Học Viện Phản Diện

Chương 39: “anh Tử Online”






Edit: Pi sà Nguyệt
Mấy giờ rồi?
Kim chỉ nam trong phòng bò lên mười giờ rưỡi, cách thời gian bọn họ cứu bé gái chưa đến mười phút,
bé gái được Tạ Minh ôm vào lòng.
Sao có thể? Bé gái vốn không rời khỏi lòng của họ thì làm sao đi giết em trai ngốc của Anh Tử chứ?
Sao lại thành hung thủ được chớ?
Người trong thôn chạy ra chặn bọn họ trong hẻm, tiếng nói chuyện vang lên không ngừng.
Bà lão ngồi khóc rống bên chân trưởng thôn, mái tóc xám trắng bù xù không còn hình dạng gì, đôi tay
khô héo rạn nứt run rẩy không ngừng, bà khóc rất lớn như muốn làm mọi người trong thôn nghe thấy,
bà khóc nói con trai số khổ của bà vừa ăn cơm ngủ ngon, bà đi WC về thì thấy con bé kia quỳ gối bên
giường của hắn bóp chết hắn rồi!
“Đây là muốn giết sạch nhà họ Diêu và nhà họ Vương mà! Anh Tử số khổ của mẹ! Cháu gái ngoại số khổ
của tôi nhất định bị con quỷ này cướp mạng rồi nhập vào thân thể nó hoàn hồn!” Bà khóc lớn, nói
lớn, “Sao số tôi khổ thế cơ chứ…”
Mấy người kia nhìn họ chằm chằm đầy tức giận cứ như nói bọn họ là đồng phạm của quỷ nhỏ, là đồng
lõa hại chết Anh Tử, hoàn toàn không phải kẻ sạch sẽ gì, từ lúc họ vào thôn thì Anh Tử bắt đầu xảy
ra chuyện…
“Không phải! Hung thủ không phải cô bé này!” Khổng Lệnh tức giận muốn giải thích nhưng bị nhiều
giọng nói khác đè lên.
Không ai nghe họ nói chuyện giống như chẳng ai nghe bé gái giải thích mà định tội cô bé lúc sáng,
giọng nói của họ nhỏ dần như bọt khí trong biển sâu vậy, chỉ ‘ba’ một tiếng rồi chìm trong biển.
“Bọn chúng là một nhóm đấy! Bắt bọn chúng lại, đừng để con bé kia chạy, nếu không nó sẽ quay lại
báo thù cả thôn chúng ta mất! Bắt bọn chúng giao cho bà đồng!” Không biết ai hô một câu như vậy.
Mắt trưởng thôn đỏ ửng, mang theo gậy gỗ ở cạnh tường vọt tới chỗ bọn họ, người dân trong thôn sau
lưng ông cũng vọt tới.
Bọn họ ôm bé gái lùi về sau cho tới khi đến cuối hẻm, không còn đường trốn.
Phan Phan sợ tới mức bật khóc, kéo tay Tạ Minh đang ôm cô bé la lên, “Làm sao giờ? Chúng ta… Chúng
ta không trốn được, mau giao bé gái cho họ trước! Những người này không phân rõ trắng đen, chúng ta
sẽ bị đánh chết mất!”
Mặt Tạ Minh cũng trắng bệch, bây giờ họ giao cô bé ra chẳng khác gì làm cô bé hắc hóa cả.

Nhưng
không giao ra thì… họ trốn kiểu gì?
“Bọn họ điên nhưng chúng ta có điên đâu?” Khổng Lệnh đẩy Phan Phan ra rồi đi tới một bước, tức giận
nói với người dân, “Cô bé vẫn luôn đi với chúng tôi, cô bé…”
“Bốp” một tiếng cắt ngang lời của cậu ta đang nói, trưởng thôn xông đến đánh cậu ta một gậy không
cho cậu ta cơ hội nói chuyện, một gậy đó đánh ngay trán cậu, cậu ta đau tới mức sầm mắt, máu không
ngừng chảy từ trên trán cậu ta xuống, chảy vào trong mắt cậu ta làm mọi người trước mắt cậu ta bị
nhuộm thành màu máu…
“Khổng Lệnh!” Mấy người làm nhiệm vụ bị dọa sợ, cuống quít kéo cậu ta về nhưng một gậy kia như báo
hiệu cho cơn mưa vậy, sau đấy người dân lập tức đánh về bọn họ.
Thi Ân đứng đằng sau híp mắt nhìn Khổng Lệnh bị đánh vỡ đầu chảy máu, eo cô bị Dịch Nhiên kéo lại
vào trong lòng anh, anh xoay người nhét cô vào trong góc tường, cô ngửa đầu thì thấy lưng của anh,
anh chắn trước người cô, một tay cắm vào trong túi quần nhìn tình cảnh trước mắt, anh không giúp đỡ
cũng chẳng nói gì.
Đám người dân trong thôn bị điên ấy cứ như chẳng thấy anh, chỉ đánh đám người làm nhiệm vụ xuống
đất chứ không đánh về phía cô và Dịch Nhiên.
Nhiều người như thế, âm thanh cũng nhiều, mọi người cứ như bị điên rồi vậy, Thi Ân hoàn toàn không
thấy ai bị đánh ngã trước, ai lên đánh trả lại đầu tiên, chỉ nghe thấy tiếng người sợ hãi không
ngừng vang lên, “Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi!”
Thi Ân vôi kéo tay Dịch Nhiên rồi nhón chân nhìn qua bả vai anh thì thấy Khổng Lệnh tay cầm thắt
lưng dính máu đứng quay đầu trong đám người hỗn loạn, cậu đánh ngã người đánh Phan Phan xuống đất,
sau gáy người kia là máu đang chảy, chẳng biết đã chết chưa.

Phan Phan bị dọa tới mức bối rối, run rẩy khóc lóc, “Chết, chết rồi ư?”
Thi Ân nhìn Khổng Lệnh như vậy thì hưng phấn, cô nói chuyện với Ivan và Tengu trong hệ thống: “Tôi
phải bắt Khổng Lệnh về, cậu ta nhất định là một nhân vật phản diện ưu tú, tạo cơ hội cho tôi đi.”
Ivan: “Cậu ta? Năng lực và lai lịch của cậu ta không rõ.” Thi Ân: “Cậu ta không đơn giản, con muốn
cậu ta.” Tengu lên tiếng: “Được.”
===============
Khổng Lệnh cầm thắt lưng run run, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã khiến đám thôn dân nổi điên đi tới đánh
chết bọn họ.
Rất nhiều người, người kéo tay giữ bọn họ, đè họ ra đất, họ không ra tay thì sẽ bị đánh thậm chí là
chết…
Tạ Minh không biết mình bị ai đánh ngã xuống đất, cô bé trong lòng hắn cũng ngã xuống ven đường
giống như con chuột ven đường có thể bị người ta dẫm chết bất cứ lúc nào.
Tạ Minh giây dụa muốn đi tới nhưng bị người đè xuống đất, hắn thấy trưởng thôn đánh người đỏ mắt
lao về phía bé gái, cầm gậy dính máu mắng: “Tao nên đánh chết con quỷ xui xẻo như mày từ sớm rồi!”
Sau đó đánh một gậy xuống người cô bé.
“Bốp” một tiếng, cô bé kia ngã xuống đất với dòng máu tươi, nằm không nhúc nhích rồi nói câu cuối
cùng: “Không phải lỗi của con….”
Một gậy, hai gậy đánh xuống lên người cô bé, máu tươi không ngừng trào ra, bắn tung tóe khắp mặt
đất rồi bắn lên quần Khổng Lệnh đang muốn bò qua cứu cô bé, hắn và Khổng Lệnh sởn tóc gáy, không
nói được câu gì.
Khổng Lệnh bị người sau lưng đánh ngã xuống đất, quỳ trên mặt đất nhìn cô bé chết không nhắm mắt
kia, sau lưng cô bé là nhà bà ngoại của bé, cửa lớn mở ra, ánh đèn yếu ớt trong sân chiếu lên chăn
bông được đặt trên ghế nằm bên ngoài, người nằm trên ghế là tên ngốc đã chết rồi, ghế nằm bị gió
đẩy kêu ‘cọt kẹt cọt kẹt’….
Sương sớm xuất hiện bao phủ toàn bộ đêm đen, mọi người có chút thay đổi chỉ có cô bé chết trước mắt
cậu ta chớp đôi mắt nhiễm đỏ kia, môi nhẹ nhàng mở đóng nói một câu: “Không phải lỗi của con.”
Sương mù bao lấy bọn họ, cậu ta không thấy được gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng
gào, bọn họ gào: Giết người, quỷ giết người, mau, mau chạy về miếu Sơn Thần…
Vô số người đạp lên người Tạ Minh, hắn biết, xong rồi, thôn này xong rồi, bọn họ cũng xong rồi…
Nhưng đây chỉ mới ngày thứ hai thôi, sao lại như thế? Tại sao? Là vì sai lầm của họ ư?
Hắn giãy dụa muốn bò dậy nhưng một thôn dân vứt chiếc liềm trong sương mù dày đặc, sau đó treo lên
cổ hắn rồi cắt đứt cổ họng của hắn.
Máu trong cổ họng hắn không ngừng trào ra, sau đó hắn ngã xuống đất —- Tất cả trở nên yên tĩnh,
không nghe được âm thanh gì nữa.
=====================
Hắn nghe thấy tiếng ‘tách tách tách’ trong màn đêm, âm thanh quen tai kia giống như là tiếng báo
giờ trong đồng hồ treo tường trong phòng bọn họ, nó sẽ báo giờ vào 0 giờ tối.
Hắn mở mắt ra thì thấy mấy đôi mắt hoảng sợ như mình —–
Hắn thế mà, thế mà ở trong phòng lúc trước, tất cả mọi người làm nhiệm vụ cũng ở đây, mọi người
hoặc đứng hoặc ngồi, tất cả đều mở mắt vào lúc 0 giờ giống hắn, mọi người đã trở lại căn phòng này.
Không ai nói gì vì ai cũng chưa phục hồi tinh thần sau cái chết lúc nãy.

Chuyện gì đã xảy ra? Bọn
họ lúc nãy… không phải chết hết rồi à? Sao tự dung lại về phòng rồi?
Đồng hồ trên tường dừng vào 0 giờ 1 phút.
Tiếng khóc trong sân rất quen tai, là tiếng gào khóc của bà lão kêu Anh Tử số khổ, gọi cháu gái
ngoại số khổ…
Mọi người trong phòng rùng mình, giọng nói này….

Giọng nói này của mẹ Anh Tử mà? Những câu này họ
đã nghe một lần rồi.
Gió đêm thôi cửa sổ ra, bọn họ thấy hình ảnh trong sân —–
Thi thể Anh Tử bị che dưới chăn bông mà trong sân có rất nhiều người, người trong thôn, mẹ Anh Tử

khóc lóc ngay giữa sân, bên người bà là ông bố không di chuyển được của Anh Tử và tên ngốc không
ngừng hô “Cưới vợ! Cưới vợ! Sinh đứa bé!”.
Thôn trưởng ngồi ủ rủ trên bậc cấp, mọi người trong thôn đang an ủi ông ta.
Mặt mọi người trong thôn tái nhợt, sởn hết tóc gáy, Phan Phan ngồi trong ghế dưới cửa sổ che mặt
khóc lớn, run rẩy nói, “Đây là, chuyện gì thế?
Chúng ta trở lại lần nữa à? Phải… chết lần nữa ư?”
Những hình ảnh trong sân không phải đã xảy ra một lần rồi à? Lúc Anh Tử vừa chết, mọi người rời đi,
thi thể Anh Tử biến mất, lão Diêu bị bóp chết ở nhà, mà bé gái đứng ở cửa hỏi họ có thấy búp bê của
bé không…
Thi Ân kiểm tra cột nhiệm vụ, chỉ số sợ hãi của họ đã tăng lên 60% sau lần chết lúc nãy.
Quả nhiên cái chết sẽ làm người ta sợ hãi mà.
“Sao lại… sao lại thế…” Lương Mẫn Mẫn vẫn còn chìm trong cái chết của mình, chị ta bị các thôn dân
điên cuồng kia làm bậy, sau đó bị đẩy vào tảng đá ven đường mà chết.
“Xem hệ thống của các cô cậu đi.” Dịch Nhiên dựa vào tường, lạnh lùng nhắc nhở, “Thời gian không
quay lại mà đang ở rạng sáng ngày thứ ba, tất cả mọi người đã chết một lần, cột nhiệm vụ có ghi
chép lần chết của các cô cậu và cả nhiệm vụ mới nữa.”
Mọi người vội kiểm tra nhiệm vụ, quả nhiên trong đấy đã ghi thời gian là rạng sáng ngày thứ ba, mà
trong cột nhiệm vụ của họ đều hiện lên — Ghi chép lần chết: Vương Khải Toàn bị cuốc đập chết.
Tạ Minh bị người dân dùng liềm cắt đứt cổ họng lúc hoảng loạn.

Phan Phan bị dẫm chết.
Ngoài Dịch Nhiên và Thi Ân thì chỉ mỗi Khổng Lệnh không bị ghi chép lần chết.
Thi Ân dựa vào bàn quan sát sắc mặt của Khổng Lệnh, mặt cậu ta vẫn dại ra như đang giãy dụa trong
địa ngục, con mắt cậu ta hơi giật khi thấy cột nhiệm vụ.
Cậu ta… chưa chết ư?
Mọi người nói nhiệm vụ vừa cập nhập của mình ra, mọi người đều như vậy, bọn họ phải phán đoán lần
nữa rồi ngăn cản việc cả thôn bị tàn sát, thay đổi kết cục của họ và thoát khỏi thôn.
Chỉ có nhiệm vụ của Khổng Lệnh vẫn là nhiệm vụ cũ, cậu ta nhìn nhiệm vụ nữa ngày, chuyện gì xảy ra?
Chỉ có cậu ta không chết? Tại sao?
Trong sân yên tĩnh lại cứ như giây trước có người khóc nhưng bây giờ thì không.
Trưởng thôn uống rượu trong phòng, thi thể đón gió ngoài sân, sương mù xuất hiện, đồng hồ quả quýt
trên tường nhảy tới lúc trưởng thôn uống say — bốn giờ sáng.
Trưởng thôn ngã xuống đất, ông ta uống nhiều nên ngã xuống, bình rượu lăn khắp nơi.
Mọi người nhìn đồng hồ trên tường chằm chằm.
Dịch Nhiên ‘hừ’ một tiếng đầy thất vọng cực rõ ràng trong phòng, “Các cô cậu tính đợi chết lần nữa
à?”
Tạ Minh liếc nhìn anh, không còn tâm trạng gây chuyện với anh nữa, tâm trạng của hắn lúc này đang ở
dưới đáy vực, hình ảnh cô bé kia bị đánh chết ngay trước mắt không ngừng bám lấy hắn, ngón tay của
hắn lạnh lẽo, hắn đưa tay xoa mặt rồi tỉnh táo nói, “Xem ra hai ngày sau sẽ lặp lại nội dung để
chúng tôi tìm thấy được lỗi, sau đó thay đổi kết cục, thời gian sẽ nhảy tới lúc phát sinh mọi
chuyện.”
“Thời gian này…” Giọng Vương Khải Toàn hơi trầm lại, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, thi thể của Anh Tử
biến mất rồi, “Là khi thi thể của Anh Tử biến mất, còn có… cha Anh Tử chết khi nào thế?”
Mọi người nhìn vào đồng hồ, năm giờ sáng bé gái đi tìm búp bê rồi có người đến báo tin ông Diêu bị
bóp chết.
“Đi nhanh! Có thể sẽ cứu được ông Diêu, cũng tìm được hung thủ giết ông ta!” Tạ Minh đẩy cửa chạy
ra trước, “Đây có lẽ là bước đầu thay đổi kết cục của cô bé, nhất định phải cứu cô bé mới cứu được
chúng ta.”
Vương Khải Toàn chạy theo ra ngoài, Lương Mẫn Mẫn nhìn Phan Phan vẫn còn ngồi khóc ở đấy, đi tới
kéo cô nàng vào lòng an ủi, nói có thể thay đổi được kết thúc, bảo cô bé đừng bỏ cuộc.
Phan Phan không có chủ ý gì nữa cả, tùy ý để chị ta kéo ra ngoài.

Khổng Lệnh đơ người ở đó không nhúc nhích, không biết nghĩ cái gì thì bước chân ra ngoài, vừa ra
ngoài đã nghe Thi Ân nhỏ giọng nói, “Tại sao
không giết trưởng thôn? Rõ ràng chuyện này đều do ông ta làm mà.”
Giọng của cô nhỏ nhẹ cứ như đang lẩm bẩm, chỉ có Khổng Lệnh ở trước cô nghe được, cơ thể của cậu ta
cứng đờ, Thi Ân đi tới cạnh người cậu ta, quay dầu nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta là chính phái thật à?
Thật sự đang đối phó mọi chuyện ư? Không lẽ họ không đáng chết à?”
Đầu Khổng Lệnh ong lên, chuyện gì là đúng chứ? Rõ ràng trưởng thôn là kẻ làm ác, là người hại chết
Anh Tử, cũng là người đánh chết bé gái nhưng cả làng đều giúp ông ta, bọn họ….

không đáng chết ư?
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Thi Ân sững người, Thi Ân bị Dịch Nhiên kéo ra ngoài.
Dịch Nhiên cau mày nhìn Thi Ân, kéo cô tới bên người rồi nhỏ giọng nói bên tai, “Thế nào? Em đang
đào người của anh à?”
Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh, “Người của anh?” Cô cứ như tỉnh ngộ, khó trách cô cảm thấy Dịch Nhiên
trong thế giới này rất lạ, từ đầu tới cuối không hề tham gia vào nhiệm vụ của người làm nhiệm vụ,
anh cũng làm kẻ ngoài cuộc lúc bạo loạn, chỉ nhắc nhở vào lúc cần thiết…
Cô đưa tay kéo áo của Dịch Nhiên để kéo anh tới gần, nhỏ giọng hỏi anh, “Anh là người giám sát của
bọn họ à?”
Tai Dịch Nhiên đỏ ửng, vội giữ tay cô rồi nhỏ giọng nói, “Đừng nói bậy!” Thi Ân nhìn vào mắt anh
rồi cười.
Chủ nhiệm lớp trong hệ thống thở dài, “Dịch Nhiên à, cậu mạnh mẽ lên tí được không? Ngày thường cậu
là người làm nhiệm vụ lạnh lùng tàn khốc, sao bây giờ lại dễ bị đào tin khi ở trước mặt ma cà rồng
của cậu thế? Cậu như vậy sẽ làm nhân vật phản diện nghi ngờ chỉ số IQ của chúng ta thấp đó.” Dịch
Nhiên tức giân nói: “Câm mồm!”
==============================
Thi Ân buông Dịch Nhiên ra rồi đi tới nhà mẹ Anh Tử cùng mọi người.
Ta Minh không nói cái gì mà mở cửa lớn, bọn họ vọt vào thì nghe thấy tiếng tên ngốc nói, “Đánh!
Đánh! Đánh chết mụ đàn bà thối không nghe lời!”
Trong phòng không có đèn, chỉ có tiếng khóc của bà lão vang ra từ cửa sổ, bà ta cắn răng nói từng
chữ trong tiếng khóc, “Tôi chăm sóc cho ông nhiều năm như vậy! Tôi nhẫn nhịn để mặc ông đánh chửi,
nhiều năm vậy, tôi chăm sóc cho hai người các ông mấy năm nay….

Tôi không đành lòng! Chúng ta cùng
chết đi!”
Xen vào đó là tiếng giãy dụa và tức giận của ông lão.
Quả nhiên người bóp chết ông Diêu là mẹ Anh tử! Mà việc này bị con trai ngốc của bà thấy được nên
lúc đó bé gái mới bảo tại sao không hỏi con trai ngốc, sau đó bà ta sợ hãi, lúc về lập tức bóp chết
tên ngốc để hãm hại cô bé.

“Cứu người trước!” Tạ Minh và Vương Khải Toàn đạp cửa xông vào hét,
“Dừng tay!”
Thi Ân không đi vào mà đứng trong sân nhìn qua cánh cửa sổ xám xịt, bóng người mơ hồ chiếu lne đấy
như chiếu kịch đèn — Đám Tạ Minh kéo người phụ nữ tóc tai bù xù ra, cứu lão Diêu, tên ngốc kích
động hô: “Đánh! Đánh! Cưới vợ! Đánh vợ! Bóp chết!”
Bà lão ngồi ngã dưới đất che mặt khóc.
Mọi người bị kinh động mở đèn đi vào sân hóng hớt, không biết ai đi báo cho trưởng thôn, trưởng
thôn ôm cái gáy chảy máu đi vào sân.
Mấy giờ rồi?
Năm giờ sáng rồi đúng không?
Bé gái xuất hiện trước cửa lớn, cúi đầu tìm búp bê của mình mà mấy người hàng xóm trách móc bà lão
trong sân, tôi một lời anh một câu, sau đó thở dài giật mình, câu nói được nói nhiều nhất là —-
“Sao bà lại ra tay với người đàn ông đã sống chung với mình hơn nửa đời người như thế chứ?”
Bà lão không giải thích câu nào, bà ngồi trên mặt đất, mái tóc hoa râm rối bù, quần áo bị kéo xộc
xệch, trên mặt sưng đỏ vì bị tát, khóc một lát rồi ngừng, sau đó ngồi đó nghe như thế.
Nửa đời của bà sống như vậy thôi.
Nội dung kịch bản thay đổi, lão Diêu không chết, cô bé kia cũng không bị hãm hại, thế kết cục là
thế nào?
Mấy người Tạ Minh đứng trong sân quay đầu nhìn cô bé đang tìm búp bê ở cổng.
Vương Khải Toàn nói: “Đây là đầu mối hả? Con búp bê đó đại diện cho cái gì? Không lẽ….

là thi thể
biến mất của Anh Tử à?”

Lương Mẫn Mẫn tỉnh táo, “Chúng ta giúp cô bé đó tìm được búp bê nghĩa là tìm ra được thi thể của
Anh Tử đúng không?”
Tạ Minh cau mày không nói gì, sân đang ồn ào trở nên yên tĩnh lại, yên lặng tới mức tim hắn đập
thình thịch.
Hắn quay đầu thì không thấy ai trong cái sân đầy người lúc nãy nữa.
“A!” Phan Phan ở cạnh hét lên một tiếng, hai chân nhũn ra, cô nàng xồm sập xuống đất.
Rèm cửa vén lên, từ góc nhìn của Phan Phan có thể thấy được một người đang treo trong phòng, đôi
giày bông cũ nát không ngừng lắc lư.
Bọn họ vọt vào thì thấy mẹ Anh Tử, bà thắt cổ tự sát, bà lắc lư trong căn phòng yên tĩnh lạnh lẽo.
Đồng hồ treo tường không ngừng vang lên, bọn họ quay đầu đi tới thì da đầu đau đớn, đồng hồ biểu
thị lúc này là 0 giờ.
Mà thời gian trên hệ thống họ cập nhập: Rạng sáng ngày thứ tư.
Có hàng xóm bên ngoài gọi: “Không xong! Mau đi gọi lão Vương, đi báo lão Diêu, vợ ông ta thắt cổ tự
sát!”
Đồng hồ trên tường chuyển động nhanh, Phan Phan và Lương Mẫn Mẫn sợ tới mức lùi về sau, mặt Dịch
Nhiên đen lại, mở miệng nói, “Các cô cậu sai nữa rồi, thời gian sẽ nhảy thẳng tới mốc thời gian có
chuyện xảy ra, lần này các cô cậu không có thời gian chọn lựa rồi.”
Đồng hồ dừng vào lúc tám giờ tối.
Thi thể đang treo của mẹ Anh Tử biến mất.
Cùng lúc vang lên tiếng khóc của bé gái ngoài sân, bọn họ sợ tới mức nổi hết da gà, nghiêng đầu
nhìn ra thì tháy mọi người đứng ngoài đấy, trói bé gái ở giữa, trưởng thôn và tộc trưởng đều ở đó,
mọi người nói, “Sao thi thể mẹ
Anh Từ và Anh Tử đột nhiên biến mất được chứ? Con bé này vừa đến đấy tìm búp bê thì giây sau thi
thể biến mất, cái này ghê lắm rồi đấy!”
“Chứ sao! Mẹ Anh Tử là người phụ nữ thành thật, chăm sóc cha con lão Diêu nhiều năm rồi sao có thể
đột nhiên bóp cổ lão Diêu chứ? Tôi thấy là dính tà rồi, tối đấy con bé này đứng ở cổng nhà, chạy
đến tìm búp bê, sau đó xảy ra chuyện…”
“Thế làm sao giờ?” Trưởng thôn nói: “Con nhóc này muốn hại nhà chúng tôi rồi…”
Tộc trưởng nói: “Đầu tiên nhốt lại, mời bà đồng tới xem sao, xem có cách nào tìm được thi thể của
Anh Tử không rồi giải quyết con bé này.”
Đồng hồ trên tường lại nhảy lên lần nữa.
Phan Phan nhịn không được mà ôm đầu, chân nhũn ra khóc nói, “Sao giờ? Làm sao giờ? Chúng ta lại
chết nữa à…”
Thời gian chuyển động rất nhanh như lời Dịch Nhiên nói, chỉ dừng lại vào thời khắc mọi chuyện xảy
ra cứ như bộ phim đang chiếu những nội dung quan trọng cho họ xem vậy.
Đồng hồ dừng lại lúc 12 giờ, tiếng chuông vang lên.
Sân nhà yên tĩnh, yên tĩnh tới mức bọn họ không dám quay đầu xem bây giờ đã biến thành cái gì…
Lòng bàn tay Tạ Minh chảy đầy mồ hôi, cứng đờ quay đầu thì thấy sân ồn ào lúc nãy chẳng còn ai,
không, còn một người, là bé gái kia.
Cô bé bị trói hai tay vào cây lựu héo trong sân, cây héo kia giống như cây trong nhà trưởng thôn,
cô bé cúi đầu ở đấy như… chết rồi.
Thời gian ‘ting’ một tiếng vào lúc 0 giờ 1 phút, hệ thống cập nhập — Rạng sáng ngày thứ năm.
Cây lựu trong sân nở hoa, hoa đỏ của lựu không ngừng nở rộ trong màn đêm, sương mù mờ mịt che đi,
cô bé bị trói ở trên cây biến mất.
Tiếng lê bước chân ngoài hẻm vang lên trong sân yên tĩnh, nó vang tới đầu cổng nhà, gương mặt nhỏ
trắng xám ló ra từ sau cửa, nhìn bọn họ chằm chằm hỏi: “Các anh chị có thấy búp bê của em không? Em
tìm búp bê của em.”
Mọi người đứng trong phòng dựng hết lông tơ lên rồi vội lùi về sau, bọn họ thấy sau lưng cô bé có
hai người đang im lặng đi tới, một người mặc áo bông hoa, một người mang giày bông cũ, đúng thế… là
Anh Tử và mẹ Anh Tử.
Hệ thống cập nhập, chỉ số sợ hãi tăng đến 80%.
Thi Ân hơi rùng mình, cô đưa tay đỡ bàn theo bản năng nhưng tay bị lòng bàn tay ấm áp cầm lấy, bàn
tay nóng ấm của Dịch Nhiên che lấy mắt cô rồi kéo cô vào lòng anh.
Ivan trong hệ thống: “… Ân Ân, bảo cậu ta cách xa con một chút, đừng để cậu ta sàm sỡ lúc làm nhiệm
vụ.”
====================
Tiểu kịch trường:
Ivan: Làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, động tay động chân làm gì? Dịch Nhiên: Tôi đang thả thính em
ấy.
Ivan: ….!.