lăng Thản và mấy người qua đường hóng hớt đều ào ào tràn sang Weibo của đoàn phim bày tỏ ý kiến. Dưới bình luận, một nửa là “An toàn hàng đầu, công việc thứ hai”, nửa còn lại là “Triệu hồi xui xẻo” (1) khiến mấy nhân viên phụ trách tuyên truyền trên mạng phải dở khóc dở cười.

(1) Nguyên văn là “Tường thuỵ ngữ miễn”:  thần chú được cho là nhà văn nổi tiếng Mã Bách Dung, còn được gọi là Thuỵ Thân Vương. Nghe nói người này rất đặc thù, người tiếp xúc với anh ta thường gặp xui xẻo, thậm chí khi bị tai nạn xe cộ, bạn bè bị thương nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không bị thương, giống như một con gấu trúc bảo vật quốc gia. Khi bạn bè nhắc đến tên anh, họ phải thốt lên “Tường thuỵ ngữ miễn” để thoát khỏi thảm họa (theo Baidu). 

Bên dưới Weibo của Thẩm Đình Huyên cũng rất nhộn nhịp, phần lớn là các fans quan tâm, sợ cô cũng bị lấy mấy thứ xui xẻo xảy ra chuyện, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài bình luận linh tinh như “Thẩm Đình Huyên có độc, Lăng Thản cũng bị trúng chiêu”.

Khiến lòng người hoảng hốt.

Bầu không khí nặng nề này lan từ trên mạng đến đời thực, các nhân viên trong đoàn phim dường như đều có chút lo lắng không nói rõ được. Nhóm đạo diễn và bên sản xuất họp với nhau, thì thầm nói hoặc là chọn ngày khởi quay xấu, hoặc có điều kiêng kị gì không để ý tới, chứ nếu không sao đã hành nghề bao năm rồi mà chỉ có lần này là xui xẻo như vậy.

Thẩm Đình Huyên là một trong số ít người trong cuộc, cho dù trong lòng cô nặng trĩu như có tảng đá đè lên nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì cả. Dù sao, so với vụ tai nạn thì khủng hoảng sau chuyện cố ý gây thương tích còn lớn và hằn sâu hơn.

“Chúng tôi đã tỏ thái độ rõ ràng là sẽ không đổi Lăng Thản và Đường Miểu Miểu, còn về thương tích và tình trạng khôi phục của hai người thì chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người bất cứ lúc nào.” Phó đạo diễn Trương Thuỵ Lân tạm thời đảm nhiệm vai trò người phát ngôn, không biểu cảm nhìn mấy chục máy quay và máy chụp hình chĩa vào mình và phát biểu.

“Vậy xin hỏi kế hoạch quay phim của đoàn phim sẽ được sắp xếp ra sao khi nam chính và nữ phụ đều lần lượt vắng mặt?”

“Đội ngũ biên kịch của chúng tôi đã có mặt và đang họp với nhau rồi, tôi chắc chắn sẽ đưa ra một câu trả lời khiến mọi người hài lòng.” Trương Thuỵ Lân tránh nặng tìm nhẹ trả lời, lại nhấn mạnh: “Lăng Thản và Đường Miểu Miểu đều là diễn viên cực kỳ xuất sắc, chúng tôi nhất định sẽ không từ bỏ họ mà sẽ cố gắng hết sức hoàn thành các cảnh quay. Tục ngữ có câu, không trải qua cơn mưa thì khó thấy được cầu vồng, những chuyện chúng tôi đã trải qua cũng chứng minh chúng tôi có thể chịu đựng được những thử thách. Bộ phim này của chúng tôi cũng rất đáng giá để mọi người chờ mong.”

“Xin hỏi chuyện của Lăng Thản đã được làm rõ chưa? Xác định chỉ là tai nạn chứ không phải chuyện khác sao? Cảnh sát có tham gia điều tra không?”

“Đúng thật là tai nạn, chúng tôi hoàn toàn chắc chắn về chuyện này.” Trương Thuỵ Lân lộ vẻ cực kỳ tiếc nuối, “Còn việc cảnh sát tham gia thì tôi nghĩ cũng không cần thiết. Đoàn phim đã phân một tổ nhỏ đặc biệt phụ trách điều tra chuyện này, không cần phải lãng phí nguồn lực của cảnh sát.”

Anh ta nói xong thì lặng lẽ nhìn đồng hồ. Nhân viên đứng bên vẫn chú ý tới anh ta, vừa thấy thế thì lập tức đi đến trước mặt phóng viên, “Ngại quá, buổi họp báo hôm nay tạm thời đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã đến…..”

Trương Thuỵ Lân nhân cơ hội đi vào trong hậu trường.

Bất chấp sự can thiệp của bảo vệ, nhóm phóng viên vẫn ồn ào khắp cả lên. Trong lòng ai nấy đều rõ, thật ra lần này Trương Thuỵ Lâm chả nói điều gì quan trọng cả, tất cả đều là những lời sáo rỗng. Cho dù họ có lấy được mấy tin tức này thì quay về họ cũng phải dựa vào bản thân tự phát huy để viết bài, vì vậy nên họ muốn hỏi thêm vài câu nữa. Anh đẩy tôi, tôi đẩy anh cứ thế chen lên trước, cố gắng thoát khỏi sự ngăn cản của bảo vệ.

Trong đó có một phóng viên suýt nữa bị rớt cả mắt kính, bị đám người xô xô đẩy đẩy khiến anh ta không đứng vững ngã ra ngoài, cũng may anh đi nhanh vài bước, vừa ngẩng đầu thì đúng lúc gặp được Trương Thuỵ Lân. Anh ta vội đẩy kính, “Xin hỏi phó đạo diễn Trương, chuyện Điền Hãn Vân bị đánh có liên quan gì tới Thẩm Đình Huyên không? Những người liên quan đến chuyện tung tin nóng về tình yêu giữa Lăng Thản và Thẩm Đình Huyên đều bị thương cả, anh có cho rằng đây chỉ đơn giản là sự trùng hợp không?”

“Điền Hãn Vân sao? Tôi không quen.” Trương Thuỵ Lân đi qua như một cơn gió.

**

Thẩm Đình Huyên tắt TV, những âm thanh ồn ào xung quanh khi nãy chợt biến mất tăm, cô suy nghĩ một lát rồi cầm điện thoại nhắn tin qua WeChat cho Trương Thuỵ Lân: Anh có cần tôi làm gì không?

Sau mấy phút, Trương Thuỵ Lân trả lời lại: Cần, đến lúc đó tôi sẽ nói với cô.

Thẩm Đình Huyên: Buổi họp báo tuyệt lắm.

Trương Thuỵ Lân: Đọc theo kịch bản cả thôi.

Thẩm Đình Huyên cười, không trả lời tiếp nữa mà đặt điện thoại sang một bên, sau đó cô quay đầu nhìn Túc Hải đang ngồi trên sô pha suy nghĩ.

Anh đan mười ngón tay lại chống cằm, môi khẽ mím, gương mặt nghiêm túc nửa hiện rõ dưới ánh nắng nửa khuất trong tối. Sự im lặng lặng lẽ khuếch tán cả căn phòng, từ tấm rèm ban công hé mở cho đến quầy trưng rượu cao ngất ngoài hiên đều như được nhuộm một màu chàm tĩnh lặng.

Tận đến khi có tiếng chuông cửa vang lên, cô thừa dịp Túc Hải còn chưa đứng lên thì bước ra mở cửa trước.

“Đội phó.”

Bởi vì sự việc hôm qua phát sinh quá đột ngột, trong quá trình thẩm vấn đã bỏ sót diễn viên đóng thế cho Lăng Thản, vì vậy sáng nay hai người Trần Quý lập tức đi tìm anh ta hỏi thăm.

“Sao rồi?”

Trần Giai Kỳ lắc đầu: “Không có tiến triển gì mới cả ạ.” Cô ấy nói xong liền mở chai nước suối ra uống hai hớp, nói tiếp: “Tụi em vốn còn đang suy nghĩ liệu chuyện Lăng Thản lần này có thật sự là tai nạn không, hay chỉ là ‘đổi người bị hại’, còn hung thủ thật sự không phải là nghi phạm mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm, mà là có một người khác, mục tiêu ban đầu của hắn là Toàn Lỗi, ừm………Đó chính là diễn viên đóng thế cho Lăng Thản, thế nên bằng cách nào đó hắn nới lỏng ốc vít trên lan can, định khiến Toàn Lỗi ‘té thẳng cẳng xuống’, nhưng hắn không ngờ tới Lăng Thản bất chợt yêu cầu đích thân lên diễn, bởi vậy mới xảy ra những chuyện sau đó.”

“Đúng vậy, suy luận này được thành lập khi tụi em vẫn đinh ninh rằng ban đầu nghi phạm sẽ ra tay lúc đến cổ vũ cho Lăng Thản nhưng không tìm được cơ hội thích hợp. Còn về vấn đề nhận được bưu thiếp và thời gian gây án trước sau, tụi em đều nghiêng về hướng nghi phạm mất kiểm soát.” Quý Điềm bổ sung, “Vì vậy lúc sáng khi tụi em đi tìm Toàn Lỗi thì có dò hỏi về vấn đề này với cậu ta.”

Hai người Trần Quý tìm được Toàn Lỗi trên sân bóng rổ ở phim trường, anh ta là một diễn viên võ thuật nên vẫn giữ thói quen tập thể dục chạy bộ buổi sáng. Lúc Quý Điềm và Trần Giai Kỳ đến tìm thì anh ta mới vừa chạy xong 3000m, đang nghỉ ngơi thư giãn một lát.

Hai người nói rõ lý do đến tìm, anh ta cũng rất thoải mái đồng ý hợp tác, trông tâm trạng có vẻ khá tốt.

“Anh cũng là bất ngờ biết Lăng Thản muốn tự đóng cảnh đó sao? Trước đó anh ta có nói với anh hoặc ai khác không?”

“Đúng vậy,” anh ta gật đầu, “Đúng thật là tôi chỉ mới biết thôi, anh ta không nói với tôi, còn việc có nói với người khác hay không thì tôi không rõ lắm.”

“Nhưng mà sáng hôm đó lúc chuẩn bị quay thì hình như anh không ở phim trường?”

Toàn Lỗi nhún vai: “Tối hôm trước tôi uống rượu và ăn thịt nướng với bạn nên bị tiêu chảy, lúc trước khi quay thì tôi vào nhà vệ sinh.”

“Tuy rằng chỉ là cảnh đóng thế nhưng chắc anh cũng rất coi trọng đúng không? Theo tôi biết thì anh tính phí theo từng cảnh diễn,” Quý Điềm chú ý quan sát vẻ mặt của anh ta, “Lăng Thản như vậy, chắc trong lòng anh cũng khó chịu đúng không?”

“Đương nhiên rồi.” Toàn Lỗi thừa nhận rất dứt khoát, anh ta thấy Trần Giai Lộ tỏ vẻ kinh ngạc thì thậm chí còn cười, “Dù sao nếu anh ta tự đóng cảnh nào thì tôi sẽ ít bấy nhiêu tiền phí. Nhưng mà thật ra tôi cũng quen với chuyện này rồi.”

“Tại sao vậy?”

Anh ta vuốt chiếc cằm trơn bóng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, nếu không có nguy hiểm quá lớn thì hầu hết diễn viên đều có thể đích thân đóng, cũng không thích cho chúng tôi đóng lắm. Đặc biệt diễn viên đã ở trong giới nhiều năm như Lăng Thản, khó khăn lắm mới phất lên được, có thể lên hình giây nào thì sẽ cố gắng lên được bấy nhiêu, hai người hiểu không?”

Anh ta thấy hai người Trần Quý gật đầu, bèn nói tiếp: “Hơn nữa, diễn viên đóng thế cần phải đáp ứng đủ cân nặng và chiều cao nữa nên trong giới có rất ít diễn viên đóng thế. Đây cũng không phải là lần đầu tôi hợp tác với Lăng Thản, trong lòng tôi hiểu rõ anh ta là loại người thế nào và cách làm việc của anh ta ra sao.”

“Vậy anh có bất mãn gì với anh ta không?”

“Cũng không đến mức đó, tôi đâu phải chỉ kiếm có chút tiền này, thường nếu không có lịch thì tôi cũng nhận phim khác, còn nếu có lịch thì tôi sẽ đến đây trước. Vì vậy tôi không đến mức vì chuyện này mà phải ra tay với anh ta.”

Trần Giai Kỳ cười, “Đây không phải là do chúng tôi nói đấy nhé.”

Toàn Lỗi cũng cười, “Hai người chưa nói, hai người chỉ nói bóng nói gió thôi.”

“Vậy còn bản thân anh thì sao? Thường ngày có xích mích gì với ai không?” Quý Điềm đổi đề tài hỏi.

“Hả?” Dường như Toàn Lỗi không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, kinh ngạc nói: “Hai người hỏi chuyện này làm gì?”

“Chỉ hỏi vậy thôi.”

“Ừm, tôi tự nhận các mối quan hệ của tôi cũng tạm được, dù sao cũng lăn lộn trong giới này, về phương diện tình người cũng rất quan trọng nên tôi chưa gây thù hằn gì với ai.” Anh ta suy nghĩ, “Hơn nữa, tôi cũng chả nổi tiếng bằng mấy ngôi sao đó, càng không chắn đường ai khiến người ta không vừa mắt cả.”

“Những gì anh ta nói về cơ bản đều là thật.” Quý Điềm nhìn thông tin trên sổ ghi chép, nói ngắn gọn về quá trình hỏi chuyện lúc đó, “Sau đó em và Giai Kỳ có hỏi thăm mấy người hay tiếp xúc với Toàn Lỗi bao gồm biên kịch, chuyên viên trang điểm và các diễn viên đóng thế khác, thậm chí là cả bảo vệ trong phim trường, ai cũng nói Toàn Lỗi là người rất dễ gần và nhiệt tình, sẽ không gây thù hằn với người khác.”

“Vì vậy điều này trái ngược hoàn toàn với suy đoán ban đầu của tụi em, vụ tai nạn lần này không phải nhằm vào Toàn Lỗi hay Lăng Thản chỉ vô tình trở thành nạn nhân,” Trần Giai Kỳ nhíu mày nói, “Chúng ta lại quay về điểm xuất phát…….”

Trong lúc nhất thời, phòng khách trở nên rất yên ắng.

Tận đến khi Thẩm Đình Huyên thở dài một hơi, cầm giấy bút ở bên cạnh và mở ra: “Chúng ta cùng điểm lại mọi chuyện từ đầu nào.” Cô vừa nói vừa viết con số đầu tiên lên giấy: “Chúng ta bỏ qua phần tóm tắt trọng điểm trước đó, đầu tiên là Lăng Thản tung tai tiếng với em ra, khách quan mà nói, chuyện này đúng thật đã tạo ảnh hưởng tiêu cực với hình tượng của em——-

Điều này cũng phù hợp với suy đoán của chúng ta về động cơ gây án của nghi phạm, sau đó vừa lúc lại có cơ hội cực kỳ thích hợp, đó chính là buổi chúc mừng 10 năm ra mắt của Lăng Thản. Vì vậy, chúng ta chuẩn bị một loạt công việc nhằm vào buổi chúc mừng này, mà Lăng Thản cũng bình an vô sự như phần thưởng cho sự cố gắng của mọi người. Sau đó,”

Cô viết số “2” lên trang giấy, còn vẽ một ký hiệu tam giác nho nhỏ bên cạnh, “Lúc 9 giờ rưỡi tối trong buổi chúc mừng, nhân viên phục vụ phòng cho khách Lý Nguyệt Linh đặt tấm bưu thiếp ở trước cửa trong lúc dọn dẹp phòng đối diện, sau đó đến 9 giờ 53 phút thì chúng ta phát hiện.”

“Theo lời khai của Lý Nguyệt Linh thì khoảng 3 giờ 50 phút bà ta gặp được nghi phạm, đối phương nhờ bà ấy đưa tấm bưu thiếp tới phòng em, nhưng bởi vì bận bịu nên bà ấy quên mất, tận đến buổi tới mới sực nhớ ra. Chỗ này có một vấn đề là lúc đó em vẫn nhận được bưu thiếp giống như trước, nhưng nghi phạm lại không gây án, theo tình hình này, chúng ta có hai giả thiết——“

Thẩm Đình Huyên dừng một lát, thấy mọi người không phản đối, bèn vẽ hai đường ở đằng sau, vừa nói vừa viết: “Thứ nhất, nghi phạm không thay đổi ‘quy luật’ của hắn, dựa theo kế hoạch ban đầu là thời gian gửi bưu thiếp và gây án gần nhau, nhưng do có sự can thiệp của chúng ta nên hắn không tìm được cơ hội thích hợp ra tay trong buổi chúc mừng, vì thế hắn chỉ đành từ bỏ. Nhưng lúc này tấm bưu thiếp đưa cho Lý Nguyệt Linh không thể lấy lại được nữa; Thứ hai, nghi phạm chủ động thay đổi ‘quy luật’ của mình, bởi vì hắn không quan tâm trình tự thời gian trước sau, hắn trở nên tùy tiện hơn, mà càng tùy tiện thì sẽ càng thêm nguy hiểm.”

“Cuối cùng chính là sáng hôm qua, lúc Lăng Thản đóng phim thì vô tình té từ trên sân thượng xuống, chỗ này vẫn có hai vấn đề: Một, lần này anh ta té xuống thật sự chỉ là tai nạn. Nếu như vậy thì phải giải thích về câu ‘rơi xuống’ ám chỉ cách gây án trên tấm bưu thiếp thế nào? Hoặc đây hoàn toàn là nhằm vào Toàn Lỗi, nhưng căn cứ vào những gì điều tra được đến giờ thì vốn có thể loại trừ khả năng này.

Hai, chuyện này không phải là tai nạn. Nếu vậy, căn cứ vào quá trình dò hỏi với nhân viên bảo vệ, Tô Định và diễn viên đóng thế Toàn Lỗi thì họ đều không có động cơ và điều kiện gây án. Nhưng nếu nghi phạm đích thân ra tay, vậy sao hắn có thể biết được kế hoạch quay phim của Lăng Thản trước, biết Lăng Thản sẽ tự mình đóng. Cuối cùng còn khéo léo tránh được camera giám sát, đến phim trường rồi nới lỏng ốc vít trên lan can để đạt được mục đích làm nó không chịu nổi lực va đập và rơi xuống lúc ghi hình?”

Sau khi Thẩm Đình huyên liệt kê hết tất cả các khả năng thì bỏ bút xuống, suy tư nhìn những dòng này.

Trần Giai Kỳ nhìn một lúc, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, bèn nhỏ giọng nói: “Căn bản thì chúng ta đã loại trừ khả năng gây án của những người khác, vậy cũng chỉ còn dư lại chính hung thủ mà thôi, nhưng sao hắn làm được…….Bãi đậu xe bên cạnh có camera giám sát 24/24, ở giữa cũng không hề có bất kỳ gián đoạn cũng như dấu vết bị chỉnh sửa. 36 tiếng đồng hồ kể từ ngày kiểm tra đến ngày Lăng Thản gặp chuyện thật sự không có ai khác ra vào sân thượng cả.”

“Hơn nữa, cho dù bằng cách nào đó hắn lấy được kế hoạch quay, thuận lợi lẻn lên sân thượng, thậm chí biết được Lăng Thản sẽ bất chợt đòi tự mình đóng, nhưng sao hắn biết Lăng Thản sẽ va đập vào một thanh lan can trong quá trình quay mà cố tình nới lỏng ốc vít được chứ?” Quý Điềm bổ sung.

Cô ấy nói xong, ba người kia lại nhìn nhau, trên mặt người nào cũng đầy vẻ nghi ngờ khó hiểu, hết sức bực dọc.

“Có lẽ đây thật sự chỉ là vụ tai nạn.” Túc Hải im lặng nãy giờ bỗng duỗi tay lấy tờ giấy chi chít chữ, đôi mắt sâu dường như có một cơn thuỷ triều đang chầm chậm di chuyển, trào ra một màu trầm lặng.

“Nhưng mà——” Trần Giai Kỳ khẽ hé miệng, lời phản đối đến miệng chợt không biết phải nói ra thế nào.

Túc Hải chưa bao giờ nói những điều không chắc chắn, mỗi lần anh suy đoán về vụ án đều suy đi nghĩ lại rất nhiều lần, cứ lặp đi lặp lại trong đầu, sau đó xây dựng và tính từng trường hợp và kết quả của nó. Quá trình này rất tẻ nhạt, cũng rất tốn sức, nhưng anh chả mảy may để lộ, mà bình tĩnh nói như thường.

“Có lẽ chúng ta nên thay đổi suy nghĩ.” Anh chầm chậm nói, “Quay lại với bản thân nghi phạm, trước tiên không quan tâm đến đặc thù hình dáng của hắn thế nào. Từ hai vụ án của Tưởng Vi và Đường Miểu Miểu thì có thể thấy được hắn chủ yếu theo dõi nạn nhân trong một khoảng thời gian dài thông qua định vị mạng, đích thân ngồi canh me để biết được tung tích và tiếp xúc với nạn nhân chờ cơ hội ra tay.

Nhưng cách này lại không thích hợp với Lăng Thản. Gần như ngày nào Lăng Thản cũng ở trong phim trường đóng phim, cho dù thỉnh thoảng có ra ngoài thì cũng nhất định sẽ ngồi xe bảo mẫu, bên cạnh lại có hai trợ lý và một vệ sĩ đi theo, còn có thêm người đại diện nữa, đi ra đi vào cũng là các trường hợp có đông người, không tiện để nghi phạm gây án. Cho dù là ở phim trường, khoảng cách từ khách sạn đến phim trường hàng ngày thì bên cạnh anh ta chắc chắn cũng có người, nghi phạm muốn tiếp cận anh ta là điều hết sức khó khăn.”

“Quay lại sân thượng. Chúng ta đã năm lần bảy lần kiểm tra hiện trường, trừ khi nghi phạm có áo tàng hình, nếu không thì hắn không thể tránh được camera giám sát rồi lẻn lên sân thượng. Cho dù hắn có lên được thì hắn cũng phải may mắn lắm mới có thể đúng lúc nới lỏng đúng cái ốc vít trên lan can mà Lăng Thản bị té xuống.” Túc Hải nói từng câu từng chữ, cuối cùng đưa ra kết luận, “Vì vậy xem ra, cá nhân tôi nghiêng về việc Lăng Thản bị té xuống thật sự chỉ là tai nạn, không liên quan gì tới nghi phạm cả.”

“Một khi đã đưa ra kết luận như vậy rồi thì rất nhiều rắc rối cũng sẽ biến mất. Nghi phạm không ra tay với Lăng Thản, tất nhiên cũng không còn các vấn đề về cách gây án. Nhưng lại có một vấn đề khác xuất hiện: Chúng ta giải thích thế nào về tấm bưu thiếp nhận được và câu ‘rơi xuống’ ám chỉ trên đó?”

Túc Hải nói tới đây thì dừng lại, cổ họng khát khô khiến anh muốn uống nước cho nhuận giọng. Anh vừa mới cử động thì lập tức có bốn con mắt như hình với bóng dõi theo anh. Thẩm Đình Huyên ngồi bên cạnh đúng lúc đưa một chai nước suối đã mở nắp sẵn sang cho anh, cười tủm tỉm không nói câu nào.

“Khụ.” Anh cầm lấy uống một hớp, dường như có một hương vị ngọt ngào trong cái lạnh tan chảy từ cổ họng, sau đó nhanh chóng biến mất tăm, chỉ để lại dư vị ẩm ướt.

“Chúng ta cùng xem lại tấm bưu thiếp này.” Anh tìm một tấm bưu thiếp có in nội dung trong mấy xấp giấy đóng dấu, “Tổng cộng có năm câu, ngoài câu cuối ngầm ám chỉ Lăng Thản ‘té xuống’ không lường trước ra thì thật ra bốn câu còn lại cũng đều chứa một cách gây án nào đó: ‘đập đầu’, ‘chặt tay phải’, ‘mất hai chân’.

Xét thấy nghi phạm chúng ta theo dõi khác với trước đây, cách gây án cũng không quá khích, mấy vụ án trước đều không thật sự tổn thương tính mạng người khác, mà những câu này tạm thời chỉ xem như là nói một cách cường điệu, như vậy ‘làm nhục tôi, đánh tôi, chà đạp tôi’ và ‘tăng thêm 1001 cách bạo hành trên người tôi’ không thể nghi ngờ chính là miêu tả chính xác nhất về cách gây án lần này của hắn — mà trùng hợp là chúng ta biết có một vụ án cũng giống và hoàn toàn phù hợp với điều kiện trên.”

Trần Giai Kỳ và Quý Điềm nhìn nhau, nét nghi ngờ trên mặt càng thêm rõ ràng, tất nhiên đang nghĩ xem trong hai ngày này còn xảy ra vụ án nào bị hai người bỏ sót.

Trong lòng Thẩm Đình Huyên đã có đáp án, cô hơi kinh ngạc, sau một hồi suy nghĩ thì cô lại cảm thấy bất kể về thời gian, cách gây án hay những khía cạnh khác thì đều hợp tình hợp lý. Có điều vì vụ án này không liên quan tới các vụ án mà mọi người đang điều tra nên mới bị bỏ sót.

“Là vụ Điền Hãn Vân bị đánh.” Cô nhỏ giọng nói rồi ngẩng đầu lên nhìn Túc Hải, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, đường nét xinh đẹp lặng lẽ mờ đi.

“A!” Trần Giai Kỳ như được giác ngộ, chợt vỗ tay bôm bốp.

Túc Hải mỉm cười gật đầu.

“Lăng Thản đã kêu trợ lý chụp mấy tấm hình thật thật giả giả và tìm Điền Hãn Vân nhờ anh ta đăng nó lên. Chúng ta cứ cho rằng mục tiêu của nghi phạm nhất định là Lăng Thản nên bỏ qua Điền Hãn Vân cũng phải chịu một phần trách nhiệm, dù sao theo nghi phạm, trong chuyện công bố tin tức này thì Điền Hãn Vân chính là truyền thông không có lương tâm dùng bất cứ thủ đoạn nào để gây sự chú ý.” Quý Điềm nói, “Hơn nữa, Điền Hãn Vân chỉ là một người bình thường, không thể biết được sẽ có người ghi hận anh ta như vậy nên bên cạnh anh ta không có bất kỳ biện pháp ngăn chặn nào, dựa theo cách gây án mà nói thì ra tay với anh ta dễ dàng hơn nhiều so với Lăng Thản.”

“Theo Weibo của Điền Hãn Vân thì anh ta bị đánh vào sáng sớm ngày mười lăm, mà chúng ta lại nhận được tấm bưu thiếp còn lại vào 9 giờ tối ngày mười bốn. Nếu Lý Nguyệt Linh không quên mà bỏ tấm bưu thiếp vào trong lúc dọn dẹp phòng vào buổi trưa, vậy thì chắc là khoảng bốn giờ chiều. Đây cũng phù hợp với thói quen gửi bưu thiếp trước rồi gây án sau của nghi phạm.” Trần Giai Kỳ bổ sung, vừa nhanh chóng tìm kiếm trên máy tính, “Bây giờ Điền Hãn Vân đang điều trị tại bệnh viện Nhân dân tỉnh.”