Học Viện Phản Diện

Chương 56: “chỉ Số Sợ Hãi 100”






Edit: Pi sà Nguyệt
Em dọa anh à?
“Không, không có…” Lục Mặc trả lời theo bản năng, hắn thích cô ấy, không muốn làm tổn thương cô,
hắn chỉ là… chỉ là lần đầu thấy người cá mà thôi.
Gió biển thổi lên, ngoài khơi tối om không ngừng tạo sóng vỗ đến, hắn thấy được người cá thật sự
ngay trước mặt mình, bên cạnh gò má cô là vẩy cá phát sáng nơi cánh tay, móng tay sắc nhọn và dài
mọc trên ngón tay nhỏ bé của cô, đuôi cá giấu dưới biển của cô… là một cái đuôi cá rất lớn.
Hắn không biết nên hình dung cảm giác của mình lúc này thế nào, cứ như một sinh vật thần bí nơi
biển sâu đang từ từ ló lên mặt biển nhìn hắn.
Ánh mắt mong đợi của cô biến mất khi thấy hắn lùi về sau nửa bước, cô sợ hãi giấu cơ thể vào trong
biển.
Hắn biết hắn đã làm tổn thương cô, vội đi tới nửa bước, “Anh không sợ em, anh thích em, đương nhiên
là thích em….” Hắn định duỗi tay sờ mặt cô rồi
nói cho cô biết nhưng vươn tay ra rồi chẳng biết nên để tay nơi nào, hắn chỉ vội vuốt ve một chút
rồi rụt tay lại, “Cho dù… Em là người cá thì anh vẫn thích em.” Bàn tay rụt lại của hắn hơi nắm
lại, trong lòng bàn tay hắn là nước biển ẩm ướt, hắn vừa… chạm vào vảy của cô, cảm giác trơn trượt
mượt mà kia… làm hắn không biết phải nói thế nào.
“Thật ư?” Ánh mắt của cô sáng lên lần nữa, vui vẻ nhìn hắn.

“Thật.” Hắn nói.
Cô lần nữa ló lên khỏi mặt biển đi đến gần hắn, gương mặt xinh đẹp như minh châu trong biển cả, đỏ
mặt nói với hắn, “Thế em đợi anh quay về.” Hình ảnh trong sân khấu dừng lại trên gương mặt vui vẻ
của Minh Châu.

Minh Châu trên sân khấu nhìn Lục Mặc, cô nhỏ giọng hỏi Lục Mặc lúc hình ảnh dừng
lại, “Nhớ đến chưa?”
Lục Mặc sững sờ nhìn cô trong màn hình rồi nhìn cô chằm chằm, trong đầu xuất hiện một số hình ảnh
rồi hợp lại với gương mặt của cô, nó nối liền với giấc mộng về cô khiến đầu hắn đau như búa bổ,
không biết nên nói gì.
Hắn đã nhớ tại sao lại có cảm giác quen thuộc khi lên chiếc thuyền này, cứ như đây là hình ảnh hắn
từng trải qua, bởi vì hắn đã đến, hắn đã từng đến tham gia buổi tiệc dành cho các quý tộc nhà giàu
này, đấy là… là hắn dùng thân phận thợ săn tiền thưởng đã giúp ông chủ Trần để lên đây, cho nên…
hắn ngồi ở hàng cuối, thật ra nơi này không có chỗ ngồi của hắn bởi vì thân phận của hắn không đủ
tư cách.
Mà mục đích hắn tìm mọi cách để tham gia buổi tiệc này là… để cứu cô.

Tại sao phải tới cứu cô? Vì
hắn hại cô.
“Không nhớ thì chúng ta xem tiếp.” Gương mặt Minh Châu không chút cảm xúc, tiếp tục chiếu hình ảnh
tiếp theo —–
Đêm hôm ấy hắn phải trời khỏi làng chài, sư phụ của hắn mang người im lặng vọt vào nhà của cha mẹ
Minh Châu, đợi đến lúc hắn đưa Minh Châu về thì bị người ở cửa lớn bắt cô lại, tất cả nhanh tới mức
Minh Châu không kịp phản ứng và giãy dụa, cô bị tiêm thuốc mê và chỉ kịp nghe Lục Mặc gọi người
đứng đầu trước khi ngất là, “Sư phụ, sao thầy lại… nghe lén con?!” Cùng với hình ảnh cha mẹ cô liều
mạng cứu cô.
Sau đó là hai tiếng súng vang lên, cô mơ màng nhìn thấy hình ảnh cha mẹ ngã xuống sau khi vọt tới

vài bước, người đứng đầu cầm súng đi tới chỗ Lục Mặc như một quân nhân chấp hành nhiệm vụ, tát hắn
một cái rồi bảo, “Nhận tiền thì phải biết nên làm cái gì, Tiểu Lục, con làm hỏng quy củ trong nghề
là muốn hại chết người thầy sẽ gánh hết mọi chuyện cho con hả?”
Lục Mặc đứng đó không di chuyển.
Cô muốn liếc mắt nhìn hắn xem hắn có định đi cứu cha mẹ cô và cô không… nhưng lại ngất đi.
=======================================
Hình chiếu kết thúc, tất cả hình ảnh tối dần, chỉ còn lại một màn treo ở đó.
Căn phòng tiệc yên tĩnh chỉ còn tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông bụng phệ và tiếng khóc như
khóc tang của người đàn ông trung niên.
Minh Châu lạnh nhạt nhìn hắn rồi nói, “Chúng ta nghe xem loài người đáng sợ này sẽ nói gì nào.” Cô
đưa tay xé miếng dán che miệng Lục Mặc.
Lục Mặc có rất nhiều lời muốn nói nhưng bây giờ lại chẳng biết nói gì, từng đôi mắt xanh lam dưới
sân khấu không ngừng nhìn theo hắn cứ như đang xem một trường hợp đặc biệt, bọn họ đợi xem hắn thể
hiện.
Một giây rồi một giây trôi qua, cổ họng hắn phát ra âm thanh, “Xin lỗi….”
Minh Châu cau mày không kiên nhẫn cứ như nghe được một câu rất gay go, quay đầu nhìn khán giả nói,
“Loại người này chỉ biết nói câu xin lỗi vô dụng thôi.”
Khán giả dưới sân khấu thất vọng ồn ào, “Giết hắn! Hoặc ăn hắn!”
“Thế thì nhẹ cho tên loài người này lắm, loại người này nên để cho bác sĩ Vương phẫu thuật xem trái
tim của hắn có khác chúng ta không, nếu không sao lại xấu xa đến vậy chứ?”
Minh Châu trên sân khấu duỗi tay giữ lấy dây thừng trên eo hắn rồi kéo chậm xuống, nhìn hắn hỏi,
“Anh nói tôi nên trả thù anh kiểu gì đây?”
“Tiểu Ngư…” Hắn gọi tên trước kia của cô rồi nhìn cô, hắn không biết cảm xúc của mình bây giờ là sợ
hãi hay áy náy, những hình ảnh hỗn loạn trong đầu làm hắn bối rối, tại sao những hình ảnh trong đầu
của hắn chỉ nhớ đến kiếp trước cô… đã liều mạng cứu hắn trước khi du thuyền chìm xuống?
Kiếp trước cô có tha thứ cho hắn không? Kiếp này cô năm lần bảy lượt gọi hắn qua giấc mơ, kêu gọi
hắn… không phải vì muốn hắn đến cứu cô ư?
“Nếu không để loài người các anh thử cách biến thành người cá như chúng tôi được không?” Giọng nói
của cô ta bình thản, “Cứ như ông chủ Trần đã làm kiếp trước vậy.”
Ông chủ Trần làm thế nào?
Người dưới sân khấu tò mò hỏi cô, có cách khiến loài người biến thành người cá à?
Minh Châu cười cười quay đầu, “Tôi nghe cha mẹ tôi từng nói, có loài người sinh lòng yêu người cá
từ cái nhìn đầu tiên nên cố gắng biến mình thành người cá để ở chung với người cá mình yêu, cách
hắn dùng là cạo sạch toàn bộ thịt sườn trong hai chân, sau đó quấn hai chân lại, dán vết thương lại
với nhau, đợi đến khi vết thương hai chân bắt đầu khép lại thì sẽ dính vào nhau, sau đó cắt thịt,
rồi vá từng miếng vảy cá vào, vảy cá sẽ dính vào trong thịt… giống như đuôi cá của chúng ta vậy.”
Người cá dưới sân khấu hỏi, “Như thế cũng được à?”
Minh Châu nhìn gương mặt trắng bệch của chủ nhiệm lớp nói, “Tôi đã từng thử nhưng tiếc là loài
người quá yếu, không chịu nổi mà chết rồi.”
Chủ nhiệm lớp bị cô ta nhìn tới mức sởn hết tóc gáy, không biết cô ta… loài người mà cô ta nói là
ai? Ông nhịn không được mà tránh ánh mắt kia rồi trốn ra sau lưng Dịch Nhiên, Minh Châu chuyển mắt
đi.
Người cá này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sao không dọa Dịch Nhiên chứ!!!
Minh Châu quay đầu nói với Lục Mặc, “Nếu không anh cũng thử xem nhé? Thân thể của thợ săn tiền
thưởng như anh nhất định rất tốt, nói không chừng sẽ làm được đó, anh nói thích tôi còn gì? Không
bằng biến thành người cá rồi sống với tôi vĩnh viễn.”
Lưng Lục Mặc lạnh vô cùng, hắn nhìn móng tay sắc bén của Minh Châu giữ lấy bắp đùi của hắn cứ như

muốn cắt hai chân của hắn, nhưng Lục Mặc cảm giác được bàn tay của cô đang run rẩy, hốc mắt nhìn
hắn cũng đỏ dần….
Một ánh sáng đỏ dưới sân khấu đánh về phía hắn, một nhóm lửa nổ trên bàn tay đang với tới trước mặt
hắn của Minh Châu, cô vội lùi về sau hai bước, ngọn lửa cháy lên sợ dây cột hắn làm đứt sợ dây
thường, hắn ngã xuống sân khấu.
Sau đó hắn thấy Dịch Nhiên mang thoe ngọn lửa kia xông lên sân khấu, đưa tay muốn đâm ngọn lửa kia
lên lưng Minh Châu —-
“Dừng tay, Dịch Nhiên! Cô ấy không làm tổn thương tôi đâu!” Hắn bò dậy ôm Minh Châu ngã xuống đất
để tránh ngọn lửa của Dịch Nhiên, hai người ngã vào trong góc sân khấu, sân khấu đã mục nát bi bọn
họ chạm vào nát thật, tấm ván gỗ mục nát và những món đồ ngổn ngang rơi xuống lỗ thủng đen dưới sân
khấu, hắn chỉ ôm Minh Châu vào lòng rồi đưa tay bảo vệ cô lúc hoảng loạn.
Dưới sân khấu cứ như là nhà kho vậy, họ trực tiếp ngã vào đó.
Dịch Nhiên định xông lên nhảy xuống cứu người thì nghe có người nói, “Anh Dịch không cứu tôi trước
à?”
Là giọng của Trần Du.
Anh quay đầu thì thấy Trần Du đã mở băng dán miệng màu đen từ lúc nào, đang nhích tới nhích lui
trên không trung trông khá thích thú.
Gã nhìn anh nháy mắt, “Anh không tính cứu tôi trước à? Dịch Nhiên, con người tôi rất hẹp hòi đấy
nhé, dù anh làm nhiệm vụ nên không cứu tôi trước được thì tôi cũng sẽ tức giận đấy nhé!”
Dịch Nhiên cứng đờ, anh có cảm giác không lành, giọng điệu của gã này sao cứ như… Thi Ân thế!
Anh thấy Trần Du đang lắc lư trên dây trước mặt anh như chơi đánh đu, hai tay kéo dây thừng rơi
xuống rồi trực tiếp nhào về phía Dịch Nhiên rồi ôm lấy cổ anh.
Dịch Nhiên bị gã lao tới phải lảo đảo về sau nhưng vội đưa tay ôm lấy chân và mông gã, hai chân gã
kẹp lấy hông anh rồi treo lên người anh cực tự nhiên, Dịch Nhiên cảm thấy cơ thể anh nổi da gà khắp
nơi, anh tan vỡ nhìn gương mặt của Trần Du, “Cậu, cậu rốt cuộc là ai? Là…” Giọng nhỏ dần, có chút
chột dạ, “Ân Ân à?”
Gã cau mày cười với anh, “Anh đoán thử xem, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, đoán sai thì bị tôi
‘công’ [1] đấy.” Hai chân gã dùng sức kẹp.
[1] Công – nghĩa lóng, có thể hiểu là tấn công, hoặc là piupiupiu
=))))))))))))
Dịch Nhiên rùng mình một chút, anh không muốn nhìn gương mặt nói ra kiểu câu đấy… Đã bảo anh là
trai thẳng rồi mà! Là trai thẳng đó!
Thi Ân bàn luận trong hệ thống: “Khổng Lệnh cố lên, hiệu trưởng chỉ có thể dùng mỹ nhân kế giúp cậu
tới đây thôi, phần sau thì phải xem bản thân cậu rồi.”
Khổng Lệnh trả lời ngay, “Em biết rồi, hiệu trưởng Thi Ân!”
Chủ nhiệm lớp vội bước tới, thấy Dịch Nhiên ôm một gã đàn ông thì hơi rùng mình, ông ta la lên,
“Dịch Nhiên, đừng vì trai mà đi sai nhé!”
“Câm mồm!” Dịch Nhiên không để ý nhiều mà đặt Trần Du xuống đất, một tay đỡ tay gã rồi kéo gã nhảy
xuống hầm tối mà Lục Mặc ngã xuống, “Lát
nữa rồi đoán! Không được chạy!” Đưa tay ấn đầu gã vào lòng mình để che chở gã khi ngã xuống đất.
Dưới chân là nước ẩm ướt lạnh lẽo, đồ vật lung lay bốn phía tối tăm, vừa hỗn loạn vừa tanh thối.
“Ôi trời, chân tôi ướt mất!” Trần Du làm nũng rồi treo lên cổ anh, “Nước dính vào giày tôi rồi, anh
ôm tôi đi.”
Dịch Nhiên sắp điên rồi, anh đành nâng gã lên vai mình, tức giận nói, “Cho dù em… có phải hay không

thì đừng dùng gương mặt đó và giọng nói kia nói với anh như thế!” Anh là một thằng trai thẳng cao
mét chín, anh chịu không thấu!
Trần Du ngồi trên bả vai anh cười khẽ.
Anh nâng Trần Du đi tìm khắp nơi thì phát hiện… không có ai, Lục Mặc và Minh Châu không ở đây.
Không lẽ còn có đường nối khác à?
=====================================================
Trong lối đi nhỏ hẹp tối tăm, Lục Mặc vừa ngã xuống đã bị một luồng nước biển đẩy mạnh vào trong
một con đường, Minh Châu trong tay hắn bị tách ra.
“Tiểu Ngư!” Hắn vội đứng dậy từ nước biển tanh hôi, đưa tay kéo cô lại nhưng lại bị cô lôi qua khi
cầm lấy tay cô.
Hai người cùng nhau ngã vào trong một căn phòng.
Trên mặt đất chỉ toàn là nước biển, trong phòng còn có tiếng nước nho nhỏ, trong góc có món đồ gì
đó đang phát ra ánh sáng màu lam yếu ớt.
Đây là đâu?
Lục Mặc cầm tay Minh Châu đứng dậy, vội hỏi cô, “Em có sao không?” Minh Châu nhìn hắn với đôi mắt
xanh lam, hỏi, “Anh đã nhớ hết rồi đúng không?”
Hắn nhìn cô rồi gật đầu, “Xin lỗi, Tiểu Ngư, anh… anh có thể giải thích với em.”
“Không cần.” Cô đưa tay ngăn miệng hắn lại, “Tôi đã nghe lời giải thích của anh một lần rồi, anh
quên rồi ư?”
Ngón tay của cô rất lạnh, lạnh đến mức làm hắn nhớ đến cảm giác lần đầu đụng vào vảy cá của cô.

Đúng thế, hắn đã nhớ hết rồi, những hình ảnh như từng quen kia là những gì đã xảy ra ở kiếp trước,
kiếp trước hắn cũng mang cô trốn từ sân khấu đến nhà kho trong đáy thuyền này, hắn đã giải thích
mọi thứ trong này.
Hắn không biết sư phụ của mình nghe lén, hắn đã mất liên lạc với thầy hơn nửa tháng, trước mấy ngày
Tiểu Ngư nói thật với hắn thì mới liên lạc được, không ngờ thầy lại… nghe lén hắn, hắn không muốn
bán Tiểu Ngư để hoàn thành nhiệm vụ, cũng không muốn hại chết cha mẹ Tiểu Ngư và Tiểu Ngư.
Sau khi Tiểu Ngư bị thầy của hắn mang đi thì hắn bị dằn vặt đến điên rồi, cho nên hắn tìm cách để
cứu cô dù phải trả giá bằng mạng mình.
Hắn nhớ kiếp trước hắn và Tiểu Ngư trốn đến đây, Trần Du chuẩn bị vào tìm bọn họ thì gặp phải sóng
thần, du thuyền bị lật tung, nước biển tràn vào nhà kho rồi nuốt hết du thuyền.
Hắn tưởng mình sẽ chết ở đây, hắn cũng thấy thoải mái, hắn nói hết mọi thứ với Tiểu Ngư, nói với cô
biển cả của cô đến cứu cô, bảo cô đừng lo cho hắn khi thuyền chìm, bơi ra ngoài trốn đi, đi đâu
cũng được, nói chung là rời khỏi đây rồi sống một cuộc sống mới.
Mà Tiểu Ngư lại cứu hắn trong giây phút sống còn, cô kéo hắn đang thoi thóp lên mặt biển thì gặp
phải Trần Du đã bình an trèo lên chiếc du thuyền khác, cô bị người của Trần Du bắt lại, trước khi
bị bắt, cô đã nhét Lục Mặc vào phao cứu sinh rồi đẩy mạnh vào trong đám người đang chết trôi lềnh
bềnh trên biển, hi vọng hắn có thể sống sót.
Hắn được một chiếc thuyền cứu nhưng hắn không biết Tiểu Ngư lại rơi vào tay Trần Du lần nữa, còn bị
gã giam làm những thứ… thí nghiệm khôi phục hai chân gã.
Lần này, Lục Mặc nắm chặt tay cô nói, “Nhưng có một số chuyện anh chưa giải thích với em, lần này
anh đến để tìm em, cứu em rời khỏi đây, nếu kiếp trước anh biết em lại rơi vào tay Trần Du thì anh
sẽ đi tìm em, anh không biết… em chịu khổ nhiều đến vậy, nhưng lần này anh sẽ cứu em rời khỏi chiếc
thuyền nhốt em này.”
Minh Châu đột nhiên quay đầu nhìn vào một góc của thuyền, nơi đó có món đồ đang sáng giữa bóng tối,
cô ngắt lời hắn, “Anh có biết cái gì ở đó không?”
Lục Mặc nhìn theo bản năng, hắn nghe thấy tiếng nước chảy từ đó vào.

Minh Châu cầm tay hắn đi tới
chỗ ánh sáng màu xanh kia, đứng trước ánh sáng màu xanh đấy.
Cứ như là cái… vại cá to vậy? Chất lỏng màu xanh lam trong đấy đục vô cùng, không thấy rõ là cái
gì, Lục Mặc cẩn thận đi tới nhìn.
Minh Châu đưa tay nhấn vào cái gì mở cửa ra, bốn góc của cái vại cá màu xanh lam kia sáng lên, một
gương mặt trắng bệch trong đó xuất hiện trước mặt Lục Mặc.

Hắn sợ tới mức lùi về sau, gương mặt đó… là Trần Du, mà gã… không biết là sống hay chết, im lặng
nằm nghiêng trong bể cá.
Lục Mặc nhìn vại cá cao hơn một người chằm chằm, Trần Du ở trong bể cá đó, dạ dày của hắn nhộn
nhạo….
Hai chân của Trần Du trong bể cái này đẫm máu và dính vào nhau, nơi bắp đùi của gã là từng chiếc
vảy cá cắm sâu vào trong da thịt dựng thẳng lên cứ như bị nhét vảy cá bị cạo lúc giết cá vậy, gã bị
ngâm đến mức mục rửa và tản ra mùi hôi thối của cá đã chết….
Lục Mặc quay đầu muốn ói nhưng Minh Châu lại đứng trước vại cá, gương mặt trắng bệch được ánh sáng
mà xanh chiếu lên, cô đưa tay sờ vại cá hỏi hắn, “Tôi đã từng bảo đã thử cách kia một lần đúng
không? Ừm, là gã đấy,
gã thích người cá như thế thì biến thành người cá thử một lần, dù sao chân của gã cũng què rồi đúng
không?”
Minh Châu quay đầu nhìn hắn, đôi mắt màu xanh không chút tình cảm, “Anh giải thích nhiều như vậy là
vì nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh như kiếp trước à? Không đành lòng nhìn anh chết bởi vì… Dù sao anh
cảm thấy người gây ra mọi thứ là Trần Du, không phải lỗi của anh, anh không biết gì cả, hết cách
rồi, anh muốn ngăn Trần Du và thầy anh chẳng được.”
“Tiểu Ngư, anh…”
“Suỵt”, cô đưa ngón tay để giữa miệng ngắt lời hắn, nói nhỏ, “Nhưng anh vẫn hại chết cha mẹ tôi,
hại tôi, giải thích thì có ý nghĩa gì chứ?” Cô đưa tay giữ lấy cổ hắn, móng tay sắc bén đâm vào cổ
họng hắn làm hắn đau tới mức rên nhẹ một tiếng, “Tôi hối hận vì cứu anh rồi, bây giờ anh trả mạng
mà tôi cho anh kia lại đi.”
“Tiểu Ngư, em, em thật sự muốn giết anh à?” Hắn nhìn cô khó tin, muốn giữ tay cô nhưng lại bị cô
nhấc lên ấn vào trong chất lỏng ngâm Trần Du, hắn nghẹt thở như sắp chết đuối thì nghe giọng cô
vang lên, “Tôi đã nói rồi còn gì? Nếu anh thích tôi thế thì phải ở với tôi vĩnh viễn, tôi sẽ thử
cách biến anh thành người cá lần nữa, để anh ở cạnh tôi vĩnh viễn không rời xa.”
Hắn nhìn con ngươi mở to trong chất lỏng vẫn đục của Trần Du, đây đâu phải là con ngươi, là hạt
trân châu nhét vào sau khi đào mắt ra!
Trần Du trong chất lỏng kia đưa tay nắm lấy tay hắn —–
Hắn bị nhốt trong chất lỏng tanh hôi kia đến mức không thở được mà ngất đi, sau khi hôn mê hắn cảm
thấy cả người đau đến mức run rẩy, mà nửa người dưới lạnh lẽo như bị nhét đồ vào, vừa đau vừa đầy…
Hắn nghe có tiếng người cười, là tiếng cười của Tiểu Ngư, cô hài lòng nói: “Chúng ta có thể ở chung
với nhau vĩnh viễn rồi…”
Hắn cố gắng làm mình tỉnh lại, giãy dụa trong chất lỏng tanh hôi kia rồi ló đầu ra ngoài để thở,
sau đó thở hổn hển hai cái thì hắn cứng người, hắn thấy mình đang ngâm trong hồ cá, mà chất lỏng
tanh hôi ngâm hắn có màu đỏ như máu… giống như một bể máu vậy.
Chân của hắn mất hết cảm giác, không thể nhúc nhích được, có thứ gì đó nóng ấm đang lăn trên chân
hắn, tay chạm vào bên eo cảm thấy tròn tròn nhớt nhớt và hơi dính dính, hắn cứng đờ đưa tay nâng
thứ kia lên, đầu óc không thể load nổi nữa.
Đó là… một viên trứng cá to bằng lòng bàn tay.
Có người ở cạnh nở nụ cười, hắn sợ tới mức run cả người, ngẩng đầu thì thấy gương mặt nở nụ cười
đầy hài lòng của Minh Châu, Minh Châu nói với hắn, “Đây là trứng cá, trứng cá của người cá, anh đẻ
trứng người cá ra thì chúng ta sẽ ở cạnh nhau vĩnh viễn.”
Không… Không… Sao hắn lại biến thành người cá cơ chứ? Hắn sao có thể… đẻ trứng chứ?
Hô hấp của hắn cứng dần, nhìn trứng cá trong tay phát điên.
Hệ thống của Khổng Lệnh vang lên, bên trên thể hiện — Chỉ số sợ hãi 100%.
Cậu thở phào một tiếng, may mắn… không phụ lòng các tiền bối!
Thi Ân là người đầu tiên khen ngợi trong hệ thống: “Giải người mới xuất nhất phải dành cho cậu!
Khổng Lệnh làm tốt lắm!”
Tengu: “Người trẻ tuổi, không tệ đâu.” Ivan: “Lợi hại!”
Lâm Huân: “Chúc mừng cậu.”
Đắc Kỷ: “Đẻ trứng à? Sao chị không thấy được hình ảnh em trai Khổng Lệnh đẻ trứng thế? Chị muốn
xem! Rốt cuộc là ai đẻ trứng thế?? Chị đã bỏ lỡ cái gì!!”
Khổng Lệnh đỏ mặt: “Tiền bối đừng như thế!”.