Hơi Ấm Của Anh

Chương 49




Nhà hàng Âu.

Ánh đèn pha lê tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, khiến toàn bộ nhà hàng hiện lên vẻ thanh lịch và yên tĩnh. Trên sân khấu tròn, người chơi đàn vi ô lông đang chậm rãi diễn một khúc nhạc thật hay. Xung quanh không có nhiều khách mời, khắp nơi bên trong nhà hàng tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Tìm một góc nhỏ, Mạc Tư Nguyên kéo một chiếc ghế ra cho Tang Noãn.

Tang Noãn đứng bên cạnh nhưng vẫn còn do dự không dám ngồi xuống, nhìn anh một cách mê mẩn.

“Anh…’

Cô mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức giống như tiếng muỗi kêu, nhưng ở một căn phòng yên tĩnh này lại có thể khiến người khác nghe thấy rõ ràng: “Anh dẫn em đến đây… Làm gì vậy?”

Vừa rồi anh đột nhiên lái xe xuất hiện trước mặt cô làm cô rất ngạc nhiên. Khi nghe thấy anh ra lệnh cho mình lên xe, cô vốn muốn từ chối. Nhưng lại nghĩ đến tình hình khó khăn mà cô phải đối mặt, cuối cùng cũng phải nhắm mắt đồng ý với anh.

Sau khi lên xe, cô nói địa chỉ chỗ ở của mình cho anh.

Mạc Tư Nguyên không nói một lời.

Cô cứ nghĩ anh sẽ chở cô đến chỗ ở, nhưng không ngờ anh không nói lời nào mà lại dẫn cô đến đây.

“Ăn cơm.”

Mạc Tư Nguyên trả lời.

Sau khi kéo ghế, anh quay đầu lại mới thấy Tang Noãn vẫn còn lúng túng đứng cách đó vài bước chứ không tiến đến. Anh dứt khoát nắm lấy cổ tay cô rồi ấn cô ngồi xuống.

Ngồi xuống đối diện cô xong, Mạc Tư Nguyên mới gọi nhân viên phục vụ đến để gọi món.

“Vừa rồi em chưa ăn được bao nhiêu, đến lúc tối muộn thì có thể đói bụng, nên anh đưa em đến đây ăn thêm một chút. Chỗ này rất gần nhà em, em yên tâm đi.”

Tang Noãn nghe xong thì sững sờ, một lát sau mới vội vàng khoát tay: “Hả? Không cần, không cần đâu! Sao anh không nói sớm chứ? Em ăn no rồi! Không ăn được nữa đâu, anh nhìn bụng em to vì ăn no đến thế nào rồi, hay là đừng ăn nữa! Anh nhìn đi!”

Nói xong cô lập tức đứng lên khỏi bàn ăn, hình như muốn anh chứng kiến câu “bụng to vì ăn no” kia, eo hơi hướng về phía trước, bụng dưới ưỡn ra một vòng cung nhỏ. Thế nhưng không đợi cô hoàn toàn nghiêng người để biểu diễn cho Mạc Tư Nguyên xem thì đã nghe bụng nhỏ của cô kêu lên một tiếng không chút sức sống: “Ục…”

Ục… ục… ục… ục…

Kéo dài và uyển chuyển.

“…”

“…”

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Nhân viên phục vụ đang đợi bên cạnh hơi liếc mắt, kinh ngạc nhìn sang cô.

Mạc Tư Nguyên cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không giống đang bất ngờ, khóe môi nhếch lên như có như không.

Gương mặt Tang Noãn lập tức đỏ bừng.

Cô che bụng dưới lại rồi từ từ ngồi xuống, sau đó đưa tay che mặt, lộ ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Tự mình hại mình trời ạ…

Trong mắt chợt hiện lên ý cười trêu chọc, Mạc Tư Nguyên đưa thực đơn gọi món sang rồi nói rõ ràng với nhân viên: “Chỉ thế này, làm phiền nhanh một chút.”

Nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn rồi đi xuống.

“Khụ!”

Nhân viên phục vụ vừa đi, Tang Noãn nhẹ ho khan một tiếng, ánh mắt lấp lánh: “Chuyện là… em ăn no rồi, gần đây dạ dày em không tốt lắm… Ừm!”

Nói xong cô gật đầu một cái thật mạnh, giống như đang muốn cho mình một lời khẳng định.

Mạc Tư Nguyên tỉnh bơ nói: “Không sao, anh biết sức ăn của em.”

Tang Noãn nghe thế thì ngừng lại một chút.

Cái gì mà biết sức ăn của cô chứ! Có nghĩa là cô ăn nhiều sao? Đã là chuyện cách đây bao lâu rồi!

Bây giờ cô ăn rất ít, được chưa?

Trong lòng tức giận phải oán thầm vài tiếng, nhưng ngoài mặt Tang Noãn lại không nói gì.

“A Noãn.”

Lẳng lặng nhìn cô một lúc, Mạc Tư Nguyên mở miệng gọi.

Một cái tên thân mật được gọi từ miệng anh khiến Tang Noãn cảm nhận được một loại ảo giác không chân thật, cảm giác như giọng nói này đến từ một nơi nào đó rất lâu trước đây mà nó không còn rõ ràng nữa.

Tang Noãn khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn anh, đợi anh nói tiếp.

“Sao em lại ở Lịch Xuyên?” Trong đôi mắt bình tĩnh dường như đã âm thầm dâng lên một nỗi buồn khó có thể nói ra thành lời, Mạc Tư Nguyên hỏi tiếp.

Tang Noãn hơi nhíu mày.

“Tại sao em không thể ở Lịch Xuyên?”

Cô không đáp mà hỏi ngược lại, giọng nói có chút bất mãn và ánh mắt rất lạnh lùng.

Không biết tại sao cô lại rất ghét anh hỏi những câu như vậy.

Dường như đang nhắc nhở cô rằng nhà của anh ở Lịch Xuyên, anh đã rời khỏi nhà họ Tang từ lâu, rời khỏi cuộc sống của cô và cũng đã có một cuộc sống của riêng mình. Mà sự xuất hiện của cô chỉ là đang làm phiền đến cuộc sống của anh.

Nhìn thấu được những suy nghĩ mang theo ý châm biếm của cô, Mạc Tư Nguyên hơi ngừng lại: “A Noãn, anh không có ý đó.”

Tang Noãn yên lặng đưa mắt nhìn sang hướng khác, vẫn không nói lời nào.

Tiếng đàn vi-ô-lông trong nhà hàng vẫn vang lên du dương.

Im lặng một lúc lâu, Mạc Tư Nguyên lại thử lên tiếng thăm dò: “Mấy năm qua… Em vẫn khỏe không?”

“Ừm, rất khỏe.” Đôi bàn tay đặt giữa gối nhẹ nhàng nắm lấy nhau thật chặt, Tang Noãn trả lời, gật đầu một cái thật nhẹ.

Mạc Tư Nguyên khẽ mím môi: “Vậy… chú và dì thì sao?”

Một cảm giác căng thẳng khó tả quay cuồng trong lòng anh. Anh nhẹ nhàng cuộn mười ngón tay lại, có chút không tự nhiên đè nén một loại cảm xúc nào đó đang chặn lại ngang ngực anh.

“Bọn họ vẫn khỏe chứ?”

“Ừm, vẫn khỏe.”

“…”

Dường như có rất nhiều lời muốn nói.

Thế nhưng lúc này anh lại không biết nên bắt đầu từ đâu, lồng ngực lại như bị thứ gì đó chặn lại, một cảm giác nóng bừng và căng tức.

Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng hít thở sâu, hai tay đặt trên đầu gối siết lại thành quyền, trái tim cứ nhảy lên vì lo lắng: “A Noãn…”

Anh do dự hỏi thêm: “Mùa hè năm đó, vào ngày sinh nhật của em… chuyện sau đó thế nào?”

Tay Tang Noãn đang lặng lẽ vò góc khăn trải bàn, vừa nghe như vậy thì ngừng lại một lát.

“Anh còn nhớ rõ sao?” Cô ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh, sau đó nở nụ cười có chút mỉa mai, nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Em tưởng là anh đã quên từ lâu rồi chứ.”

Lông mi dài của anh khẽ run lên, im lặng hai giây mới khàn giọng nói: “Anh không quên.”

Anh vội vàng giải thích với cô: “A Noãn, thực ra chuyện lúc đó, không phải là…”

“Chuyện năm đó.” Tang Noãn ngắt lời anh: “Em đã quên từ lâu rồi.”

Mạc Tư Nguyên kinh ngạc, vẻ mặt có chút hỗn loạn.

Cô bình tĩnh nhìn anh rồi cười khẽ, cảm xúc không chút dao động.

“Lúc đó anh đi gấp nên có nhiều chuyện anh không biết được. Sau khi biết rằng anh đã đi, thật ra..”

“…”

“Em còn rất vui vẻ.” Cô khẽ cười.

Hô hấp của Mạc Tư Nguyên lập tức ngừng lại.

“Mặc dù ba mẹ có hơi thất vọng vì trong nhà đột nhiên mất đi một người, so với trước kia thì thật sự vắng vẻ hơn. Nhưng cũng may là ba mẹ không còn so sánh em với ai nữa. Mấy năm qua, có đôi lúc ba mẹ cũng nhắc đến anh, nhưng mà cũng tốt, biết rằng anh ở nhà họ Mạc chắc chắn điều kiện tốt hơn nhà em nên cũng không cảm thấy quá tiếc nuối nữa.”

Giống như từng đợt nước biển chậm rãi rót từ tai vào trong lòng.

Khóe môi Mạc Tư Nguyên khẽ động đậy, như muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại khô khan không phát ra được tiếng nào. Càng cố gắng, trái tim càng khó chịu, vừa nặng nề vừa lạnh lẽo.

“Có điều…” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt rực lửa: “Em không thể nào tha thứ cho anh.”

Ánh mắt Mạc Tư Nguyên khẽ xao động, vành môi mỏng khẽ nhếch lên.

Cô cười nhạt rồi nói: “Thật ra lúc trước nếu như anh nói thật với em là anh muốn rời khỏi nhà em, muốn trở về nhà họ Mạc thì em sẽ không ngăn cản anh. Anh cũng không cần dùng cách như vậy để đẩy em ra xa, sau đó lại không nói gì mà đột nhiên rời đi…”

“Em không sợ anh đi, chỉ là cảm thấy…” Cô cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh, hình như muốn miễn cưỡng cười một cái, nhưng cuối cùng cũng chỉ kéo khóe miệng một cách tượng trưng, vẻ mặt ảm đạm: “Cái cách mà anh trả thù em, thật là buồn cười.”

Lông mày Mạc Tư Nguyên khẽ động đậy, hình như đột nhiên hiểu ra gì đó, anh nhíu mày: “Trả thù em?”

“Đúng rồi.” Cô lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi với anh, chỉ là đôi mắt bị đèn pha lê phản chiếu chút ánh sáng.

Khi còn bé cô luôn cảm thấy anh chiếm lấy vị trí của cô, cướp đi những thứ thuộc về cô. Cho nên cô luôn “bắt nạt” anh, nghĩ nhiều cách để làm phiền anh, còn cãi nhau với anh, nói xấu anh và còn cướp đồ của anh nữa.

Cô vẫn luôn cho rằng nếu như vậy thì anh ghét cô là điều rất bình thường. Vì vậy cũng đương nhiên cho rằng, những gì anh sắp xếp vào năm đó cũng là vì trả thù những trò đùa dai của cô trước kia.

Chỉ là cô không hiểu, rõ ràng lúc đó mối quan hệ giữa cô và anh đã dịu đi rất nhiều, thậm chí từ tận đáy lòng cô cũng đã chấp nhận được sự tồn tại của anh. Vậy thì tại sao anh lại làm như vậy.

“Không phải như vậy.” Nhận thấy được chỗ mâu thuẫn, Mạc Tư Nguyên hơi cau mày lại rồi lập tức nói: “A Noãn, thật ra ban đầu anh đã…”

“Chào anh chị, bít tết của hai người đã xong rồi, xin mời dùng.”

Nhân viên phục vụ của nhà hàng đẩy một xe đồ ăn đến gần hai người, đặt hai phần bò bít tết thơm ngon, hấp dẫn và gọn gàng lên bàn.

Mạc Tư Nguyên ngừng nói một chút rồi vội vàng gật đầu với nhân viên: “Cảm ơn.”

Nhân viên phục vụ lịch sự rời đi.

“A Noãn…”

“Ăn đồ ăn đi!” Không để cho anh tiếp tục nói, Tang Noãn cầm dao và nĩa lên, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào dĩa bít tết chứ không nhìn anh: “Muộn lắm rồi, em muốn về nhà sớm, ngày mai em còn làm việc.”

Mạc Tư Nguyên ngừng nói, nhìn thấy vẻ mặt đang cố gắng lảng tránh của cô thì tất cả mọi chuyện muốn nói ngay lập tức nghẹn ở cổ họng, có một chút chua xót nơi đầu lưỡi.

Bàn tay nắm chặt từ từ thả lỏng ra, anh hít một hơi, trong lòng suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định không cố ý vương vấn thời khắc này nữa, nên cũng chậm rãi cầm dao và nĩa lên.

Cạch cạch…

Một tiếng động không êm ái đột nhiên truyền tới từ phía đối diện.

Mạc Tư Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn theo.

Chỉ thấy Tang Noãn hiện tại tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, hai tay cứ kéo miếng bít tết tươi mềm tới, rồi lại đẩy nó đi, dường như không thay đổi được gì. Cô giống như không dùng lực, nhằm ngay vào miếng bít tết rồi hạ dao xuống, sau đó lại cứa vào dĩa nên tạo ra một tiếng cạch… cạch cạch…

Tiếng động chói tai vang lên khắp nhà hàng.

Mặc dù có chút không lịch sự, nhưng những nhân viên phục vụ và những khách hàng xung quanh vẫn kinh ngạc nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu.

“…” Tang Noãn vùi mặt vì xấu hổ.

Cô có thể cảm nhận được những ánh mắt kỳ quái ở xung quanh, những ánh mắt trần trụi đó càng khiến cô có cảm giác không có nơi nào để trốn. Sau khi cứng người một lúc, cô mới ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Mạc Tư Nguyên ở trước mặt, vừa nhờ vả vừa giải thích: “Em… chưa bao giờ được ăn đồ ăn phương Tây…”

Lời còn chưa nói hết.

Mạc Tư Nguyên ở đối diện đã thoải mái đưa tay ra, cầm lấy dĩa thức ăn của cô đem đến trước mặt mình rồi tỉ mỉ cắt thịt bò bít tết thành từng miếng nhỏ giúp cô.

Tang Noãn ngơ ngác.

Cô nhìn anh, nhìn anh sắp xếp khăn ăn một cách thành thạo rồi cầm dao và nĩa lên, nhìn anh kiên nhẫn cắt thịt bò trong dĩa thành từng miếng một cách cẩn thận, động tác rất thuần thục và linh hoạt. Lưỡi dao trong tay anh chạm vào dĩa mà không phát ra một tiếng động nào. Hốt hoảng chớp mắt một cái, cô cảm thấy những gì trước mắt dường như đang diễn ra thật chậm, giống như không nhìn thấy gì ở xung quanh, chỉ thấy được một mình anh.

Ánh mắt cứ lướt qua anh từng tí một, Tang Noãn có hơi thất thần…

Đối diện cô, Mạc Tư Nguyên hơi cúi đầu, gương mặt nhẹ nghiêng, lông mi hơi nhíu lại. Ánh đèn vỡ vụn vì thủy tinh chiếu lên người anh, xung quanh anh là vô số những mảnh vụn ánh sáng. Tướng mạo anh vẫn như trước đây, vẫn hời hợt, lạnh lùng, vẻ mặt nhàn nhạt, đôi môi mỏng khẽ mím lại, chỉ yên lặng ngồi đó cắt bò bít tết. Giống như một phong cảnh nhân tạo khiến người ta không thể rời mắt.

Rõ ràng là anh không thay đổi một chút nào.

Nhưng mà…

Góc cạnh nơi gò má anh rõ ràng hơn so với trước kia, không trẻ trung như thời niên thiếu, mà có nhiều cảm giác trưởng thành hơn. Bờ vai anh rộng rãi hơn, rõ ràng không còn là cậu thiếu niên gầy gò đi dưới ánh đèn đường năm đó. Thứ anh mặc trên người không còn là áo khoác thể dục màu trắng trong trí nhớ của cô nữa, mà là chiếc áo sơ mi của một bộ vest cô chưa từng thấy trước đây. Anh tùy ý chọn một nơi để ăn khuya, cũng không phải là quán mỳ sợi và ma lạt thang bọn họ hay ghé, mà lại là một bữa cơm kiểu Tây đắt tiền nhưng không đủ no…

Tám năm.

Lại khiến anh trở thành một người như vậy…

Rõ ràng nhìn thấy một người quen thuộc như trong trí nhớ, nhưng thật ra lại là một người cực kỳ xa lạ.



Trước đây cô luôn cảm thấy cô và Mạc Tư Nguyên quen biết nhau bảy năm, toàn bộ tuổi thơ của cô dính chặt với anh, không thể tách rời, cho nên dù như thế nào thì cô luôn hiểu anh hơn những người thường khác. Thế nhưng bây giờ cô mới ngộ ra, cho dù hai người có quen nhau bao lâu thì chỉ cần xa nhau một chút, trong khoảng thời gian anh trưởng thành không có cô, thì thời gian sẽ biến anh thành một người xa lạ mà cô đã từng quen.

Cứ nhìn anh chăm chú như vậy, trong lòng Tang Noãn bỗng nhiên có một nỗi buồn trống rỗng.