Hơi Ấm Đôi Môi Em

Chương 16: 16: Khen Thưởng





Ánh mắt Vu Vãn lóe lên, né tránh xa tầm mắt của anh, cô cố tìm một chủ đề để nói, rồi chợt nhớ về chuyện của Lư Xuân Hoa: “Cậu giải quyết bà ta kiểu gì thế?”Lục Thời Dập ngồi đối diện với cô, cười thần bí: “Chị đoán xem.”“… Không nói thì thôi.

Đi ra ngoài.

Đóng cửa lại.” Vu Vãn giả vờ nghiêm mặt, hạ lệnh đuổi khách.“Được, được, được.

Em nói, em nói là được chứ gì.” Lục Thời Dập lập tức giơ tay đầu hàng: “Mục đích của bà ta vẫn giống lần trước thôi, muốn chị chia cổ phần Vinh Quang cho hai đứa con của Thạch Thiến.”Mặt Vu Vãn hiện tại đã lạnh thật sự.Ngón tay được chăm sóc kỹ lưỡng đặt úp trên mặt bàn, từng chút từng chút thu lại, cuối cùng nắm chặt thành quyền.Vốn tưởng rằng sự cảnh cáo của cô đối với Lư lão thái thái ở tiệc mừng thọ lần trước sẽ khiến bà ta bớt mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, không ngờ rằng bà ta không sợ mà cònmuốn đến công ty náo loạn nữa đấy.Vu Vãn hít sâu vào một hơi để tâm trạng được bình tĩnh lại.

Bàn tay nắm chặt lúc này mới từ từ buông lỏng.Nếu Lư Xuân Hoa vì chuyện này mà tới thì sợ rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Vu Vãn ngược lại càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc Lục Thời Dập đã dùng biện pháp gì để khiến bà ta rời đi đây?Nhắc đến chuyện này, nét mặt Lục Thời Dập lập tức tươi rói, hoàn toàn khác với vẻ trầm tĩnh, chững chạc trước mặt Mitter.


Anh cười hưa hưa: “Em nói với bà già đấy là chị là người ăn mềm không ăn cứng.

Nếu hôm nay bà ta làm loạn ở công ty thì chuyện giữa đôi bên sẽ càng bị xé to ra, lấy tính tình của chị, lại càng không thể thỏa mãn yêu cầu của bà ta.”Về chuyện Vu Vãn ăn mềm không ăn cứng, Lục Thời Dập hiểu rất rõ.Giống như khi còn ở Thâm Quyến, vì chuyện xuất viện sớm mà hai người đã cãi nhau một trận to khiến người nào cũng không thoải mái.

Trở về nhà sau khi tụ tập cùng bọn Vu Mục, Lục Thời Dập thức trắng đêm không ngủ, nghiêm túc ngẫm lại những chuyện đã xảy ra.

Rốt cuộc cũng nghĩ là cách đối phó với Vu Vãn.Trong khoảng thời gian này, anh đổi cà phê của Vu Vãn thành sữa bò, lại tập cho cô thói quen ăn bữa sáng, không sử dụng biện pháp cứng rắn mà chuyển sang nhõng nhẽo, quấy rầy khiến cho Vu Vãn không thể làm được gì anh.Bằng việc học hỏi những kinh nghiệm có được từ thực tế, anh đã trở thành người chiến thắng cuối cùng.Nói đến đây, Lục Thời Dập dừng lại một chút, trên mặt không khỏi xuất hiện một nụ cười như đã thực hiện được quỷ kế: “Cho nên em đã lừa bà già đó, em nói rằng việc này cần được bàn bạc kỹ lưỡng hơn, em có thể giúp bà ta nghĩ cách.”Lư Xuân Hoa đúng là dễ lừa, anh tnói mời bà ta đến quán cà phê phía đối diện nói chuyện một chút, bà ta còn đi thật.Chỉ là Lục Thời Dập sao có thể nghĩ cách giúp bà ta được.Sau khi đến quán cà phê, anh bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng đạo lý cho Lư lão thái thái, nói gì mà Vu Vãn và Vu Mục đều là cháu gái, cháu trai ruột của bà ta, không thể chỉ quan tâm mỗi hai đứa con của Thạch Thiến được.

Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, làm người đừng nên bất công như thế.

Rồi gì mà người có lòng tham không đáy thường sẽ không có kết quả tốt, lúc nên dừng thì bà ta đừng cố gắng tiếp tục nữa…Lục Thời Dập bla bla với Lư lão thái thái một đống chuyện.


Về phần Lư lão thái thái bị lừa kia, bà ta đương nhiên đem tổ tiên mười tám đời của Lục Thời Dập ra hung hăng mắng một trận.Mắng đến mức những người đang ngồi trong quán đều quay đầu nhìn về phía Lục Thời Dập.

Cũng may mắn da mặt anh dày, vẫn chịu được.Mặc dù Lục Thời Dập chưa nói đoạn sau, nhưng Vu Vãn cũng có thể đoán được kết cục sau khi lừa người của anh…Mà Lục Thời Dập cũng biết, chuyện liên quan đến Lư Xuân Hoanói nhiều sẽ khiến Vu Vãn không thoải mái, vì vậy dừng ở chỗ nên dừng.

Sau đó anh lại giống như một đứa trẻ đòi kẹo mà hỏi Vu Vãn, ngày hôm nay anh đàm phán thành công cho Vinh Quang một đơn đặt hàng lớn như vậy, có phải nên thưởng gì cho anh ta hay không?Quả thực không thể ngoan ngoãn quá ba giây!Vu Vãn nhìn Lục Thời Dập mặc Âu phục đang ngồi trước mặt đã khôi phục lại bộ dạng mà cô quen thuộc, mà còn là một thằng nhãi khốn kiếp ấu trĩ thì đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Cô cố ý bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng của một tổng giám đốc, dạy dỗ anh: “Làm được việc không phải là phận sự của một nhân viên Vinh Quang như cậu sao?”“Uầy, Vu tổng, chị cũng quá soi mói rồi đấy?!” Vẻ mặt oán giận của Lục Thời Dập cực kì khoa trương: “Một chút khen thưởng cũng không cho em, chị rõ ràng là đang đập vỡ chí tiến thủ của nhân viên đấy! Nếu chị mà keo kiệt như vậy, sau này em cũng không cần phải làm việc bán mạng vì chị nữa.”Vu Vãn: “…”“Em mặc kệ, em muốn được thưởng!” Lục Thời Dập bắt đầu trở trò vô lại, thân hình cao lớn nằm bò trên ghế, hai tay vì giận dỗi mà đập lên đập xuống, ngửa đầu lên nhìn trần nhà, thở phì phò, đây rõ ràng là đang bày trò vô liêm sỉ* mà.*Nguyên văn: lại bì cẩu – nghĩa là giở thói côn đồ.Vu Vãn bị màn biểu diễn khoa trường của anh ta chọc cười, cô không có nhiều thời gian tán dóc với anh, dứt khoát cam kết: “Yên tâm đi, tháng này sẽ không thiếu tiền thưởng cho cậu đâu.”Chú cún Lục nháy mắt khôi phục hình dáng con người, ngồi thẳng dậy, trên mặt nở nụ cười thương hiệu của mình: “Vu tổng người vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, hào phóng, bắn tim cho chị!”Vu Vãn thấy Lục Thời Dập quả thực giơ hai ngón tay về phía cô làm động tác “bắn tim”.

Mà cặp mắt đào hoa còn nhìn chằm chằm vào cô, không ngừng chớp chớp như muốn phóng điện.Tên nhãi khốn kiếp này, còn học được cách trêu chọc cô? Đúng là tạo phản rồi!“Vu tổng, chị đã nhận được dòng điện của em chưa?” Mắt Lục Thời Dập lại ra sức nháy nhiều hơn, mỗi giây phải nháy đến bảy tám cái, như một thằng ngốc có tật về mắt.Vu Vãn cười đau bụng, đúng là không thể nhìn được nữa.Lại không nhịn được mà cảm khái, người trẻ tuổi quả thực lắm trò.Vốn tưởng rằng mấy trò của Lục Thời Dập đã ngừng lại, không ngờ anh lại tiếp tục vô liêm sỉ mà nói: “Em giúp chị giải quyết chuyện Lư lão thái thái rồi, chị có phải nên thưởng cho em không?”“Không phải chỉ là ký được cái hợp đồng thôi sao? Không phải chỉ là đuổi một người đi sao? Cậu nhìn lại cậu đi, đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi đấy!” Vu Vãn bật cười, cầm lấy tài liệu trên bàn giả bộ đánh cái thằng nhãi không biết trời cao đất rộng, lại còn đắc ý, vênh váo không giới hạn này.Lục Thời Dập vội vàng nhảy khỏi ghế rồi té xa ra, không quên bồi thêm một câu: “Chuyện Lư lão thái thái là chuyện riêng, em không muốn thưởng tiền, em muốn thưởng cái khác cơ!”“Cậu vẫn chưa xong phải không?!”Lục Thời Dập thấy Vu Vãn không đếm xỉa đến hình tượng Tổng giám đốc mà muốn đuổi theo đánh mình, anh rất thức thời co cẳng chạy thoát.


Cửa phòng tổng giám đốc vội vàng mở ra rồi lại vội vàng đóng lại, sau đó cửa lại hơi hé, lộ ra một cái đầu, nghiêm túc nhắc nhở: “Dù sao hôm nay cũng là chị nợ em, sau này nhớ trả lại đấy!”“Cậu còn nói thêm một chữ nữa, chị sẽ khiến cậu…”“RẦM!!!”Vu Vãn còn chưa dứt lời, cửa phòng đã nhanh chóng khép lại.Cô nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng lộ ý cuời, một lúc lâu cũng quên thu lại.-Sau dự án hợp tác với Seaton, Vu Vãn không tiếp tục cho Lục Thời Dập làm mấy việc lặt vặt nữa mà sắp xếp cho anh làm một vài công việc quan trọng.

Hiệu suất làm việc của Lục Thời Dập rất cao, công việc tới tay anh được xử lý vừa nhanh vừa gọn.Ngay cả Dương Tụng khi ở trước mặt Vu Vãn đều khen ngợi không dứt năng lực làm việc của Lục Thời Dập.

Có thêm một người có giỏi giang chia sẻ công việc, Dương Tụng cảm thấy dạo gần đây làm việc thoải mái hơn nhiều.Mỗi ngày sau khi hoàn thành công việc của mình, Lục Thời Dập còn chủ động giúp đỡ Vu Vãn làm vài công việc.

Điều này khiến cho số lần làm ngoài giờ của cô giảm đi đáng kể.Trước đây khi có hoạt động quan trọng cần ra ngoài, Vu Vãn lúc nào cũng dẫn theo Dương Tụng.

Chẳng biết từ khi nào số lần mà Lục Thời Dập theo cô ra ngoài công tác càng lúc càng nhiều.Sau khi Lục Thời Dập xoay chuyển tình thế, tự mình lấy được hợp đồng hợp tác với Seaton, thành tích vĩ đại của anh ta bắt đầu được lưu truyền trong công ty.

Một người đàn ông độc thân vừa đẹp trai vừa có năng lực, tuổi tác còn rất trẻ lập tức trở thành đối tượng thầm mến của vô số phụ nữ còn độc thân trong công ty.Hơn nữa bây giờ ở trước mặt Vu Vãn Lục Thời Dập còn là một đại hồng nhân*, đương nhiên ở công ty sẽ trở thành nhân vật máu mặt số một.*đại hồng nhân: người may mắn, ngươi quan trọng.Đi đến đâu anh cũng được vô số ánh mắt hình trái tim nhìn chằm chằm.“Anh ta chính là Lục Thời Dập à! Chân gì mà dài thế!! Dáng người cũng đẹp quá đi!! Gương mặt này cmn đẹp trai théeeee!!!”“Có phải Vu tổng truyển trợ lý thì ngoại trừ có năng lực còn phải vừa có dáng vừa có mặt không?”“Cậu nói xem, nếu mỗi ngày Vu tổng đều đối diện với gương mặt đẹp trai kia để làm việc, tâm trạng có khi nào sẽ cực kỳ tốt không?”“Có soái ca bên cạnh chắc chắn sẽ khiến cảnh đẹp ý vui!”“Mà này, các cậu có cảm thấy khi Lục Thời Dập đứng cạnh Vu tổng, trông hai người cực kỳ xứng đôi không?”“Nói ra thì giống thật đấy! Tôi nghe nói, trường Lục Thời Dập theo học khi ở Mỹ là cùng một trường với Vu tổng đấy, tính ra anh ta còn là đàn em của Vu tổng cơ!”“Oa! Hai người cùng tốt nghiệp trường danh tiếng, là tổ hợp học bá IQ cao, nhan sắc cao, ngày ngày ở bên nhau như vậy, có khi nào lửa gần rơm lâu ngày cũng bén không?”“Hình như Vu tổng lớn hơn anh ta 4 tuổi phải không?”“Tình chị em thì làm sao? Chỉ cần là tình yêu đích thực, tuổi tác đều không thành vấn đề! Mà thôi bỏ đi, tôi không cần chỉ tình chị em, tôi chỉ hy vọng nam thần là của mình tôi mà thôi, hahaha…”Hiện tại, dường như ngày nào mấy phòng ban trong công ty cũng bàn ra tán vào một ít chuyện của Lục Thời Dập và Vu tổng.Mỗi lần nghe mấy người phụ nữ mê trai này không tiếc lời khen ngợi Lục Thời Dập, trong lòng Lưu Nhất Minh cảm thấy tức nghẹn.Anh ta có thể không tức giận sao?Ngày đó anh ta đã chuẩn bị lâu như vậy, nhưng bởi vì người tới là tổng giám đốc Seaton mà mọi nỗ lực đều trở nên uổng phí.

Mà Lục Thời Dập không biết dẫm phải bãi phân chó* nào lại đúng lúc biết tiếng Pháp, nhẹ nhẹ nhàng nhàng ký kết được đơn hàng lớn trị giá 400 triệu đô la, ở trong công ty bộc lộ tài năng khiến cả Vu tổng cũng đều nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa.*dẫm phải phân chó: theo quen niệm của người Trung Quốc, ra đường dẫm phải phân chó thì rất may mắn.Thời buổi bây giờ sao lại không công bằng như vậy chứ?Năng lực làm việc vượt trội của Lục Thời Dập tại Vinh Quang đã bay đến tận tai Vu Mục đang bay cao bay xa ở nước ngoài.


Trước đây anh ta phiền nhất là tới Vinh Quang, cho dù phải lái xe đi ngang qua tòa nhà Vinh Quang anh ta cũng cố ý đi đường vòng.Song lần này khi vừa bước chân xuống máy bay anh ta đã chạy thẳng đến Vinh Quang, giống như lãnh đạo đi kiểm tra đột xuất công việc của Lục Thời Dập.Lục Thời Dập trong mấy lời truyền nhau của đám nhân viên Vinh Quang vô cùng kì diệu, anh ta nhất định phải nhìn xem thằng nhãi này rốt cuộc đang làm việc kiểu gì?Chiều hôm đó, Lục Thời Dập cực kỳ bận rộn.Công ty chuẩn bi tổ chức một hoạt động công ích, sau khi anh họp cùng bộ phần Thiết kế và bộ phận Marketing thì lại phải phân công công việc cho hai bộ phận này, bận đến độ chân không chạm đất.Cả sáng nay Vu Mục theo chân Lục Thời Dập, chưa nói đến việc Lục Thời Dập trên khoác Âu phục dưới đi giày da, dáng vẻ “chỉ điểm giang sơn” rất có phong phạm của một tinh anh trong ngành.Chỉ tính đến chuyện khi Vu Mục nhìn thấy Đường Uyển Tinh, anh ta giống như phát hiện ra gian tình nào hay ho lắm, đứng một bên vui vui vẻ vẻ.Lục Thời Dập nhìn cái tên cả buổi ngồi cười như thằng thần kinh kia, nói: “Đừng quấy rầy tôi làm việc.”“Được, được, được.

Ông đây không quấy rầy cậu làm việc, ông xin lui trước.” Dứt lời, hai tay Vu Mục đút vào túi quần, bước đủng đỉnh như mèo lên tầng cao nhất, tìm chị gái nhà mình nói chuyện phiếm.Anh ta biết rõ đối với công việc bà chị nhà mình yêu cầu rất nghiêm khắc, vì vậy anh ta muốn hỏi một chút rốt cuộc trong mắt chị thì thằng bạn chí cốt này của anh ta biểu hiện ra sao, có thật sự trâu bò như lời đồn hay không?Kết quả khi Vu Mục đi lên tầng chính là cmn bị đè ra đập cho một trận!“Sao em không xem lại cách cư xử của bản thân mình đi?”“Em thì làm sao chứ?” Vẻ mặt Vu Mục mờ mịt.Vu Vãn ngồi trên ghế tổng giám đốc, hai bàn tay đan vào nhau, khuỷu tay chống trên mặt bàn, nhìn thằng em không có chí tiến thủ nhà mình mà chân mày cau chặt lại: “Vứt Hoàn Ảnh sang một bên không quan tâm, chạy ra nước ngoài chơi hơn một tuần, bây giờ em còn không biết xấu hổ hỏi em làm sao à?”“Chị nói về Lục Thời Dập tốt như vậy thì chị nhận cậu ta làm em trai là được rồi, em muốn làm gì kệ em!” Vu Mục nhếch nhếch khóe miệng, bực bội đáp lại.“Em đừng có mơ!” Vẻ mặt Vu Vãn như hận rèn sắt không thành thép, từ trên ghế đứng lên, đạp một phát vào mông của anh ta: “Ra ngoài, đừng quấy rầy chị làm việc!”Sau khi bị cả người anh em cùng chị gái ruồng bỏ, Vu Mục đi ra khỏi tòa nhà Vinh Quang, ngước mắt nhìn lên bầu trời rồi hồi tưởng về người anh em cùng mình mặc chung chiếc quần mà lớn lên, rốt cuộc từ lúc nào cậu ta lại trở nên ưu tú như vậy?Sau khi cậu ta ra nước ngoài?Hình như là sau khi học cấp ba?Không phải, là sau khi học hai ư?Không, không, không, Vu Mục càng hồi tưởng lại càng kinh ngạc.

Dường như từ khi ở nhà trẻ, chỉ số IQ của thằng nhãi này đã cao hơn anh ta rồi.

Mấy cái trò chơi trí tuệ gì đó cậu ta đều được hạng nhất!Trong khoảng mười năm học cùng nhau, rất nhiều lần Vu Mục phát hiện ra rằng cậu ta rõ ràng biết đáp án nhưng lại trả lời sai.

Khi đó anh ta còn cười nhạo cậu ta, trí nhớ kém như vậy có khi sắp đuổi kịp mấy người cao tuổi rồi.Từ nhỏ đến lớn, điểm thi của Vu Mục vô số lần chỉ có một chữ số*.

Lục Thời Dập còn quá đáng hơn, thi lúc nào cũng được con số 0 tròn trĩnh.*Điểm số bên Trung Quốc khi học trong trường thường tối đa là 100.Cũng bởi vì có Lục Thời Dập đội sổ dùm, nên khi về nhà Vu Mục mới ít bị Lâm Khải Minh lôi ra mắng cùng cho ăn đòn một chút.Bây giờ nghĩ lại, trước đây cho dù Lục Thời Dập không biết làm thật thì cũng không đến mức bị 0 điểm, có thể né đáp án đúng một cách hoàn mỹ như vậy, rõ ràng là cậu ta biết hết!Đau trứng!!!Rõ ràng là học bá, tại sao còn muốn giả dạng học dốt giống anh ta?Đau trứng ghê!!!Vu Mục bỗng nhiên cảm thấy bị lừa dối sâu sắc, nhiều năm như vậy rồi, dường như anh ta đang kết giao với một tên anh em giả dối!Đau trứng quá!!!Mọi người rõ ràng đã nói cùng nhau ăn no rồi chờ chết, sống hoài sống phí, vậy mà con cờ hó này lại không thèm giả vờ nữa, một mình trở thành người ưu tú như vậy, CMN quá đáng!__________________Lục Thời Dập: Vu tổng, trái tim bé nhỏ của em đều đã trao cho chị rồi, có phải chị cũng nên đem trái tim nhỏ bé của chị đưa cho em không?Vu Vãn: ….