Học Viện Phép Thuật Vui Nhộn (12 Chòm Sao)

Chương 15: Ngủ rồi




Các sao hiện đã mất một buổi sáng thiêng liêng để ở riêng với rừng xanh, hoạt động duy nhất nhất định phải làm xong - Tìm kiếm vật liệu! Tuy đường đi có chút trắc trở nhưng dần dần trở nên quen thuộc khiến mọi việc trở nên dễ dàng.

Trở lại vào công việc của nhóm Bạch Dương - Sư Tử!

Sư chép miệng đọc chú - Liu Nham - Chịu ảnh hưởng của ma thuật, tóc mái nhè nhẹ bay lên. Bé Cáo trên đầu Sư vị dính chút ma thuật, xém nữa rớt xuống đất

-...? - Dương ngó qua cô nhìn

Tay xoa càm, miệng của Sư thì chạy đi giải thích cho Dương - Liu Nham cho tớ cảm nhận địa hình xung quanh trong phạm vi rộng, trước mắt là ta nên dừng chân ngay một con suối, hiện tại tớ sẽ vạch ra con đường ngắn nhất để đi đến điểm dừng chân trước khi trời tối, khả năng cao nhất là ta sẽ gặp được Thảo Khưu khi đến nơi

-... Cùng nhau hợp tác tốt đẹp để nhanh chóng rời khỏi đây- Trong lòng Dương rạo rực nỗi nhớ trường lớp tha thiết

- Ừ, ta sẽ đi đường vòng qua đoạn vách núi thấp kia rồi men theo nó để băng qua khu rừng này - Sư đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào hướng khác, nếu nhìn kỹ hơn thì rõ thấy có một cái vách núi gần đó.

- Đáng ra là leo qua vách đó gần hơn mà? - Dương lên tiếng biểu quyết

- Chỉ là bọn này không muốn đấy! - Sư kiên quyết phản đối. Bé Cáo cũng cho một vé phản đối. Thế là team không muốn leo núi 2 vé thắng team leo núi

- Ặc...

~.~.~.~.~.~

Sau một hồi lượn lách siêu quần cả bọn thuận lợi băng qua khu rừng. Chỉ là trước mắt bắt gặp một cánh đồng ngát xanh đến lung linh nhưng vì cùng sống trong một môi trường khác người, thế nên chiều cao và độ dày của chúng có hơi hơi khác thường. Hai người một thú dừng bước ngước nhìn nguyên một vùng cỏ to lớn khác người kia

- Đi theo sau tớ - Dương triệu hồi vũ khí - Kiếm trên đường dọn dẹp bọn cây rợp rạp ngáng đường chủ yếu mở đường cho Sư bám theo, tránh khỏi lạc nhau

Sư cười tủm tỉm lẽo đẽo theo sau, Bé Cáo giờ mệt mỏi nên nằm lăn lên đầu Sư đi ngủ trước

Một đường chặt chém đủ thể loại cản đường dần trở thành một thói quen. Dương xung phong mở đường một cách nhanh chóng, nhưng giữa trời nắng ban trưa chiếu thẳng vào mặt này khiến cậu hơi đuối. Sư quan tâm đứa nước cho cậu

Trên đường toàn xung phong đi trước chặt, chém những vật ngán đường một cách thô bạo để lấy lại phong độ. Để rồi nhìn đuối vãi ra... Ban đầu là Dương mặt áo dự phòng kèm theo áo khoát, đột nhiên lại cởi ra thấy cô lẽo đẽo theo suốt nên cởi ra kêu người ta mặc vào, còn gắng bồi thêm một câu thấm thía

- Tớ cảm nhận dòng chảy ma thuật ắt là do cậu dùng khí thuật để xunh quanh bớt nóng mà... nắng vẫn còn đây hay mặc áo khoát vào đi kẻo bị cháy da

" Dương Dương nhà ta thật là ga lăng~ Rõ là dễ thương chết đi được. Nhưng mà bản thân lại thích khuôn mặt của cậu khi tức giận với nghiêm túc như bây giờ hơn~~ " Thâm can Sư giờ đây đang muốn bùngg Nếu như Dương mà nghe được tiếng bụng của cô không biết sẽ phản ứng ra sau đây, haizz

Mặc dù khí thuật của mình có thể chém, chặt những vật ngán đường rất nhanh. Nhưng làm cô ngạc nhiên là Dương lại cầm kiếm chém những thứ kia nhanh hơn khí thuật của cô.

Đừng hiểu nhầm là cô độc ác để một mình Dương làm hết nhá, cô cũng có lòng tốt có hỏi cậu cần giúp không nhưng cậu bạn kia nào muốn nên đành viện cớ từ chối rằng:

- Đây là việc của con trai!

Càng nhìn con trai người ta càng thấy thuận mắt, Hai con mắt cứ thỏa mãn ngắm người ta. Trông lúc vừa ngắm vừa nhìn, Sư đột nhiên thốt lên

- Gượm đã, cậu đừng động vào đám nấm đó nguy hiểm lắm!

- Hả?

Đột nhiên cô bạn sau lưng hét lên. Tuy nghe thấy, nhưng Dương sơ ý vung kiếm theo thói quen, việc cầm kiếm dồn sức chặt chém của cậu lại buông lỏng cộng với mồ hôi tay nhễ nhã. Kết cục chuôi kiếm tự ý trượt khỏi tay cậu như đang chạy bay qua hàng cây rậm rạp, mũi kiếm sắc bén lóe lên tia sáng đâm thẳng vào tảng đá khá lớn nào đó

Hành động của Dương như ném một chiếc kunai nhưng phiên bản bản kanata. Chỉ tội cho cái tảng đá được thanh kiếm của cậu yêu thương

Dương với Sư mỗi đứa mặt trắng với mặt xanh, tình hình căng như đứt dây đàn. Trừ hồn nhiên không biết gì

- Tớ sẽ không nói cho ai nghe đâu - Sư thề thốt, bản thân cô là người cầm đao nên hiểu biết khá nhiều về lòng tự tôn của người cầm kiếm

- Ừm.. - Bị người khác nhìn thấu, giờ cậu không còn tâm trạng để nói gì thêm nữa. Mặt thê thảm đi qua bụi rậm nói:

-. Tớ đi lấy vũ khí

- Cẩn thận.. - Sư đột nhiên nhận ra tính thẳng thắn là thói xấu của mình, tự nhủ rằng về sau cô sẽ sửa chữa. Trong bụng cũng thầm an ủi Dương khá nhiều

Sau nhiều lần bình yên đi qua khu rừng thì cả hai vẫn bình yên đi qua cánh đồng, các đồng chí ấy vất vả mấy tiếng cũng đã đến nơi

- Nước ở đây chuẩn sạch - Dương ló đầu ngó xuống mặt nước đang phản chiếu hình cậu

- Phưa phưa, ma pháp dẫn đường của mềnh thậ)t số xách, đi kiểu này khỏi cần lo bị lạc đường, tôn sùng ta đê - Sư hớn hở. Bé cáo trên đầu cô đem đâu ra rổ hoa, tay hất hoa bay tung tóe phụ họa

- Bái phục bái phục- Dương nghe vậy không khỏi nín cười

-Cười giề - Sư lườm cậu

- Rồi, hết cười - Dương phủi mông bật dậy - Quanh đây coi bộ rất nhiều Thảo Khưu, tớ đi hái

Sư thì thầm vòng ra sau lưng bám sát vào lưng cậu nhón chân lên thổi hơi nóng vào tai Dương. Cậu như gặp phải điện giật, vừa xấu hổ nhanh chóng ôm tai lại mặt thì nóng bừng tựa trông như thiếu nữ thuần khiết ầy. Nhân cơ hội này, Sư lại ra thêm một chiêu độc lạ nữa là cụp chân thụi vào sau đầu gối khiến cậu bất giác khuỵu chân, thân thể nặng mề đổ xuống như mất đi một miếng thịt

- Cậu...!? - Dương chả hiểu cái mô tê gì cả, thế đéo nào mà bạn cùng nhóm lại giở trò lưu manh với mình mà còn là con gái chứ. Không lẽ vì câu đẹp trai quá mà cô nổi thú tính đè cậu ra hiếp???

Người chủ động tấn công là Sư thì lại để cái mặt rất chi là bình tĩnh, kiểu như là rất trong sáng đi... dường như không có ý đồ xấu

- Thảo Khưu để tớ hái, cậu ngồi xuống nghỉ mệt đi - Một cú lúc nãy khiến cho Dương. Một người cao hơn Sư một cái đầu đột nhiên chân bị khuỵu làm cho chiều cao của cả hai suýt soát bằng nhau. Nên cô dễ dàng nắm bắt hai vai cậu đè xuống khiến cho cậu đưa mông chĩa xuống đất rồi ngồi phịch ở đó như cái xô đựng nước rớt phịch xuống đất.

Chuyện xảy ra trong tích tắc, Dương ngồi tại đó lần nữa ngơ ngác như nai vàng

Nói rồi, Sư ẳm Bé Cáo đưa cho Dương trông em nó dùm. Mình thì căng cẳng vội đi hái Thảo Khưu

Ân vơ lý ba bồ, Đéo ngờ nổi là có một đứa con gái đột nhiên còn ngầu hơn cả con trai.. Dương mặt thất thần tay nắm đôi má của Bé Cáo kéo căng ra, để lại hai vết lằng đỏ trên má Bé Cáo.

- Ra là thật... - Nhìn thấy rõ biểu hiện của Bé Cáo, Dương định bụng tự khẳng định mọi chuyện

-... - Bé Cáo lườm cậu, quyết rằng một ngày nào đó nhất định sẽ trả thù hết

Bên Sư trái ngược với Dương bên kia, tâm trạng hớn hở đi một vòng quanh con suối gặp Thảo Khưu nào quanh đó liền khom người thu thập

- Ý - Lay hoay một hồi, Sư nhìn sơ thấy một thứ đâu đó trong gốc cây bị che bởi vài ba hàng bụi tụm lại. Nổi tính tò mò đi qua tòn ten chum đầu vào bụi rậm nhòm xem

- Đúng là nó rồi - Cô cũng không ngạc nhiên gì hết, dường như đoán trước được vật kia

- Trở lại rồi - Sư đi hái Thảo Khưu với khoảng cách cũng khá gần đủ để cho Dương biết cô đang ở đâu.

- Hái xong rồi - Sư ở trước mặt Dương cười mĩm

- Khụ - Thấy Sư đứng trước cậu cười mĩn, Dương đột nhiên nhích mông lùi ra sau, không dám nhìn vào mắt cô

- Sao vậy, bệnh hả - Sư vừa đưa tay vừa tính sờ thử trán Dương thì thấy người ta trốn tránh

- À à ừ Tớ lấy liều dựng, vậy cậu nhặt củi đi - Dương vội quay người đưa lưng lục lọi trong túi đồ

- Tớ vừa hái được Cỏ Phát Sáng - Sư thuận theo đáp lời

- Thế càng đỡ phải đi nhặt củi, để tớ lấy chén cho cậu nghiền thành bột - Dương không thèm liếc mắt nhìn sang, đang lục đồ trong cái túi tỏ ý là đang bận kiếm đồ tiện tay móc ra cái chén cho cô

- Cám ơn - Sư cầm cái chén, đi ra con suối nhặt một chiếc đá rồi tìm một chỗ ngồi chuyên tâm vào công việc nghiền Cỏ Phát Sáng

Còn Dương đang lục đồ thì chốc lát mốc ra được Cây Nấm khá nhỏ. Đặt cây nấm lên mặt đất chờ 5 phút thì Cây Nấm dần dần to thêm, thân nấm thấp chủng cách mặt đất nữa mét, đầu thì lại phình to ra như được người ta bơm khí, có một chỗ bỗng bị đục khoét thành một cái lỗ tròn, Dương chui vào xem xét...

Bé Cáo nhàm chán đi dạo gần quanh hai người, thấy Dương đang chui vào cái lỗ của Cây Nấm thì thích thú chạy lại bám vào chân cậu, thế là cả hai chui vào trót lột... Gần nữa tiếng trôi qua, thì Sư đã nghiền Cỏ Phát Sáng xong, nhàn rỗi rắc bột vào không khí thì bỗng nhiên nhận ra hai người kia điều biến mất, vội chạy lại cái lỗ của Cây Nấm nhìn sơ qua bên trong

- Này hai con kia... Đừng có mà ngủ trên đấy!!