Hơi Ấm Của Anh

Chương 3




Tang Noãn tự hỏi mình sống mười bốn năm, gia đình hạnh phúc, cuộc sống khá giả, cha mẹ tuy rằng không cho cô cuộc sống công chúa nhưng lại cố gắng cho cô một hoàn cảnh hệt như công chúa. Lớn như vậy nhưng ngay cả đôi vớ cũng không nỡ để cô phải tự giặt, mà hôm nay ba cô lại tự nhiên sai cô đi rửa chén. Vậy là lỗi của ai?

Đương nhiên là Mạc Tư Nguyên!

Nếu như không phải anh thấy chết không cứu, cô làm sao có thể chạy trối chết như vậy chứ?

Nếu như không phải anh nhất định phải cùng mẹ Tang tranh nhau rửa chén thì sao ba lại đưa ra ý kiến đẩy cho cô rửa?

Nhưng mà đáng giận nhất chính là cô rõ ràng rất tức giận, tức giận đến sắp nổ tung, không thể kiềm chế được cơn giận nhưng cũng không thể động tay động chân với ai.

Tang Noãn rốt cục cũng hiểu được cảm giác của Mạc Tư Nguyên ở nhà họ Tang nhiều năm như vậy, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!

Sau khi Tang Noãn thành công đập tan ba cái đĩa, năm cái bát cùng với một cái thìa nhỏ, ba Tang rốt cục thu hồi mệnh lệnh, quở trách cô một hồi từ đầu tới cuối rồi tiện tay nhét cho cô đĩa nho, đuổi cô về phòng.

Đứng ở cửa phòng Mạc Tư Nguyên, Tang Noãn do dự không tiến lên, lần thứ ba nghiêm túc mà trịnh trọng hỏi mình.

Rốt cuộc phải nói thế nào với anh đây?

“Này! Mạc Tư Nguyên, em hỏi một chút, thứ Tư này anh có rảnh không?”

Hai tay bưng nho, Tang Noãn đứng trước gương trang trí hành lang, cười tủm tỉm với mình trong gương, mô phỏng tình huống đang nói chuyện với Mạc Tư Nguyên.

Ách, như vậy hình như không tốt lắm, bình thường cô cũng không cười tủm tỉm nói chuyện với anh như vậy, tự nhiên ra vẻ ân cần, không gian thì trộm!

Thay đổi tư thế. Một tay cô nâng nho, tay kia ngoắc ngoắc về phía trước, liếc mắt giả vờ ngầu.

“Này! Mạc Tư Nguyên, thứ Tư tuần sau anh đi với em nhé.”

Hình như vẫn không thích hợp lắm…

Tang Noãn nhụt chí, đập đầu vào gương. Mặc kệ, tục ngữ nói kế hoạch không theo kịp thay đổi, hay là cứ tùy cơ ứng biến đi!

Trong lòng thầm cổ vũ cho mình xong, cô hít xuống một hơi thật sâu, thẳng lưng đi tới trước cửa phòng Mạc Tư Nguyên, giơ tay gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Im lặng trong hai giây.

Trong phòng có một thanh âm thanh truyền đến.

“Vào đi.”

Trái tim Tang Noãn vô thức nhảy dựng lên, giơ tay đẩy cửa phòng ra.

Phòng Mạc Tư Nguyên cũng giống như Tang Noãn, đều ở tầng hai. Hai phòng đối diện nhau, cách nhau một hành lang. Theo cửa phòng đẩy ra, khe cửa tràn ra một tia sáng. Góc bàn học trong phòng được chiếu sáng bằng thứ đèn vàng ấm áp dìu dịu, chiếu sáng bóng dáng cao ráo mảnh khảnh kia.

Thiếu niên ngồi trước bàn học, ánh sáng ấm áp chiếu lên cơ thể anh, phủ lên từng đường nét góc cạnh của anh một màu vàng ấm áp. Anh đang tập trung tinh thần giải bộ bài thi tiếng Anh, lông mi dài buông xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cây bút trong tay anh hạ xuống viết câu cuối cùng rồi mới thản nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cửa một cái.

Đôi lông mày lạnh lùng.

Đôi mắt sáng ngời.

Đôi môi mỏng khẽ mím lại, mang theo ý vị hờ hững nhưng vô cùng duyên dáng.

Không biết vì cái gì, ánh mắt của anh rõ ràng cũng không lạnh lùng, nhưng lại làm cho Tang Noãn khẩn trương một cách khó hiểu. Đối diện với tầm mắt của anh, cô chợt ngẩn ra, bài phát biểu mở lời trong đầu trong nháy mắt biến mất sạch sẽ. Cô mở miệng, vô thứ nói: “Này!”

Trong đầu, vị ‘Tang Noãn lạnh lùng cao ngạo’ khác nhất thời tự vung cho mình một cái tát!

Này? Này cái quỷ gì mà này. Không phải chỉ là một ánh mắt sao! Tại sao tố chất tâm lý lại kém như vậy!

“Có việc gì không?” Hình như không nghĩ tới người tới lại là cô, Mạc Tư Nguyên khẽ nhíu mày lại.

“Không có… À không phải! Có! Có! Cái đó… Cái kia…”

Tang Noãn ấp úng, buồn rầu gãi gãi đầu. Làm thế nào để bắt đầu lên tiếng trình bày được nhỉ?

Tầm mắt của cô rũ xuống, nhìn thấy chùm nho trong tay, ánh mắt chợt sáng lên: “Cái kia… Mẹ em rửa nho, nói em mang cho anh một ít.” Nói xong cô nhanh tay đặt nho lên trên bàn.

Ánh mắt Mạc Tư Nguyên đảo qua quả nho: “Tôi biết rồi, giúp tôi cảm ơn dì. ”

“À…” Tang Noãn cắn cắn môi, ngón tay có chút lo lắng túm lấy làn váy ngủ, trong lòng không nhịn được mà đánh trống.

Rồi sao nữa? Làm thế nào để nói điều đó đây!

“Còn việc gì không?” Mạc Tư Nguyên đợi một lát, thấy cô vẫn ngơ ngác đứng đó liền mở miệng hỏi.

“Hả? À, à! Cái đó… Có… Cũng không phải có, không đúng cũng không phải không có, chính là… chính là…”

Trải qua lời thúc giục của anh, trong lòng Tang Noãn càng khẩn trương hơn, nhịn không được khoa tay múa chân hai cái, nói năng lộn xộn: “Dù sao cũng là có! Nhưng là vấn đề của em, cũng không phải vấn đề của anh!”

Lông mày Mạc Tư Nguyên khẽ nhíu lại.

Tang Noãn dùng sức hít sâu một hơi, lại dùng sức thở hắt ra, giúp tâm tình mình bình tĩnh lại một chút. Cô cẩn thận điểm lại những lý do mà mình đã sớm nghĩ ra, mãi cho tới khi sự ấp ủ lên men, chưa kịp mở miệng đã chợt nghe Mạc Tư Nguyên nói: “Em không cần phải nói.”

???

“Tôi biết em muốn nói cái gì.”

!!

Lời nói sắp lên men thì lập tức bị kẹt ở cổ họng.

Anh lạnh nhạt nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu dồn sự chú ý của mình xuống đề thi dưới bàn: “Tôi sẽ không đi.”

“Hả?” Tang Noãn sửng sốt.

Chỉ thấy Mạc Tư Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, mà nói: “Có phải em muốn nói với tôi chuyện lễ trao đổi không?”

Trong lòng “lộp bộp” một tiếng, Tang Noãn trong nháy mắt trợn tròn hai mắt.

Ôi mẹ của tôi ơi!! Làm sao anh biết được chứ?!

“Hội trưởng Lâm Vi của em đã tìm tôi, nhưng tôi từ chối rồi.” Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, Mạc Tư Nguyên giải thích, ngữ điệu có chút lạnh nhạt: “Cho nên, em cũng không cần phải nói.”

Tang Noãn ngây ngốc chớp chớp mắt, cẩn thận tiêu hóa lại những lời anh vừa nói thêm một lần, lúc này mới bừng tỉnh hiểu được cái gì.

Nói cách khác Lâm Vi đã tìm anh trước, kết cục không có kết quả mới tìm cô. Cho nên trên thực tế, Lâm Vi đem một vấn đề khó khăn chưa hoàn thành của mình ném cho cô?

Vậy độ khó của vấn đề này chẳng phải đã nhân hai rồi sao?

Nhưng không quản nhân với mấy, hiện tại cô đã ngồi trên lưng hổ cũng khó trèo xuống được, nếu như lần này không giải quyết được vấn đề thì kết cục của cô cũng chỉ có một, đó chính là cuốn gói ra khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật!

Tang Noãn khóc không ra nước mắt.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Trong lúc đó Mạc Tư Nguyên đã hoàn thành tất cả các bài thi, đóng vở bài tập lại, đứng dậy tiếp tục đi lấy thêm sách bài tập. Lúc anh lướt qua người Tang Noãn, cô bỗng nhiên lẹ mắt nhanh túm lấy ống tay áo anh.

Nếu không muốn bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật thì nhất định cô phải mời được anh. Bây giờ anh chính là cọng rơm cứu mạng của cô!

Ánh mắt Tang Noãn thảm thiết, hỏi: “Vì sao vậy? ”

“Vì sao gì?”

“Vì sao không đi?” Nếu anh không đi, cô chết chắc rồi.

Mạc Tư Nguyên không chút lưu tình rút tay áo ra khỏi tay cô: “Đó là câu lạc bộ của các em, tại sao tôi phải đi.”

“Chính bởi vì là câu lạc bộ của bọn em nên mới cố gắng mời anh đó. Bọn em không yêu cầu anh gia nhập câu lạc bộ, chỉ là… chỉ mời anh làm khách mời của bọn em thôi.”

“Không liên quan gì đến tôi.”

Tang Noãn nóng nảy, gấp đến mức gần như muốn giậm chân, nhưng vẫn phải tiếp tục cầu xin anh, nên chỉ có thể cố gắng kìm chế lại. Cô cất giọng nhẹ nhàng:  “Mạc Tư Nguyên, ý anh là sao?”

“Cái gì?” Mạc Tư Nguyên không rõ nguyên nhân.

“Chẳng lẽ, anh… Anh không thấy…Em…Em đang cầu xin anh hả? ”

Tang Noãn thấp giọng, gian nan nặn ra mấy chữ. Trong lòng lặng lẽ nói với mình: Người tốt bị người ta bắt nạt, Mã Thiện bị người khác cưỡi, hổ lạc bị chó bắt nạt!

Không sao đâu, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ lấy lại tất cả!

“Đây là lần đầu tiên em cầu xin anh, anh giúp em một lần đi mà. Em…” Thanh âm càng nói càng yếu, đang nghĩ câu tiếp theo nên nói cái gì thì ánh mắt cô liếc thấy đĩa nho trên bàn, nói: “Em còn cố tình đưa nho qua cho anh…”

Ngón tay lật sách bài tập hơi dừng lại.

Mạc Tư Nguyên ngước mắt lên.

Tầm mắt dừng lại trên đĩa nho vài giây, anh cầm lấy đĩa trái cây nhét vào trong ngực Tang Noãn: “Vậy tôi trả lại cho em, tôi cũng chưa ăn.”

Tang Noãn bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa kịp nắm lấy thì anh đã buông lỏng tay. Đĩa nho “rầm rầm” rơi xuống đất.

Mạc Tư Nguyên hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gây ra cục diện như vậy, nên lúc này anh có chút trợn tròn mắt.

Tang Noãn nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, sững sờ suốt mười giây mới phản ứng lại. Ngẩng đầu nhìn về phía người gây ra, trong nháy mắt tức giận không thôi: “Mạc Tư Nguyên, rốt cuộc anh có ý gì!”

“Xin lỗi.” Mạc Tư Nguyên né tránh tầm mắt cô, ngồi xổm xuống nhặt lấy đĩa nho trên mặt đất. Mặc dù đĩa đã vỡ nhưng nho vẫn còn nguyên vẹn. Anh đưa toàn bộ chùm nho cho cô.

Tang Noãn lại dùng sức ném nho xuống đất, giận dữ hét với anh: “Em không cần thứ anh đụng qua! ”

Nho rơi xuống đất, cô giơ chân lên đạp mạnh một cái, bất chợt nước và nho văng khắp nơi. Khăn trải giường, áo choàng tắm… Tất cả đều dính một mảnh nước màu xanh tím.

Cho dù Mạc Tư Nguyên có tính tình tốt đến đâu, giờ khắc này rốt cục cũng nhịn không được lạnh mặt, mím môi nói: “Cho nên em muốn thế nào?”

Tang Noãn giận dữ nhìn anh: “Em muốn anh giúp em!”

“Không giúp.”

“Anh…”

Tang Noãn hung hăng dậm chân, hận không thể xông tới tát anh hai cái. Cô muốn mắng anh, nhưng ngày hôm nay tất cả năng lượng tiêu cực tích góp trong lòng đều hóa thành nỗi ấm ức tràn đầy trong lồng ngực. Vừa há miệng, nước mắt liền rơi xuống trước.

Khuôn mặt lãnh đạm của Mạc Tư Nguyên nhất thời tan thành mây khói, tay chân anh luống cuống: “Em…Em khóc cái gì…”

Anh giật mình, lập tức rút khăn giấy đưa qua.

Tang Noãn lại hoàn toàn không cảm ơn, một tay hất tay anh ra: “Tránh ra đi!”

Cũng không để ý anh có đồng ý giúp hay không nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy cứ khóc như vậy trước mặt anh thì quả thực vô cùng mất mặt, cô một lòng chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Nhưng cô quên mất rằng dưới chân mình vẫn còn lưu lại “kiệt tác” hồi nãy. Cô vừa xoay người lại, lòng bàn chân bất thình lình trượt một tiếng, lại trực tiếp ngã xuống theo cái tư thế chó gặm bùn ở trước mặt anh.

“……”

Đối mặt với tình cảnh càng thêm hỗn loạn như vậy, Mạc Tư Nguyên cũng không biết làm sao.

“A… Oa…”

Một chút mặt mũi còn sót lại cũng bị vụt mất. Trong lòng Tang Noãn khổ sở, nằm sấp trên mặt đất khóc càng dữ dội. Tiếng khóc khiến ba mẹ Tang ở dưới lầu cũng nghe thấy. Chạy lên nhìn căn phòng hỗn loạn, mẹ Tang cả kinh trừng mắt: “Ôi chao, tiểu tổ tông của mẹ, con đang làm loạn gì đấy?”

Ba Tang nóng nảy hỏi: “Tang Noãn, con lại gây họa gì vậy!”

Tang Noãn không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy trong lòng tắc nghẽn một trận. Đúng, cô gây họa, đều là cô gây họa!

Cô lẳng lặng đứng dậy từ mặt đất, bộ đồ ngủ trên người đã sớm bị nước nho thấm nhuộm bẩn. Trên tóc, trên tay cũng bị nước nho dính vào. Cô lấy mu bàn tay cọ cọ nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức xuất hiện một vài vệt đen, nhìn qua có chút buồn cười.

“Ba, mẹ, không cần ba quản! Mạc Tư Nguyên….”

Ba Tang, mẹ, Mạc Tư Nguyên, toàn bộ trợn mắt cứng lưỡi nhìn cô.

Tang Noãn xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn cười đó toát ra một chút kiên quyết. Cô đi tới mở cửa, khoảnh khắc chuẩn bị bước ra cửa, cô lại quay người hướng về phía Mạc Tư Nguyên, giận dữ hét lên: “Mạc Tư Nguyên, không phải anh là người tốt sao? Mạc Tư Nguyên, thật sự là đầu em bị úng nước mới có thể nghĩ đến việc cầu xin anh! Sau này em sẽ không bao giờ cầu xin anh nữa, anh không giúp thì không giúp, anh tốt nhất là cứ cam đoan cả đời sẽ không bao giờ cầu xin em giúp cái gì đi, nếu không nhất định em sẽ đối xử với anh tồi tệ hơn đó! Em ghét anh.”

Sau đó cô “rầm” một tiếng, dùng sức đóng cửa phòng lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Noãn: Mạc Tư Nguyên, em ghét anh! Em sẽ không bao giờ cầu xin anh nữa! Cả đời này anh cũng đừng nên cầu xin em, nếu không em sẽ đối xử với anh tồi tệ hơn đó! ╰_╯

Mạc Tư Nguyên: Toang rồi! Sau này cầu hôn chắc phiền phức lắm… T﹏T