Lúc Mạc Tư Nguyên vội vàng chạy về nhà họ Mạc thì trời đã khuya.
Nhưng đại khái là vì ông cụ Mạc lặn lội đường xa vừa trở về.
Không lâu sau khi bữa tối trong phòng khách của Mạc gia vừa bắt đầu, Mạc Tư Nguyên dừng xe ở trong sân biệt thự, vừa bước vào cửa đã thấy ông cụ Mạc ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.
Nghe thấy âm thanh, ánh mắt bình tĩnh và nghiêm túc của ông cụ lia tới phòng khách rộng rãi, nhìn về phía anh.
Ánh mắt của ông cụ làm cho Mạc Tư Nguyên thoáng khựng lại, anh yên lặng thay dép ở cửa chính.
Dì Trương giúp việc bước tới, nhận lấy áo vest trong tay anh, nhiệt tình nói: “Tư Nguyên về rồi!”
“Dì Trương.”
Mạc Tư Nguyên lên tiếng chào hỏi rồi đi tới trước bàn ăn, gọi ông cụ Mạc: “Ông nội.”
“Ừm.” Ông cụ Mạc hời hợt trả lời một tiếng, nhìn anh từ trên xuống dưới giống như đang dò xét, nói: “Ăn cơm tối chưa?”
“Cháu ăn rồi, vừa ăn ở buổi triển lãm.”
Ông cụ gật đầu, đôi mắt từ từ cụp xuống, vừa gắp thức ăn vừa nói: “Vậy thì ngồi xuống ăn cùng với ông chút nữa đi.”
Mạc Tư Nguyên đồng ý, đi tới bên phải bàn ăn ngồi xuống, cách ông cụ Mạc một chỗ ngồi.
Ông cụ Mạc là một người rất nghiêm khắc, mặc dù đã gần bảy mươi tuổi nhưng còn rất phong độ, D-King là vương quốc một tay ông thành lập, ông cụ đã mất mấy chục năm để phát triển thương hiệu trang sức vốn không có chút tiếng tăm cho đến thương hiệu trang sức nổi tiếng toàn thế giới ngày hôm nay, có thể nói là đã dốc hết tâm huyết.
Bây giờ tất cả tập đoàn trong nước và ngoài nước của D-King đã đi vào giai đoạn chính thức, các tầng lớp hệ thống quản lý đều hoàn chỉnh, ngoại trừ một số quyết định sách lược quan trọng, một số vấn đề nhỏ hầu như không cần ông cụ phải đích thân lộ diện. Mặc dù là như vậy, nhưng có lẽ do thói quen lãnh đạo nhiều năm đã khiến cho ông cụ trở nên quyết đoán và cố chấp, lại lạnh lùng sắc bén, nên dù là ở nhà cũng rất nghiêm khắc.
Ba của Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên là cấp cao của D-King, cũng là tinh anh do một tay ông cụ Mạc dẫn dắt.
Khi còn nhỏ Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên thường được ba mẹ dẫn tới Mạc gia, mặc dù đã trôi qua nhiều năm nhưng bọn họ vẫn vừa kính trọng vừa sợ ông cụ Mạc. Trừ hai người bọn họ ra, Lạc Tư Tư còn sợ ông cụ hơn, có khi chỉ cần một câu nói của ông cũng có thể khiến cho cô ấy sợ đến mức không dám thở mạnh, giống như là gặp Diêm vương.
Trên bàn cơm còn có hai người khác.
Lạc Tư Tư ngồi đối diện với Mạc Tư Nguyên, cô ấy không còn vẻ bất cẩn tùy hứng như trước, cả người thẳng tắp giống như một cái cây. Thấy Mạc Tư Nguyên ngồi đối diện mình, cô ấy nhanh chóng quẳng cho anh ánh mắt cầu cứu, xem ra là vừa bị ông cụ Mạc trách móc dạy dỗ, muốn nhờ anh giúp cô ấy nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Mạc Tư Nguyên mỉm cười, bất lực lắc đầu với Lạc Tư Tư, sau đó anh dời tầm mắt về phía ông cụ Mạc.
Lạc Tư Tư nhìn sang, đúng lúc đụng phải ánh mắt của ông cụ Mạc thì rùng mình ngồi thẳng dậy, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Mẹ Lạc ở bên cạnh cô ấy dịu dàng nói: “Tư Nguyên, con muốn ăn cơm hay là ăn mì?”
“Không cần đâu dì Lạc, con ăn cơm rồi, uống chút canh là được.”
Mẹ Lạc cười cười, quay đầu dặn dò dì Trương hâm nóng canh.
Mạc Tư Nguyên nói cảm ơn với dì Trương, cầm thìa khẽ thổi, uống một hớp.
Ông cụ Mạc ngồi ở vị trí chủ bỗng nhiên lên tiếng: “Ở công ty vài ngày, cháu cảm thấy thế nào?”
Mạc Tư Nguyên hơi dừng động tác lại, anh ngẩng đầu nhìn ông cụ: “Cũng được ạ.”
“Đã quen thuộc mọi thứ chưa?”
“Vâng.” Mạc Tư Nguyên gật đầu nói, “Phần quảng cáo mới của [Diệu] đã chuẩn bị xong, cuối tuần này sẽ bắt đầu tiến hành, hàng loạt hạng mục sắp tiến hành khác cũng rất thuận lợi, không có vấn đề gì lớn.”
“Vậy thì tốt rồi.” Trên gương mặt già nua nhưng đầy sức sống của ông cụ Mạc từ từ hiện lên nụ cười, ông cụ khẽ liếc anh một cái.
“Trước hết cháu ở bộ phận dự án rèn luyện thật tốt, đi theo chú Tống chú Cảnh học hỏi kinh nghiệm, khách hàng gì cũng phải đi theo, sau này tiếp nhận vị trí của ông cũng có thể thuận lợi hơn.”
Tay cầm thìa của Mạc Tư Nguyên hơi cong lại, anh không nói gì.
Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng yên tĩnh.
Khi ông cụ Mạc im lặng, chỉ có âm thanh va chạm của chén đũa lọt vào tai.
Im lặng một lúc ông cụ Mạc giống như nghĩ tới cái gì, mở miệng lần nữa: “Đúng rồi, Tư Nguyên.”
Mạc Tư Nguyên nhìn ông cụ.
“Gần đây cô bé Chỉ Huyên kia thế nào rồi?”
Mạc Tư Nguyên ngẫm nghĩ, dừng lại nửa giây rồi nhanh chóng trả lời: “Khá ổn ạ, bộ phận thiết kế của cô ấy gần đây tương đối bận rộn, nhưng Chỉ Huyên sắp xếp ổn thỏa, không có trở ngại gì.”
“Tốt.” Ông cụ Mạc cười một tiếng, tuy rằng ông cụ đang cười nhưng khuôn mặt lạnh lùng lại làm cho người ta vẫn cảm thấy nghiêm túc.
“Chờ con bé có thời gian rảnh, cháu bảo con bé đến đây làm khách, ông cũng lâu chưa gặp con bé, đúng lúc…”
Ông cụ ngẩng đầu liếc anh một cái, thấy anh đang gắp thức ăn, giống như thuận miệng nói: “Chuyện giữa hai đứa quyết định càng sớm càng tốt, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện này của ông.”
Lời này vừa nói ra, mạch suy nghĩ của Mạc Tư Nguyên lập tức đóng băng.
Mặc dù Lạc Tư Tư và mẹ Lạc vẫn đang ăn cơm, nhưng nội dung câu chuyện bọn họ nghe rất rõ ràng.
Mẹ Lạc cẩn thận mở miệng: “Ba, chuyện của Tư Nguyên… và Chỉ Huyên? Hai đứa nó thì còn có thể có chuyện gì?”
“Con nói gì vậy?” Ông cụ Mạc liếc mẹ Lạc một cái, trên mặt vẫn giữ ý cười nhàn nhạt. Vừa nhắc tới chuyện này dường như ông cụ rất vui vẻ, cười ha ha vài tiếng, “Nhà chúng ta cũng lâu rồi không có chuyện vui, đây cũng là một chuyện, có thể chưa có gì nhưng thiết lập mối quan hệ trước, ba cũng an tâm hơn một chút.”
Lạc Tư Tư và mẹ Lạc đều ngơ ngác.
Lạc Tư Tư cắn đũa, mở to con mắt đảo quanh trên người bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Mạc Tư Nguyên.
Tay của Mạc Tư Nguyên khẽ siết lại.
Mẹ Lạc nhìn vẻ mặt của anh, bà ấy bỗng nhiên có hơi lo lắng, sau đó lấy can đảm mở miệng: “Ba, nói chuyện này bây giờ có phải hơi sớm không? Huống chi Tư Nguyên và Chỉ Huyên, hai đứa nó cũng…”.
“À, đâu có sớm.” Ông cụ Mạc xua tay nói, “Khi ba lớn bằng nó Mạc An đã chạy loạn khắp nơi rồi. Còn Mạc An lúc bằng Tư Nguyên cũng đã có Tư Nguyên. Huống chi ba đã nhắc qua với Mộ Viễn, Mộ Viễn và Chỉ Huyên không có ý kiến, đứa bé Chỉ Huyên kia cũng tốt, ba cũng thích nó, nên mau chóng đính ước đi!”
Mạc Tư Nguyên mím môi, bàn tay đặt trên bàn càng siết chặt, anh kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực, nói: “Ông nội, cháu và Chỉ Huyên không có quan hệ như ông nghĩ, chúng cháu…”
“Tình cảm có thể bồi dưỡng được!” Ông cụ Mạc không chút khách khí cắt đứt lời anh, cũng không nhìn thêm nữa, mặc dù giọng điệu của ông cụ đều đều nhưng không cho phép nói xen vào: “Hơn nữa đứa bé Chỉ Huyên kia là ông nhìn nó lớn lên, phẩm chất không tệ, năng lực cũng rất mạnh, ngoại hình xinh đẹp, ông rất thích nó! Ở bên cạnh nó đối với cháu sẽ không có hại.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, chuyện này trước hết cứ như vậy, những thứ khác sau này hãy nói.” Ông cụ Mạc xua tay cắt đứt lời anh, buông chén đũa xuống, lấy khăn lau miệng, “Ngồi máy bay hơn nửa ngày, ông phải nghỉ ngơi đây, mấy người cứ ăn đi.” Ông cụ đứng dậy, tay chống gậy đi ra khỏi phòng ăn.
Mạc Tư Nguyên mím chặt môi, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt đi.
Không có ông cụ Mạc, cả bàn ăn lập tức yên lặng.
Lạc Tư Tư cẩn thận quan sát anh, cô ấy mở to mắt hỏi: “Anh, anh… Thật sự muốn đính hôn với chị Chỉ Huyên hả?”
Mẹ Lạc ở bên cạnh nhanh chóng đẩy cô ấy một cái.
Lạc Tư Tư biết mình nói sai, lập tức ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mẹ Lạc miễn cưỡng cười nói: “Tư Nguyên, chuyện đó, con cũng đừng nóng vội, nếu không muốn thì cứ để từ từ…”
Mạc Tư Nguyên ngẩng đầu lên.
“Dì Lạc, Tư Tư.” Anh cười nhạt nhìn bọn họ, sau đó đứng lên, “Hai người ăn đi, con còn có chút chuyện, hôm nay con sẽ về căn hộ, hai người không cần lo lắng.”
Mẹ Lạc lập tức đứng lên theo: “Hôm nay con không ở nhà sao? Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Không thể hoãn lại à?”
“Vâng, là công việc, có hơi gấp, hôm nay con không về nhà ngủ.” Anh đi thẳng ra cửa thay giày, lấy áo vest, “Dì Lạc ở lại với Tư Tư đi, không cần tiễn con.”
Sau khi nói lời tạm biệt với mẹ Lạc và Lạc Tư Tư, Mạc Tư Nguyên đi thẳng ra khỏi cửa.