Học Viện Vampire (Vampire Royal High)

Chương 47: Lời tỏ tình của Kenji




"Rin...Rin nó biến mất rồi" Giọng nói của Yui vang lên trong không gian yên lặng, Zen ngồi bật dậy, ánh mắt đỏ thẳm mở to ra và khẽ dao động

"Rin..cô ấy làm sao??" Gạt đi vẻ vô cảm ngày thường thay vào đó là vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, 1 khuôn mặt lo lắng tột cùng...

"Tôi không biết nữa, mọi khi nó dậy rất trễ và đi đâu nó cũng bảo trước với tôi, nhưng hôm nay nó đã bỏ đi một cách lạ thường mà không nói một lời nào với tôi.. tôi lo lắm.. tôi phải làm sao bây giờ?!" Yui vò đầu, ánh mắt thất thần nhìn xuống dưới.. "Tôi phải làm sao.. phải làm sao bây giờ??" Bây giờ cô đang rất hoảng loạn, ánh mắt vô hồn nhìn xuống dưới, giọng nói khẽ run

"Yui..bình tĩnh nào, mọi người sẽ tìm Rin về cho em" Ray ôm chặt lấy cô

"Zen, xin anh tìm Rin giúp tôi với, tìm nó hộ tôi, sợ rằng nó sẽ gặp nguy hiểm mất" Yui đi tới bên Zen, vẻ mặt vô cùng lo lắng và hoảng loạn 

"Nếu như không tìm thấy nó, thì sẽ nguy mất!!" Haru từ trên lầu chạy xuống với vẻ mặt lo sợ

"Zen, anh cũng đi chứ, đi tìm Rin" Hiro chợt lên tiếng

Zen lúc này anh không còn gì ngoài lo lắng và hoảng sợ, tâm trí anh hiện tại đang rối bời. Cô đã đi đâu chứ?? Tại sao lại không nói với ai một tiếng chứ?? Ngay bây giờ anh lại sợ cô bỏ đi giống như Ayumi đã bỏ tất cả mà lặng lẽ rời đi....!! Ánh mắt đỏ vô cảm, thẫn thờ ra như tuyệt vọng, không thể suy nghĩ được gì cả, hai bàn tay nắm chặt lại

Anh phải biết tìm cô đâu giờ?? Cô đã đi đâu?? Lo lắng tột cùng?? Là cảm giác lo lắng khi người mình yêu sẽ rời xa mình, sợ rằng cô ấy sẽ rời xa cuộc đời anh mãi mãi. Anh phải tìm cô, phải rồi, anh phải đi, ngay bây giờ anh phải tìm cô, anh phải ôm cô thật chặt, anh sẽ không cho phép ai được cướp cô,  sẽ không cho ai đưa cô đi khi chưa có sự cho phép của anh!!Rin!! Em có biết tôi lo lắng thế nào không?? Em đã đi đâu, làm gì và ở bên ai!!

Zen cầm chiếc khoá xe hơi, khoác đằng sau là chiếc áo đồng phục, gương mặt anh bây giờ đã bộc lộ sự lo lắng anh dành cho cô!! Ngay bây giờ anh muốn đi tìm cô!!

"Ngài không thể đi được" Ông quản gia từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Zen. Zen vô cảm quay lại với đôi mắt đỏ lạnh léo nhìn

"Đừng cảm ta, ta phải đi tìm Rin" 

"Ngài không thể đi được, những ánh nắng đó sẽ làm Ngài yếu dần, Ngài là Đế Vương của Vương quốc này, là người thống trị ngài phải được bảo vệ nghiêm ngặt. Ngài không được ra ngoài cho tới khi trời chuyển tà, nếu không nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Ngài, thậm chí có thể giết chết Ngài, đây là luật lệ cấm của Vương quốc. Người mang trong mình dòng máu hoàng gia và không ai được ra ngoài khi trời chuyển tà, dù có ra sao tôi vẫn không để cho Ngài đi" Ông quản gia cương quyết, hai ánh mắt hai khuôn mặt đối với nhau với vô cảm lạnh lùng

———––----––––--–––––—––––––––——––

Rin nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, chiếc xe đi chuyển tới nơi ngôi biệt thự cách Biệt thự của bọn hắn không bao xa. Toà nhà này thật to, được bao bọc bởi những hàng cây xanh, chiếc xe dừng lại ở cổng biệt thự rồi từ từ tiến vào bên trong, càng đi vào bên trong thì mọi thứ càng rộng lớn, hai bên hàng cây là những vườn hoa hồng trải thật dài khắp biệt thự như những mê cung, những bông hoa nở rộ thật to và đẹp. Ngôi biệt thự này mang vẻ huyền bí những cũng lạnh lùng không kém, được bọc bởi một màu trắng tinh khiết.

"Đây là biệt thự của anh sao??" Rin nhìn xung quanh, bao quát cả biệt thự 

"Vào trong đi em sẽ ngạc nhiên hơn nữa đấy" Kenji nháy mắt tinh nghịch rồi nhẹ nhàng mở cửa ra, đúng như lời Kenji nói, quả thật cô lại được một phen nữa, mở to mắt ra nhìn khắp căn phòng. Chính giữa căn phòng chính là những bộ bàn ghế sang trọng, hai bên là những cánh cửa sổ to được che lại bởi tấm rèm cửa, còn nhìn về phía bên trái và phải là hai bên cầu thang rẽ sang nhau thể hiện sự sang trọng của đại sảnh nhà. Chính giữa vị trí cầu thang là hình ảnh của một người phụ nữ rất xinh đẹp và lộng lẫy. Người ấy tựa như một viên kim cương sáng, ánh mắt xanh dương nhạt hiền dịu, đôi môi đỏ rực như huyết sắc, mái tóc màu vàng nhạt xoăn nhẹ dưới phần đuôi. Bên cạnh bức ảnh to chính là hai thanh gươm bạc sáng rực

"Người đó..là mẹ anh sao" Rin khẽ nhìn lên 

"Đúng, người đó là mẹ tôi" Kenji mỉm cười

"Bà ấy thật đẹp và lộng lẫy" Rin mỉm cười nói, bà ấy thật hiền hậu, nụ cười dịu hiền của những bà mẹ, chắc hẳn bà ấy rất yêu thương Kenji

"Tôi đã từng hứa với bà ấy, nếu như tôi có dắt người con gái nào về đầu tiên thì người đó chính là người mà tôi yêu thương, là người tôi muốn làm vợ, là người sẽ trở thành con dâu của mẹ tôi" Kenji nhìn sang Rin

Rin chợt nhìn lại "Ha ha ha, anh không đùa chứ" Rin cười như một đứa trẻ, Kenji thật biết đùa cô. Nhưng lần trước ở vũ hội anh đã nói với Zen, anh sẽ dành lấy cô, đưa cô về Darkness không phải là thật chứ??

"Tôi đang rất nghiêm túc" Kenji bỗng trở nên nghiêm nghị 1 cách là thường, rồi anh kéo Rin tới phòng đàn của anh "Đi theo tôi" Rin ngạc nhiên chạy theo, Kenji kéo cô đi đâu thế?? Kenji dừng lại trước một căn phòng, anh mở cửa và kéo cô vào. Rin một lần nữa bị choáng ngợp bởi sự to lớn của căn phòng này đến mức căn phòng của Akai cũng không rộng và đẹp như này. Những bức tường được thay thế bằng những bức tường thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thất tất cả mọi thứ bên ngoài. Những tấm rèm kem được cột lại gọn gàng, những tia nắng nhỏ khẽ len lỏi vào trong căn phòng này, khiến nó trở nên yên tĩnh và ấm áp hơn cả. Phía bên phải là chiếc dàn Piano bạc trắng với những bản nhạc được xếp xung quanh nó, bên trái là những chiếc tủ sách đựng đầy những cuốn sách về âm nhạc, dao hưởng và các bản nhạc mang nhiều âm hưởng khác nhau

"Đẹp quá..." Rin bị căn phòng này mê hoặc một cách kì lạ

Kenji cười ấm áp rồi buông tay cô ra, nhẹ nhàng đi tới bên cây đàn, ngồi xuống và mở nắp đàn ra. Những ngón tay thon gọn khẽ lướt nhanh trên từng phím đàn 

"Đây là một bài hát mà tôi luôn muốn dành tặng cho người con gái tôi yêu thương nhất - Tôi mong rằng, khi nghe được bài hát này người ấy sẽ cảm nhận được hết tình yêu của tôi"

"Not sure if you know this

But when we first met

I got so nervous, I couldn't speak

In that very moment, I found the one and

My heart has found it missing piece

So as long as I live I'll love you

Will have and hold you

You look so beautiful in white

And from now till my very last breathe 

This day I cherish

You look so beautiful in white, tonight...

And if a daughter is our future holds

I hope she has your eyes

Finds love like you and I did

And when she falls in love we'll let her go

I'll walk her down the aisle

She'll look so beautiful tonight"

Gương mặt và giọng hát của Kenji, tất cả đều quá tuyệt vời. Ánh mắt anh tràn đầy cảm xúc bên trong nó, gương mặt được ánh nắng chiếu sáng hiện rõ ra từng nét Tuấn tú, tất cả đều hoàn hảo, tiếng đàn anh có lúc cao vút, lúc thì trầm bổng vu vơ, 1 bài hát dành cho người con gái đứng phái sau anh, là người đầu tiến khiến anh dao động, khiến anh bị mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiến. Chính là Cô – Rin!!!

Từng giọng hát từng tiếng nhạc hoà vào nhau như những cảm xúc lẫn lộn hoà vào từng dòng  nhạc trong không gian yên ắng này. Rin sững người lại, đây là lời tỏ tình của anh sao?? Tình yêu mà Kenji dành cho cô đây sao?? Ngay từ lần đầu gặp, anh đã yêu cô rồi sao?? Từng câu hát cũng như từng tiếng nhạc, như gửi gắm hết những tâm tư tình cảm của anh vào đấy, anh muốn dành tất cả cho cô, ở bên cô, chăm sóc cô, vì anh đã yêu cô - Cô gái loài người..!! Người đầu tiến khiến anh rung động, người đầu tiến khiến trái tim của Đế Vương Máu Lạnh - Tàn nhẫn như anh có thể tan chảy. Anh thật sự rất yêu cô..Cô có biết không??