Học Viện Phản Diện

Chương 8






Đánh đi! Đánh nhau đi!
Thi Ân đứng ngoài cửa kích động vô cùng, cô nhìn lông đỏ đánh nhau kịch liệt với Ivan trong đống tro bụi đang bay phất phơ, cô tò mò muốn biết giữa Ma cà rồng Phương Tây và Hung thú Thượng Cổ Cùng Kỳ thì ai mạnh hơn?
Nhưng như này cũng khó đoán được, dù sao Cùng Kỳ bây giờ chỉ là phân thân hình thái con người, chưa thức tỉnh sức mạnh hoàn toàn, mà Ma cà rồng lại không dùng hết sức nên chịu thiệt một chút.

Thi Ân cảm thấy hứng thú với trận đấu giữa phương Tây và Trung Quốc này nhưng lông đỏ quá bạo lực, tro bụi văng khắp nơi làm cô không thể thấy rõ tình hình cuộc chiến, chỉ thấy được ánh sáng đỏ và ánh sáng trắng chạm vào nhau rồi nổ bùm bùm.

Sở Khả thét lên sợ hãi trong cuộc hỗn chiến này, cô ta đã mơ màng tỉnh dậy và thấy trận đấu giữa hai người.

“Cứu Sở Khả!” Dịch Nhiên hét lên.

Nam chính Lục Minh Hiên đã vọt tới lúc anh nói.

Thi Ân nhìn đám cá đang mắc câu này, cô đứng bên cửa sổ giả vờ thét lên lúc Lục Minh Hiên vọt vào, “Dịch Nhiên, cẩn thận!” Ngón tay đặt trên cửa sổ hơi động, cô sử dụng ‘xúc tu ẩm ướt’.

Một đống xúc tu trườn từ ngoài cửa sổ làm vỡ kính trèo vào như dây leo, chúng cuốn lấy ngực Sở Khả trước khi Lục Minh Hiên vọt tới, sau đó kéo Sở Khả ra ngoài cửa sổ —-
“A!”
“Khả Khả!”
Tiếng thét thảm thiết của Sở Khả cùng với tiếng hô đầy sơ hãi của Lục Minh Hiên đan xen vào nhau, chỉ số sợ hãi đã bò đến 80%.

Dịch Nhiên phân tâm muốn quay đầu tóm lấy xúc tu nhưng lại bị Ivan đẩy vào trong bồn lắm, ngực và lưng đau đến mức anh phải nhe răng, Ma cà rồng há mồm định nhào đến cắn anh —
Cô đến rồi đây! Thi Ân đưa ngón tay điều khiển xúc tu trườn lên cây rồi treo ngược Sở Khả đang thét lên, sau đó cô thu tay lại, nhảy đến trước mặt Dịch Nhiên, “Dịch Nhiên, cẩn thận!”
Dịch Nhiên không thấy rõ cô đến kiểu gì, chỉ nghe được giọng nói của cô, sau đó cô ngã lên người anh để chắn Ma cà rồng lại, anh sửng sốt nhìn gương mặt gần sát của Thi Ân, anh hơi cau mày nhìn mình trong con ngươi của cô, anh nhớ đến lời cô nói lúc hai người ở hành lang, “… Nói không chừng tôi có thể cứu cậu và người cậu thích lúc quan trọng.



Móng tay màu đen của Ma cà rồng giữ lấy cổ cô, cô rên một tiếng khiến Dịch Nhiên vội vàng đưa tay giữ lấy cô nhưng đã muộn, cô đã bị Ma cà rồng kéo vào trong người, “Đừng đụng vào cô ấy!”
Ivan vội mang Thi Ân rời khỏi toilet, một tay ôm eo Thi Ân, một tay giữ lấy cổ cô, vừa lùi về sau vừa kéo cổ cô lên miệng rồi nhìn Dịch Nhiên.

“Mau buông cô ấy ra!” Dịch Nhiên vọt ra như pháo đốt, Lục Minh Hiên cũng theo sát anh.

“Đừng đến đây!” Ivan căng thẳng nói, vừa lui vừa giữ Thi Ân, “Nếu không tôi sẽ… cắn chết cô ta!”
Dịch Nhiên và Lục Minh Hiên dừng lại trước cửa toilet, Sở Khả không ngừng thét lên ngoài cửa sổ, Vương Đình Đình trốn ở góc tường sợ hãi không dám khóc thành tiếng.

“Tao bảo mày buông cô ấy ra!” Dịch Nhiên không quan tâm thân phận bị lộ, anh đưa bàn tay đang cháy lửa lên, nhìn Ivan chằm chằm với đôi mắt đỏ rực.

Đến rồi, đến rồi! Cảm xúc của Thi Ân sôi sục, cảnh tượng cô thích đã đến rồi nè! Ivan đe dọa đi!
Ivan hơi lo lắng khi bị Dịch Nhiên nhìn chăm chú, Cùng Kỳ nhỏ này quá hung dữ rồi đó! Ông cúi đầu nhìn Thi Ân rồi làm theo kịch bản, “Thú vị, xin hỏi hai cậu muốn cứu cô gái nào?”
Mịa! Thi Ân thầm dùng cùi chỏ đâm Ivan một cái, hung ác tí đi! Ông là nhân vật phản diện đó! Dùng kính ngữ làm mịa gì? Khách khí làm quái gì? Uy hiếp bọn họ, miệt thị bọn họ, chà đạp bọn họ đi chứ!
“Tao không cò kè mặc cả với mày!” Dịch Nhiên nâng tay lên, một ngọn lửa bắn về phía bức tường cạnh Ivan, khói bụi bay tứ tung, “Đừng thử thách tính nhẫn nại của tao.


Ivan sợ hãi run một cái.

Thi Ân giả vờ bị Ivan nâng cổ lên, cầm tay ông kêu thảm thiết, thở dốc nói, “Dịch, Dịch Nhiên…”
Đồng thời điều khiển xúc tu bò lên mặt Sở Khả, tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang lên trong đêm.


“Dịch Nhiên, đừng kích động!” Tim Lục Minh Hiên nhói đau, hắn giữ lấy Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên không dám mạnh mẽ đánh nữa.

Mái tóc trắng và áo choàng đen của Ivan dính đầy tro bụi, ông có chút tức giận, cho dù là đồng nghiệp cũ cũng không thể không nói lý như vậy, ông trừng mắt nhìn Dịch Nhiên, đe dọa, “Hai tên nhóc các cậu đừng chọc tôi tức giận, thừa dịp lúc tôi còn nhẫn nại chơi đùa với các cậu lựa chọn đi, nếu không hôm nay tất cả các cô cậu đều là bữa tối của tôi đấy!” Ngón tay nâng cổ Thi Ân lên, hai răng nanh cũng xuất hiện.

Ivan làm tốt lắm! Thi Ân phối hợp giả vờ rên rỉ đầy đau đớn, cả người run rẩy, Ivan tiếp tục làm nhân vật phản diện đi!!
“Ông muốn sao?” Lục Minh Hiên giữ chặt Dịch Nhiên, sợ anh lại chọc giận tên Ma cà rồng trước mặt.

“Hừ,” Ivan cười lạnh, híp đôi mắt lại rồi lạnh lùng nói, “Hiếm khi có nhiều đứa nhóc chơi đùa với tôi như này, làm đồ ăn hết thì tiếc thật.

” Ngón tay lạnh lẽo của ông vuốt nhẹ gương mặt tái nhợt của Thi Ân, cười khẽ, “Cho đám nhóc các cậu một cơ hội, chơi một trò chơi đơn giản vui vẻ thôi.

” Ông nâng cằm đưa gương mặt đau đớn của Thi Ân về phía Dịch Nhiên.

Thi Ân lập tức rên rỉ một tiếng, yếu ớt nhìn Dịch Nhiên.

“Đêm nay tôi chỉ định chọn một cô gái làm bữa tối mà thôi.


” Ivan nhếch môi nở nụ cười lịch sự, “Mời hai cậu chọn một người tiếp tục chơi trò chơi sinh tồn đêm nay với các cậu, trò chơi rất đơn giản, nếu người sống đêm nay có thể trốn được tôi để chạy ra khỏi căn biệt thự này thì các cậu sẽ thắng.

Nhưng nếu bị tôi bắt lại…” Ông cười, “Tôi sẽ giữ thêm một cô gái làm bữa sáng của tôi.

Sao nào? Có đơn giản và thú vị không nè?”
Gương mặt của Dịch Nhiên và Lục Minh Hiên thay đổi.

Ivan tao nhã phất tay về phía Sở Khả đã kêu gào đến khàn tiếng ngoài cửa sổ, lại giữ Thi Ân đưa về phía bọn họ cười nói, “Hai vị có ba giây để suy nghĩ để chọn cứu cô gái xinh đẹp nào.

Ôi, tôi chỉ thích các cô bé đáng yêu làm bữa tối của mình thôi, đừng cố gắng bàn điều kiện với tôi.

” Ông đưa ngón tay lên môi nói, “1…”
Ivan làm tốt lắm! Đây mới là dáng vẻ của nhân vật phản diện nè! Thi Ân nắm lấy tay Ivan, đau đớn kêu, “Cứu cô ấy đi…” Cô nhìn Dịch Nhiên, nước mắt trong khóe mắt rơi xuống, mạnh mẽ cười với anh, “Cậu đã cứu tôi một lần rồi, lần này tôi hi vọng cậu cứu người cậu thích… Người như tôi sống sót ra ngoài cũng không làm người bình thường được… Cứu bạn của cậu đi, đừng lo cho tôi, cảm ơn cậu.


Trong đầu Dịch Nhiên chỉ toàn giọng của cô, nước mắt của cô cứ như ngọn lửa thiêu đốt lòng anh, trái tim anh hơi đau nhói, đáng chết! Cái thứ xấu xa này!
“Cứu Khả Khả!” Vương Đình Đình ở góc tường khóc hô, “Hai người do dự cái gì thế? Lúc này còn định cứu cô gái xa lạ để Khả Khả tìm chết à? Tôi không lương thiện như các cậu! Tôi chỉ muốn cứu bạn tốt của tôi thôi!”
Lục Minh HIên nắm chặt tay, quay đầu nhìn Sở Khả đang bay trên không ngoài cửa sổ, cô ta nhìn hắn, khóc lóc gọi hắn, hắn hận không thể chết thay cô ấy, hắn nghiêng đầu kiên định nói với Ivan, “Thả Sở Khả.


“Câm mồm!” Dịch Nhiên đột nhiên giữ lấy cổ áo hắn, tức giận nói, “Không ai đáng chết cả, chúng ta không thể bỏ lại bất kỳ ai, tôi sẽ cứu toàn bộ bọn họ về, toàn bộ.


“Dịch Nhiên!” Lục Minh Hiên giữ tay anh, gằn từng chữ, “Không có thời gian, người tôi yêu đang khóc bên ngoài kia, tôi là người ích kỷ, tôi không vĩ đại như cậu, cậu chỉ trích tôi cũng được, mắng tôi cũng chẳng sao, nhưng với tôi mà nói, không ai quan trọng hơn Sở Khả cả, nếu như có thể, tôi đồng ý dùng mạng mình để đổi sự an bình của cô ấy, cho dù xảy ra chuyện gì tôi cũng chọn mỗi Khả Khả thôi.



Hay! Không hổ là nam chính mà! Lần này xác nhận rồi! Lông đỏ chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.

Thi Ân vội liếc sang Sở Khả một cái, nữ chính nghe chưa? Nhất định phải nghe rõ tình cảm của nam chính đấy!
Sở Khả nghe vậy vội khóc, “Lục Minh Hiên… Lục Minh Hiên, sao anh không nói thẳng với em từ trước? Anh rõ ràng yêu em… rõ ràng anh yêu em nhưng sao lại rời xa em? Bỏ em?”
Viền mắt Lục Minh Hiên đỏ ửng, đẩy tay Dịch Nhiên ra rồi quát với Ivan, “Tôi chọn cô ấy! Thả Sở Khả!”
“Cậu sẽ hại chết cô ấy!” Dịch Nhiên giữ vai Lục Minh Hiên để cản hắn chọn lựa, ai ngờ anh thấy khóe môi hơi nhếch lên của Ivan.

“Nếu đấy là mong muốn của cậu.

” Giọng nói lạnh lùng của Ivan xen lẫn ý cười, ông nhìn Dịch Nhiên chằm chằm rồi kéo cổ Thi Ân lên cắn một cái —-
Dịch Nhiên nghe thấy tiếng hàm răng cắn vào da, nghe thấy tiếng rên đầy đau đớn của Thi Ân, anh trơ mắt nhìn hàm răng của Ma cà rồng cắn nát cổ họng của cô….

Giây phút Ivan cắn động mạch cổ của cô, da đầu của Dịch Nhiên tê dại rồi nhào đến, “Đừng đụng vào cô ấy!”
Ivan tóm lấy Thi Ân đi xuyên tường lúc anh nhào đến, cười lạnh biến mất trước mặt anh.

Dịch Nhiên làm nổ tường nhưng không giữ được cô, không thể cứu được cô.

Giây phút anh ngây ngốc đứng trước bức tường đổ nát, anh vừa tức giận vừa đau đớn, sao lại thế này? Vì sao phải hi sinh một người vô tội để cứu một người khác? Cô ấy dùng mạng của mình để cứu anh nhưng anh không cứu được cô ấy… Anh không chọn cô ấy, cô ấy sẽ cảm thấy mình bị bỏ rồi, giống như anh đã từng bị mọi người bỏ rơi vậy.

=============
Thi Ân: Làm tốt lắm Ivan! Chúng ta phải làm con mèo nhỏ kia đau lòng rồi hắc hóa, cải chính quy tà!
Ivan: Tôi cảm thấy chúng ta làm thế không tốt chút nào.

Thi Ân: ??? Không phải chúng ta là nhân vật phản diện à?