Cuộc chiến giữa Konoma Tsukasai và Motoru Kurumi đã diễn ra khá dài, tầm khoảng ba mươi phút.
Bây giờ là 2 giờ đúng.
Tại trong một căn phòng trống trơn không có bất kỳ đồ vật sinh hoạt thường ngày được làm bằng các khối đá hình chữ nhật xếp trồng xen kẽ lên nhau giống như mấy kiểu thiết kế lâu đài bên Châu Âu từ thời xa xưa vào những năm 18XX. Ở bốn góc bức tường thắp sáng bởi đuốc lửa và trung tâm căn phòng này hiện đang có hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi trở lên ngồi đánh cờ vua với nhau sẵn tiện nhâm nhi tách trà đen nóng hổi tỏa ra mùi hương đậm đà.
—Người nghĩ hắn ta sẽ làm được việc quan trọng này sao.
Người bị đặt ra câu hỏi có thân hình hơi gầy mái tóc đỏ rực như các ngọn lửa đang cháy góc phòng cộng đôi mắt cùng màu đeo cặp kính cận tròn quấn chiếc khăn quàng cổ trắng tinh hệt như giám mục của một nhà thờ tôn giáo quy nghiêm , di chuyển quân xe trên bàn cờ đến ô vuông 4-D rồi nhấp ngụm trà nóng để làm dịu đi cơn khát trả lời.
—Chỉ có 30%. Và 70% còn lại là không. Gϊếŧ người vốn dĩ là trò chơi của hắn nhưng gửi mật thư thông báo trước khi hành động là sở thích của hắn.
Kẻ đối diện khoác lên người bộ áo choàng có mũ chùm đầu màu đen che khuất khuôn mặt kèm theo cây thánh giá bạc nổi bật ngay chính giữa đưa quân chốt lên ô 5-D chặn đường công kích của đối phương.
—Sao người vẫn cử hắn đi ?
Hiểu rõ tình hình ván cờ, nếu tiêu diệt chốt của địch thì tượng đang ở ví trí 8-A sẽ cướp con xe mình suy ra đấy chỉ là mồi dụ đơn thuần. Dùng hậu nằm tại 1-D lấy đi quân mã trên 4-G, cách vua 4 ô vuông thẳng hàng.
—Đấy là việc của riêng ta. Miễn sao chúng ta vẫn có thể hoàn thiện kế hoạch triển khai nghi thức triệu hồi ngài ấy. Vị thần vĩ đại và tối cao nhất, người khai sinh vũ trụ của các thế giới,sở hữu sức mạnh tác động tạo ra vòng lặp giữa người và thần. Chiếu tướng. Cũng chính là người viết ra cuốn sách của sự kết thúc.
Đảo ngược tình thế bằng cách đưa hậu đen bên mình từ 8-C tới 4-G hạ quân hậu trắng.
—Ngươi đang âm mưu gì à, giám mục Kazari
—Đúng là cách tay phải đắt lực của trưởng giáo. Bị ngươi nhìn hấu hết rồi, ván cờ tuy chưa phân thắng bại nhưng ta xin chịu thua.
Người tóc đỏ tên Kazari giơ hai tay đầu hàng nhe hàm răng cười nham hiểm quỷ quyệt như kẻ độc tài tràn ngập âm mưu và đầy tham vọng.
***
Một nữ sinh trung học trẻ tầm mười bảy tuổi có thân hình ốm yếu với nước da trắng mịn như sữa tươi mái tóc dài óng ánh đang ung dung đi vào một con hẻm nhỏ vắng người giữa các tòa nhà, sắc mặt lo lắng. Vì mỗi bước chân của cô đi cảm giác như có ai đó theo dõi mình khi liếc mắt nhìn phía sau thì thấy cái bóng đen lớn cầm theo cây lưỡi thái sắc bén nên hoảng loạn vội vàng dốc hết sức chạy thật nhanh để cắt đuôi sinh vật ma quái đấy.
Cố ý kéo cơ thể còn rung rẩy rẽ vô một nhánh khác trong con ngỏ nhưng không thể ngờ đó là đường cụt không lối thoát. Xung quanh chả chỗ nào trốn được.
Tiếng chân dội lại bắt đầu càng ngày càng gần hơn nữa khiến cho cô gái này sợ hãi lùi chân dựa lưng vào bức tường gạch đỏ, đầu óc trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì ngoài nỗi sợ và phần dưới cứ rung lên như sắp tè tới nơi. Nhắm mắt để không thấy được thứ gì sẽ xuất hiện.
—Meo~~
Hóa ra chỉ là một con mèo hoang dễ thương, cô thở phào nhẹ nhõm nghĩ mình đã bị ảo giác do xem phim kinh dị vào ban đêm.
—Làm mình sợ phát khiếp.
Tiến tới với chú mèo đằng trước ý định nựng nịu. Sở thích của phụ nữ.
Đột nhiên nó xù lông khèn cô gái rồi bỏ chạy như được bản năng sinh tồn mắc bảo sự nguy hiểm nào đấy vừa xuất hiện hoặc tại nó không thích có người đến gần.
—Hộc... Hộc !!!
Từ trong miệng cô ấy phun ra rất nhiều máu đỏ tươi, do đã có một người có hình dáng hơi to con với mái tóc đen vuốt ngược cùng nụ cười tàn bạo chứa đựng niềm thích thú ở sau lưng dùng tay không đâm xuyên qua giữa lòng ngực cướp lấy trọn trái tim đang đập thình thịch máu phọt ra như suối. Cô dần dần mất đi ý thức, đôi mắt nặng trĩu và cuối cùng thả cơ thể buôn xuôi chết trong đau đớn.
Hắn ta nhẫn tâm ném xác cô gái đấy vào thùng rác rồi bỏ trái tim vô chiếc bình thí nghiệm chuyên để đựng các sinh vật sống với trong đó có một loại hóa chất kì lạ màu xanh biển đậm và đậy nắp lại rồi đưa cho cái bóng đen cầm lưỡi thái hồi nãy rượt theo cô giữ lấy .
—Trinh nữ cung Bạch Dương ♈ đã xong. Ngươi mau đem về cho các ngài ấy đi
Thứ trong giống thần chết ấy sử dụng vũ khí trên tay mình chém vào khoảng không xé tột ra lỗ hổng hư vô bước vào đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Cùng lúc với thời điểm vụ án mạng ấy xảy ra, Tsukasai không thề hay biết gì đang ở trong một tiệm siêu thị tiện ích cỡ trung bình đứng trước quầy hàng rau củ quả so sánh hai củ cải trắng xem cái nào chất lượng nhất. Thật ra cậu tính tới Trung tâm thương mại rộng lớn ở quận Hachi sẽ đa dạng hơn nhưng vì muốn đánh lạc hướng nhóm Sarami bám đuôi quấy rầy nên buộc phải rẽ sang nơi đây.
Đưa ra lựa chọn lấy cái củ cải trắng bên tay phải xong, đặt nó vào rổ đựng đồ của cửa hàng. Định bụng đi ra tính tiền thì bất chợt dừng lại.
—Mén chút quên mua bánh cho Sarami.
Những điều Kurumi đọc từ nửa mảng giấy ghi chú của mình viết ở trên cây cầu đang vang lên trong đầu cậu không ngừng.
"Phải mua bánh Baumkuchen cho đứa em gái hậu đậu" lặp lại liên tục.
Di chuyển địa điểm qua quầy hàng bánh kẹo, tìm kiếm thứ đồ ăn chán miệng mình cần rồi duỗi cách tay thuận vớ lấy bừa một hộp bánh Baumkuchen trên giá để đồ và mới đi tới chỗ thu ngân để thanh toán cả đống đồ trong rổ.
Đặt những sản phẩm mình vừa lấy xuống khỏi kệ lên bàn, nhân viên quét các mã số pích trên tấm nhãn dán bằng một thiết bị vi tính thông dụng rồi mới cho tất cả vào chiếc túi nin lông, người nhân viên tận tình trả lại cho Tsukasai cả hai tay.
—Của quý khách. Tất cả là 250 VNA
—Dạ cho em gửi.
Cậu lấy từ trong ví ra đưa cho nữ thu ngân ấy vừa đủ số tiền không dư.
—Cảm ơn quý khách đã mua hàng tại đây. Chúc quý khách một ngày may mắn.
Bước ra khỏi cách cửa điện tử tự động mở, Tsukasai xách theo chiếc túi đựng đồ mới thanh toán xong đi dọc theo con phố đông đúc ồn ào có đủ loại âm thanh từ tiếng động cơ xe hơi cho đến các tiếng nói của mọi người xung quanh.
Thở dài vì mệt mỏi. Cơn buồn ngủ trong cậu bắt đầu trổi dậy.
—Haizzzzz. Về phải nấu ăn, tối phải làm nhiệm vụ nữa chứ. Lắm việc quá đi. Chỉ ước gì mình được ngủ nguyên cả tuần mà không bị một ai làm phiền.
Đang ngáp ngắn ngáp dài than vãn tùm lum thứ thì bất ngờ một người đàn ông mặc áo lạnh màu đỏ chót trùm mũ còn hai tay đút vào túi, vác cái balo to đùng nhìn trông khá nặng nề va trúng phải Tsukasai khiến cho cậu mất thăng bằng té cái bịch đặt mông xuống đất. Hắn ta vội vã bỏ đi không thèm mở miệng nói xin lỗi.
—Ui-za. Gã này bị cái quái gì vậy mà đi lẹ thế, đụng vào mình mà không xin lỗi. Thôi mặc kệ đi, mình cũng không thích gây thù chuốc oán với mấy gã này.
Chống tay nâng đỡ cơ thể đứng dậy, cúi người phủi sạch cát bụi dính trên quần áo. Cậu chợt nhận ra có điều gì không ổn chút nào khi bị tên hồi nãy va trúng. Sắc mặt Tsukasai đanh lại căng thẳng đến đánh sợ.
—Hắn có mùi máu dính trên người.
Cậu đã quen với công việc ám sát nên chỉ cần ngửi thấy là nhận ra ngay đó là mùi tanh của máu.