Hơi Ấm Của Anh

Chương 107




Đối với lời cầu hôn bất thình lình này của Mạc Tư Nguyên, Tang Noãn đương nhiên cảm thấy rất không muốn. Cách cầu hôn trong mộng của cô là phải bất ngờ và lãng mạn như trong phim thần tượng, sao lại giải quyết vội vàng trong phòng bệnh nhỏ như thế này?

Nhưng đến khi biết bản thân đã mang thai, Tang Noãn rốt cuộc không nhịn được mà oán trách, lên án Mạc Tư Nguyên quá mức giảo hoạt gian trá, chỉ cố ý đợi lúc này, dùng cách tiết kiệm nhất đảm bảo 100% có thể hốt trọn một cú.

Vì thế, trong bước chân vốn đã bận rộn đột nhiên lại có thêm một chuyện bận rộn khác ——

Hôn lễ.

Mạc Tư Nguyên không muốn tổ chức lễ cưới vào mùa đông. Thứ nhất là vì trước mắt Tang Noãn vẫn đang mang thai bé cưng, anh lo toàn bộ lễ cưới phức tạp sẽ làm cô chịu không nổi; thứ hai là lễ cưới trong mơ của Tang Noãn là kiểu Tây ngoài trời. Nếu làm vào mùa Đông, như vậy nhất định chỉ có thể tổ chức hôn lễ ở bên trong nhà, chỉ sợ cô sẽ vô cùng thất vọng.

Vì thế người hai nhà bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định để cho hai người lãnh chứng kết hôn trước, đợi đứa bé sinh ra bình an thì bổ sung đám cưới sau. Nếu bọn họ đồng ý thì đợi thêm nữa, nói không chừng còn có thể kịp để bảo bối nhỏ làm hoa đồng.

Cứ mơ hồ như vậy, tên của Tang Noãn đã bay vào trang hộ khẩu của nhà họ Mạc.

Cô suy nghĩ rất lâu, cũng không thể suy nghĩ rõ ràng, sao bỗng nhiên bản thân lại trở thành một người phụ nữ có chồng rồi?

Nhưng rất nhanh, Tang Noãn phát hiện ra cuộc sống của một người phụ nữ đã có chồng dường như tốt đẹp đến không ngờ.

Có lẽ bởi vì trải qua lần ngất xỉu này, Mạc Tư Nguyên cực kỳ lo lắng cô lại xuất hiện tình huống như vậy, cho nên không cho phép giải thích, ép buộc cô không ở nhà thuê ở thôn Thành Trung nữa mà chuyển đến căn hộ ở cùng với anh. Không chỉ như thế, anh đặc biệt phê chuẩn cho cô nghỉ phép bệnh nửa tháng, cho phép cô mang phần công việc về nhà để hoàn thành. Nhưng với sự giám sát chặt chẽ về thời gian làm việc và đồng hồ sinh học của anh, dần dần khiến cho đồng hồ sinh học của cô lành mạnh trở lại. Trong khoảng thời gian đó Mạc Tư Nguyên lại bận rộn khác thường, ngoài phải giải quyết các loại vấn đề trong D-King ra, còn phải thường xuyên bớt chút thời gian chạy đến căn hộ, làm các loại món ăn dinh dưỡng thay đổi đa dạng cho cô.

Anh đảm nhận hết các việc nhà, thậm chí cả việc quét rác bình thường nhất cũng không có phép cô làm. Cả ngày Tang Noãn rảnh rỗi nhàm chán, người đã béo trắng lên rất nhiều với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Suốt tháng 12, dường như thật sự vô cùng bận.

Bản thảo thiết kế đầu tiên của ‘Bloves’ đã chính thức được phê duyệt, D-King chính thức cho ra mắt, chuẩn bị đưa ra thị trường và phát triển lần đầu tiên cho năm sau.

Ông cụ Mạc mời luật sư soạn thảo thư chuyển nhượng phần lớn cổ phần đứng tên mình và cố chủ tịch Mạc An sang tên Mạc Tư Nguyên, Mạc Tư Nguyên chính thức gia nhập hội đồng quản trị D-King.

Mạc Tư Nguyên được bổ nhiệm làm chủ tịch mới của D-King, buổi họp báo chính thức cho việc bổ nhiệm đã được định vào cuối tháng. Công việc bàn giao tương đối gấp gáp, tiết tấu mỗi ngày của Mạc Tư Nguyên vô cùng nhanh, vô số tài liệu ra vào, gần như sứt đầu mẻ trán.

Và cuộc thi “JDE” chính thức bắt đầu.

Cuộc thi dành cho tân binh “JDE” tương đối thoải mái hơn so với cuộc thi chính thức, chỉ cần chọn và gửi bản thảo thiết kế cho những người dự thi qua bưu điện, sau khi thông báo thông qua sẽ vào vòng bán kết. Bán kết do ban tổ chức đưa ra, trong thời gian quy định sẽ thiết kế bản thảo tại chỗ, cuối cùng chọn ra top 10 tiến vào trận chung kết cuối cùng.

Trong khoảng thời gian làm tổ ở nhà này, vì có sự hướng dẫn của Mạc Tư Nguyên, hai trận đầu tiên của Tang Noãn diễn ra vô cùng suôn sẻ. Vào ngày diễn ra trận chung kết, ban tổ chức cuộc thi cùng với đài truyền hình, các nền tảng webcast(*) lớn tiến hành ghi hình, phát sóng trực tiếp trận đấu, hiện trường xôn xao sôi nổi.

(*)Webcast là phần mềm truyền thông dùng để phân phối nội dung truyền thông (âm thanh, hình ảnh, webcam – camera –tivi – điện thoại,..) lên internet tại một hoặc nhiều điểm cầu khác nhau; cùng một thời điểm, các điểm cầu khác có thể nghe/xem được cùng một lúc.

Ngày diễn ra trận chung kết cũng đúng lúc diễn ra buổi họp báo nhậm chức của chủ tịch Mạc Tư Nguyên.

Không có cách nào tranh thủ đến đó được, sáng sớm Mạc Tư Nguyên đã thức dậy, dỗ dành an ủi cô rất lâu.

“Đừng tức giận.” Hai tay anh ôm cô, nhẹ nhàng cười khẽ bên tai cô, “Đợi lát nữa anh mời em ăn bữa tiệc thịnh soạn để bù đắp.”

“Em không thèm!” Tang Noãn bĩu môi, vẻ mặt rầu rĩ không vui, nói xong còn duỗi tay đấm nhẹ một cái vào ngực anh.

“Ngoan.” Anh mỉm cười, chạm nhẹ lên chóp mũi cô, trán khẽ cọ lên trán cô, “Anh cũng không có cách nào khác, lát nữa tuỳ ý cho em phạt, được không?”

Tang Noãn mím môi, mặc dù không muốn nhưng cũng đành miễn cưỡng từ bỏ, chỉ có thể rầu rĩ hỏi một tiếng: “Thật sao?”

“Ừm.” Mạc Tư Nguyên gật đầu.

“Vậy được rồi.” Ngừng lại một chút, Tang Noãn thở dài một hơi, “Vậy nếu bên anh kết thúc sớm thì nhất định phải chạy qua đó! Cho dù có lỡ việc cũng phải qua!”

“Được.” Anh nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa tóc cô.

Tầm mắt rủ xuống, bàn tay lại xoa nhẹ bụng cô, dịu dàng nói: “Vậy hai mẹ con cũng cẩn thận chút.”

Gương mặt hơi nóng lên, Tang Noãn khẽ gật đầu, trong lòng dịu dàng.

Thời gian chính thức khai mạc trận chung kết “JDE” là vào 2 giờ chiều, lần thi này chắc chắn phức tạp hơn so với mấy lần trước, thời gian cũng lâu nhất. Mười thí sinh tân binh trên sân thi đấu, đầu tiên phải dựa vào câu hỏi để thiết kế bản thảo ngay tại chỗ, do khán giả có mặt ở đó chọn ra tám người nổi trội nhất tiến vào vòng trong. Sau đó, tám thí sinh bước vào vòng trong lần lượt bốc thăm chọn một bản thảo chưa thiết kế xong để sửa chữa nó trong thời gian nhất định.

Ba thí sinh bước vào vòng chung kết sẽ chọn địa điểm để thiết kế bất kỳ cái gì, không có câu hỏi và bỏ phiếu để chọn ra á quân, quán quân cuối cùng cho cuộc thi lần này.

Hôm nay Tống Đề cũng phải đi cùng với Mạc Tư Nguyên tham dự buổi họp báo nội bộ D-King, cho nên chỉ có Lạc Tư Tư cùng mẹ Lạc, dì Trương đích thân hộ tống Tang Noãn đến nơi diễn ra cuộc thi. Ngoài ra, ba mẹ Tang và Nhã Hinh, Đinh Tiểu Dã biết được tin tức, đặc biệt ngồi máy bay vội vàng đến Lịch Xuyên trong buổi sáng hôm nay, đến tận nơi xem trận chung kết của cuộc thi quốc tế này.

1 giờ trưa, tất cả các thí sinh tân binh tiến vào vòng chung kết đều được đưa vào hậu trường đài truyền hình để tìm hiểu quy tắc cuộc thi và trang điểm.

2 giờ chiều, tất cả đèn màu trước sân khấu đài truyền hình lần lượt được bật lên, người dẫn chương trình bước lên sân khấu tuyên bố chính thức khai mạc trận chung kết của nhóm tân binh Trung Quốc về giải thưởng Thiết kế Trang sức Quốc Tế “JDE” lần thứ 17.

Cùng lúc đó, tại toà B của toà cao ốc D-King, buổi họp báo chủ tịch nhậm chức bắt đầu.

Mạc Tư Nguyên lặng lẽ đi lên bục, ánh đèn nhấp nháy bên dưới lấp lánh thành biển.

Các giám khảo được mời cho trận chung kết của nhóm tân binh lần này đều là các nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế. Ngoài một số bậc thầy thiết kế giàu kinh nghiệm ra, Cảnh Chỉ Huyên cũng ở trong nhóm giám khảo này, thấy Lâm Nhân và Tang Noãn dưới tay mình đều thuận lợi tiến vào vòng chung kết, cô ta không khỏi cảm thấy vui vẻ, mỉm cười với hai người cách hơn nửa sân khấu.

Mười thí sinh lần lượt biểu diễn.

Cuộc thi chính thức bắt đầu.

Câu hỏi vẽ ở vòng đầu tiên do một nhà thiết kế cao cấp người Anh là bà Martha quyết định lấy “Chìa khoá” làm câu hỏi, yêu cầu các thí sinh thiết kế các bản thảo đường thẳng ngay tại chỗ trong nửa tiếng. Cái này cũng không khó với Tang Noãn, sau khi suy nghĩ một lúc đã thiết kế ra một chiếc vòng cổ có dạng giống như sợi dây xích, thành công tiến vào top 8.

Vòng thứ 2, Tang Noãn rút trúng bản phác thảo “Linh” của một nhà thiết kế nhãn hiệu nổi tiếng ở Mỹ đã từng lập hồ sơ loại bỏ mà chưa xong. Toàn bộ bản phác thảo thiết kế lấy thạch anh vàng, đá quý vàng, kim cương vàng phác thảo ra một con bướm đang chuẩn bị bay, nhưng vì đường nét tổng thể của thiết kế là cứng rắn và lạnh lùng nên có vẻ không được hài lòng về thị giác.

Tang Noãn đã sửa đổi phần đuôi của cánh bướm, lấy những viên kim cương vỡ tôn lên vẻ tự nhiên tổng thể của con bướm, chính giữa thân bướm lại dùng 52 viên kim cương trắng thật nhỏ để tạo thành hình hai vũ công tựa vào nhau, nâng cao sự nhẹ nhàng cho tổng thể tác phẩm.

Nhưng ngay lúc bản thảo thiết kế được hiển thị đầy đủ trên màn hình lớn đã vấp phải một số ý kiến khác nhau từ ban giám khảo.

Cho dù tác phẩm sửa chữa của Tang Noãn có ý tưởng và hiệu quả bản thảo hoàn thiện tốt hơn, nhưng vẫn có một số giám khảo khăng khăng cho rằng cô có thiếu sót trong việc phối màu gradient(*) phân tán những viên kim cương vỡ ở đuôi bướm lần này, nên tổng thể tác phẩm vẫn chưa hoàn hảo. Những người khác lại cảm giác tổng thể tác phẩm mới mẻ độc đáo, rất khác biệt, mặc dù vẫn còn một chút vấn đề nhưng đối với nhà thiết kế non nớt mà nói đã vô cùng hiếm có, nên được chọn vào top 5.

(*)Gradient được hiểu đơn giản là sự pha trộn giữa hai hoặc nhiều màu sắc lại với nhau. Cách kết hợp màu như thế này tạo cảm giác mượt mà, liên tục và chuyển tiếp.

Hiện trường cứng đờ trong chốc lát, Tang Noãn hoàn toàn lấy trọn điểm ở số thứ 5 bước vào top 5. Xem ra chỉ chênh lệch 0.02 điểm so với vị trí số 6, Tim của Lạc Tư Tư và ba mẹ Tang ở dưới sân khấu gần như nhảy ra ngoài.

Cuộc thi đến vòng then chốt cuối cùng.

Vòng cuối cùng, trong vòng một tiếng đồng hồ, các thí sinh có thể tự do phát huy mà không có câu hỏi ngăn cản, sau đó lần lượt tiến hành trình bày tác phẩm và ban giám khảo sẽ trực tiếp chấm điểm chọn ra á quân.

Trên sân khấu, top 5 thí sinh đều tự chiếm lấy một góc trên sân khấu, giành giật từng giây từng phút mà vùi đầu vào vẽ bản thảo của mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Trong cuộc họp báo, Mạc Tư Nguyên đứng trên bục, đối diện với ánh đèn nhấp nháy dưới sân khấu, bình tĩnh trả lời từng câu hỏi lũ lượt kéo đến của phóng viên.

Thỉnh thoảng anh lặng lẽ cúi đầu nhìn đồng hồ, vẻ mặt hơi yên lặng, trong ngực có căng thẳng không yên.

Mãi đến khi hết thời gian, mấy thí sinh đều bỏ bút xuống, nộp tác phẩm hoàn chỉnh đến tay tổ đạo diễn, hậu trường nhanh chóng quét hình các tác phẩm của mỗi người và đưa chúng lên màn hình lớn theo thứ tự xếp hạng.

Mấy thí sinh dựa theo thứ tự, từng người bước ra trước sân khấu từ hậu trường, trình bày ý tưởng sáng tác tác phẩm.

Đến phiên Tang Noãn sắp lên sân khấu, thời gian đã là nửa tiếng sau. Tác phẩm của mấy người phía trước hoặc là lộng lẫy phức tạp, hoặc là phong cách độc đáo, hoặc nhiều hoặc ít đều chiếm được lời khen và tán thưởng của ban giám khảo.

Thí sinh xếp hạng thứ 4 ở trên sân khấu từ từ bước xuống, người dẫn chương trình đã thông báo với khán giả người xếp hạng thứ 5 lên sân khấu.

“Rất cảm ơn Lưu Lộ xếp hạng thứ 4 đã mang đến bữa tiệc thị giác cho chúng ta, tiếp theo xin mời người xếp hạng thứ 5 của chúng ta —— Tang Noãn, lên sân khấu trình bày ý tưởng sáng tác tác phẩm của mình, xin mời thí sinh Tang Noãn lên sân khấu!”

Nhưng Tang Noãn lại không yên lòng lắm, nắm chặt điện thoại, ánh mắt cứ nhìn vào khung nói chuyện trên Wechat, thỉnh thoảng nhìn về phía khán giả.

Vẫn chưa đến.

Anh vẫn chưa đến.

Đạo diễn hậu trường đã thúc giục lần nữa, Tang Noãn qua loa đáp lại một tiếng, vội vàng vứt điện thoại vào trong túi quần áo, từ từ đi lên sân khấu.

Dưới sân khấu vang lên một đợt vỗ tay.

Thấy Tang Noãn dần dần đi ra, trong khán phòng, Lạc Tư Tư và Nhã Hinh cùng Đinh Tiểu Dã đặc biệt phấn khích, liều mạng lắc đồ vỗ tay trong tay, lớn tiếng hoan hô.

Khom lưng về phía mọi người, Tang Noãn nhận lấy micro do người dẫn chương trình đưa qua, mỉm cười nói: “Xin chào mọi người, chào các thầy cô và ban giám khảo, tôi là Tang Noãn.”

Xôn xao ——

“A Noãn!”

“A Noãn! A Noãn!” Trong nháy mắt, đám người Đinh Tiểu Dã ở dưới sân khấu kêu càng mạnh hơn, tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Vô số ánh đèn trên sân khấu chiếu vào người cô, nâng cả người cô lên một tầng ánh sáng.

Cố gắng kìm nén sự căng thẳng trong lòng, Tang Noãn hít sâu một hơi, gật gật đầu với đạo diễn điều khiển màn hình trong hậu trường, cười nói với ban giám khảo trước sân khấu: “Tôi vẫn xin các vị giám khảo và các thầy cô xem qua, những sản phẩm trang sức này là do tôi thiết kế trong cuộc thi lần này.”

Cô nói xong hơi quay sang bên cạnh, một bản thảo thiết kế hoàn chỉnh lập tức hiện ra trên màn hình led sau lưng cô.

Trong chớp mắt hình ảnh xuất hiện.

Khán giả dưới sân khấu bỗng nổi lên sự kinh ngạc hoặc xôn xao ——

Trong màn hình lớn hiện ra là một mặt dây chuyền đơn giản. Toàn bộ được làm bằng chất liệu bạc xám, pha lê trắng và kim cương được chạm khắc thành hai hình dạng như mây và sương, pha lê trắng và kim cương trắng được khảm trong đó trông như giọt mưa lất phất dưới đám mây đen, khéo léo mà tinh xảo.

Nhưng mà.

Không có màu sắc.

Từ trên xuống dưới trong toàn bộ bản thiết kế, không có màu nào khác ngoài hai màu đen trắng.

Ban giám khảo dưới sân khấu dường như cũng giật mình kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau trong chốc lát rồi bắt đầu thảo luận.

Cảnh Chỉ Huyên nhíu mày, chủ động cầm micro, chăm chú hỏi: “Bản vẽ này, có phải cô chưa vẽ xong không?”

“Không phải.”

Ai ngờ Tang Noãn chỉ mỉm cười lắc đầu, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua ban giám khảo, thành khẩn nói: “Tôi vẫn xin các vị giám khảo và thầy cô, khán giả an tâm chớ nóng vội, hy vọng mọi người có thể cho tôi chút thời gian để tôi có thể trình bày đầy đủ ý tưởng làm tác phẩm này.”

Tiếng vang xôn xao ở đó bỗng nhiên yếu đi trong tức khắc.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người cô.

Nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, Tang Noãn thở ra rồi mỉm cười với mọi người.

“Thực ra, hôm nay có một người rất quan trọng với tôi nhưng vì nhiều nguyên nhân nên anh ấy không thể đến đây được. Tác phẩm này là tôi làm vì anh ấy.”

Lời nói của cô xuyên qua micro truyền ra toàn bộ khán phòng, âm thanh rõ ràng vang dội.

“Tôi gọi nó là —— ‘Con nhà người ta’.”

“Con nhà người ta?”

“Con nhà người ta.”

Cô vừa dứt lời, khán giả lập tức cảm thấy thú vị rồi nổi lên một hồi thảo luận.

Theo hướng của khán phòng, Nhã Hinh, Đinh Tiểu Dã và ba mẹ Tang dường như đã đoán được gì đó, vẻ mặt không nén nổi sự kinh ngạc.

Cảnh Chỉ Huyên dường như cũng hơi giật mình, buột miệng nói vào micro, “‘Con nhà người ta’?” Vẻ mặt với ý khó hiểu.

“Phải.” Tang Noãn gật đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn toàn bộ nơi diễn ra cuộc thi, lời nói chân thành tha thiết mà dịu dàng.

“Tôi không biết trong cuộc sống của mọi người lúc nhỏ từng có một người tồn tại như vậy không. ‘Người ấy’ rất xuất sắc, rất đẹp, trong các cuộc thi đều luôn đứng nhất; nhân duyên của ‘người ấy’ rất tốt, bất kể là ba mẹ bạn, bạn bè bên cạnh bạn, bác gái hàng xóm của bạn, thậm chí là thú cưng mà nhà các bạn nuôi cũng vô cùng thích ‘người ấy’; ‘người ấy’ là tấm gương của bạn trong miệng mọi người, giống như chỉ cần là chuyện ‘người ấy’ làm thì toàn bộ đều đúng; bạn trời sinh muốn học tập cùng với ‘người ấy’; ‘người ấy’ có thể là nam hoặc nữ, có thể tồn tại chân thực cũng có thể chỉ là do người khác hư cấu. Cái ‘người ấy’ này chúng ta thường thay gọi là, con nhà người ta.”

Toàn bộ đều yên lặng.

Yên tĩnh cười một tiếng, trong suy nghĩ của Tang Noãn dường như đã phác hoạ ra hình dáng xinh đẹp của một thiếu niên, quay đầu nhìn bản thảo thiết kế trên màn hình, chậm rãi nói: “Nhưng mà, trong cuộc sống thời niên thiếu của tôi, bên cạnh tôi có một người như vậy.”

“Tôi có một người bạn, bởi vì các yếu tố đặc biệt mà anh ấy đã ở nhà chúng tôi từ khi tôi còn rất nhỏ. Thời thơ ấu của chúng tôi gắn liền với nhau. Nhưng nói thật ra, từ khi tôi bắt đầu quen biết anh ấy, tôi vô cùng vô cùng ghét anh ấy! Không phải bởi cái gì khác, mà vì anh ấy ở trong nhà chúng tôi, là ‘con nhà người ta’ danh xứng với thực.”

“Không gạt gì mọi người.” Trong ngực bùng lên dũng khí kiên quyết, ánh mắt lẳng lặng từ từ quét qua chỗ ban giám khảo ngồi, “Thực ra, thân làm một nhà thiết kế trang sức, tôi có một khuyết điểm rất trí mạng, ai cũng không biết.”

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Cảnh Chỉ Huyên, Tang Noãn hơi hơi nhấc tay, khẽ cười với cô ta, “Tôi bị suy nhược màu sắc.”

Ầm——

Lời này vừa nói ra, giống như một viên đạn lạc rơi xuống mặt đất làm nổ tung nơi đây, gây ra một trận náo động.

Dưới sân khấu, Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã lập tức hít sâu một hơi; Lạc Tư Tư kinh ngạc mở to đôi mắt; ba mẹ Tang có hơi lo lắng mà nhíu mày.

Vẻ mặt Cảnh Chỉ Huyên bỗng chốc đơ ra.

Mấy giám khảo khác xung quanh càng sợ hãi không thôi, nhìn nhau thảo luận ào ào.

Biểu hiện của Tang Noãn lại vô cùng bình thường thản nhiên, nhìn thấy phản ứng khó hiểu kinh hãi của những người bên dưới, mãi đến khi tiếng thảo luận ở dưới sân khấu dần dần yếu đi mới bình tĩnh mở miệng lần nữa.

“Nhìn xem, mọi người cũng cảm thấy rất bất ngờ, có phải không?”

Cô nhẹ nhàng cười, đôi mắt hơi nheo lại thành vầng trăng khuyết nhỏ, giọng nói dịu dàng.

“Thực ra từ lúc còn nhỏ tôi đã như vậy. Lúc nhỏ tôi không cao lắm, đã học cấp hai mà vẫn giống như học sinh tiểu học; dáng vẻ không xinh đẹp, ném vào đám đông có tìm cũng tìm không ra; thành tích không tốt, ngoài học tập ra thì cái gì cũng sẵn lòng làm. Mỗi lần thi, lúc nào cũng xếp hạng từ dưới đếm lên, hết lần này đến lần khác nhưng vẫn thích mơ mộng, vẫn luôn cảm thấy bản thân không giống với người khác.”

“Nhưng cái người ‘Con nhà người ta’ trong nhà tôi thì sao?”

Dừng một chút, cô khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt lại hồi tưởng.

“Anh ấy hoàn toàn không giống tôi, anh ấy thật sự khác với người bình thường. Từ nhỏ anh ấy đã cao ráo đẹp trai, lúc đó chỉ cần anh ấy đứng đợi xe ở trạm xe bus, bên cạnh lúc nào cũng có những cô gái cười trộm với anh ấy. Thành tích học tập của anh ấy rất tốt, cuộc thi nào cũng đứng đầu. Năm anh ấy thi vào đại học, thậm chí còn giành được thủ khoa thành phố ở thành phố nhỏ nhà chúng tôi. Anh ấy còn biết vẽ, cho dù là phác thảo, tô màu, màu nước hay bột nước anh ấy đều có thể thành thạo. Anh ấy rất thực tế, luôn luôn biết bản thân mình muốn cái gì, sau đó cố gắng không ngừng để đạt được mục tiêu của mình, đợi hoàn thành mục tiêu này sẽ lại theo đuổi mục tiêu kế tiếp, giống như luôn luôn đi trước mọi người.”

“Cho nên,” Mở mắt ra, cô nhịn không được mà mở nụ cười, nói với giọng điệu trêu chọc, “Mọi người có thể tưởng tượng ra, khi trong nhà tôi có một người cao lớn đẹp trai, vừa xuất sắc lại là học bá biết vẽ đứng trước mặt tôi – một đứa vừa lùn vừa xấu lại là học sinh kém bị suy nhược màu sắc, với tôi mà nói, cả ngày tôi phải đối mặt là cơn ác mộng như nào phải không?”

Mọi người ở dưới sân khấu đều cười vang dội, bầu không khí ở đó bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Mấy giám khảo trên ghế ban giám khảo cũng có hơi buồn cười, vô cùng tò mò mà nhìn cô, dường như rất có hứng thú.

Cười một lúc, độ cong nơi khoé môi Tang Noãn dần dần biến mất, quay người chỉ vào đường phác thảo trên màn hình, “Cho nên, bây giờ mọi người đang nhìn thấy tác phẩm này, thành thật mà nói, chính là tâm trạng của tôi vào thời điểm đó —— mây đen u ám, mưa to tầm tã.”

Trong phòng thu đột nhiên yên tĩnh.

Vô số ánh mắt nhìn vào bóng dáng nhỏ bé trên sân khấu kia, khác với vẻ kỳ quặc và ngờ vực vừa rồi, vẻ mặt ngưng trọng.

“Nhưng mà.” Nhưng vào lúc này, Tang Noãn ở trên sân khấu lại đột nhiên lộ một nét tươi cười xinh đẹp, hớn hở nói với mọi người: “Mọi người tưởng cái này là xong rồi sao?”

Mọi người ngạc nhiên, không khỏi cảm thấy hình như bị cô trêu chọc, lại vô cùng tò mò.

Khẽ thở ra một hơi, Tang Noãn nói: “Nói thật, lúc còn nhỏ, đúng thật là tôi lúc nào cũng rất ghét rất ghét anh ấy, nhưng tôi không thể không thừa nhận, rất nhiều lúc tôi phải cảm ơn anh ấy. Chắc chắn mọi người rất khó hiểu phải không, rõ ràng là tôi bị suy nhược màu sắc, tại sao hôm nay lại biến hoá nhanh chóng, có thể trở thành nhà thiết kế trang sức mỗi ngày phải tiếp xúc với màu sắc? Điều này đối với mọi người cũng cảm thấy vô cùng khó tin phải không?”

Toàn bộ nơi diễn ra cuộc thi đều im ắng.

Trong ghế giám khảo đã có giám khảo hơi hơi nhướng mày, tính ý dạt dào mà nhìn chằm chằm cô.

Tang Noãn mỉm cười nói: “Mọi người đoán không sai, là do anh ấy.”

Tâm trí dường như lơ lửng lạc vào khoảng thời gian từ rất lâu, rất lâu về trước.

Cô hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm vào những mảnh ánh sáng phản chiếu trên sàn sân khấu bóng loáng.

“Lúc tôi học cấp hai, thật sự vô cùng vô cùng yêu thích vẽ. Nhưng do bị suy nhược màu sắc nên lúc đó tất cả mọi người đều cười nhạo tôi, đều khuyên tôi, bảo tôi từ bỏ, bảo tôi đừng làm những chuyện vô dụng này. Cho dù có nhiều người đều cho rằng tôi không được như vậy, chỉ có anh ấy và một đàn anh là chưa bao giờ cười nhạo tôi.”

“Đàn anh đó nói cho tôi biết, có một số chuyện cũng không phải trời sinh đã định trước, giống như Beethoven và Hải Luân, người điếc cũng có thể đánh đàn piano, người mù cũng có thể viết thư, cho nên mặc dù tôi bị suy nhược màu sắc, tôi cũng nhất định có thể vẽ. Còn anh ấy trực tiếp hơn, anh ấy dạy tôi biết tránh những điểm yếu, dạy tôi kết cấu tỉ lệ, dạy tôi cách hoàn thành một bức tranh như thế nào, anh ấy còn nói cho tôi biết giấc mơ của anh ấy, không phải cái gì khác, mà là trở thành một nhà thiết kế trang sức xuất sắc.”

Trên ghế ban giám khảo.

Ánh mắt Cảnh Chỉ Huyên chợt cứng lại, kinh hãi nhìn chằm chằm cô.

Giấc mơ của Tư Nguyên là nhà thiết kế trang sức.

Cho nên, A Noãn mới có thể.

Cho nên cô là vì…

Tang Noãn ở trên sân khấu âm thầm thở dài một hơi, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

“Bây giờ, đã nhiều năm trôi qua, bởi vì nhiều nguyên nhân nên anh ấy không có cách nào giống tôi, có thể không kiêng nể gì mà cầm bút vẽ, có thể làm nhà thiết kế chân chính. Nhưng tôi thật sự rất cảm ơn anh ấy, chính vì có sự khích lệ, giúp đỡ và chỉ dẫn của anh ấy mới có thể có tôi của hôm nay, trở thành nhà thiết kế trang sức.”

“Tôi không thể phủ nhận, hồi đó tôi thật sự rất ghét anh ấy, nhưng bây giờ, tôi bỗng nhiên cảm thấy, thực ra có đôi khi sự tồn tại của ‘con nhà người ta’ không phải chỉ để khiến tôi bất lực và tầm thường như thế nào, vì ít nhất, anh ấy sẽ là mục tiêu mà tôi theo đuổi. Thậm chí tôi có thể không cần suy nghĩ tôi nên làm thế nào, làm sao cho đúng, giống như chỉ cần tôi tiến về phía trước với sự dẫn đường của anh ấy, tiếp bước theo anh ấy, tôi sẽ luôn tiến bộ. Anh ấy khiến tôi có thể không ngừng cố gắng, khiến bản thân tôi trở thành một phiên bản tốt hơn. Đợi có một ngày, tôi dừng bước và nhìn lại, mới nhận ra, à, hoá ra tôi đã đi lâu như vậy, tôi đã vượt qua chính mình rồi đấy.”

“Cho nên——”

Hít sâu một hơi, tầm mắt cô thoáng nhìn rồi khẽ gật đầu với đạo diễn hậu trường, đồng thời quay người chỉ lên màn hình lớn, “‘Con nhà người ta’ do tôi thiết kế còn có mặt như này…”

Thuận theo lời cô vừa nói ra——

Trên màn hình lớn, bản thiết kế mưa dày mây đen ban nãy kia đột nhiên biến mất, trong phút chốc biến thành một cảnh khác——

Phía sau mây đen và cơn mưa dày đặc kia, hai đám mây xám đan xen chặt lại có thể chuyển động tách rời. Mà trong cơn mưa bụi, khung đế được khảm kim cương giọt mưa ở một mặt vừa nãy, phía sau lại được khảm một số loại đá quý đầy màu sắc: ruby, đá garnet, thạch anh vàng, ngọc lục bảo, tourmaline kết hợp với nhau tạo thành dải cầu vồng đầy màu sắc.

Ồn ào…

Toàn bộ khán phòng, một hồi tiếng kinh hô ngạc nhiên bỗng nhiên truyền đến.

Vô số khán giả mở to hai mắt, thậm chí có một số không nhịn được, lập tức đứng lên.

Không ngờ rằng trong chiếc dây chuyền bình thường vẫn còn ẩn chứa một điều bí ẩn, các giám khảo cũng không khỏi có chút kinh ngạc.

Thong dong đối mặt với mọi người, Tang Noãn bình tĩnh mỉm cười nói: “Tôi định dùng bạc hoặc bạch kim làm mặt dây chuyền này. Ở mặt trái phải của đám mây tiếp giáp nó có một móc cài để lật mặt dây chuyền, có thể mở ra toàn bộ đám mây, mặt trước được đính kim cương hoặc pha lê, dùng làm đám mây và những giọt mưa, còn mặt trái được khảm với đá quý nhiều màu sắc như tourmaline, có thể nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa. Ý tưởng sáng tạo của tôi, đó là mấy năm nay, tâm trạng đối với người ‘con nhà người ta’ này, từng có những trận cãi vã, từng có nước mắt nhưng cũng có ấm áp và hạnh phúc. Tôi nghĩ, cho dù trước kia chúng ta từng có bao nhiêu cơn mưa dầm thì một ngày nào đó, sau cơn mưa sẽ có cầu vồng.”

Yên lặng một chút, cô lại thở phào một hơi, “Ngoài ra, tôi cũng có một câu nói rất muốn nói với anh ấy.”

Đối diện với máy quay gần mình nhất, Tang Noãn có hơi bẽn lẽn mím khoé môi rồi lại mỉm cười.

“Mạc Tư Nguyên.”

Cô nói: “Em rất vui vì anh đã từng sống nhờ ở nhà em, để em có thể quen biết anh; cũng rất cảm ơn vì được gặp lại anh.”

“Thực ra, kỳ thật anh vẫn luôn không biết, trở thành nhà thiết kế trang sức là giấc mơ của anh, mà anh mới là giấc mộng chân chính của em.”

“Em, rất yêu anh!”

Lúc Mạc Tư Nguyên đi xuống khỏi buổi họp báo D-King, vừa đi đến đoạn đường thông từ toà B đến toà A thì nhìn thấy có mấy người đang ồn ào đứng thành nhóm nhìn về phía chỗ màn hình led ở lối vào đối diện với quảng trường trung tâm, thì thầm nhìn cái gì đó.

Anh không quá để ý, hơi nới lỏng cà-vạt ra một chút, đi thẳng về phía toà nhà A. Đúng lúc này, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng, “Mau nhìn kìa! Tang Noãn Tang Noãn! Là Tang Noãn của bộ phận thiết kế!”

Bước chân của Mạc Tư Nguyên bỗng chốc dừng lại, nhìn qua phía bọn họ đang hò hét, nhìn thấy trên màn hình led cực lớn ở quảng trường trung tâm, Tang Noãn đang từ từ bước lên sân khấu, mỉm cười cúi đầu chào mọi người.

Trái tim trong ngực bỗng chốc đập nhanh một nhịp, ánh mắt Mạc Tư Nguyên hơi dừng lại, đứng ở khoảng cách xa như vậy mà lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Trên màn hình lớn xuất hiện bản thảo thiết kế mây đen mưa dày của cô. Anh nhìn thấy khán giả có mặt ở đó đang ồn ào xôn xao cả lên, nhìn thấy có giám khảo hơi nhíu mày, thấy cô có vẻ hoang mang nhưng rất nhanh đã biến mất, nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Tư Nguyên!”

Đúng lúc này, Tống Đề vội vàng chạy tới từ bên cạnh, thở hồng hộc xụi lơ trên bả vai anh, “Tôi tìm được cậu rồi! Cậu mau lên, đừng nhìn cái đấy nữa, cái này chậm 5 phút so với thời gian thực, xem cái này đi!”

Anh ấy lập tức đưa điện thoại trong tay đến trước mặt anh, đồng thời nhét một bên tai nghe vào trong tai anh, lời nói của Tang Noãn rất nhỏ mà rõ ràng từ từ truyền vào.

“Tôi gọi nó là —— ‘Con nhà người ta’.”

“Trong cuộc sống thời niên thiếu của tôi, bên cạnh tôi còn có một người như vậy.”

“Tôi có một người bạn, bởi vì các yếu tố đặc biệt mà anh ấy đã ở nhà chúng tôi từ khi tôi còn rất nhỏ. Thời thơ ấu của chúng tôi gắn liền với anh ấy, là cái người ‘con nhà người ta’ danh xứng với thực trong nhà chúng tôi.”

Có cơn sóng dâng trào trong lồng ngực, dậy sóng cuồn cuộn mãnh liệt.

Không giải thích gì, anh kéo tai nghe rồi vội vàng ném trả di động cho Tống Đề, cất bước vội vàng về phía thang máy.

“Cậu đi đâu vậy?” Tống Đề nhanh tay lẹ mắt giữ chặt anh.

“Đi đến đó!”

“Bên này!” Tống Đề không buông tay, chỉ về phía cổng của toà B, nói: “Đã chuẩn bị xong cho cậu từ lâu rồi, xe đang đậu dưới lầu, có thể đi ngay lập tức!”

Mạc Tư Nguyên giật mình, quay đầu liếc nhìn Tống Đề một cái, nhanh chóng lộ ra nụ cười cảm ơn, “Cảm ơn cậu, Tống Đề!”

Xe thể thao chạy như bay trên đường cái.

Trong xe, Mạc Tư Nguyên ngồi ở ghế phó lái, trong lòng như lửa đốt.

Đèn đỏ ở ngã tư đằng trước loé sáng, Tống Đề chầm chậm dừng lại ở ngã tư.

Mạc Tư Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ, kim giây màu trắng bạc từng chút từng chút chuyển động, nhưng giờ phút này trong lòng anh đếm từng giây giống như từng năm.

Đợi một chút.

Lại đợi thêm một chút.

Trong âm thanh thùng xe, lời nói của Tang Noãn vẫn đang truyền đến từng chút một.

“Cho nên, bây giờ mọi người nhìn thấy tác phẩm này, thành thật mà nói, đó là tâm trạng của tôi vào lúc đó —— mây đen u ám, mưa to tầm tã.”

“Nói thật, hồi còn nhỏ, tôi xác thực lúc nào cũng rất ghét rất ghét anh ấy, nhưng tôi không thể không thừa nhận, rất nhiều lúc tôi đều phải cảm ơn anh ấy.”

“Anh ấy dạy tôi biết tránh những điểm yếu, dạy tôi kết cấu tỉ lệ, dạy tôi cách hoàn thành một bức tranh như thế nào. Không những thế, anh ấy còn nói cho tôi biết giấc mơ của anh ấy, không phải cái gì khác, mà là trở thành một nhà thiết kế trang sức xuất sắc.”

Xôn xao ——

Bên trong phòng thu của đài truyền hình.

Nơi diễn ra cuộc thi thiết kế.

Ngay lúc Tang Noãn nói xong câu “Em rất yêu anh” kia ra, cánh cửa ở hàng ghế sau của phòng thu đột nhiên bị đẩy ra, một dáng người cao lớn nhưng có chút vội vã bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.

Trong chớp mắt đó, Tang Noãn vô thức dời ánh mắt, chợt nhìn thấy Mạc Tư Nguyên đang lẫn trong ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào.

Cô ngẩn ra, trên mặt bỗng lộ ra nụ cười vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, cũng không quan tâm gì nữa mà nhanh chóng chạy xuống sân khấu đi về phía đó.

Toàn bộ kinh ngạc!

Tất cả giám khảo trên ghế giám khảo đều trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Trong khán phòng, Lạc Tư Tư, mẹ Lạc, ba mẹ Tang, Nhã Hinh, Đinh Tiểu Dã cùng nhau đứng lên, ngạc nhiên nhìn về phía sau.

Chỉ thấy Tang Noãn chạy nhanh, cô nhanh chóng chạy xuống sân khấu, chạy qua ghế ban giám khảo, chạy lên cầu thang của khán phòng tầng 1 và tầng 2, chạy về phía bóng dáng người ấy ở cửa. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả bốn phía đều ồn ào náo động và ầm ĩ, nhưng dường như cô đều không nghe thấy, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình anh ——

Mạc Tư Nguyên nhìn cô.

Anh thở hơi gấp.

Anh nhìn cô chạy về phía mình, bản thân cũng vô thức dịch lên phía trước, vào lúc cô vẫn còn đang chạy đến trước mặt anh, anh dang hai tay, ôm lấy cô vào lòng——

Ầm!

Tất cả mọi người gần như đều hoảng sợ, cả hiện trường lập tức nhốn nháo, ngay sau đó là sự hoan hô cuồng nhiệt của khán giả.

Cảnh Chỉ Huyên ở hàng ghế đầu tiên cũng đứng dậy, ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Đạo diễn chương trình đang đứng trong bóng tối lập tức giơ tay làm mấy động tác ra hiệu, đèn ở hàng ghế sau ngay tức khắc được bật sáng, đồng thời tất cả các vị trí máy quay đều lướt qua, đồng loạt quay về phía hai người bọn họ.

“A Noãn!”

Trong âm thanh ồn ào náo động của tất cả mọi người.

Ôm chặt Tang Noãn, Mạc Tư Nguyên khe khẽ mở miệng, giọng nói chỉ có mình Tang Noãn có thể nghe thấy, “Anh đều nghe thấy rồi, cảm ơn em.”

Tang Noãn cũng ôm chặt lấy anh.

“Anh cũng rất yêu em.” Anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô, từ từ buông cô ra, nhìn chằm chằm vào mặt cô, duỗi tay vén mấy sợi tóc loà xoà ở thái dương của cô, “Giấc mộng của em đã thành thực rồi.”

Nói xong lời này.

Anh bỗng nhiên mỉm cười.

Nhẹ nhàng cúi người xuống,

Hôn lên môi cô ——

Bầu không khí ở đó lập tức nổ tung lần nữa!

Xung quanh là tiếng sóng triều không dứt bên tai, vô số ánh đèn nhấp nháy nối liền nhau thành biển, trong tất cả ánh đèn và âm thanh, Mạc Tư Nguyên lẳng lặng hôn cô.

Dường như thời gian cũng ngưng lại trong khoảnh khắc này, anh và cô ôm nhau, hôn môi, trằn trọc thật lâu, giống như không bao giờ chia lìa nữa.