Học Viện Phép Thuật Vui Nhộn (12 Chòm Sao)

Chương 9: Thực tập?




Thím Nhân Mã: thanh niên có nguy cơ bị M, yêu động vật + thiên nhiên

- - - - - - 

-Này, còn sống k...- Ngư cầm cây chọt vào má Mã

-ồm.... ( còn) - Mã nằm tơi tả dưới đất, Ngư quá đáng thật, có càn đánh cậu nặng đến mức vậy k, cái gì mà chân yếu tay mền chứ

-Cậu mà dám tái phạm lần nữa thì coi chừng tớ, nghe rõ chưa- Mặc dù cô cảm thấy chột dạ, nhưng cái ý định xin lỗi thì cô k làm, Mã có lỗi tr, k phải cô

-...Đớ ó sai hỗ ài âu ( tớ có sai chỗ nào đâu) - Mã chưng cái mặt ủy khuất

-Ờm.... tất cả- Thật vi diệu, Ngư hiểu hết mấy cái tiếng miên của Mã

-xin... ỗi... ( xin lỗi) - Mã khóc ròng

-Mà cái túi này của ai vậy- Ngư kéo cái túi dính trong bụi cây ra, lúc đang đánh Mã cô vô tình thấy nó 

-.. Ở ra... xe ( mở ra xem) Mã nằm bẹp dưới đất cx tò mò, Ngư kéo dây mở ra

-Có 1 tờ giấy nè, để tớ xem nó ghi gì

-Ọc co đớ.. he vs... ( đọc cho tớ nghe với) - 

-Etou

Thân gửi lớp 1S

Thực ra hôm qua các em vui đùa quá chớn nên cô quên dặn lớp mai đi thực tập theo mỗi nhóm

Đừng lo lắng, chuyến thực tập này giống như đi làm nhiệm vụ thôi, mỗi nhóm chỉ thu thập cho cô 10 cây thảo khưu, 5 giọt máu khác nhau của chủng loài minotaur trong 5 ngày 5 đêm, nhóm nào thất bại thì bị từ điểm, nhóm kiếm đc thì ngược lại

Cô khuyên các em đừng đánh lũ sói hedo, gặp chúng thì bỏ chạy và ban đêm đừng gây ra tiếng động lớn

Chúc các em may mắn, ahihi

-CÁI GÌ!!!!

- - - Nhóm Sư tử - Bạch dương - - -

-Nếu cô k thêm câu " chúc các em may mắn, ahihi" là chúng em an tâm rồi....- Sư kéo dây túi đeo lên vai

-Ra cô là người hướng ngoại, tớ k nhận ra đấy- So cái nội dung vs vẻ bề ngoài của cô... nhìn chẳng giống 1 người vui vẻ, lạc quan yêu đời gì hết

-Cậu nói đúng...- Sử lắc đầu, đến cả Dương cũng k nhận ra thì cô nhận ra chắc, thật khó tin

-À mà chuyện hồi tối cho tớ xin lỗi- Dương cười gượng nói, đêm qua cậu có hơi thô lỗ với Sư

-À ừm.. k sao, nhưng tại sao cậu lại sợ tiểu yết hầu- Sư cười như k, đã cố gắng quên đi chuyện tối qua bây giờ Dương khơi gợi lại nữa, bên trong có chút xấu hổ

-Ặc, tiểu yết hầu....

-k đc à? Vậy gọi gọi cậu ấy là bọ cạp

-Đó k phải ý tớ...

-Thế à, vậy gọi... bé bọ nhá

-Cậu đừng đùa nữa Sư Tử, tớ đang nghiêm túc đấy!!!!

-Um.. - Bình thường chọc tức người khác luôn là thú vui của cô, nhưng đối vs người tr mắt cô giận dữ thì cô lại thấy sợ

Dương thấy con Sư tử lúc nãy còn vui vẻ nhưng giờ lại làm vẻ mặt như buồn bã như vậy làm cậu khó xử

Nếu im lặng như vậy thì k ổn cho lắm, cậu kéo Sư lại gần mik giải thik

-Cậu đừng đùa giỡn hay cãi lại vs Thiên yết, cậu ấy sẽ giận mất! con trai thì còn đỡ, chứ con gái thì....

-Thì...?- Sư nhìn Dương khó hiểu

Dương nhìn quanh, xác nhận k có ai thì nói tiếp -Thì Yết sẽ dùng hắc thuật

-Hắc thuật là thuật rất hiếm..- Sư ngạc nhiên -K lẽ Xử nữ cx...

-Xử nữ k có, con cháu họ Bách chỉ có 1 người sở hữu hắc thuật đến khi qua đời, sẽ có 1 thế hệ tiếp theo, ai cx kỳ vọng vào chuyện này- Xong, Dương buồn bã nói tiếp

-Nhưng Thiên yết lại k giống họ, ai cx e ngại cậu ấy.....- 

-Vì sao?- Sư nhíu mày khó hiểu

-Đã có 1 lần Yết dùng nó đánh gia đình mik, nặng nhất là mẹ và em gái cậu... nhưng từ khi dùng nó, cậu ấy bắt đầu mất..- Dương càng nói càng buồn, cậu đang nhớ lại nét mặt điên cuồng của Yết...

-Cậu đừng nói nữa... Nếu nói thêm nữa tớ sẽ giận cậu đấy- Sư che miệng Dương lại

-Dương dương có phải cậu sợ tớ hiểu nhầm Yết nên mới nói với tớ đúng k, cho nên cậu đừng lo nữa, tớ đã tin rồi- Sư cười tươi bảo với Dương

-Cậu giữ bí mật dùng tớ nhé, Sư sư- Dương nhìn Sư cười, đột nhiên cậu thấy trong lòng nhẹ nhõm, cười với cô lại 1 phen

-Nếu đã vậy tớ sẽ gọi Thiên Yết là tiểu Thiên Thiên- K muốn Dương buồn lần nữa, Sư múa tay múa chân làm trò cho Dương coi

-Tớ thấy đc đấy hahaha- 

-Haha, tớ mà lị

Cả 2 cùng cười rộ lên

Xoạt xoạt

-Hử- Dương cùng Sư cùng nhau nhìn về phía bụi cây đang chuyển động đằng kia

-Có gì đó ở kia, lại đó xem sao- Dương đi về phía bụi rậm xem thử, Sư cx đi theo

Xoạt...... Grào!!!!

-Là quỷ Beru- Dương thốt lên

-Sao con này lớn hơn mấy con khác vậy- 

-Còn chờ gì nữa, chạy

-Aaaaaaaa

Cái tội dám sơ suất k nhận ra là mik đang ở đâu nè, cho chừa

- - - Nhóm Ma kết - Cự giải - - -

Hiện tại ở đây đang có 1 bầu k khí cực kì im lặng

-...

Ọt ọt ọt....

-Huhu, đói quá a- Giải buồn bã xoa bụng, cô vừa đói vừa xấu hổ, bụng cô vừa nãy kêu rất lớn, sợ Kết bên kia đang chăm chú nhìn miếng giấy cx nghe thấy

-...- Kết liếc nhìn Giải, khóe miệng run run, dường như muốn cười, thấy Giải nhìn qua đây, cậu vội trở lại vẻ mặt bình tĩnh

"Cậu ta nghe thấy rồi, Aaa, nhục quá" 

Giải xấu hổ ôm mặt

Xoạt...

Bụi cây khẽ chuyển động, cả 2 điều hướng mắt ra nhìn thử bên trong có gì

Xoạt

Đi ra là 1 chú thỏ màu nâu sẫm

-Kia là thỏ rừng...- Kết ngạc nhiên nhìn, lần đầu tiên cậu nhìn thấy thỏ rừng đấy

-Thỏ đc nướng lên, chắc ăn cx ngon...- Giải nhìn chầm chầm bé thỏ

Bé thỏ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn bé, quay sang nhìn bên phải là thấy cặp mắt so hot của Giải

Giải lẩm bẩm đọc chú thủy thuật.. nước xuất hiện giữa k trung, rồi bắn tới bé thỏ

Tiếc thay cho Giải, vô số bóng nước bắn tới bé thỏ, bé điều tránh đc hết. Sau đó bé co giò chạy

-Đồ ăn, ngươi mau đứng lại cho ta- Giải đuổi theo. Kết giật mik, xách túi chạy theo cô

10 phút sau~ 

- Con thỏ chết tiệt, ngươi ăn cái gì mà chạy nhanh thế!!- Giải chạy mãi cx k đuổi kịp bé thỏ, đến khi bé trốn vào sâu trong rừng thì mất tăm tung tích, chân Giải mền nhũn nhảy quỵ xuống

-Này....- Kết thở dốc, vừa nãy k phải cô đang đói sao, sức đâu ra mà chạy nhiều thế

-Ách, Ma kết...- Giải hăng chạy quá, quên mất Kết đang đuổi theo mik

-Cậu ngốc à, lỡ lạc thì sao- Người bắt đầu ổn định lại, cậu nhíu mày khuyển trách Giải

-Nhưng đó là bữa sáng của chúng ta.... k lẽ ta phải nhịn đói trong 5 ngày.. etou, nếu k..........- tay Giải quơ loạn choạng, bối rối giải thích, mặc dù xấu hổ, cuối cùng cx mở miệng nói câu xin lỗi

-Haizz, thực ra trong túi có đồ ăn, cậu ăn tr đi...- Tuy cậu muốn nhìn cái bộ dáng xấu hổ đủ kiểu kia thêm, nhưng cứ để Giải  nhịn thêm nữa, chắc cô sẽ trở thành ma đói cho xem

-Cám ơn...- Giải khóc k ra nước mắt, sao muốn giữ hình tượng gái văn thơ tr mặt 1 bé shota sao lại khó thế này, híc...