Hơi Ấm Của Anh

Chương 28




Nỗi buồn này của Tang Noãn kéo dài dai dẳng vài ngày rồi nhanh chóng trôi qua.

Sau kỳ thi đại học, các khối lớp khác của trường Trung học Đệ Nhất cũng lập tức bắt đầu chuẩn bị cho thi cuối học kỳ. Có rất nhiều hoạt động ngoại khóa của trường bị hủy bỏ, các lớp không liên quan đến học tập như mỹ thuật thể dục cũng tạm dừng. Tang Noãn bị nhốt trong lớp học mỗi ngày, ngày nào cũng có hằng hà sa số bài kiểm tra và bài tập phải hoàn thành. Làm nhiều đến mức cô cảm thấy say xẩm mặt mày, không có thời rảnh để quan tâm chuyện khác nữa.

Trái lại, Mạc Tư Nguyên bận rộn trăm bề lúc trước vào lúc này lại rảnh rỗi.

Kỳ nghỉ sau khi thi đại học rất dài, anh không có việc gì để làm nên đã chủ động ngỏ ý muốn đi làm thêm, nhưng lại bị ba Tang mẹ Tang phản đối quyết liệt. Ba Tang mẹ Tang muốn anh tận dụng kỳ nghỉ này vui chơi thoải mái một chút, thả lỏng tinh thần đã căng chặt cả năm nay của anh. Cuối cùng vẫn là Tang Noãn tìm ra được cách giải quyết đẹp cả đôi đường, để anh đưa đón cô đi học mỗi ngày, dạy thêm cho cô, tiền công gấp đôi tiền tiêu vặt.

Đương nhiên, đa số đều bị cô giấu vào trong cặp của mình.

Rất nhanh đã có kết quả thi đại học gửi về.

Mạc Tư Nguyên vẫn suôn sẻ như bình thường, đạt được thành tích tốt thứ ba toàn tỉnh, thứ nhất toàn thành phố. Anh tận dụng Giải Quán quân Mỹ thuật toàn quốc để tự tuyển sinh ngành Mỹ thuật, ghi danh vào khoa Thiết kế của Đại học Lịch Xuyên. Ngày hôm đó khi xác nhận trúng tuyển, ba Tang đặc biệt xin cho Tang Noãn nghỉ một ngày, lái xe đưa cả nhà đến thảo nguyên để cắm trại dã ngoại.

Tang Noãn quả thực hết sức vui mừng, khó khăn lắm mới sắp xếp được một ngày nghỉ, ở trên thảo nguyên thỏa sức buông thả vui chơi.

Tựa như có cái gì đang thay đổi một cách âm thầm.

Trong khoảng thời gian này, Tang Noãn phát hiện quan hệ giữa mình và Mạc Tư Nguyên dường như có một chút thay đổi, nhưng cụ thể là thay đổi chỗ nào thì cô lại hoàn toàn không thể nói được. Bọn họ dường như hình thành một loại ăn ý, anh dạy cô vẽ, cô không đến quấy rầy làm ồn anh; anh đón cô tan học, cô yên tĩnh đi cùng anh. Rất lâu rồi hai người không xảy ra xung đột, số lần cãi nhau cũng càng ngày càng ít.

Mà nụ hôn ngày hôm đó, càng giống ngầm hiểu trong lòng mà không người nào nhắc lại, tựa như chưa từng xảy ra bao giờ.

Là quá yên bình rồi sao?

Hay là nền hoà bình này cơ bản không phải là cách thức chung sống mà cô và Mạc Tư Nguyên nên có?

Tang Noãn cảm thấy giống như cuộc sống của mình đột nhiên thiếu vắng thứ gì đó, khiến cho cô cứ cảm thấy hốt hoảng không thể giải thích được. Nhưng Tang Noãn lại không thể nghĩ ra rốt cuộc không giống ở chỗ nào.

Sự thật chứng minh, cảm giác của Tang Noãn cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ. Rất nhanh sau đó, cô liền phát hiện vấn đề ở nơi Mạc Tư Nguyên.

Hôm nay khi tan học, Tang Noãn đi ra cổng trường, sau khi tạm biệt Đinh Tiểu Dã và Nhã Hinh thì đứng ở cổng chờ vệ sĩ riêng của mình – Mạc Tư Nguyên.

Gần đây hình như anh có tâm sự, cứ luôn trầm mặc và ngẩn người, thường ngày không phải đi sớm về khuya thì cũng là nhốt mình trong phòng cả ngày không ra khỏi cửa, ngay cả việc đón cô tan học mỗi ngày cũng bắt đầu đến trễ.

Cô đã nói với anh mấy lần, nhưng ngày hôm sau anh vẫn đến trễ không lệch đi đâu được. Tiếp diễn vài lần rồi cô cũng không hối thúc nữa. Cô chờ một chút cũng không sao, dù gì thì tiền tiêu vặt quan trọng hơn.

Tang Noãn mua cho mình một cây kem rồi đứng ở cổng trường nhìn xung quanh. Người lớn trong nhà đến đón con tới tới lui lui, cô vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn về hướng mà thường ngày Mạc Tư Nguyên đi đến.

Đúng lúc này, một bóng dáng ở bên kia đường cái đập vào tầm mắt của cô.

Chủ nhân của bóng dáng là một nam sinh cao ráo, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu trắng, dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp. Anh đứng sau một cây dương ở bên kia con đường, thân cây che khuất nửa người, tuy rằng không nhìn thấy quá rõ, nhưng Tang Noãn liếc mắt một cái vẫn nhận ra ngay, còn không phải là Mạc Tư Nguyên hay sao?

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc thật sự là người đối diện với Mạc Tư Nguyên.

Đó là một người đàn ông khoảng chừng bốn năm chục tuổi, trên người mặc một bộ âu phục màu đen, có chiều cao tương đương với Mạc Tư Nguyên. Sau lưng ông ta còn có một chiếc ô tô màu đen đang dừng lại, cửa xe vẫn đang đóng, hiển nhiên là vừa từ trên xe đi xuống.

Tuy rằng không hiểu biết quá nhiều về xe cộ, nhưng nhìn vẻ ngoài của chiếc xe đó, Tang Noãn cũng có thể đoán được giá cả đắt đỏ của nó.

Tang Noãn kinh ngạc mà ngẩn người.

Ngăn cách bởi con đường và dòng người, Tang Noãn nhìn thấy hình như người đàn ông đó đang nói điều gì với Mạc Tư Nguyên, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Nhưng Mạc Tư Nguyên vẫn im lặng, hơi cúi đầu, giống như nghe đến mức phân tâm. Mặc dù trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng Tang Noãn cảm nhận được giờ phút này tâm trạng của anh cũng không tốt cho lắm.

Người đàn ông vẫn cứ nói đại khái khoảng đâu vài phút, cuối cùng có lẽ Mạc Tư Nguyên đã hết kiên nhẫn, nên mở miệng cắt ngang lời ông ta. Hình như anh từ chối chuyện gì đó, nói xong liền xoay người rời đi.

Người đàn ông vội vàng tiến lên giữ chặt anh.

Sắc mặt Mạc Tư Nguyên thoáng thay đổi, không quay đầu lại mà lạnh lùng ném lại một câu.

Một câu này, Tang Noãn hiểu được khẩu hình miệng của anh, là “Buông tay”.

Người đàn ông ngập ngừng buông tay ra. Sau đó Mạc Tư Nguyên lại mặc kệ ông ta, cất bước đi về phía cổng trường.

Tang Noãn lập tức co người lại giấu mình sau thân cây.

Cô đã nói là gần đây Mạc Tư Nguyên có vấn đề mà! Cô còn thật sự đoán đúng nữa chứ. Với lại nhìn kiểu này, không chỉ là có vấn đề mà còn là một vấn đề lớn đấy!

Mạc Tư Nguyên, anh……

Gặp phải rắc rối gì rồi, đúng không?

Khi Mạc Tư Nguyên đi đến bên này, biểu cảm trên khuôn mặt khôi phục như bình thường, giống như hết thảy mọi chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

Anh đi đến bên cạnh Tang Noãn, một tay dứt khoát cướp lấy cặp sách của cô, lạnh nhạt nhắc nhở: “Kem chảy kìa.”

Tang Noãn còn đang ngơ ngác, nghe vậy thì cúi đầu nhìn thử. Toàn bộ kem đã gần như hóa thành nước nhễ nhại chảy đầy cả tay. Vừa rồi cô chỉ lo nhìn cảnh tượng kia, hoàn toàn quên mất trong tay còn cầm cây kem. Cô vội vàng luống cuống tay chân bắt đầu liếm láp bàn tay.

“……”

Quên mất cô là một nhi đồng thiểu năng không thể tự chăm sóc bản thân, Mạc Tư Nguyên đành cam chịu, lục lọi trong cặp của cô một hồi lâu mới tìm được một tờ khăn giấy, hai ba lượt giúp cô lau sạch tay.

Sau đó ném khăn giấy vào thùng rác, cất bước rời đi: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Nhét hết kem vào trong miệng, Tang Noãn vội vàng chạy theo hai bước đuổi kịp anh.

Nhìn hướng mà anh đang đi cũng không phải là đường đến trạm giao thông công cộng.

“Tạm thời chú và dì có việc đi ra ngoài, nói tôi dẫn em ra ngoài giải quyết cơm chiều.” Mạc Tư Nguyên cũng không quay đầu lại mà nói.



Mạc Tư Nguyên dẫn Tang Noãn đến một quán mì sợi ở gần cổng làng đại học.

Mặt tiền của quán mì sợi tuy không lớn nhưng trang trí lại ấm áp vô cùng. Toàn bộ bức tường, cái bàn, chiếc ghế trong quán đều dán đầy hình Hello Kitty, khắp căn phòng toàn là màu hồng phấn, Tang Noãn nhìn đến mờ hết cả mắt.

“Wow!” Tang Noãn nhìn thấy căn phòng này toàn là những chú mèo mập mạp thì không khỏi thốt lên: “Mạc Tư Nguyên, sao anh lại phát hiện được chỗ này vậy?”

“Có gì khó đâu.” Mạc Tư Nguyên tìm đại một chỗ để ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tôi có mắt, khi đi đường có thể nhìn thấy.”

“Em cũng có mắt mà!” Tang Noãn bất mãn nhíu mày.

Mặc dù cô không thích quan sát đường phố khi đi bộ, nhưng cô có thể bảo đảm rằng chức năng vẫn còn hoạt động tốt đấy!

“Ừm.” Mạc Tư Nguyên trầm ngâm nhìn lướt qua khuôn mặt cô một vòng, rồi kết luận là: “Không có mắt nhìn.”

“……”

Người phục vụ tiến đến gọi món, Mạc Tư Nguyên gọi hai phần mì sợi truyền thống. Một lát sau, nhân viên lại đi đến tặng thêm hai ly nước chanh.

Mạc Tư Nguyên nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại đúng là giờ cao điểm, lượng người ở trong tiệm không ít, đoán chừng phải đợi trong chốc lát.

Tang Noãn nhàm chán dùng móng tay gõ vào ly thủy tinh, nhìn Mạc Tư Nguyên ở trước mặt đang ung dung thong thả uống nước, trong lòng lại nghĩ đến cảnh tượng mới rồi.

Trong lòng cô tràn ngập nghi vấn, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào. Sau khi do dự một lúc lâu, cô bèn lấy hết can đảm thận trọng cất tiếng: “Khụ…… Ờ ừm, Mạc Tư Nguyên này……”

Mạc Tư Nguyên ngẩng đầu, dùng ánh mắt tỏ vẻ dò hỏi.

“Chính là, ờ thì, chuyện đó……” Tang Noãn cẩn thận quan sát biểu cảm của anh: “Chiều nay, cái người nói chuyện với anh …… Là ai vậy?”

Mạc Tư Nguyên đang cầm ly nước thì đột nhiên dừng lại một chút. “Em nhìn thấy sao?”

“Ừ……” Tang Noãn chần chờ gật đầu: “Nhưng mà! Em chỉ nhìn có một chút thôi, không cố ý đâu, lúc ấy hai người lại không né tránh người khác, cho nên…… Cho nên……”

“Không sao cả.” Mạc Tư Nguyên dửng dưng như không, nâng ly nước lên uống một ngụm.

“A!” Lúc này Tang Noãn nghĩ ra được điều gì đó, đột nhiên cô vỗ bàn một cái, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ rồi trợn to mắt nhìn anh: “Mạc Tư Nguyên! Không lẽ là…… Không lẽ là anh……”

Mạc Tư Nguyên chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì mà nhìn cô.

“Không lẽ là anh thiếu tiền tiêu rồi được một phú bà nào đó bao nuôi?!”

“Phụt… khụ!”

Nửa ngụm nước Mạc Tư Nguyên uống vào bị phun ra hết sạch.

Anh vội vàng rút tờ khăn giấy lau bàn, cúi gập người ho khan không ngừng.

“Mạc Tư Nguyên, anh không thể như thế được!” Vẻ mặt Tang Noãn đau đớn hết sức: “Như thế chính là anh đắm chìm vào sa ngã đấy! Ba mẹ sẽ rất đau lòng. Cho dù anh có khó khăn gì thì cũng nói với trong nhà chứ, sao có thể tùy tiện bán mình như vậy!”

Mạc Tư Nguyên cúi đầu, dùng tay đè lên ngực ho lấy ho để, một câu cũng nói không nổi nên chỉ có thể để mặc cô huyên thuyên.

Giọng nói không hề nhỏ của cô đã lôi kéo sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.

Cô lại hoàn toàn không cảm nhận được, vẫn cứ lớn tiếng mà nói: “Mạc Tư Nguyên, sau khi quay về anh nhất định phải nhanh chóng chia tay bà ta, thiếu bao nhiêu tiền ba mẹ sẽ trả lại giúp anh, nhưng anh không thể tùy tiện bán mình đi như thế mà!”

“…… Được rồi!” Khó khăn lắm mới hít thở lại được, Mạc Tư Nguyên lập tức ngắt lời cô.

Anh vươn tay búng một cái thật mạnh lên trán của cô, đau đến mức cô “Ai ui” một tiếng, lập tức im miệng.

“Tang Noãn ngốc, rốt cuộc thì gần đây em đang đọc tiểu thuyết gì vậy? Học từ đâu ra mấy cái thứ vớ va vớ vẩn này đấy!”

“Không phải sao?” Tang Noãn vô tội mà chớp chớp mắt.

“Tào lao!” Sắc mặt Mạc Tư Nguyên không tốt.

“Vậy chẳng lẽ…… Anh gây sự với mấy tay anh chị xã hội đen hả?”

“Câm miệng!”

Sợ cô lại cho trí tưởng tượng bay cao bay xa rồi nghĩ ra một tràng ân oán tình thù giữa thiếu niên xanh mơn mởn và ông trùm xã hội đen ác nghiệt, Mạc Tư Nguyên vội vàng ngăn chặn lời nói của cô.

Thừa cơ hội cô sắp sửa mở miệng lần nữa, anh giành nói trước: “Người nọ chỉ hỏi đường tôi, chẳng qua ông ta nói tiếng địa phương mà tôi cũng không biết, ông ta liền quấn lấy tôi không cho tôi đi.”

“Đơn giản như vậy ư?”

“Chỉ đơn giản như vậy.”

Mì đến, hai bát mì thịt bò thơm ngào ngạt.

Mạc Tư Nguyên rút đôi đũa dùng một lần rồi giúp cô tách ra, sau đó dùng sức đập mạnh lên miệng bát của cô, lạnh lùng nói: “Nhanh ăn mì, lấp kín cái miệng của em lại.”

“Hung dữ gì chứ…?” Tang Noãn không vui trợn trừng mắt với anh.

Ăn được nửa bữa cơm thì trong tiệm có mấy người nước ngoài vừa nói cười bằng tiếng Anh vừa bước vào.

Một giây trước Tang Noãn còn đang suy nghĩ hoài nghi lời nói của Mạc Tư Nguyên, một giây sau mạch suy nghĩ đã bị mấy cái người nước ngoài này câu đi mất tiêu.

Trước giờ cô dở tệ môn tiếng Anh, nghe bọn họ xì xà xì xồ dùng tiếng Anh giao tiếp chỉ cảm thấy lợi hại ghê gớm, cô không khỏi lẩm bẩm thán phục: “Cao siêu ghê……”

Sau khi nghe thấy âm thanh thì Mạc Tư Nguyên ngẩng đầu, thuận theo sự chú ý của cô bắt đầu tập trung suy nghĩ, lắng nghe một lúc rồi thờ ơ nói rằng: “Cậu muốn ăn cái nào? Tớ muốn ăn mì thịt bò. Nhưng mà lần trước chúng ta đã ăn mì thịt bò rồi, đổi cái khác đi! Joe nói mì xào cũng rất ngon……”

“Cái gì?” Anh nói câu sau không ăn nhập với câu trước khiến Tang Noãn nghe xong ngơ ra một lúc.

“Nội dung mà bọn họ vừa nói xong.” Mạc Tư Nguyên ăn mì, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Cao siêu không?”

“Thật hay xạo đấy?” Tang Noãn nghi ngờ mà nhìn anh, dù một chút cũng không tin nổi: “Anh mà lợi hại như thế à?”

“Là do em ngốc quá.” Giọng điệu của anh lạnh lùng.

“Chỉ có anh thông minh thôi!” Tang Noãn trừng mắt nhìn anh một cách khô khan.

Cô lại yên lặng lắng nghe chốc lát, có một cảm giác hâm mộ mà không từ ngữ nào miêu tả được. Không biết khi nào khẩu ngữ của cô mới có thể giống như bọn họ đây.

Nghe rồi lại nghe, bỗng nhiên Tang Noãn cười rộ lên, lẩm bẩm một mình: “Mình cũng muốn có một cái tên tiếng Anh.”

Cô không hiểu những thứ khác mà bọn họ đang nói, chỉ biết được người con gái trắng trẻo xinh đẹp nhất kia tên là Rita.

Rita…… Rita! Cô cảm thấy tên này còn nghe rất là hay, hơn nữa cẩn thận suy nghĩ, những minh tinh nổi tiếng hiện nay hầu như đều nói tên tiếng Anh khi ở bên ngoài.

“Lấy tên ‘Sunshine’ đi.” Mạc Tư Nguyên ở đối diện đột nhiên không nóng không lạnh chen vào một câu.

“Sunshine?” Tang Noãn giật mình.

Cô biết từ này, là “Ánh mặt trời”, còn ăn khớp với chữ “Noãn” của cô nữa, thật ra cũng không phải không ổn, chỉ là……

“Vì sao?”

“Bởi vì đồng âm.”

“Đồng âm?”

“Ừm,” Mạc Tư Nguyên thản nhiên liếc cô một cái: “Tang Ngốc.”

“……”

“Không thích à?”

“Anh đi chết đi!”