Học Viện Vampire (Vampire Royal High)

Chương 14: Tiếng Đàn Piano Của Rin




Rin bắt đầu đánh đàn. Những tiếng đàn piano trong trẻo cất lên, làm người nghe sâu lắng và thoải mái vô cùng. Vang lên khắp biệt thự, nhưng họ không biết rằng bọn hắn đã về nhà từ lâu rồi.

"Ồ, tiếng đàn Piano sao,..?" Akai nói

"Mấy con nhỏ đó nhân lúc chúng ta đi mà làm loạn ư!?" Ray nhíu mày nói

"Thử lên xem sao,... Tiếng đàn rất thú vị đấy!" Giọng nói nhẹ nhàng hoà với chút lạnh lùng, không ai khác chính là Zen

"Phải! Rất thú vị" Shu dựa lưng vào xe nói

"Thật là phiền mà!" Hiro nói

" I often close my eyes"

" And I can see you smile"

"You reach out for my hand"

" And i'm woken from my dream"

" Although your heart it's mine"

" It's hollow inside"

" I never had your love"

" And I never will" 

Giọng hát nhẹ nhàng mà bay bổng của Rin cất lên. Cả biệt thự đang yên tĩnh, làm cho bài hát càng thêm mềm mại hơn.

" I've never felt this way"

" To be so in love"

" To have someone there"

" Yet feel so alone"

" Aren't you supposed to be"

"The one to wipe my tears"

"The one to say that you never leave"

Yui đứng bên cạnh rap bài hát của Rin

" And every night"

" I lie awake"

" Thinking maybe you love me"

" Like I've always loved you"

" But how can you love me"

" Like I loved you when"

" You can't even look me straight in my eyes"

Những âm thanh của phím đàn vang lên, mỗi phím là mỗi loại âm thanh khác nhau, thấp có; cao cũng có... Những âm thanh kết hợp với nhau tạo thành 1 bản hoà âm độc đáo!!! Đó cũng là điều mà Rin thích nhất khi được đánh đàn, được khám phá những đặc điểm riêng của từng âm thanh!!!

"Rin/chị à, hay lắm đấy!!" Yuko, Haru và Akiko vỗ tay đồng loạt nói

"Mày đã không đánh bài đó lâu lắm rồi nhỉ!?" Haru bỗng buộc miệng nói

"Ừm..!!. Cũng khá lâu rồi..." Rin cười nhẹ, cô đã lâu lắm rồi không đánh bài này kể từ khi cái ngày cô mất tất cả. Cô đã không hy vọng rằng mình sẽ đánh bài đấy nhưng không hiểu sao, lòng cô thấy nhẹ nhõm vì bài hát ấy...?!!?.!

"Phải!! Rất hay!!" "Bốp Bốp" Chắc ai cũng đoán được, đấy là giọng của Akai

Tất cả bọn hắn đều xuất hiện khiến tụi nó giật mình.

"Ồ ồ, Rin à em viết bài đấy cho ai vậy!?" Akai lại gần cô hỏi

Nghe Akai hỏi, lòng cô chợt nhói đau. Trong tâm trí bỗng hiện ra những kí ức ấy. Tay cô run rẩy bỗng nắm chặt váy của mình. Thấy cô không trả lời và đứng đơ người ra đó, Akai nói

"Rin! Rin! Cô có sao không!?" Akai thắc mắc

"À,à..... tôi ổn,...." Rin bừng tỉnh và nói để mọi người khỏi nghi ngờ

"Vậy câu trả lời của cô là gì,...?!" 

"....." Một lần nữa, câu trả lời vẫn là sự im lặng lạ thường. Không phải vì cô không muốn nói ra, chỉ tại vì cô muốn che giấu nó đi, không muốn nó xuất hiện một lần nào nữa!!!!

Thấy vậy, Akiko và mọi người đến bên cô và nói 

"Chị ấy không viết cho ai hết,...... Chỉ thấy hay nên đánh thôi" Akiko lắp bắp, ngại ngùng nói

"Rất hay, đàn cũng khá" một giọng nói vang lên, đấy chính là Zen

Rin lúc này nhìn Zen và nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nên quay mắt đi chỗ khác.

"Tại sao các cô ở đây" Ray đa nghi hỏi

"Chúng tôi thấy chán nên tìm thử từng căn phòng" Yui thành thật nói

"Này, các cô muốn đánh đàn thì phải nói ta chứ!" Akai chen vào

"Cây đàn là của anh!?" Rin bỗng quay lại nhìn Akai nói

"Đúng vậy" Akai gật đầu

"Vậy tôi có thể đánh lần sau không?" Rin nhìn Akai với khuôn mặt đáng yêu vô cùng

"Xin anh đấy...Akai..??!!?" Cô chắp tay, híp mắt cười nhìn anh

"Haha, Rin-chan cô dễ thương thật! Được ta sẽ cho cô mượn!" Akai cười, quả thật rất ít khi anh thấy được nhưng nó rất đáng yêu!!!!

"Cảm ơn anh!" Rin nở một nụ cười khiến ai đó trong lòng cảm thấy nóng và bực mình. Là anh Zen nhà ta chứ ai, nhưng vẫn giữ nét mặt lạnh lùng. Trước giờ anh luôn thấy cô luôn đưa ra vẻ mặt lạnh lùng của mình, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô đáng yêu đến như vậy!!!

Akiko bất ngờ khi thấy chị mình cười như vậy! Không phải vì cô chưa từng thấy chị ấy cười mà là vì chị ấy rất ít khi cười hoặc có thể là không bao giờ!!!, từ khi chuyện đó xảy ra đã thay đổi hoàn toàn con người chị, nhưng cũng nhờ từ khi nhận nuôi King đến giờ thì chị ấy đã thay đổi được một chút.

" Nhân tiện, Rin cô có thể đàn một bài nữa được không,.?!"Ta rất thích piano" Akai cười mỉm

"Được thôi"  Đáp lại chỉ một câu ngắn gọn

Cô ngồi xuống ghế, hít thở sâu vào, những ngón tay bắt đầu chạm vào từng phím nhạc. Tiếng đàn piano vang lên bài 'River Flows In You' khắp căn phòng. Ai nấy cũng đắm chìm vào những giai điệu khi cô đánh lên. Bài hát nhẹ nhàng, có lúc lên cao có lúc trầm một cách mê lòng người. Zen khẽ nhìn Rin, ánh mắt đỏ chứa ẩn điều gì đó. Tất cả đều im lặng nhìn Rin, lúc này cô đẹp một cách mê hoặc.

--—–——-—————–—————–—–

Mỗi khi đánh đàn, cô lại nhớ tới mẹ mình. Người mà cô vừa yêu quý vừa ngưỡng mộ nhất!!! Và mẹ cũng là người truyền cảm hứng đánh đàn piano cho cô, vào một ngày nọ khi cô đang đi trên hành lang thì nghe được tiếng đàn vang lên trong phòng khách. Khi cô bước xuống thì thấy mẹ mình đang dùng đôi tay ấy lướt trên những phím nhạc, âm thanh khác nhau hoà hợp lại khiến cô như bị mê hoặc. Lúc ấy, mẹ như một thiên thần trắng đang ngồi trên chiếc ghế ấy, đánh những bản nhạc nhẹ nhàng mà lại sâu lắng đến vậy....!!!

Bỗng từ đâu đó, một bàn tay to lớn đặt lên vai nhỏ nhắn của cô. Khi quay lại thì thấy người bố của mình cũng đang nhìn xuống.

"Mẹ con đánh rất hay đúng không nào Rinna??!" Giọng nhẹ nhàng xen lẫn chút lạnh lùng vang lên rồi nhìn xuống đứa con gái đang dựa vào lòng mình.

"Dạ papa!!!" Cô vừa nói vừa cười, khuôn mặt ấy mới dễ thương làm sao!!! Dù có muốn đánh hay la mắng cũng không nỡ làm!!!

Đúng là không thể nào chịu được vẻ mặt ấy của cô, tay ông tự động mà bế cô lên và xoa đầu đứa con gái bé bỏng " Con có muốn giống như mẹ không Rinna??!" Ông vừa cười vừa nhìn lên Rin đang cười với mình

"Dạ con muốn!!!! Con sẽ trở thành người đánh đàn giỏi nhất!!!" Vừa nói cô vừa cười, ánh mắt sáng lên thể hiện sự vui sướng. Kiyoshi mỉm cười nhìn đứa con gái, mong rằng cô sẽ đạt được điều mà mình mong ước. Những tiếng đàn bỗng ngưng lại, Yuriko bỗng đứng dậy nhìn lên phía chồng mình và đứa con gái của mình.

"Cố lên nhé Rinna bé bỏng của mẹ!!" Yuriko đi lên, ôm Rin vào lòng cười hạnh phúc. Có vẻ như đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô. Được yêu thương trong vòng tay của bố mệ mình.

–——––-—–-——––—––——––––———-

QUAY LẠI HIỆN TẠI NÀO~~~~~

Những tiếng đàn trong trẻo vang lên theo từng đợt. Vừa đánh cô vừa nghĩ về mẹ, người đã dạy cho cô rất nhiều thứ hay ho về piano,đối với cô, ngày nào cũng được như thế thì hay biết bao nhiêu. Nhìn thấy nụ cười ấy, những tiếng cười đùa vang lên là cô đã mãng nguyện lắm rồi. Những tình cảm và suy nghĩ, cô đều gửi gắm vào ca khúc này. Cũng chính là ca khúc cô đầu tiên học được và là ca khúc cô tặng cho người ấy....

"Hay đấy Rin" Shu nói

"Ta có lời khen cho cô" Ray nói

"Rất hay!!" Hiro nói

"Cô biết không Rin?!, Zen cũng đánh đàn rất hay đấy" Akai hứng khởi nói

Cô khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Zen, nhưng anh lại không nói tiếng nào" Phiền phức!". Nói rồi anh biến mất trong im lặng .

"Đúng là con lười mà! Mọi người cũng nhanh về phòng đi. Dừng cuộc nói chuyện ở đây!" Nói rồi Ray cũng biến mất.

"Gặp em sau, Akiko-chan" Akai nói xong thì tất cả liền biến mất.

"Tôi thì chả muốn gặp anh tí nào!" Akiko bực mình nói

"Chị, chị nghĩ tới mẹ sao,.!!?" Akiko hỏi

"Một phần thôi,..còn 1 người nữa!!!.." Rin mệt mỏi 

"Zen thật giống với Win, ha..!!.?" Haru nói

"Ừm, thật lạnh lùng từ khi mới gặp mặt là đã như vậy rồi,....nhưng ai ngờ đâu hắn lại như vậy!!" Yui giận dữ nắm chặt tay lại

"Đúng vậy!" Yuko hưởng ứng.

Từ khi Win bỏ Rin mà đi, cô đã hoàn toàn biến thành con người khác. Lạnh lùng, ít nói ít cười và hầu như không cảm xúc nào biểu hiện trên khuôn mặt trừ sự lạnh lùng và căm hận.

"Đừng nghĩ về hắn nhiều quá! Rin chúng ta đi ngủ thôi" Haru nói

"Ừm"

Cả bọn về phòng và bắt đầu chìm vào giấc ngủ......

...............................................................

WIN LÀ AI!??!VÀ TẠI SAO HẮN LẠI LÀ NGƯỜI THAY ĐỔI RIN CỦA CHÚNG TA????!!!!

HÃY ĐÓN XEM VÀO CHƯƠNG KẾ TIẾP!!!!!