—Alo. Tôi muốn thông báo ở đây có một vụ án mạng.
Bên kia đầu dây điện thoại vừa nghe thấy hai cụm từ "Án Mạng" thì vang lên giọng điệu vội vã, nhưng đầy nghiêm chỉnh.
—Vậy hiện tại anh đang ở đâu ?. Chúng tôi sẽ tới ngay.
—Quận Hachi, trong một con hẻm nhỏ gần siêu thị tiện lợi.
Câu trả lời ngắn gọn, nội dung không thề nói địa điểm rõ ràng vậy mà cảnh sát an ninh vẫn dư sức xác định được vị trí của người gọi tới bắt nguồn từ đâu. Nhờ vệ tinh phóng ra ngoài vũ trụ bay theo đường quỹ đạo xung quanh Trái Đất kết nối với thiết bị công nghệ tìm kiếm GPS tiên tiến nhất trên thế giới chỉ có mỗi thành phố nhân tạo Ariyama sở hữu và tất cả đồn cảnh sát bố trí khắp nơi các quận đều buộc phải có ít nhất một cái. Nhưng chuyện bọn họ vẫn phải đặt câu hỏi vô ích đấy là để làm đầy đủ quy trình thủ tục sơ sài.
Cùng lúc cảnh sát cực lực làm việc để tìm ra manh mối đều tra vụ án mạng này thì ba người đã có mặt ở đây đang bị lấy lời khai từ khẩu cung trong đó có Tsukasai và Sarami.
Một thanh tra viên mặc áo cam lê xám cầm trên tay một quyển sổ nhỏ ghi chép lại mọi thứ mà mình nhìn thấy hoặc nghe được, đi bên cạnh là một người đàn ông trung niên tầm khoảng 35 hay 36 tuổi có ria mép trên môi tỏa ra khí chất của vị sĩ quan cảnh sát tài ba. Tiến lại gần anh em nhà Konoma để hỏi vài câu liên quan đến vụ án.
Người đàn ông có ria mép ấy chìa ngón trỏ chỉ Sarami đang đứng kế bên cậu.
Nét mặt cô xanh xao pha lẫn sự mệt mỏi, cúi đầu xuống đất. Tại do phải chứng kiến thứ cảnh tượng khủng khiếp đấy.
Giọng điệu Tsukasai trở nên nghiêm túc trả lời câu hỏi ấy.
—Là em gái tôi. Tên Sarami
Đặt tay lên cằm nhìn chằm chằm vào hai người họ.
—Bộ đồng phục này là. Cô, cậu là học sinh của trường Hagume đúng không.
—Vâng. Đúng thế
Ánh mắt của người đàn ông này bỗng dưng sắc bén như muốn đâm xuyên qua mọi tâm địa của Tsukasai.
Nhưng thế vẫn chưa đủ khiến cậu phải rung sợ
—Trường Hagume ở Quận Nana, tại sao hai người lại đến đây.
Giơ chiếc bao in lông chứa những thứ đã mua trong siêu thị tiện lợi gần đây làm bằng chứng cho lời nói chuẩn bị thốt ra từ miệng chính mình.
Trong những lời đấy rõ rằng là đã bị cậu bẻ cong sự thật.
Vẻ nghi ngờ của người đàn ông trung niên đấy vẫn chưa biến mất mà còn ngược lại. Hiện chần chừ trên gương mặt.
Người thanh tra viên đang chăm chú ghi chép lại những gì mình nghe từ lời khai ngoài tội của Tsukasai vào quyển sổ tay với tốc độ viết ổn định, trong khi ông thám tử này đặt ra vài câu hỏi liên quan đến vụ án này. Cậu ta đột ngột dừng bút ho lên một tiếng vô tình phá vỡ bầu không khí căng thẳng ấy.
Đôi mắt dõi theo những dòng chữ mình đã viết lúc trước để tìm kiếm thông tin chi tiết nào đó.
—Theo khẩu cung của cô gái kia thì hai người chạy vào khi nghe thấy tiếng hét của cô ấy và trong thấy xác nạn nhân đúng không.
Tsukasai liếc qua người mới cất giọng hỏi mình.
—Đúng thế. Vậy chúng tôi về được chưa
Cậu thanh tra viên gãi đầu nhỏ tiếng cười với ông sĩ quan cảnh sát có ria mép trên môi, đang lấy từ trong túi áo khoác ra hộp thuốc lá rẻ tiền thường bán ở các tiệm tạp hóa, rút một điếu châm ngòi bằng chiếc bật lửa kim loại, rồi đưa lên miệng hút hơi thật sâu và nhả ra làng khói thuốc trắng mờ ảo, tỏa mùi hôi cực kì khó chịu vào không khí bay qua mũi những người xung quanh. Cùng vẻ mặt chán nản thở dài.
—Lời khai của cậu ta hoàn toàn khớp với cô gái kia.
—Được rồi. Cô, cậu về đi nếu có gì cần thiết chúng tôi sẽ hỏi thêm hai người.
Tsukasai nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô em gái đang bị nỗi sợ hãi chiếm giữ thể xác lẫn tinh thần, hiện rõ rệt trên gương mặt xinh xắn ấy. Dẫn Sarami rời khỏi con hẻm ra đường chính để về nhà.
Một hồi lâu sau đó.
Cậu cùng em gái mình đi được đoạn dài đến giữa thân cây cầu kết nối hai quận Nana và Hachi, cũng là nơi giao chiến với Beaker hạng S Motoru Kurumi mấy tiếng trước, những dấu tích cháy xém do tia điện tạo ra trên các thanh sắt, vết nứt nẻ ở mặt đường bê tông cốt thép cứng cáp vẫn còn nguyên vẹn chưa kịp phai mờ hay sửa lại.
Hình ảnh khủng khiếp của cô gái nữ sinh trung học bị gϊếŧ bằng cách tàn nhẫn, rồi nằm chết trong thùng rác kia lại hiện lên tâm trí Sarami khiến cho cô sợ hãi ôm chầm lấy cách tay phải anh trai mình đang vội sải bước.
Thấy thế Tsukasai ngừng chân không đi tiếp, quay ngược người ra sau đặt bàn tay còn lại lên vai cô em gái.
—Không sao đâu, có anh ở đây rồi mà.
Như được tiếng nói của cậu kéo ra khỏi vũng lầy, đầy rẫy ám ảnh kinh dị để về với thực tại. Ngẩng mặt nhìn Tsukasai, Cô buộc miệng hỏi.
—Công việc của anh luôn phải chứng kiến những thứ khủng khiếp đấy sao.
Lạnh lùng trả lời câu hỏi ấy
—Làm gì có
—Anh nói nói dối
Thẳng thừng phản bác câu trả lời ấy không chút khoan nhượng.
Tsukasai cố gắng cong đôi môi thành nụ cười trên khuôn mặt buồn bã của mình.
—Nếu anh nói thật thì em không được buồn nữa. Được không
Sarami im lặng gật đầu đồng ý với điều kiện đấy.
—Không chỉ có chứng kiến mà còn đã thực hiện trên nhiều người khác, bằng chính đôi đôi tay này đây. Nhưng lý do anh phải làm điều này là muốn bảo vệ em và mọi người xung quanh mình, cho dù việc mình làm có đúng hay sai chi nữa và anh mặc kệ cả việc bị mọi người ghét bỏ nhưng anh sẽ âm thầm bảo vệ. Vì trong những người đó có em, anh sẽ luôn luôn bên cạnh che chắn cho em, muốn em được hạnh phúc trong thế giới này.
—Nếu trong những người đó không có em thì sao ?
Cậu nở rộ nụ cười tự nhiên hết mức.
—Không!. NHẤT ĐỊNH, NHẤT ĐỊNH, NHẤT ĐỊNH... Phải có đứa em gái duy nhất của anh. Vì Sarami là tia nắng dẫn đường cho anh mà.
Tsukasai nhấn mạnh hai từ "Nhất định". Muốn thể hiện rằng mình không thể nào sống nổi khi thiếu sự tồn tại của đứa em gái mà mình đã hết lòng yêu thương.
Nghe được những lời lẽ thật lòng thẳng thắn đấy, Sarami hơi nghiêng đầu nhìn xuống đất với vẻ mặt buồn rầu cảm thấy mình quá vô dụng, lúc nào cũng để cho anh trai luôn phải ra sức bảo vệ và chăm sóc lo lắng cho mình. Đến cả việc nhà thường ngày mà làm cũng không xong, toàn gây rắc rối cho Tsukasai trong khi chỉ được mỗi một việc là làm con ngoan trò giỏi, đạt điểm số cao ở trường. Từ vô số dòng suy nghĩ tiêu cực đang chảy qua ấy, cô tự kết luận bản thân là gánh nặng cho người anh trai của mình.
Hiểu được hoàn toàn biểu cảm thất vọng trên gương mặt ấy. Tsukasai nhẹ nhàng đưa bàn tay trái khô rát lẫn chai sạn đang đặt ở vai Sarami lên xoa đầu cô, khiến tóc tai rối bù và cậu cất giọng nói thân thiện thường ngày cùng nụ cười mãn nguyện.
—Em đang nghĩ mình vô dụng và yếu đuối lắm phải không. Sarami, em không thề vô dụng, yếu đuối đâu mà ngược lại đó. Còn việc anh bảo vệ, chăm sóc cho em cũng chỉ tại vì anh muốn thấy nụ cười vui vẻ hồn nhiên của em, vẫn nở rộ trên khuôn mặt đẹp đẽ này và được nhìn thấy nó sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ được giao. Đấy cũng khiến anh cực kỳ hạnh phúc rồi, anh yêu em với tư cách của một người anh trai tốt.
Những điều thoát ra từ tấm lòng của cậu, ấm áp với ngọt ngào tới mức Sarami cứ tưởng nó là lời tỏ tình dành tặng cho mình. Trái tim cô như đang tan chảy và các hình ảnh kinh hoàng cùng dòng suy nghĩ tiêu cực lúc nãy kia còn quanh quẩn trong đầu, giờ đã biến mất vào hư vô, thứ cảm xúc buồn rầu trên khuôn mặt xinh đẹp ấy bỗng chốc trở thành loại biểu cảm hạnh phúc. Vài giọng nước mắt hiện đang lâng lâng trên cặp mi như muốn vỡ òa ra hết từ đôi ngươi tròn xoe.
Sarami thả lỏng cơ thể từ từ ngã trọn vào người cậu anh trai mình nhẹ như chiếc long vũ. Vòng hai tay ra sau mô chặt, rồi dịu đầu vào lòng ngực Tsukasai mới chịu vỡ òa nước mắt khóc đầm đìa, ướt đẫm cả đồng phục cậu.