Edit: Pi sà Nguyệt
Cái mịa gì thế? Nội dung kịch bản bị quái gì thế?
Dịch Nhiêu cau mày nhìn cô chằm chằm, “Cô không biết tôi?” Cô gái này… mất trí nhớ rồi hả? Hay đang
giả vờ? Sao cô lại mất trí nhớ được chứ? Trong nội dung kịch bản cô không hề mất trí, nhất định là
đang giả vờ rồi!
Cô nhìn anh lắc đầu, Dịch Nhiên giữ cằm cô nói, “Thật à? Nữ đế bệ hạ quên hết rồi à? Thế tôi không
cần nhẹ tay với cô nữa.” Anh móc súng dí lên đầu cô, ‘cạch’ một tiếng lên nòng sùng.
Thi Ân đứng đó không nhúc nhích, cô vẫn cứ nhìn anh đang cầm súng với vẻ mặt bình tĩnh.
Hai người nhìn nhau như đang đấu mắt, Dịch Nhiên cau mày hỏi, “Cô không sợ tôi bắn chết cô à?”
“Anh sẽ không.” Thi Ân nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, “Tuy không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy
anh sẽ không làm tôi tổn thương.” Bởi vì nhiệm vụ đó! Nhiệm vụ của anh là hành cặn bã, bắn chết cô
trong một phát chỉ khiến nhiệm vụ thất bại thôi!
Nói xong cô cười một cái, “Kỳ lạ đúng không? Tôi chưa từng có cảm giác như này bao giờ, anh có thể
nói tên mình cho tôi không? Có thể tôi sẽ nhớ cái gì.”
Dịch Nhiên nhìn cô nghĩ thầm trong bụng, tên cặn bã này quên Bạch Vũ thật rồi à?
Thi Ân cảm thấy nòng súng đang dí bên trán cô lỏng dần…
Một tiếng súng vang lên từ ngoài cửa, Bạch An bị dọa hô lên, “Ba ơi!” Có người xông vào!
Dịch Nhiên vội buông cô rồi mở cửa lao ra, Bạch An chạy đến ôm lấy chân anh, bé con bị dọa sợ.
Dịch Nhiên cầm súng vỗ vai an ủi cậu bé, nhìn người vừa xông vào, không phải là đám người thủ tướng
mà bảy tám người… trông giống như phản diện cấp thấp, bọn họ xăm hình lên tay để đầu trọc, thân
phận của họ xuât hiện trong ký ức của Bạch Vũ, đó là người trong nhóm thợ săn tiền thưởng giống
Bạch Vũ.
Bởi vì Bạch Vũ tham gia vào không cần nộp tiền bảo kê lẫn có tỷ lệ thành công khi làm nhiệm vụ rất
cao, giá cả lại rẻ nên đã cướp không ít nhiệm vụ của bọn họ, bọn họ vốn luôn định dạy dỗ Bạch Vũ
một lần nhưng dính phải quy củ của tổ chức nên không thể làm gì, bây giờ Bạch Vũ mới hủy một nhiệm
vụ lớn lại còn gây chuyện tới mức thủ tướng tra đến hội săn tiền thưởng của họ, tổ chức phái họ đến
diệt khẩu Bạch Vũ để tránh việc tên này bị bắt rồi khai ra cái gì không nên khai.
“Aiyo, đây không phải anh hùng mang chủ nghĩa cá nhân Bạch Vũ của chúng ta đấy à?” Tên đầu trọc đi
đầu bước tới ghế, nhìn Bạch An cười gằn, “Đây là con trai của mày à? Trông cũng non nớn trắng trẻo
đấy chứ, giết nó với mày thì tiếc quá, bán nó cũng được một món tiền nhỉ?”
Bạch An vội trốn ra sau lưng Dịch Nhiên.
“Là người của tôi à?” Thi Ân nhỏ giọng hỏi.
“Đừng ra.” Dịch Nhiên ôm Bạch An nhét vào trong toilet, nhỏ giọng uy hiếp, “Chăm sóc thằng bé cho
tốt nếu không cô sẽ hối hận cả đời.” Nói xong anh nói với Bạch An, “Đừng ra ngoài, đợi cha dọn dẹp
đám người xấu này rồi con hẵng ra.” Anh đóng cửa toilet lại, khóa ngoài.
Thi Ân và Bạch An đứng trong toilet nhỏ hẹp nhìn nhau cực lúng tung, đây là con trai của cô, trông
có tướng nam chính đấy chứ.
“Bé sợ không?” Thi Ân nhỏ giọng hỏi bé.
Bạch An cau mày lắc đầu, “Em không sợ, ba lợi hại lắm, nhất định sẽ đánh thắng đám người xấu.”
Vừa nói xong thì tiếng súng vang lên liên tiếp bên ngoài, chúng bắn lên cửa sắt, lên vách tường dọa
Bạch An run rẩy sợ hãi, sau đó bé bị ôm vào trong lòng, bé ôm đầu ngồi chổm hổm xuống đất, cô nở nụ
cười hỏi bé, “Bây giờ thì sao? Sợ không?” Cô còn cười!
Bạch An run vì sợ nhưng cố nói không sợ, tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên bên ngoài, tiếng kêu
thảm thiết và tiếng súng lại dọa bé không nói thàn lời, bàn tay lạnh lẽo kia che kín tai bé.
“Đừng sợ.” Thi Ân nhỏ giọng nói bên tai bé, “Ba bé là người đàn ông lợi hại nhất thế giới, anh ấy
sẽ bảo vệ chúng ta thật tốt.”
Bạch An ngẩng đầu nhìn cô, cô có đôi mắt đen và lông mi dài, cô đang cúi đầu nhìn bé trông không
giống người xấu tí nào.
Thi Ân vốn chẳng lo lắng tí nào, cô vừa liếc trộm bảy tám tên đàn ông ngoài kia, họ là đám người
qua đường thấp kém, Dịch Nhiên đánh bọn họ rất dễ dàng nhưng một tiếng pháo bắn ở bên ngoài vang
lên khiến mặt đất run rẩy, chân của cô và Bạch Ân tê dại, tro bụi rơi xuống không ngừng, cô ngạc
nhiên trong lòng, chuyện gì xảy ra? Sao lại dùng pháo đạn rồi?
Dịch Nhiên có sao không? Cô nhìn cánh cửa sắt chằm chằm, suy nghĩ có nên ra ngoài giúp Dịch Nhiên
không thì không nghe thấy tiếng pháo nữa.
Khoảng mười phút sau bên ngoài trở nên yên ắng, có người mạnh mẽ kéo khóa bên ngoài, mở cửa ra.
Bên ngoài là mùi pháo súng xen lẫn với mùi máu tanh, cô và Bạch An ngẩng đầu thì thấy Dịch Nhiên
dính đầy máu trên người, mặt anh bị đâm một vết thương, trên áo cũng toàn là máu nhưng chẳng biết
là máu anh hay máu người khác, có điều cô thấy được bàn tay cầm súng của anh đang chảy máu.
Dịch Nhiên nhìn cô thì thấy cô đang ôm Bạch An ngồi chổm hổm bên trong, hai người cùng nhau ngẩng
đầu nhìn anh giống như hai con chim nhỏ đang run lẩy bẩy trong tổ.
“Ra đi.” Dịch Nhiên đưa tay kéo Bạch An trong lòng cô ra, một tay ôm bé một tay cầm súng kéo cổ tay
cô lại, “Chỗ này không thể ở lại nữa, đi theo tôi.”
Lòng bàn tay anh dính đầy máu, Thi Ân bị anh kéo ra ngoài.
Kho hàng bừa bộn vô cùng, mặt tường bị sập một nửa, trên đất là thi thể dính đạn, ngoài cửa còn có
thi thể đang cầm pháo.
Dịch Nhiên kéo bọn họ ra khỏi nhà kho, đem một lớn một nhỏ nhét vào trong xe rồi mở máy lái xe đi.
Bạch An sợ tới mức ngồi cạnh anh không dám khóc, viền mắt bé đỏ ứng, “Ba, ba đang chảy máu….”
Đâu chỉ đang chảy máu.
Dịch Nhiên không ngờ đám người kia còn mang theo súng gây mê, anh bị trúng súng gây mê nên không
chịu đựng được bao lâu, con đường trước mắt anh trở nên mơ hồ, suy nghĩ của anh cũng mơ màng, anh
dừng xe lại, cố gắng dùng chút tỉnh táo cuối cùng kéo Thi Ân xuống xe.
Thi Ân bị anh kéo xuống lảo đảo, chân hơi quỳ dưới đất thì bị súng chỉa vào trán cô, cô ngẩng đầu
nhìn đôi mắt giãy dụa và tức giận của Dịch Nhiên.
Bạch An khóc lóc chạy xuống xe, ôm lấy chân Dịch Nhiên, sợ hãi nói, “Ba đừng như vậy… Đừng giết chị
gái này, chị ấy không xấu…”
Đáng chết, anh sắp không chịu được rồi, tổ chức thợ săn kia sắp đuổi đến rồi, anh sợ không thể bảo
vệ được đứa bé này, đám người kia có thể làm mọi thứ vì tiền, nếu nữ đế rơi vào tay họ…
“Tôi rất muốn bắn chết cô.” Bàn tay Dịch Nhiên cầm súng hơi run, anh nhìn cô tức giận nói, “Cô đã
phá hủy một người có tương lai khi người đấy còn sống, phá hủy mọi thứ của người đấy….
Nhưng cô bảo
cô không nhớ gì cả, không phải cô không nhớ thì những chuyện ác cô làm sẽ không xảy ra!”
Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay anh run lên, viền mắt ửng đỏ, anh gằn từng chữ với cô, “Người
như cô không xứng với tình yêu của bất kỳ ai cả.”
Anh khom người bế Bạch An lên rồi nhét vào lòng cô, yếu ớt nói, “Mang thằng bé đi đi, đừng để thằng
bé rơi vào tay đám người tổ chức thợ săn tiền thưởng kia, thằng bé là con cô.”
Thi Ân và Bạch An bối rối ngẩn người.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới cảnh tượng mẹ con nhận nhau sẽ xảy ra trong tình huống này! Bởi vì làm
nhiệm vụ lúc kiểm tra kia thất bại nên nội dung kịch bản bị trệch đường ray không đoán trước được,
hoàn toàn đi theo con đường… khó tin.
“Ba!” Bạch An khóc lóc chạy về phía anh, ôm chân anh khóc, “Ba nói bậy….
Con, con không phải không
có mẹ à? Ba muốn đi đâu? Ba không cần con nữa à?”
Dịch Nhiên ngồi xổm xuống xoa đầu bé, dùng bàn tay không dính máu lau nước mắt cho bé rồi nhét súng
vào tay bé, nhỏ giọng nói, “Không được khóc, bảo vệ mình thật tốt vào, ba… không phải không cần
con.” Dịch Nhiên sờ nhẹ trán bé, ôm bé rồi nói nhỏ bên tai, “Đi chung với cô ta, đợi ba giải quyết
mọi chuyện xong sẽ đi tìm con, ngoan.” Anh quay đầu đẩy Bạch An vào lòng Thi Ân một cái, xoay người
định lên xe thì hơi lảo đảo.
Anh không chịu được mà hôn mê rồi sao?
Thi Ân thấy anh sắp ngã thì vội đứng dậy đưa tay giữ lấy anh, anh ngã vào trong lòng cô, Thi Ân
nghe thấy câu nỉ non cuối cùng của anh, “Mau cút…” Thi Ân nghe thấy tiếng xe vang lên từ xa, cứ
như… có rất nhiều xe bọc thép đi tới phía nhà kho.
Cô đột nhiên hiểu tại sao Dịch Nhiên muốn thả cô lại còn nói Bạch An là con trai của cô, vì anh
biết mình không thể bảo vệ Bạch An và cô được nên mới giao tạm bé con cho cô, anh muốn giải quyết
đám người kia rồi mới quay lại tìm mẹ con cô đúng không?
Nhưng chút yêu thương và tức giận lúc nãy của anh… rất thật, cô thậm chí còn có chút hổ thẹn và
trìu mến cứ như cô là tên cặn bã kia.
Đắc Kỷ trong hệ thống sợ ngây người: “Trâu lắm, cô chủ và Dịch Nhiên lại trùng nhiệm vụ rồi, lần
nào nội dung kịch bản cũng chệch hướng làm lòng tôi….
Sao nhận mẹ nhận con nhanh thế?”
Tengu: “Trò này của Dịch Nhiên không tồi, cậu ta đang tính kế hiệu trưởng, cô hỏi xem bây giờ hiệu
trưởng có áy náy không, có đau lòng không? Nếu như nữ đế thật bị cậu ta bắt đến rồi che chở như
vậy, rõ ràng hận như thế tủi thân đến vậy nhưng không nỡ giết nữ đế, còn giao con trai cho nữ đế
khi sắp chết, bản thân thì tự tìm đường chết để cứu họ, tôi không tin nữ đế không động lòng, đợi nữ
đế nhớ đến chuyện mình làm tổn thương người đàn ông này thì sẽ để ý và áy náy vô cùng, lại có thêm
thằng con ghẻ nên chuyện nữ đế động lòng rồi theo đuổi cậu ta là chuyện thời gian thôi.”
Đắc Kỷ: “… Má ơi, Tengu thông mnh thật! Phân tích… rất chuẩn.” Ivan: “Ân Ân, có cần chú sang đón
con không?”
Thi Ân nhìn Dịch Nhiên đang hôn mê trong lòng, cô cảm thấy Tengu nghĩ nhiều rồi… Tên ngốc này chỉ
muốn bảo vệ cậu nhóc này mà thôi?
Bạch An sợ hãi ôm Dịch Nhiên khóc lên.
“Lên xe.” Thi Ân đỡ Dịch Nhiên lên xe, sau đó nhét Bạch An ngồi cạnh anh rồi cô ngồi vào chỗ điều
khiển.
Bạch An nhìn cô với đôi mắt đẫm lệ, bé không biết nên nói gì với cô mà chỉ ôm Dịch Nhiên rồi để đầu
anh vào lòng bé, tội nghiệp nói, “Chúng ta… Chúng ta có thể đi bệnh viện để cứu ba trước không?”
“Đương nhiên có thể.” Thi Ân quay đầu xe, đạp ga chạy lại nhà kho, cô nói với Bạch An, “Nhưng trước
khi đi bệnh viện thì phải giải quyết người xấu giúp ba bé đã.” Đám người này tưởng Bạch Vũ không có
chỗ dựa để họ đuổi giết à?
Cô dừng xe cách nhà kho không xa rồi nói với bé con, “Ngoan ngoãn ngồi trong xe chăm ba bé, tôi sẽ
về ngay, đừng mở cửa cho người lạ.”
Bạch An nhìn cô gật đầu, lo lắng hỏi, “Chị, chị đi đâu thế? Trong đó có nhiều người xấu lắm không?
Chị đi sẽ nguy hiểm lắm…”
Thi Ân sờ mặt bé, “Ba bé không thể bị ăn hiếp như vậy được đúng không? Yên tâm.” Cô mở cửa xe đi
xuống rồi khóa cửa lại, liếc mắt nhìn ba chiếc xe bọc thép trước nhà kho, người đã ở trong đấy hết
rồi, xem ra định giết người diệt khẩu.
Ivan trong hệ thống nói: “Ân Ân đừng kích động, một mình đi vào rất nguy hiểm, chú mang người tới
ngay.”
Thi Ân: “Không cần, tôi không gặp nguy được đâu, người gặp nguy hiểm là họ.”
Thi Ân lựa chọn kỹ năng tóc đen của Sadako và xúc tu trong hệ thống rồi dùng cùng lúc.
====================
Kho hàng đột nhiên tối lại, người bên trong chỉ thấy vách tường bị sập bị cái gì đó chặn lại khiến
cả phòng tối om.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Có người lùi về sau khi thấy thứ đấy, “Mịa – nó! Là tóc! Còn đang dịch
chuyển nữa!”
“Tên nhóc cậu xem phim kinh dị nhiều rồi đấy.” Có người không tin định cầm súng bắn để ra ngoài thì
có người đi từ ngoài vào, cô đứng trước bậc thang.
Người phía trước thấy cô thì lùi về sau, nhỏ giọng nói với thủ lĩnh, “Là nữ đế, chúng ta có cần…”
“Mày là thủ lĩnh của bọn nó à?” Thi Ân đứng từ trên cao nhìn thủ lĩnh xăm hình trên mặt.
“Là tôi.” Thủ lĩnh vội nói, “Em gái nhỏ đến từ đâu thế? Chưa từng thấy, là tình nhân của Bạch Vũ à?
Mau trói cô ta lại mang về!”
Mọi người sửng sờ phản ứng lại, công khai bắt nữ đế sẽ bị trảm cả nhà nhưng bọn họ có thể giả ngu,
bắt nữ đế thì muốn gì chả có? Nhưng họ thấy cô đứng đấy cười, nghiêng đầu ngoắc tay với thủ lĩnh,
“Thủ lĩnh không tự tay bắt tôi à? Lại đây nào.”
Thủ lĩnh bị cô cười mơ hồ, cô gái này thật sự quá đẹp, vừa ngây ngô lại quyến rũ, trông còn đẹp hơn
cả trên TV, gã vuốt cằm híp mắt cầm súng đi qua, vừa đi được hai bước thì hai cái xúc tu xuất hiện
sau lưng cô như hai con rắn bay đến bắt lấy cổ gã rồi kéo gã qua —
“Thủ lĩnh!” Bọn họ giật mình đang định đi tới thì thấy xúc tu đã kéo thủ lĩnh tới trước mặt nữ đế,
nữ đế cầm cổ gã xoay người ném vào phía cửa sắt cái rầm, không biết làm sao mà thủ lĩnh bị xúc tu
xanh quấn thành một đoàn — bọn họ chỉ nghe thấy tiếng thét thảm của thủ lĩnh sau đó thủ lĩnh của họ
biến mất.
Mà nữ đế quay đầu lại, liếm môi nhìn họ lầm bầm, “Khó ăn ghê.”
Mọi người ngạc nhiên, há mồm trợn mắt không kịp hoàn hồn, thủ lĩnh, thủ lĩnh bị nữ đế ăn, ăn, ăn?
Cô đảo mắt nhìn sang họ, “Ai là phó thủ lĩnh?” “A a a!”
==================
Tiếng kêu thảm thiết trong kho hàng vang lên làm Bạch An ngoài xe sợ hãi, bé ôm chặt đầu Dịch Nhiên
rồi nhìn ra ngoài cẩn thận, không biết… chị gái
kia thế nào rồi? Chị ấy có bị kẻ xấu ăn hiếp không, bên trong có vẻ rất thảm… làm sao giờ?
Bé gấp đến mức chảy nước mắt xuống, đau khổ nhìn cha đang hôn mê, do bé còn nhỏ, nếu bé lớn như cha
cũng lợi hại như ông thì bé đã có thể bảo vệ cha và chị gái kia rồi…
“Tại sao bé khóc?” Cửa đột nhiên có người mở ra rồi hỏi bé làm bé nhảy dựng lên, bé vội lau sạch
nước mắt rồi ngẩng đầu thì thấy là chị gái kia! Chị đã quay lại mà không có vết thương nào! Không
bị thương mà còn rất vui nữa!
Thi Ân ngồi vào xe đóng cửa lại, liếc mắt nhìn bé, “Khóc vì lo cho tôi à?” Bạch An đỏ mắt nhìn cô
sau đó cuống quít cúi đầu, hơi gật đầu, “Bọn họ xấu lắm…”
Ôi trời, đứa bé này thẳng thắn hơn Dịch Nhiên nhiều.
“Ngoan lắm.” Thi Ân quay đầu nhéo má bé, đưa một món đồ cho bé, “Lúc tối chắc chưa ăn no đâu ha,
cho bé ăn nè.”
Là một túi chân gà mật ong để trong túi chân không, cô kiếm được từ trong người đám người kia,
trong đó còn mấy cây kẹo que, đám người kia ấu trĩ thật.
Thi Ân ngậm cây kẹo vào miệng rồi đưa cho bé cây khác, “Ba bé ăn kẹo không?”
Bạch An nhìn kẹo lắc đầu, không dám nhận.
“Không có gì, bé ăn lén thôi, không nói cho ba bé là được.” Thi Ân ném cho bé, “Thừa dịp ba bé đang
hôn mê.”
Bạch An nhận cây kẹo rồi nhỏ giọng hỏi cô, “Vị gì thế ạ?” “Hình như là vị đào.” Thi Ân cảm thấy đây
là vị đào.
Bạch An cẩn thận cầm kẹo nhỏ giọng nói, “Em thích vị đào nhất.” Thi Ân nhìn bé qua gương hơi cười
một chút, đứa bé này ngoan thật.
Hai người ngậm kẹo trong xe, cô lái xe trong màn đêm mịt mờ đi thẳng vào trung tâm thành phố.
Đắc Kỷ trong hệ thống sợ hãi hỏi cô, “Cô chủ ăn đám người kia hết thế à? Không giữ lại ai hết hả?
Cô… không kén ăn tí nào.”
Tengu: “Khẩu vị kinh người… Cô đạt được kỹ năng gì thế?”
Thi Ân mở hệ thống ra nhìn một cái, “Một ít kỹ năng lung tung thôi, bắn súng đánh lộn gì ấy, rồi
cái gì mà bắn pháo… Giá trị vũ lực tăng 1000.” Đắc Kỷ: “Đương nhiên rồi, một người 100 điểm, cô chủ
ăn cũng tầm mười người…”
Ivan bất đắc dĩ nói, “Ân Ân, ăn thịt người… là không đúng, mặc dù họ không phải là người trong thế
giới nguyên bản, nhưng… con ăn không thấy buồn nôn à?”
Thi Ân: “Cũng không có, ngon hơn cậu nhóc Sadako kia.” Ivan: “…”
Tengu: “Hahaha, tôi có chút thích hiệu trưởng rồi đấy.”
Đắc Kỷ: “Cô chủ đáng sợ vãi, cô như thế… Cùng Kỳ có được không vậy?” Ivan: “Không được nói như
thế.”
==================
Ivan mang người đợi ở cửa đón cô rồi đưa ba người mặc đồ chật vật đi vào trong xe đặc chủng hoàng
gia đi tới cung điện.
Bạch An lo lắng không thôi, bé ôm Dịch Nhiên suốt đường đi không buông tay, đến cung điện vẫn không
buông tay mà cảnh giác như con sư tử nhỏ, sau đó bé nghe Thi Ân bảo để bác sĩ tới xem bệnh mới chịu
thả.
Dịch Nhiên chỉ bị thương ngoài da, hôn mê là do bị trúng thuốc mê, bác sĩ xử lý vết thương cho anh
xong thì bảo để anh nghỉ ngơi một lát là được.
Dằn vặt đến nửa đêm, Bạch An vẫn nằm tay Dịch Nhiên nằm nhoài lên giường anh không rời, sau đó bé
ngủ thiếp đi trên giường.
Thi Ân cẩn thận ôm bé lên sofa gần đấy, đắp chăn cho bé rồi hỏi bác sĩ lúc nào Dịch Nhiên tỉnh dậy,
đợi một lát lại đứng ngoài chờ với Ivan đợi đúng giờ thì diễn kịch —-
Dịch Nhiên trong phòng vừa mơ màng tỉnh dậy thì nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, giọng nói cố ý nhỏ
lại, một giọng nữ vang lên, “Anh ta là ai? Có
phải tôi và anh ta có chuyện gì không?” Giọng kia là nữ đế.
Anh đột nhiên ngồi bật dậy, xác nhận có Bạch An gần đấy rồi nghe thủ tướng đáp, “Ba năm trước bệ hạ
bị thương đã quên một ít chuyện, chẳng qua bác sĩ bảo ngài sẽ khôi phục từ từ, chuyện này… tôi
không muốn nói cho ngài tí nào, thật ra lúc trước ngài và cậu ta có quen biết, không chỉ quen biết
mà cậu ta còn là… người tình của ngài.”
Dịch Nhiên ngồi trên giường mơ màng nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, mày anh cau lại, cô gái kia…
quên Bạch Vũ thật.
Anh thấy chủ nhiệm lớp gửi rất nhiều tin nhắn trong hệ thống, từ thán phục anh lộ tấm bài tẩy Bạch
An sớm, rồi hỏi anh tính hành cặn bã kiểu gì, hành một cặn bã mất trí nhớ sao sảng khoái được…
Dịch Nhiên không thoải mái vùi đầu vào trong tay trả lời ông, “Mất trí nhớ mới tốt, tôi sẽ lấy lại
những thứ Bạch Vũ mất đi.”
Chủ nhiệm lớp: “Cậu chắc không? Loại người không yêu đương như cậu… dám mạnh mồm thế à?”
Dịch Nhiên khịt mũi xem thường, “Ai bảo tôi chưa từng yêu đương? Yêu thầm không tính là yêu à?”
Chủ nhiệm lớp: “…”
Anh liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, trời sáng rồi…
Nữ đế ở ngoài nói, “Trước đừng nói cho Bạch Vũ biết chuyện tôi mất trí nhớ, tôi nghĩ… đợi khi tôi
nhớ lại rồi cẩn thận giải quyết chuyện này.” “Vâng.” Thủ tướng đáp, “Chuyện gian dối trong thi cử
thì sao?”
“Cắt đi tư cách gia nhập học viện Quân Hoàng của Đằng Phi, bảo ông nội cậu ta mang cậu ta về dạy
lại.” Nữ đế lanh giọng, “Còn tổ chức thợ săn kia nữa, dẫn người đi tra rõ, nên bắt thì bắt hết, nên
chết thì giết sạch.”
“Vâng, bệ hạ.” Thủ tướng lại hỏi, “Thế Bạch Vũ thì sao? Ngài định…” Tiếng nói chuyện bên ngoài dừng
lại, nữ đế im lặng một lát rồi hỏi, “Anh ta tỉnh chưa?”
Sau đó cô và thủ tướng đẩy cửa đi vào, Dịch Nhiên lẻn từ trên giường đi xuống cạnh sofa của Bạch
An, nhìn nữ đế cảnh giác.
“Đừng làm ồn.” Thi Ân đưa ngón tay để lên mói nói nhỏ với anh, “Tối qua cậu bé bảo vệ anh cả tối
không ngủ, mới ngủ một lát thôi.”
“Bớt dùng trò này.” Dịch Nhiên nhỏ going nói, “Cô bắt tôi về định chơi trò gì?”
Thi Ân nhìn Bạch An đang ngủ sau, cau mày cười với Dịch Nhiên, “Mang giày vào, mặc áo khoác rồi đi
theo tôi, có đồ muốn cho anh.”
Dịch Nhiên cau mày nhìn cô nghi ngờ, có đồ gì? Cô đang định chơi trò gì đấy?
Anh không sợ nữ đế sẽ làm Bạch An bị thương, có lẽ cô đã kiểm tra cậu bé là con của cô rồi nếu
không cô đã thừa dịp anh hôn mê mà đem thằng bé đi truyền máu cho ánh trăng sáng nhà cô rồi đấy.
Dịch Nhiên mặc áo khoác mang giày rồi đi ra ngoài với cô, anh muốn xem tên cặn bã này định làm trò
gì.
Thi Ân đưa vào trong phòng sách, chỉ món đồ trên bàn nói, “Tặng cho anh.”
Dịch Nhiên nhìn sang thì thấy một bộ đồng phục học sinh của học viện Quân Hoàng và huy chương chứng
minh nhập học để trên bàn hỏi, “Cô có ý gì?”
Thi Ân quay đầu nhìn anh, “Anh tên là Bạch Vũ nhỉ? Đã từng là học viên xuất sắc nhất của Quân
Hoàng, tiếc là… vì tôi nên đã hủy đi tương lai và giấc mộng của anh, tôi xin lỗi vì những chuyện
tôi… đã quên mất, bây giờ tôi không muốn giải thích gì cả, đợi tôi nhớ lại rồi tính chúng một lượt
được không?” Tay cô chỉ vào bộ đồng phục, “Anh yên tâm, đây không phải đền bù gì cả, tôi là người
thống lĩnh đế quốc này, đây chỉ là tiếc hận của tôi dành cho tinh anh ưu tú mà thôi.”
Cô nhìn Dịch Nhiên thành khẩn, “Tôi thấy ghi chép về bài thi anh thi giúp Đằng Phi, còn tự mình
đánh nhau với anh một lần, còn xem anh một mình đấu với một đám người của tổ chức thợ săn.
Tôi cứu
anh về không phải vì chuyện tình cảm nam nữ mà anh rất giỏi, người giỏi như anh không nên làm mấy
nhiệm vụ trẻ con dưới lòng đất kia, rất lãng phí.”
Dịch Nhiên đút tay vào túi ra vẻ tôi biết hết rồi, “Nên cô hi vọng tôi quay lại học viên Quân Hoàng
lần nữa để dốc sức phục vụ đế quốc của cô? Thành người nối nghiệp cho tướng quân Bạch Lâm à?”
“Không.” Thi Ân cười nhẹ với anh, “Tôi hi vọng anh vượt qua anh ấy.”
Dịch Nhiên thả lỏng đôi mày, cô nói, “Anh sẽ trở thành lãnh tụ có sức chiến đấu mạnh hơn anh ấy,
tôi tin tưởng ánh mắt của mình.
Cho nên tôi hi vọng cho dù cuộc đời của anh đã bị tôi phá hủy thì
bây giờ có thể làm lại, đừng từ bỏ giấc mộng của mình.”
Cô nở nụ cười khiêu khích anh, “Nếu như anh hận tôi thì anh hẳn phải trở thành người đứng trên
đỉnh, trở thành kẻ đủ năng lực trả thù tôi, đánh ngã lãnh tụ xấu xa như tôi.” Cô đưa tay cầm quyền
trượng của quân vương trên bàn sạch đập vào lòng bàn tay, “Đế quốc của tôi ở đây, có bản lãnh thì
tới cướp đi mọi thứ để tôi mất mọi thứ, cái này phải xem anh rồi.”
Dịch Nhiên nhìn cô rồi nhìn quyền trượng trên tay cô, trong lòng anh nổi máu chinh phục, lúc nữ đế
cặn bã này khóc sẽ thế nào? Anh chưa bao giờ thấy cô khóc trong ký ức Bạch Vũ cả.
“A, đúng rồi.” Cô thả quyền trượng xuống rồi đi tới cạnh cửa sổ, vẫy tay với anh, “Có thứ cần cho
anh.”
Dịch Nhiên nghiêm mặt đi qua, cô nhấc cằm ra ngoài cửa sổ, Dịch Nhiên nhìn sang thì thấy một đợt
diễn tập trong cung điện đối diện, ở đó có một giáp máy đen kịt đậu ở giữa giống như con sư tử đang
ngủ say.
Cô ấn chìa khóa trong tay xuống, bộ giáp máy kia động đậy, đôi mắt đỏ mở ra.
“Nó là giáp máy của tôi.” Thi Ân đưa chìa khóa ném vào tay anh, “Bây giờ nó thuộc về anh.”
Dịch Nhiên cầm lấy chìa khóa, sững sờ hỏi cô, “Tại sao?” Cái này không giống với nội dung kịch bản,
cô không yêu cầu anh và Bạch An hi sinh mình
để truyền máu cho Bạch Lâm, cô cũng không giải thích cho mình, cô khi mất trí nhớ không giống như
cô trong nguyên tác tí nào…
Thi Ân nhìn giáp máy ngoài cửa sổ cười khổ, “Tôi thấy được giáp máy đang chỉnh sửa của anh trong
nhà kho.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, gió sớm thổi mái tóc cô đung đứa, ánh nắng chiếu lên tóc cô làm
cô giống như cây đào xù lông, cô cười nói, “Lúc anh dùng súng chỉa vào tôi có nói, tôi hủy cả đời
của anh… Không biết sao tôi có chút đau lòng, anh cứ xem như là hội chứng Stockholm đi.” Cô đỡ bệ
cửa sổ rồi dán sát vào, nói nhỏ, “Muốn lấy lòng anh.”
Dịch Nhiên lùi về sau nửa bước.
Chủ nhiệm trong hệ thống sợ ngây người, “Trời ạ? Không phải, đang tán cậu thật à? Gặp quỷ…”
Dịch Nhiên cúi đầu nhìn cô, nói nhỏ, “Tôi sẽ đánh bại cô, không cần lấy lòng tôi.”.