Trường trung học Đệ Nhất vẫn luôn có quy định khắc nghiệt đối với học sinh xin vào câu lạc bộ. Với các học sinh vừa vào trường, không cho phép học sinh năm thứ nhất tham gia câu lạc bộ. Trường học quy định mỗi học sinh chỉ có thể gia nhập nhiều nhất hai câu lạc bộ. Như vậy một là có thể để học sinh năm nhất hiểu biết rõ ràng mỗi một câu lạc bộ, để ngừa nhất thời hứng khởi vào sai câu lạc bộ. Hai là không cho câu lạc bộ chiếm quá nhiều thời gian của học sinh, ảnh hưởng đến việc học tập.
Tang Noãn thích vẽ tranh, cô cũng có chút thiên phú trên phương diện mỹ thuật. Khi còn nhỏ, cô còn đặc biệt tham gia câu lạc bộ Mỹ Thuật thiếu nhi. Khi đó nhà họ Tang còn ở nhà cấp bốn, thú vui lớn nhất cả ngày của cô là nhặt phấn viết ở trên đường đất nhỏ để vẽ bậy trên tường nhà người ta. Trùng hợp có một lần cô vẽ bậy đến cửa nhà của một ông họa sĩ, ông họa sĩ kia thấy “Kiệt tác” trên tường của cô, chẳng những không tức giận, ngược lại còn vỗ đùi nhận cô làm đồ đệ nhỏ.
Nhưng mà Tang Noãn có một nhược điểm trí mạng ở mỹ thuật, cũng bị phát hiện vào lúc ấy.
Đó chính là suy nhược màu sắc(*).
(*) Suy nhược màu sắc: Còn được gọi là “Bất thường ba màu thị lực” là các khiếm khuyết về màu sắc của thị giác. Bệnh nhân suy nhược màu sắc có khả năng phân biệt màu sắc kém và họ chỉ có thể nhìn thấy màu sắc khi chúng tương đối bão hòa; họ chỉ có thể phân biệt những thay đổi về màu sắc khi có sự khác biệt lớn về bước sóng.
Suy nhược màu sắc không phải bệnh mù màu, chỉ là khó có thể phân biệt rõ những màu sắc tương tự nhau. Ví dụ như Tang Noãn vẫn luôn cảm thấy, bút sáp màu lam đen cũng tương tự màu tím, màu đỏ hoa hồng cũng không quá khác với màu đỏ tươi. Nhược điểm này không có quá nhiều trở ngại trong cuộc sống ngày thường của cô, nhưng trên mỹ thuật lại khuếch trương vô hạn.
Vì thế từ ngày đó, lớp Mỹ Thuật của Tang Noãn bị ngừng. Ba mẹ sợ cô bị người ta cười nhạo vì nhược điểm này, không đồng ý cho cô tiếp tục vẽ nữa, những đồ vật có liên quan đến vẽ tranh ở trong nhà cũng biến mất gần hết. Thiên phú mỹ thuật của cô từng ngày bị trì hoãn, cuối cùng thành vĩnh viễn trọng thương.
Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình còn có thể tiếp xúc với mỹ thuật.
Năm cô học lớp bốn, có một lần cô theo ba mẹ đến trường trung học Đệ Nhất tặng đồ cho Mạc Tư Nguyên lúc ấy đang học lớp bảy. Lúc ấy là ngày hội câu lạc bộ, cô bị các loại câu lạc bộ làm cho hoa cả mắt. Cũng vào lúc đó, cô phát hiện câu lạc bộ Mỹ Thuật.
Vì thế bắt đầu từ ngày đó, cô có một tâm nguyện nho nhỏ, đó là cô cũng muốn thi đỗ trường trung học Đệ Nhất, gia nhập câu lạc bộ Mỹ Thuật!
Nhưng mà hôm nay, cô lại bị ép rời khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
…
Lúc này Tang Noãn đang ngồi xổm ở cửa phòng vẽ tranh câu lạc bộ Mỹ Thuật. Cô trầm mặc nhìn hòm dụng cụ vẽ tranh ở bên chân. Người bên trong phòng vẽ tranh còn đang không ngừng ném các loại đồ vật ra bên ngoài: Bút vẽ, giấy vẽ, vỉ pha màu… Ném như ném rác rưởi hỗn độn đầy một hành lang.
Chờ kiểm kê xong tất cả đồ vật, người trong phòng đi ra, xếp thành một hàng ngang ở cửa. Lâm Vi đi đầu, vỗ vỗ tro bụi trên tay, cô ta từ trên cao nhìn xuống Tang Noãn đang ngồi xổm dưới đất nhặt đồ.
Tang Noãn thấy có người ra, cô ngẩng đầu, có chút không biết làm sao nắm chặt góc áo của mình, giọng điệu mang theo cầu xin: “Đàn chị Lâm Vi…”
Khuôn mặt Lâm Vi lạnh tanh, hoàn toàn không thấy cô cầu xin.
“À, Tang Noãn, đồ của cô đều ở chỗ này, cô kiểm tra cẩn thận đi.”
Cô ta giơ tay ném một hộp màu nước sang, hộp màu nước không nghiêng không lệch vừa hay đập trúng đầu Tang Noãn.
Tang Noãn nghiêng người một cái, nhất thời ngồi không vững, mông lập tức đập xuống đất.
Đám người trước mặt lập tức phát ra tiếng cười trầm thấp.
Tang Noãn xoa xoa mông, một lần nữa lại ngồi xổm. Lỗ mũi cô ê ẩm, một người ngồi xổm như vậy bị nhóm người trước mặt này nhìn chằm chằm, làm cô có cảm giác mình thật giống như một trò cười.
Cô hít hít mũi, cố gắng làm cho ý muốn khóc của mình không rõ ràng quá, nhỏ giọng nói: “Đàn chị, chị có thể cho em một cơ hội không, hoặc là cho em thêm mấy ngày?”
“Lại cho thêm mấy ngày?” Lâm Vi đảo mắt một vòng trên mặt cô: “Thật ra cũng không phải không được, nhưng có thể phải có điều kiện.”
Hình như có hy vọng.
Đôi mắt Tang Noãn lập tức sáng lên, ánh mắt dán chặt vào người cô ta không dám di chuyển.
“Cô có thể bảo đảm vài ngày sau Mạc Tư Nguyên nhất định sẽ đến à?”
“…” Cái này cô cũng thật sự không bảo đảm được. Ánh sáng trong đôi mắt Tang Noãn lại tắt đi.
Đã thấy rõ đáp án từ trong ánh mắt cô, Lâm Vi khịt mũi coi thường, xoay người đi vào trong phòng vẽ tranh. Mới vừa đi tới cửa, cô ta lại dừng lại, ngẫm nghĩ rồi một lần nữa đi qua trước mặt Tang Noãn.
Đôi mắt Tang Noãn trông mong nhìn cô ta: “Đàn chị…”
“A Noãn.”
Lâm Vi thở dài tận tình khuyên bảo: “Cô phải biết rằng, cũng không phải tôi muốn đuổi cô đi. Mỗi một người muốn gia nhập câu lạc bộ Mỹ Thuật đều phải phô bày năng lực của mình. Lúc này cô không làm được cũng không sao, bọn tôi không trách cô. Mấy ngày nay, cô vẫn có thể tiếp tục đi tìm Mạc Tư Nguyên. Nếu cô thuyết phục được anh ấy trước ngày hội câu lạc bộ, câu lạc bộ Mỹ Thuật lúc nào cũng hoan nghênh cô trở về.”
Tang Noãn thất vọng gục đầu xuống.
“Chúng ta đi thôi.”
Lâm Vi xoay người, lần này cô ta không tiếp tục do dự nữa, thẳng thừng gọi mọi người trở về phòng vẽ tranh. Cánh cửa gỗ dày nặng của phòng vẽ tranh “lạch cạch” đóng lại trước mặt Tang Noãn, ngăn cách trong phòng và bên ngoài thành hai thế giới.
Tang Noãn nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đóng chặt trước mắt, hốc mắt nóng lên, ngực nghẹn lại, trong lòng lại lạnh lẽo.
Cứ như vậy… Bị đuổi ra ngoài…
Ngây ngốc một lúc lâu, cô hít hít mũi, tay nhỏ lạnh lẽo vỗ vỗ lên trên mặt, sau đó tiếp tục nhặt đồ.
Cô vừa nhặt vừa giống như tự ám thị với bản thân: “Còn không phải chỉ là câu lạc bộ Mỹ Thuật sao, ra thì ra thôi, không có gì ghê gớm…”
Nước mắt cô lại không ngăn được mà rơi xuống.
Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Chung quanh tới tới lui lui đều là học sinh tan học sôi nổi quay đầu nhìn cô gái nhỏ chật vật. Mạc Tư Nguyên rất kinh ngạc, lập tức đi đến bên cạnh Tang Noãn, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Tang Noãn đang bó tay hết cách với một rương lớn đồ kia. Cô nghe tiếng vừa nhấc đầu lên thì thấy Mạc Tư Nguyên.
Trên mặt cô lem luốc nước mắt, ngực nghẹn đầy uất ức và oán hận, mà người khởi xướng làm cô lưu lạc đến tình trạng như hiện giờ đang ở trước mắt. Cô nhất thời khó thở, không màng người bốn phía quát lên với anh: “Cút ngay!”
Sắc mặt Mạc Tư Nguyên lập tức lạnh xuống.
Tang Noãn dùng hết toàn lực nhấc cái rương lên. Cô miễn cưỡng lắm chỉ nâng cao lên được nửa thước, khập khiễng đi về phía cổng trường. Mạc Tư Nguyên thấy cô mấy lần lung lay suýt ngã, không khỏi vươn tay đỡ lấy bên cạnh cái rương.
“Tôi giúp em.”
Tang Noãn lại không cảm kích, nghiêng người sang bên né tránh tay anh. Cô đặt cái rương trên mặt đất, thở hổn hển tức giận: “Em bảo anh cút đi! Anh có thể cách em xa một chút được không? Em không muốn nhìn thấy anh!”
Cô lau nước mắt, một lần nữa nâng cái rương lên, lại bị Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng duỗi tay đè lại.
Tang Noãn lập tức giận sôi máu: “Mạc Tư Nguyên! Anh nghe không hiểu tiếng người có phải không?”
“Rốt cuộc em đang làm gì vậy?” Bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, Mạc Tư Nguyên cũng mơ hồ không vui. Anh nén giận hỏi.
Tang Noãn không muốn để ý đến anh, cô bê cái rương lên đi về hướng ngược lại với anh. Mạc Tư Nguyên nhíu mày, đi qua ôm cái rương lại. Tang Noãn lại túm chặt không bỏ. Hai người cứ như vậy lôi kéo, cuối cùng Tang Noãn bực bội đột nhiên dùng sức một chút, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng…
Thùng giấy bị kéo rách tươm.
Toàn bộ cái rương lập tức mất trọng lượng, đồ rối tinh rối mù bên trong không ngăn được rơi ra.
“…”
Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa giông, lửa sém lông mày còn thêm dầu.
Ngạc nhiên nhìn dụng cụ vẽ tranh đầy đất, Tang Noãn sửng sốt ba giây, sau đó thùng thuốc nổ hoàn toàn bị châm lửa, tức giận nháy mắt phát ra…
“Mạc Tư Nguyên! Anh có bệnh à? Anh cố ý có phải không?!”
Mạc Tư Nguyên không nói chuyện, ngồi xổm xuống muốn nhặt dụng cụ vẽ tranh lên.
Tang Noãn lại đột nhiên nhấc chân, đá cái bút vẽ anh đang đưa tay nhặt lên ra thật xa.
Tiếp theo cô cũng ngồi xổm xuống, nhặt đồ trên mặt đất lên ném vào ngực anh: “Không phải anh muốn lấy à? Không phải muốn cướp à? Cho anh, cho anh, đều cho anh!”
Cảm xúc của cô không quá ổn định, đến cuối cùng phát triển trở thành cầm cái gì cũng không quan tâm mà ném về phía anh. Cũng may sức cô nhỏ, đồ vụn vặt nện ở trên người anh mềm như bông không có lực gì.
Mạc Tư Nguyên lạnh mặt, cứ như vậy kệ cô la lối khóc lóc. Chậm rãi chờ đến khi bên người cô không còn đồ có thể ném, cô chỉ có thể khua tay cuồng loạn hét lên với anh: “Đều tại anh! Đều tại anh! Anh là đồ trứng thối, đồ quỷ đáng ghét! Vì sao anh không đi làm khách quý của câu lạc bộ Mỹ Thuật, làm hại em gặp họa…”
Cô càng nói trong lòng càng uất ức, nước mắt tí tách rơi xuống. Cô ôm đầu gối cuộn thành một đoàn, thu người lại.
“Mạc Tư Nguyên, đều là anh làm hại em bị hội trưởng Lâm Vi đuổi ra ngoài… Anh có biết vì sao em nhất định phải bảo anh đi làm khách quý của câu lạc bộ Mỹ Thuật không? Còn không phải bởi vì bọn họ uy hiếp em nếu không mời được anh thì sẽ đuổi em ra khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật sao! Hiện tại như anh mong muốn rồi, em đã bị đuổi ra ngoài, anh vừa lòng rồi chứ? Vui vẻ rồi chứ? Có phải anh đã sớm biết, cho nên cố ý muốn chỉnh em hay không…”
Mạc Tư Nguyên hơi ngẩn ra.
“Em chán ghét Mạc Tư Nguyên chết bầm! Em ghét anh! Nhưng em có cách nào đâu chứ? Bọn họ uy hiếp em, em chỉ có thể đi cầu xin anh… Còn là lần đầu tiên em cầu xin anh. Nhưng anh thì sao? Có phải anh cảm thấy dáng vẻ cầu xin của em thật buồn cười, cho nên cố ý trêu cợt em không? Anh là đồ trứng thối, đồ quỷ đáng ghét! Em thật sự ghét anh…”
Hai người đứng ở cửa chính khu dạy học cấp ba, lại đối diện đường cây xanh cấp hai, người đi đường nườm nượp, ném lại đây các loại ánh mắt kỳ kỳ quái quái. Mạc Tư Nguyên nghe cô nói xong toàn bộ, anh muốn nói gì đó, há miệng thở dốc, rồi lại nhịn xuống.
Một lát sau, anh mới chậm rãi rũ mi, nhỏ giọng nói: “Anh không biết.”
Tang Noãn khóc đến hỗn loạn, căn bản không nghe rõ anh đang nói cái gì. Cô chỉ lo ngồi xổm ở đó mà khóc, lâu lâu lại dùng tay áo quẹt mặt một cái, nước mũi nước mắt dính thành một đám ở cổ tay áo.
Cảm xúc này của cô giống như một hồi mưa rào có sấm chớp, tới cũng nhanh đi cũng mau. Chờ Tang Noãn khóc mệt mỏi, lẳng lặng ngồi dưới đất ủ rũ, cảm xúc cũng chậm rãi bình phục lại. Cô hít sâu một hơi, lau khô nước mắt, sau đó đứng dậy nhét dụng cụ vẽ tranh rơi rải rác vào cặp sách.
Mạc Tư Nguyên muốn giúp cô, lại bị cô đẩy ra: “Không cần anh quản!”
Anh lập tức nghe lời dừng tay.
Dụng cụ vẽ tranh nhét đầy một cặp sách. Tang Noãn ôm cặp sách, cõng giá vẽ, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài. Cặp sách bị nhét đầy, không kéo được khóa, cho nên lúc đi luôn có thứ gì đó rơi xuống. Mạc Tư Nguyên chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau cô, nhặt đồ rơi thay cô.
Cứ như vậy một đường chầm chậm mà tới trạm xe buýt. Đứng ở trạm chờ xe, Mạc Tư Nguyên cẩn thận thử phá vỡ trầm mặc.
“A Noãn.”
“Cái gì?” Cô tức giận hỏi.
“Câu lạc bộ Mỹ Thuật… Thật sự rất quan trọng à?”
Trong trí nhớ của anh, Tang Noãn rất thích câu lạc bộ Mỹ Thuật.
Từ lần cô và ba Tang mẹ Tang tham gia ngày hội câu lạc bộ, chỉ cần có cơ hội, cô sẽ quấn lấy anh hỏi đông hỏi tây. Mới đầu anh cho rằng cô giống với những bạn học tham gia câu lạc bộ của mình, chỉ tùy tiện chơi đùa. Nhưng không nghĩ tới chuyện khiến cô rời khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật sẽ sinh ra dao động cảm xúc lớn như vậy.
Mà đối với vấn đề của anh, bạn học Tang Noãn chỉ lạnh lùng ném xuống một câu: “Hỏi thừa!” Còn lại một câu cũng không muốn nhiều lời.
Có trời mới biết cô đã trả giá bao nhiêu nỗ lực để vào câu lạc bộ Mỹ Thuật.
Cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần lên lớp 8 là có thể vào câu lạc bộ Mỹ Thuật. Nhưng bởi vì cô bị suy nhược màu sắc, dẫn tới tâm nguyện gia nhập câu lạc bộ Mỹ Thuật của cô thật quá khó khăn. Không ai biết cô đã bị từ chối bao nhiêu lần mới được phê chuẩn vào câu lạc bộ, đánh trận nào thua trận đó càng thua càng đánh, cô đánh từ lớp 8 đến lớp 9, gần như dùng suốt một năm.
Nhưng chỉ bởi vì anh, nhiệm vụ thứ nhất của cô bị thua, làm cô vào câu lạc bộ còn chưa đến nửa tháng đã bị ép rời đi.
Mạc Tư Nguyên tất nhiên hiểu quá trình Tang Noãn gia nhập câu lạc bộ Mỹ Thuật cũng không dễ dàng. Bọn họ ở cùng một mái nhà, cho dù anh không nghe không hỏi chuyện của cô nhưng ít nhiều cũng sẽ biết một chút. Từ bắt lớp 8, cô vẫn luôn không ngừng làm đơn xin vào câu lạc bộ Mỹ Thuật, thư xin bị từ chối trả về được cô đặt trên kệ sách gần như đã chồng thành một ngọn núi nhỏ.
Nhưng anh càng biết Lâm Vi đồng ý cho cô gia nhập câu lạc bộ cũng có mục đích riêng.
Trước kia trong lúc vô tình, anh nghe thấy Lâm Vi nói với người ta, Lâm Vi từng tìm anh nói qua ý tưởng để anh làm khách quý nhưng bị anh từ chối. Sau ngày hôm đó, Tang Noãn vui mừng phấn chấn nói mình đã được duyệt. Khi đó anh đã có hoài nghi, kết quả không quá mấy ngày, quả nhiên Tang Noãn nhắc tới chuyện này với anh.
Anh kiên quyết không đi là muốn cho cô nhìn cho rõ mình bị người ta lợi dụng. Kết quả kẻ lợi dụng cô không thấy ra, trái lại làm anh vô duyên ăn mắng. Mà nay thật ra anh đã hiểu rõ vì sao Lâm Vi dám yên tâm tìm cô. Không chỉ bởi vì câu lạc bộ Mỹ Thuật yêu cầu anh làm khách quý, quan trọng nhất vẫn là bởi vì cô thật là ngốc, ngốc đến mức là đối tượng lợi dụng thật tốt.
“Đồ ngốc…” Anh không nhịn được lẩm bẩm.
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì.”
Mạc Tư Nguyên lắc đầu, diệt ngọn lửa nhỏ sắp bốc lên của cô từ trong trứng nước. Mãi cho đến lúc xe buýt đến, rốt cuộc cũng không ai nói câu gì nữa.