Nỗi sợ hãi tâm lý được giải phóng bớt, cô lau sạch những giọt lệ đang còn đọng lại ấy. Ngẩng mặt nhìn cậu nở rộ nụ cười tỏa nắng.
—Cảm ơn anh vì tất cả mọi thứ. Em thật hạnh phúc khi may mắn có được người anh trai như anh.
—Anh cũng thật may mắn khi có đứa em gái dễ thương như Sarami. Thôi, chúng ta cùng về nhà nào, trời sắp tối rồi.
Buông đôi tay ôm chặt lấy Tsukasai từ nãy giờ, dịu hai con mắt khô rát của mình cười mỉm, rồi gật đầu đồng ý thay thế cho lời nói.
—Như vậy mới đúng là em gái của anh thường ngày chứ.
Cả hai người bọn họ bắt đầu cùng nhau vui vẻ đi tiếp tục đoạn đường dài còn lại phía trước để về nhà. Những chuyện tồi tệ đã xảy ra hôm nay hệt như bong bóng xà phòng nổ tung trong không khí và biến mất khỏi tâm trí Sarami, tận hưởng trọn vẹn một buổi tối an nhàn giống mọi ngày. Đối với Tsukasai thì hôm nay, quảng thời gian ấy sẽ trôi qua rất nhanh rồi phải nhấn thân vô cái nhiệm vụ thăm dò tình hình kẻ địch, bởi chính tay Kirogaya Mizugari giao cho mình thực hiện khi màn đêm bao phủ cả thành phố, tùy rằng thời điểm xuất phát chưa xác định rõ ràng, nhưng cậu vẫn còn dư giả đến mấy tiếng đồng hồ mà thư giãn tinh thần, giảm căng thẳng trước lúc đấy.
Trong lúc chờ đợi em gái mình tắm xong. Tsukasai soạn các thứ đã mua ở tiệm siêu thị tiện lợi từ trong cái túi nylon mỏng kia, lựa mấy món thực phẩm không bảo quản bên ngoài được cho vào tủ lạnh, thì tự dưng cậu chợt nhớ ra một chuyện nào đấy, lập tức mở chiếc tủ gỗ nhỏ màu nâu nhạt lấy ra một chai sữa tắm loại Sarami yêu thích.
Nhân tiện là Tsukasai rất ghét bị em gái sai vặt, vì bản chất lười biếng của mình khi ở nhà.
—Nè Sarami, chai sữa tắm trong phòng tắm hết rồi. Anh đem vô cái mới cho em đây.
Cứ tưởng cô đã ở bên trong phòng tắm, đang kì cọ vệ sinh cơ thể đúng như suy nghĩ, không ngờ lại trái ngược hoàn toàn. Sarami vươn hai cánh tay ra sau lưng chuẩn bị cởϊ áσ ngực vô tình làm chúng căn tròn hơn nhiều lần so với bình thường, để lộ gần như đến 90% da thịt của mình và có vài giọt mồ hôi chảy dọc trên làn da trắng trẻo, mịn màng. Một cảnh tượng cực kỳ phản cảm đập vào tầm nhìn của cậu.
Vừa mới nghe thấy Tsukasai đang đứng trước cửa gọi tên mình, Sarami lập tức bặm môi lại, từ cổ đổ lên đột nhiên đột đỏ ửng. Một giây sau sắc mặt cô thể hiện sự giận dữ, hét to "Kyaáá" và những vật dụng xung quanh được nhấc bổng lên không trung dễ dàng nhờ năng lực khống vật của mình, toàn bộ các thứ ấy hiện đang nhắm vào cậu anh trai, sẵn sàng bay tới bất cứ lúc nào.
—Công nhận cơ thể của em phát triển nhanh quá nhỉ. Hahahaha
"Mình tiêu thiệt rồi"
Sarami xấu hổ quát mắng cậu bằng âm lượng tối đa, đồng thời dùng sức mạnh của mình ném hết tất cả những vật dụng xung quanh cô.
—Anh hai là đồ biếи ŧɦái bệnh hoạn!!!!.
—Anh xin lỗi!!!.
Không thề muốn dính thương tích vào lúc này, nhất là chuẩn bị ăn tối nên Tsukasai vội vã đóng ầm cánh cửa lại, mặc kệ nó sẽ tan nát như thế nào. Dậm chân, chạy hềt tốc lực vọt ra xa phạm vi nguy hiểm, tránh khỏi tình trạng cô sẽ chọi thêm nhiều vật có trọng lượng nặng hơn, ví dụ là cái máy giặt ở trong đấy.
Dựa lưng vào vách tường thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại ngó xem cánh cửa phòng tắm còn có cái gì phóng ra nữa không. Bất ngờ hình ảnh cơ thể ngọc ngà của Sarami lúc nãy, vẫn còn lảng vảng trong tâm trí cậu, lắc đầu quầy quậy cố gắng quên đi và thay vào đấy suy nghĩ khác bằng cách tự nhủ với mình là...
—"Mình Không Phải là siscon. Mình không có hứng thú Sarami."
Tsukasai dùng đôi bàn tay mình tát nhẹ vài cái vào hai bên má, khiến chúng hơi chút xíu sưng đỏ. Để bình tĩnh lại, rồi quyết định quay về căn bếp nhỏ của cậu chuẩn bị nguyên liệu nấu món mà cô em gái đã yêu cầu qua điện thoại vào tối hôm nay.
—Được rồi.
Đa số phái nữ thường rất thích việc chăm chút cơ thể mảnh mai của mình trong bồn tắm, nên là mất đến tận 45 phút Sarami mới chịu bước ra khỏi buồng tắm và mặc bộ trang phục thể thao thoáng mát. Ngồi đợi buổi tối được dọn ra, trên chiếc ghế gỗ cạnh bàn ăn cùng chất liệu.
Khoảng thời gian cô ở trong phòng tắm thì Tsukasai đã chế biến thực phẩm xong xuôi rồi, chỉ còn việc bỏ hai miếng thịt băm có hình dạng tròn trịa mà cậu nhàu nặn, trộn đều gia vị cùng trứng gà cho chúng kết dính lại với nhau từ nãy giờ lên cái chảo dầu nóng phi với tỏi nằm trên bếp lửa. Tạo ra tiếng xì xèo và dầu mỡ bắn tung tóe, tỏa mùi hương thơm đậm đà kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự thèm ăn của những người ngửi thấy. Mặt bên kia miếng thịt chuyển dần sang màu nâu đỏ, cậu dùng chiếc xẻng hất tung chúng lên không lật lại phía khác, bảo đảm nó chính đều.
Khi Món ăn được xem là hoàn thành. Tsukasai đưa miếng thịt Hamburger từ chảo nóng đặt lên hai chiếc dĩa sứ trắng, trang trí bằng các lá xà lách với mấy lát cà chua mỏng nhìn rất bắt mắt rồi đem tới bàn ăn.
Không kìm chế nổi cơn đói trước món ăn hấp dẫn ấy. Sarami mở nắp nồi cơm ra khói bốc lên ào ạt, bới cho mình và cậu anh trai chén cơm cùng vẻ mặt vui vẻ.
—Anh không định đi tắm sau. Em chuẩn bị nước nóng cho anh rồi đấy.
Kéo chiếc ghế ra khỏi bàn và ngồi xuống.
—Ăn tối xong anh sẽ tắm, cảm ơn em
Nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu bằng loại sát khí đáng sợ nào đó, mà chỉ có mỗi Tsukasai cảm nhận được.
—Lần sau anh còn làm thế nữa, thì em sẽ cho cái máy giặt đè lên người anh đấy hoặc em ném anh ra ngoài đường!!!.
Cầm chén cơm lên, ráng nở nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt sợ sệt của mình.
—Anh biết rồi!
Sarami cầm lấy đôi đũa nhẹ nhàng cắt miếng thịt có đường kính tầm 10 hoặc 12 cm ra một phần nhỏ đưa vào miệng thưởng thức tác phẩm tuyệt hảo của anh trai mình. Hương vị đậm đà lan tỏa khắp đầu lưỡi và khi cắn phát thứ nhất, nước thịt ngọt lịm chảy ra, khiến biểu cảm mãn nguyện hiện rõ ràng trên gương mặt cô và đến nổi phải thốt lên...
—Ngon quá đi!. Tay nghề của anh không khác gì đầu bếp 5 sao.
Đang tận hưởng thành quả của mình. Tsukasai vội trả lời, nuốt trộng miếng thịt còn nhai chưa kĩ xuống cổ họng, lọt thẳng tới dạ dày.
—Em đã bao giờ ăn ở nhà hàng 5 sao chưa mà đã phán như thánh vậy.
Khéo léo từ chối lời khen ngợi về tài năng nấu nướng của mình từ em gái. Vì Tsukasai thừa biết là trình độ cậu còn kém xa nhiều so với những đầu bếp tài ba đầy kinh nghiệm già dặn đấy.
Sarami tự tin khẳng định lại, cười mỉm
—Chưa. Nhưng đối với em đồ ăn của anh hai nấu là ngon nhất.
Nghe vậy, Tsukasai vui vẻ nở nhỏ nụ cười.
—Chỉ giỏi nịnh bợ.
Đôi má hồng hào của cô phồng lên, tỏa ra giận hờn trước lời chế giễu đó. Gắp miếng thịt thứ hai đưa vô miệng, quay sang nhìn chỗ khác và cất lên giọng điệu giống trẻ con.
—Em đâu có nịnh bợ, em nói thiệt mà.
Tsukasai hé môi cười khúc khích.
—Anh chọc em thôi, không cần giận như thế đâu.
—Hứ. Không chơi với anh nữa.
—Đừng giận mà, anh có mua bánh Bamukuchen mà em thích, cất trong tủ lạnh đấy.
Giữ nguyên tư thế giận dỗi đó, liếc cậu bằng đôi ngươi xanh biếc, lấp lánh như viên đá quý với nét mặt đầy nghi ngờ, không tin vào những lời dụ dỗ con nít ấy.